Bà Xã Ô Sin

Chương 31: CAFE KHÔNG ĐƯỜNG, KHÔNG ĐẮNG, KHÔNG…

thuytrang1805

26/08/2015

Nó tức đến đỏ mặt tím tai, nhất định nó không để hắn điều chỉnh mình … nhưng

chuyện đời có ai ngờ được…

…………….

-“Chi Lan tổng giám đốc Jame kêu em lên gặp anh ta gấp” – chị Hương từ cửa bước vào nói với nó

-“Dạ, em biết rồi” – mặt phụng phịu đi đến gặp hắn

Đẩy cửa bước vào lại thấy cảnh tượng Janne đang hôn Jame, nó chỉ càng ghét anh ta thêm…

-“Janne đi trước đây, hẹn Jame tối nay” – cô ta vẫy vẫy tay rồi đi ra ngoài

-“Anh gọi tôi” – nó lườm mắt nhìn hắn

-“Lấy tôi tách café không đường không đắng” – hắn nhếch môi, theo từ điển thì hắn quả thật rất đẹp trai nhưng với nó bây giờ không thể nào nhét chữ “đẹp” đó vào từ điển của mình

-“Vâng” – nó định đi ra ngoài lấy café theo yêu cầu thì giọng nói đó với theo

-“Và… không mặn nữa”

-“Vâng”

Lát sau nó đem vào cho hắn một tách café theo yêu cầu

-“Cái gì đây” –nhìn vào ly café chưa pha, hắn ngạc nhiên

-“Café không đường không đắng không mặn”

-“Giỏi… em khá hơn rồi đó… sau bao năm không gặp giờ em lợi hại hơn xưa nhiều”

-“Cảm ơn nhờ cuộc sống này dạy tôi cách biết đối xử với người như thế nào, với xúc vật như thế nào thôi”

-“Cuộc sống dạy hay những thằng đàn ông bên cô dạy hả” – hắn tức giận quăng luôn cuốn sổ trên bàn vào mặt nó

-“Đàn ông cũng được, dù sao họ cũng nuôi được tôi, chưa bao giờ họ làm tôi tổn thương, còn anh … anh xem lại mình đi, anh được cái tích sự gì, bỏ đi không nói lấy một câu tạm biệt với người yêu mình…”

-“Là cô … từ cái đêm cô ra khỏi nhà tôi cô có chịu gặp tôi không, tôi không được cái tích sự gì… ừ cũng đúng vì tôi ngu mới yêu một người có thể qua tay hết thằng đàn ông này đến thằng kia…” – hắn giận dữ đến nắm chặt bờ vai nó, có thể nói chặt đến nổi gần như gãy vai con nhỏ



Giận hắn… hận hắn, nước mắt tuôn ra … nó hất mạnh bàn tay hắn ra khỏi bả vai mình, bỏ ra ngoài… quay lưng khỏi mặt hắn cũng là lúc nước mắt lên ngôi, ùn ùn kéo xuống …

-“Em sao vậy Chi Lan” – Ken thấy nó vừa đi vừa khóc, nhưng nó chạy thật nhanh để Ken không đi theo

Lúc bước vào phòng hắn giật mình trước bãi chiến trường của Jame –”Cái gì đây, bão mới tấn công vô phòng mình à”

Hắn vẫn im lặng, Ken vừa nhặt những giấy tờ rơi tung khắp phòng vừa thắc mắc

-“Hôm nay mọi người làm sao vậy, ông cũng lạ, Chi Lan cũng lạ tự nhiên khóc quá trời”

Hắn trùng mặt xuống, có chút lo lắng…

————————-

Một đêm lạnh lẽo…

Trong cơn mưa có một người con gái đang đau khổ…

Bước chân nặng nề của nó…rồi ngã quỵ ở nơi nào đó…

Một chiếc xe đang lao tới thấy bóng dáng một người phụ nữ nằm dài dưới đường, người đàn ông mở cửa xe đi tới chỗ nó

-“Cô gì ơi, cô có sao không” – người đàn ông đó lắc mạnh tay nó, nhưng đáp lại lời anh ta là một sự im lặng đến đáng sợ

-“Này, anh xuống đỡ cô ấy vào xe giúp tôi” – anh ta ra lệnh với anh tài xế đứng đó

…………..

11:30 pm, tại bệnh viện

Lúc nó mở mắt ra thì thấy toàn thân mình ê ẩm, đầu đau buốt…

-“Cô tỉnh rồi sao, thấy khỏe hơn chưa” – một người đàn ông đã ngoài 30 hỏi nó

-“Tôi không sao, cảm ơn, sao tôi lại ở đây…” – nó nhìn xung quanh không khỏi ngạc nhiên, đoán chắc đây là bệnh viên, trên tay vẫn còn truyền dịch

-“Tôi thấy cô ngất giữa đường cho nên tôi đưa cô tới đây”

-“Bây giờ là mấy giờ rồi?” – nó lo lắng điều gì đó

-“11:30”



-“Thôi chết, điện thoại tôi đâu rồi”

Nó loay hoay kiếm cái điện thoại của mình, nhưng nó đã rơi ngoài đường từ lúc nào đó…

-“Cô lấy điện thoại tôi này”

-“Cảm ơn” – nó nhanh chóng bấm số gọi cho ai đó

-“Hạ hả, tui Chi Lan nè”

(bà đang ở đâu, tụi tui tìm bà từ nãy giờ, lúc gọi qua nhà Bảo Khánh ông ta nói bà đi rồi mà, giờ bà đang ở đâu)

-“Tôi đang ở bệnh viện”

-hả

-“Bà đừng lo cho tui nha”

Nói xong nó cúp máy trả điện thoại cho anh ta –”Cảm ơn anh”

-“Không có gì đâu, cô có muốn tôi đưa cô về nhà không”

-“Không đâu, mai tôi tự về được anh về đi khuya rồi, cảm ơn anh”

Khoảng nửa tiếng sau 2 cô bạn của nó cũng an tọa bên giường…

-“Bà biết tụi này lo lắm không hả, chạy kiếm khắp nơi”

-“Tui không sao rồi mà, đừng lo nữa nha”

Mấy ngày liền nó sốt nằm ở bệnh viện, 2 cô bạn của nó thay phiên nhau chăm sóc…

———————

Ở một góc nào đó có người đứng dựa vào tường khóc…

Ở một phòng nào đó có một người ngã lưng ra ghế lo lắng điều gì đó…

Tại sao yêu nhau lại làm nhau đau khổ như vậy? Phải chăng đó là quy luật… “Có hận, có đau, có buồn, có nhớ nhung rồi mới có tình yêu vĩnh cửu”….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Ô Sin

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook