Chương 30: ĐỂ EM LÊN HỎI ANH TA
thuytrang1805
26/08/2015
Tối hôm đó, nó tức tưởi khóc cả đêm, cũng là tự oán trách mình ngu
này, ngu nọ… rồi giờ nó xem hắn như kẻ thù không hơn không kém…
Hôm sau vẫn phải cố gắng làm mặt thật tươi rói đến công ty… “Vì cái báo cáo tốt nghiệp này, cố lên thôi Chi Lan mày mạnh mẽ lên, xem con người đó là không khí hay cục đá cũng được mà”
-“Lan này, điểm của em sẽ do giám đốc Jame quản lí” –câu nói của chị Hoa như quăng nó từ độ cao của 100 tầng lầu…
-“Hả, sao vậy chị, lúc đầu là do chị chấm điểm em mà, giờ sao đổi thành hắn… a là … giám đốc Jame được chứ”
-“Chị không biết, sếp vừa nói với chị trong cuộc họp sáng nay thôi”
-“Không chừng giám đốc để ý đến em rồi đó” – anh Tuấn trêu ghẹo nó
-“Để em lên gặp anh ta”
Mặt nó giờ như cái bánh bao chiều, tức giận đi một mạch đến phòng hắn
Khi gõ cửa bước vào, nó thấy Jame và Janne đang trò chuyện với nhau
-“Jame nghe Janne kể lễ cái này nè, hay lắm”
-“Là kể chuyện chứ không phải kể lễ”
Cô gái đó cười đầy tinh nghịch –”Hôm qua, Ken dẫn Janne đi ăn kem, Janne thấy được một cô gái rất là xinh đang khóc sướt mướt tội nghiệp lắm… lúc Janne kêu Ken thì cô gái đó đã đi mất tiêu rồi… cái lúc đó Janne bị kẹt tay trong cửa xe Janne khóc quá nhiều luôn… vậy là cuối cùng câu chuyện đã hết”
Cô gái cười nhìn Jame làm cho anh ta ngớ ngẩn, chẳng hiểu gì, nhưng cũng giả vờ cười thật tươi…
-“Xin lỗi tôi muốn hỏi sếp một việc được không?”
Nó cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, nhìn hắn đầy giận dữ
-“Cô muốn gì nói đi…” – hắn lạnh lùng
-“Jame là… cô gái trong câu chuyện của Janne đó” – hắn như hiểu được chút ít “Thì ra hôm qua mình làm cô ấy khóc sao, chắc là không phải…”
Hắn chỉ mỉm cười nhìn sang Janne rồi gật đầu
-“Tại sao điểm của tôi lại do anh quản lý”
-“Có gì không ổn sao”
-“Lúc đầu là do chị Hoa sao giờ lại là anh”
-“Nói chuyện với cấp trên vậy à, tôi muốn quản lý không được sao, biết đâu cô đã dụ dỗ trưởng phòng để được điểm cao thì sao”
Nó nuốt cục tức này vào bụng đi một mạch về phòng… “Cuộc đời mình sao lại vậy chứ, sao phải gắn liền với hắn… điên mất”
………………
Bar Ti-up
-“Nay ông có tâm trạng à” – Ken ngậm một ngụm rượu, quay sang hỏi Jame
-“Không có gì, chỉ là nhớ một người thôi”
-“Vẫn là cô gái năm xưa à”
Thấy ánh mắt buồn vời vợi của Jame, Ken nói tiếp –”Sao về đây rồi ông không đi tìm cô ấy đi, chờ đợi chẳng bao giờ là hạnh phúc như người ta nói đâu”
-“Không cần tìm nữa tôi gặp cô ấy rồi, nhưng mà bây giờ chắc cô ấy đang hạnh phúc bên người khác”
-“Sao ông nghĩ cô ấy đang hạnh phúc, ông đã nói chuyện với người ta chưa”
-“Tôi thấy vậy thôi”
Ken thấy hắn buồn nên chuyển sang nói về mình –”ông thấy Chi Lan sao”
-“Sao là sao”
-“Cô ấy rất xinh đúng không, lại còn dễ thương nữa”
-“Người làm ông điên đảo mấy hôm nay là Chi Lan đúng không”
-“Uhm, sao ông đoán hay vậy”
-“Vì tôi cũng đã từng…”
-“Hả, ông nói gì, nói lớn lên nào nhạc to quá tôi chẳng nghe được gì cả”
-“KHÔNG CÓ GÌ”
Hắn uống tiếp mấy ngụm rượu rồi suy nghĩ gì đó “Vì tôi đã từng rất điên đảo vì cô ấy… bây giờ vẫn vậy”
……………..
-“Chi Lan giám đốc Jame muốn em chuyển lên làm thư kí riêng cho anh ta” – chị Hoa lại báo cáo với nó một tin động trời
Nó như từ mấy trăm trăm ngàn ngàn tầng lầu rơi xuống chứ không còn là 100 nữa
-“HẢAAAAAAAAAAAAAAA”
-“Chị có hỏi tại sao, nhưng anh ta chỉ nói là chuyện riêng không cần biết”
-“Nhưng mà chuyên ngành của em là…”
-“Chị cũng biết vậy, chị cũng có hỏi nhưng mà anh ta nhất định bắt em làm thư kí riêng nếu không sẵn sàng trả danh sách em về trường”
-“Đúng là quá đáng mà…Để em lên hỏi anh ta” – Nó tức giận đi đến tính sổ với ai đó
-“Lần này không biết con nhỏ có chuyện gì xảy ra nữa, hôm trước thì khóc như mưa” – chị Thư lắc đầu
-“Lần này chắc có bão số 9 trong phòng mình quá” –Chị Thương cũng ngao ngán cho nó
-“Tội nghiệp con nhỏ không biết mắc nợ gì với giám đốc mà cứ bị hành hạ thế” – chị Hoa lo lắng…
………….
Chẳng thèm gõ cửa, nó đi một nước vào phòng hắn, giận dữ mắng
-“Anh đang giở cái trò gì thế hả, tôi không thể nào làm thư kí riêng cho anh được”
-“Thái độ gì vậy” – hắn vẫn không nhìn nó, lạnh lùng trả lời
-“Thư kí không phải là chuyên ngành của tôi”
-“Tùy cô, muốn làm gì thì làm”
-“Tôi là Dương Nguyệt Chi Lan của 3 năm sau chứ không còn là một con ngu như năm nào nữa đâu mà có thể bị anh chèn ép sắp đặt theo ý mình, không được thì tôi đi, tôi cũng chẳng cần”
Mặt hắn bây giờ xanh như lá, đỏ như máu, cô gái đáng chết, coi tôi là gì mà mắng mà chưởi thế hả… Tốt, rất tốt… vô cùng tốt…
Hắn đứng lên, đẩy mạnh nó vào bức tường phía sau, áp sát vào mặt nó… Đã lâu rồi không ngửi cái mùi oải hương này, hắn nhớ cảm giác quen thuộc, tim ai đó như loạn nhịp, mặt cả 2 đỏ bừng cả lên…
-“Cô muốn chống lại tôi, để xem cô có đủ khả năng đó không” – hắn lấy lại bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nó
-“Anh từng nghe câu núi cao còn có núi cao hơn chưa” – nó cười khinh nhìn hắn
Đẩy mạnh hắn ra, nó đi ra khỏi đó… làm cho ai đó giận tím mặt “em ngày càng lợi hại rồi đó”
Hôm sau vẫn phải cố gắng làm mặt thật tươi rói đến công ty… “Vì cái báo cáo tốt nghiệp này, cố lên thôi Chi Lan mày mạnh mẽ lên, xem con người đó là không khí hay cục đá cũng được mà”
-“Lan này, điểm của em sẽ do giám đốc Jame quản lí” –câu nói của chị Hoa như quăng nó từ độ cao của 100 tầng lầu…
-“Hả, sao vậy chị, lúc đầu là do chị chấm điểm em mà, giờ sao đổi thành hắn… a là … giám đốc Jame được chứ”
-“Chị không biết, sếp vừa nói với chị trong cuộc họp sáng nay thôi”
-“Không chừng giám đốc để ý đến em rồi đó” – anh Tuấn trêu ghẹo nó
-“Để em lên gặp anh ta”
Mặt nó giờ như cái bánh bao chiều, tức giận đi một mạch đến phòng hắn
Khi gõ cửa bước vào, nó thấy Jame và Janne đang trò chuyện với nhau
-“Jame nghe Janne kể lễ cái này nè, hay lắm”
-“Là kể chuyện chứ không phải kể lễ”
Cô gái đó cười đầy tinh nghịch –”Hôm qua, Ken dẫn Janne đi ăn kem, Janne thấy được một cô gái rất là xinh đang khóc sướt mướt tội nghiệp lắm… lúc Janne kêu Ken thì cô gái đó đã đi mất tiêu rồi… cái lúc đó Janne bị kẹt tay trong cửa xe Janne khóc quá nhiều luôn… vậy là cuối cùng câu chuyện đã hết”
Cô gái cười nhìn Jame làm cho anh ta ngớ ngẩn, chẳng hiểu gì, nhưng cũng giả vờ cười thật tươi…
-“Xin lỗi tôi muốn hỏi sếp một việc được không?”
Nó cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, nhìn hắn đầy giận dữ
-“Cô muốn gì nói đi…” – hắn lạnh lùng
-“Jame là… cô gái trong câu chuyện của Janne đó” – hắn như hiểu được chút ít “Thì ra hôm qua mình làm cô ấy khóc sao, chắc là không phải…”
Hắn chỉ mỉm cười nhìn sang Janne rồi gật đầu
-“Tại sao điểm của tôi lại do anh quản lý”
-“Có gì không ổn sao”
-“Lúc đầu là do chị Hoa sao giờ lại là anh”
-“Nói chuyện với cấp trên vậy à, tôi muốn quản lý không được sao, biết đâu cô đã dụ dỗ trưởng phòng để được điểm cao thì sao”
Nó nuốt cục tức này vào bụng đi một mạch về phòng… “Cuộc đời mình sao lại vậy chứ, sao phải gắn liền với hắn… điên mất”
………………
Bar Ti-up
-“Nay ông có tâm trạng à” – Ken ngậm một ngụm rượu, quay sang hỏi Jame
-“Không có gì, chỉ là nhớ một người thôi”
-“Vẫn là cô gái năm xưa à”
Thấy ánh mắt buồn vời vợi của Jame, Ken nói tiếp –”Sao về đây rồi ông không đi tìm cô ấy đi, chờ đợi chẳng bao giờ là hạnh phúc như người ta nói đâu”
-“Không cần tìm nữa tôi gặp cô ấy rồi, nhưng mà bây giờ chắc cô ấy đang hạnh phúc bên người khác”
-“Sao ông nghĩ cô ấy đang hạnh phúc, ông đã nói chuyện với người ta chưa”
-“Tôi thấy vậy thôi”
Ken thấy hắn buồn nên chuyển sang nói về mình –”ông thấy Chi Lan sao”
-“Sao là sao”
-“Cô ấy rất xinh đúng không, lại còn dễ thương nữa”
-“Người làm ông điên đảo mấy hôm nay là Chi Lan đúng không”
-“Uhm, sao ông đoán hay vậy”
-“Vì tôi cũng đã từng…”
-“Hả, ông nói gì, nói lớn lên nào nhạc to quá tôi chẳng nghe được gì cả”
-“KHÔNG CÓ GÌ”
Hắn uống tiếp mấy ngụm rượu rồi suy nghĩ gì đó “Vì tôi đã từng rất điên đảo vì cô ấy… bây giờ vẫn vậy”
……………..
-“Chi Lan giám đốc Jame muốn em chuyển lên làm thư kí riêng cho anh ta” – chị Hoa lại báo cáo với nó một tin động trời
Nó như từ mấy trăm trăm ngàn ngàn tầng lầu rơi xuống chứ không còn là 100 nữa
-“HẢAAAAAAAAAAAAAAA”
-“Chị có hỏi tại sao, nhưng anh ta chỉ nói là chuyện riêng không cần biết”
-“Nhưng mà chuyên ngành của em là…”
-“Chị cũng biết vậy, chị cũng có hỏi nhưng mà anh ta nhất định bắt em làm thư kí riêng nếu không sẵn sàng trả danh sách em về trường”
-“Đúng là quá đáng mà…Để em lên hỏi anh ta” – Nó tức giận đi đến tính sổ với ai đó
-“Lần này không biết con nhỏ có chuyện gì xảy ra nữa, hôm trước thì khóc như mưa” – chị Thư lắc đầu
-“Lần này chắc có bão số 9 trong phòng mình quá” –Chị Thương cũng ngao ngán cho nó
-“Tội nghiệp con nhỏ không biết mắc nợ gì với giám đốc mà cứ bị hành hạ thế” – chị Hoa lo lắng…
………….
Chẳng thèm gõ cửa, nó đi một nước vào phòng hắn, giận dữ mắng
-“Anh đang giở cái trò gì thế hả, tôi không thể nào làm thư kí riêng cho anh được”
-“Thái độ gì vậy” – hắn vẫn không nhìn nó, lạnh lùng trả lời
-“Thư kí không phải là chuyên ngành của tôi”
-“Tùy cô, muốn làm gì thì làm”
-“Tôi là Dương Nguyệt Chi Lan của 3 năm sau chứ không còn là một con ngu như năm nào nữa đâu mà có thể bị anh chèn ép sắp đặt theo ý mình, không được thì tôi đi, tôi cũng chẳng cần”
Mặt hắn bây giờ xanh như lá, đỏ như máu, cô gái đáng chết, coi tôi là gì mà mắng mà chưởi thế hả… Tốt, rất tốt… vô cùng tốt…
Hắn đứng lên, đẩy mạnh nó vào bức tường phía sau, áp sát vào mặt nó… Đã lâu rồi không ngửi cái mùi oải hương này, hắn nhớ cảm giác quen thuộc, tim ai đó như loạn nhịp, mặt cả 2 đỏ bừng cả lên…
-“Cô muốn chống lại tôi, để xem cô có đủ khả năng đó không” – hắn lấy lại bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nó
-“Anh từng nghe câu núi cao còn có núi cao hơn chưa” – nó cười khinh nhìn hắn
Đẩy mạnh hắn ra, nó đi ra khỏi đó… làm cho ai đó giận tím mặt “em ngày càng lợi hại rồi đó”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.