Chương 11: Kỵ binh?
Mông Diện Quái Khách
19/12/2022
Bên trong rừng rậm.
Một đoàn người cứ như trường xà, uốn lượn mà đi.
Uể oải, mờ mịt, đê mê, tràn ngập ở bên trong đám người.
Đái Lôi, Trần Hủy hai nữ nâng đỡ lẫn nhau, chạy chầm chậm đi theo đám người.
Có người đi trước giẫm đạp ra một con đường, bọn họ đi ở phía sau cũng an ổn rất nhiều, đương nhiên cũng khó tránh khỏi sẽ có một ít va va chạm chạm.
"Sớm biết. . ."
Trần Hủy thở dốc một hơi, phí sức nhấc chân từ trong đống lá rụng lên:
"Ta đã đổi đôi giày thể thao đến đây."
Giày trên chân nàng chính là giày cứng, tạo hình thời thượng không giả, nhưng lại không thích hợp lặn lội đường xa, cũng may không phải là giày cao gót kém nhất.
"Sớm biết?" Đái Lôi một mặt im lặng:
"Đâu ai biết chúng ta sẽ đến loại địa phương quỷ quái này?"
"Đúng vậy a!" Trần Hủy thở dài:
"Cũng không biết tình huống bây giờ của Trình Kỳ cùng Chu Giáp như thế nào, phía trước an toàn hay không?"
"Ngươi không cần lo lắng cho bọn hắn." Đái Lôi lắc đầu:
"Với thể trạng kia của Chu Giáp, dù giết thêm quái vật đầu sói cùng thi thể nữa, khẳng định cũng không có vấn đề gì, Trình Kỳ là một đại nam nhân có gì tốt mà lo lắng?"
"Ngược lại là ngươi, cánh tay quẹt làm bị thương cũng không có thuốc xử lý, còn không biết có thể lây nhiễm hay không."
"Hai vị mỹ nữ." Đang khi nói chuyện, một người tóc vàng cười hì hì đi đến:
"Cần cần giúp một tay không?"
"Không cần!"
Thái độ đối phương gảy nhẹ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai chân Trần Hủy không rời, tự nhiên để hai nữ không thích, Trần Hủy hừ lạnh:
"Đừng sinh sự, bạn của ta ở phía trước dò đường."
Để bảo đảm an toàn trên đường đi, người dò đường đều là người đã giết quái vật đầu sói hoặc một chút thi thể, thực lực viễn siêu người bình thường.
Câu nói này, lực uy hiếp mười phần.
"Ta biết." Tóc vàng nhún vai, khẽ cười một tiếng từ phía sau lấy ra cái quần:
"Đồ dự bị của bạn gái ta, muốn hay không?"
". . ." Hai nữ sắc mặt cứng đờ, Trần Hủy một mặt xấu hổ, nói:
"Không cần."
"Không sao." Tóc vàng sờ lên tóc mình mang tính tiêu chí, đưa quần qua đồng thời huýt sáo:
"Cường Tử ta rất là thương hương tiếc ngọc, mỹ nữ này có đôi chân đẹp như thế, nếu như không bảo vệ tốt mà để bị thương há không phải đáng tiếc."
Trần Hủy trợn trắng mắt:
"Cám ơn."
Nàng cũng biết mình ăn mặc như này không tiện, nhưng mặc quần thi thể, đối với người từ nhỏ đã thích sạch sẽ nàng thực sự rất khó mà tiếp nhận.
Đây là lòng tốt của đối phương.
Dù là thái độ làm cho người khác không thích.
"Không cần khách khí, mỹ nữ có gì cần, cứ tới tìm ta." Tóc vàng hào khí khoát tay, quay người đi ra phía.
"Mặc vào đi." Đái Lôi sờ lên quần, như có điều suy nghĩ:
"Hàng hiệu, phải là người không thiếu tiền, tóc vàng kia nhìn như lưu manh, nhưng kỳ thật thứ ở trên người hắn không một kiện nào là không đáng tiền."
"Thật sao?"
Trần Hủy nhíu mày, nàng biết đối phương ở phương khuê mật diện này cực kỳ lành nghề.
Loại thời điểm này cũng không cần thiết quá mức xấu hổ, quét mắt nhìn xung quanh một vòng, nàng cắn răng nâng mép váy lên che chắn sơ sơ rồi mặc quần lên.
Trong quá trình đó, khó tránh khỏi khuôn mặt đỏ lên.
"Mỹ nữ!"
"Ha ha. . ."
Phía sau, mấy người trẻ tuổi cười ha ha về phía này.
Bọn hắn có lẽ cũng không có ác ý, chỉ là đơn thuần nghĩ ở lúc buồn bực cực khổ này tìm việc vui, nhưng Trần Hủy nghe được tiếng cười ngược lại càng thêm làm càn.
"Hì hì. . ." Đái Lôi hé miệng cười khẽ, hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm:
"Bọn hắn còn thật có ý tứ."
"Rất có tiền còn tạm được." Trần Hủy hừ nhẹ, lúc còn đang muốn nói gì đó, nàng đột nhiên há miệng thét lên, khuôn mặt thất sắc.
"A!"
Sắc mặt Đái Lôi cũng trắng bệch, che miệng lui lại.
Là một mũi tên trống rỗng toát ra, đâm thẳng tắp vào trên đầu tên tóc vàng vừa rồi kia, vào từ bên trái, chui ra ngoài từ phía bên phải.
Cán kiếm mang máu, đầu mũi tên sáng bóng.
Lực lượng khổng lồ, mang theo tóc vàng rời khỏi mặt đất, rồi ngã vào bên trong bụi cỏ, còn chưa rơi xuống đất tóc vàng đã chết không thể chết lại.
Không chỉ mũi tên!
Bên trong bóng tối còn liên tiếp toát ra hơn mười hư ảnh, ở lúc gió nổi lên xuyên vào đám người.
Độ chính xác của mũi tên tuy không cao, nhưng lực đạo mười phần, có thể nhẹ nhõm xuyên thủng nhân thể, phàm là người bị bắn trúng, không chết cũng phải trọng thương.
Trong chốc lát tiếng kêu thảm vang lên liền tiếp.
Trong tràng, hỗn loạn tưng bừng.
"Cẩn thận!"
"Cẩn thận!"
Hàn mập mạp, Hoàng Kim Phúc vội vã rống to, đồng thời người cầm cửa xe làm tấm thuẫn chủ động đứng ra, vây quanh đám người.
Bất quá mọi người ở đây dù sao cũng chưa từng trải qua huấn luyện quân nhân, nên trong chốc lát không thể có tổ chức?
Tự lo còn cho mình chưa xong, sao còn lo được cho người khác.
"Hô. . ."
"Bạch!"
Từng bóng đen đi ra từ trong rừng, trong từng tiếng gào thét khát máu, từng con quái vật đầu sói lớn nhỏ khác nhau xuất hiện, đánh tới đám người.
"Cản bọn họ lại!"
"Giết!"
Hàn mập mạp hai mắt trợn lên, cầm côn bổng ngăn lại hai con quái vật, sau mấy lần vung mạnh, lực lớn bộc phát, đập chết đối thủ ngay tại chỗ.
Còn chưa chờ hắn đi giúp những người khác, thì đã có cảm giác như gió mạnh đập vào mặt, hắn vô ý thức cầm côn đón đỡ.
"Bành!"
Một tiếng vang âm trầm, thân thể hắn rung mạnh, liên tiếp lui về phía sau mấy bước mới dừng bước lại.
Nhìn lại trong tràng, một con quái vật thân cao hơn hai mét, dưới hông cưỡi đầu ác lang hung tàn đang cầm súng ở trên cao lạnh lùng nhìn xuống.
Kỵ. . . Kỵ binh?
Ngoại trừ kỵ binh trước mặt, bên trong rừng rậm lại toát ra vài con quái vật người khoác khôi giáp, tay cầm đao búa, thân cao chừng hai mét, và còn có rất nhiều quái vật bình thường.
Quét mắt nhìn một chụt, sắc mặt Hàn mập lập tức trắng bệch.
"Mau trốn!"
"Trốn a. . ."
Một đoàn người cứ như trường xà, uốn lượn mà đi.
Uể oải, mờ mịt, đê mê, tràn ngập ở bên trong đám người.
Đái Lôi, Trần Hủy hai nữ nâng đỡ lẫn nhau, chạy chầm chậm đi theo đám người.
Có người đi trước giẫm đạp ra một con đường, bọn họ đi ở phía sau cũng an ổn rất nhiều, đương nhiên cũng khó tránh khỏi sẽ có một ít va va chạm chạm.
"Sớm biết. . ."
Trần Hủy thở dốc một hơi, phí sức nhấc chân từ trong đống lá rụng lên:
"Ta đã đổi đôi giày thể thao đến đây."
Giày trên chân nàng chính là giày cứng, tạo hình thời thượng không giả, nhưng lại không thích hợp lặn lội đường xa, cũng may không phải là giày cao gót kém nhất.
"Sớm biết?" Đái Lôi một mặt im lặng:
"Đâu ai biết chúng ta sẽ đến loại địa phương quỷ quái này?"
"Đúng vậy a!" Trần Hủy thở dài:
"Cũng không biết tình huống bây giờ của Trình Kỳ cùng Chu Giáp như thế nào, phía trước an toàn hay không?"
"Ngươi không cần lo lắng cho bọn hắn." Đái Lôi lắc đầu:
"Với thể trạng kia của Chu Giáp, dù giết thêm quái vật đầu sói cùng thi thể nữa, khẳng định cũng không có vấn đề gì, Trình Kỳ là một đại nam nhân có gì tốt mà lo lắng?"
"Ngược lại là ngươi, cánh tay quẹt làm bị thương cũng không có thuốc xử lý, còn không biết có thể lây nhiễm hay không."
"Hai vị mỹ nữ." Đang khi nói chuyện, một người tóc vàng cười hì hì đi đến:
"Cần cần giúp một tay không?"
"Không cần!"
Thái độ đối phương gảy nhẹ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai chân Trần Hủy không rời, tự nhiên để hai nữ không thích, Trần Hủy hừ lạnh:
"Đừng sinh sự, bạn của ta ở phía trước dò đường."
Để bảo đảm an toàn trên đường đi, người dò đường đều là người đã giết quái vật đầu sói hoặc một chút thi thể, thực lực viễn siêu người bình thường.
Câu nói này, lực uy hiếp mười phần.
"Ta biết." Tóc vàng nhún vai, khẽ cười một tiếng từ phía sau lấy ra cái quần:
"Đồ dự bị của bạn gái ta, muốn hay không?"
". . ." Hai nữ sắc mặt cứng đờ, Trần Hủy một mặt xấu hổ, nói:
"Không cần."
"Không sao." Tóc vàng sờ lên tóc mình mang tính tiêu chí, đưa quần qua đồng thời huýt sáo:
"Cường Tử ta rất là thương hương tiếc ngọc, mỹ nữ này có đôi chân đẹp như thế, nếu như không bảo vệ tốt mà để bị thương há không phải đáng tiếc."
Trần Hủy trợn trắng mắt:
"Cám ơn."
Nàng cũng biết mình ăn mặc như này không tiện, nhưng mặc quần thi thể, đối với người từ nhỏ đã thích sạch sẽ nàng thực sự rất khó mà tiếp nhận.
Đây là lòng tốt của đối phương.
Dù là thái độ làm cho người khác không thích.
"Không cần khách khí, mỹ nữ có gì cần, cứ tới tìm ta." Tóc vàng hào khí khoát tay, quay người đi ra phía.
"Mặc vào đi." Đái Lôi sờ lên quần, như có điều suy nghĩ:
"Hàng hiệu, phải là người không thiếu tiền, tóc vàng kia nhìn như lưu manh, nhưng kỳ thật thứ ở trên người hắn không một kiện nào là không đáng tiền."
"Thật sao?"
Trần Hủy nhíu mày, nàng biết đối phương ở phương khuê mật diện này cực kỳ lành nghề.
Loại thời điểm này cũng không cần thiết quá mức xấu hổ, quét mắt nhìn xung quanh một vòng, nàng cắn răng nâng mép váy lên che chắn sơ sơ rồi mặc quần lên.
Trong quá trình đó, khó tránh khỏi khuôn mặt đỏ lên.
"Mỹ nữ!"
"Ha ha. . ."
Phía sau, mấy người trẻ tuổi cười ha ha về phía này.
Bọn hắn có lẽ cũng không có ác ý, chỉ là đơn thuần nghĩ ở lúc buồn bực cực khổ này tìm việc vui, nhưng Trần Hủy nghe được tiếng cười ngược lại càng thêm làm càn.
"Hì hì. . ." Đái Lôi hé miệng cười khẽ, hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm:
"Bọn hắn còn thật có ý tứ."
"Rất có tiền còn tạm được." Trần Hủy hừ nhẹ, lúc còn đang muốn nói gì đó, nàng đột nhiên há miệng thét lên, khuôn mặt thất sắc.
"A!"
Sắc mặt Đái Lôi cũng trắng bệch, che miệng lui lại.
Là một mũi tên trống rỗng toát ra, đâm thẳng tắp vào trên đầu tên tóc vàng vừa rồi kia, vào từ bên trái, chui ra ngoài từ phía bên phải.
Cán kiếm mang máu, đầu mũi tên sáng bóng.
Lực lượng khổng lồ, mang theo tóc vàng rời khỏi mặt đất, rồi ngã vào bên trong bụi cỏ, còn chưa rơi xuống đất tóc vàng đã chết không thể chết lại.
Không chỉ mũi tên!
Bên trong bóng tối còn liên tiếp toát ra hơn mười hư ảnh, ở lúc gió nổi lên xuyên vào đám người.
Độ chính xác của mũi tên tuy không cao, nhưng lực đạo mười phần, có thể nhẹ nhõm xuyên thủng nhân thể, phàm là người bị bắn trúng, không chết cũng phải trọng thương.
Trong chốc lát tiếng kêu thảm vang lên liền tiếp.
Trong tràng, hỗn loạn tưng bừng.
"Cẩn thận!"
"Cẩn thận!"
Hàn mập mạp, Hoàng Kim Phúc vội vã rống to, đồng thời người cầm cửa xe làm tấm thuẫn chủ động đứng ra, vây quanh đám người.
Bất quá mọi người ở đây dù sao cũng chưa từng trải qua huấn luyện quân nhân, nên trong chốc lát không thể có tổ chức?
Tự lo còn cho mình chưa xong, sao còn lo được cho người khác.
"Hô. . ."
"Bạch!"
Từng bóng đen đi ra từ trong rừng, trong từng tiếng gào thét khát máu, từng con quái vật đầu sói lớn nhỏ khác nhau xuất hiện, đánh tới đám người.
"Cản bọn họ lại!"
"Giết!"
Hàn mập mạp hai mắt trợn lên, cầm côn bổng ngăn lại hai con quái vật, sau mấy lần vung mạnh, lực lớn bộc phát, đập chết đối thủ ngay tại chỗ.
Còn chưa chờ hắn đi giúp những người khác, thì đã có cảm giác như gió mạnh đập vào mặt, hắn vô ý thức cầm côn đón đỡ.
"Bành!"
Một tiếng vang âm trầm, thân thể hắn rung mạnh, liên tiếp lui về phía sau mấy bước mới dừng bước lại.
Nhìn lại trong tràng, một con quái vật thân cao hơn hai mét, dưới hông cưỡi đầu ác lang hung tàn đang cầm súng ở trên cao lạnh lùng nhìn xuống.
Kỵ. . . Kỵ binh?
Ngoại trừ kỵ binh trước mặt, bên trong rừng rậm lại toát ra vài con quái vật người khoác khôi giáp, tay cầm đao búa, thân cao chừng hai mét, và còn có rất nhiều quái vật bình thường.
Quét mắt nhìn một chụt, sắc mặt Hàn mập lập tức trắng bệch.
"Mau trốn!"
"Trốn a. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.