Chương 12: Săn Bắn
Mông Diện Quái Khách
19/12/2022
Đám người hỗn loạn chạy tứ tán cứ như ruồi muối không đầu, hai nữ cũng không biết tách ra từ lúc nào, rồi lại tìm tìm được từ nơi nào?
Nơi đập vào mắt, tất cả đều là nghiêng về một bên giết chóc.
Huyết nhục văng tung tóe!
Tiếng kêu thảm vang lên liên hồi!
. . .
"Hồng hộc. . . Hồng hộc. . ."
Chu Giáp cầm búa lớn trong tay, liều mạng hô hấp, cuống họng cứ như lửa cháy, đau rát, ánh mắt từ đầu đến cuối đều gắt gao nhìn chằm chằm vào quái vật khoác giáp không rời.
Sau mấy lần đối bính, hắn cũng có mấy phần hiểu rõ đối thủ.
Khí lực, đối phương lớn hơn!
Tốc độ, quái vật cũng nhanh hơn!
Phản ứng, hắn cũng không bằng!
Chỉnh thể mà nói, hắn rơi xuống hạ phong.
Cũng may, súc sinh chung quy là súc sinh, dù là thông minh hơn quái vật bình thường một chút, nhưng cũng không thể so với người được.
Với lại tay hắn cầm búa lớn, đối phương cũng không dám tới gần quá nhiều.
Cả hai giằng co, hết sức căng thẳng.
"Súc sinh!"
Chu Giáp khàn giọng, khiêu khích đối phương lần nữa:
"Đến a!"
"Ô ngao!"
Hai mắt quái vật co vào, móng vuốt lấp lóe sáng lạnh, rồi đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, thân thể hơi nằm chợt trái chợt phải đánh tới Chu Giáp.
Động tác của nó rất nhanh nhẹn, nanh vuốt sắc bén, chỉ cần đối thủ có chút sơ sẩy, là có thể nắm chặt thời cơ nhào vào.
Chu Giáp cũng hiểu đạo lý này, tinh thần tập trung sẵn sàng đón địch không dám buông lỏng, đợi cho đối phương nhào đến, mới đột nhiên ném thứ trong tay trái ra.
"Hô. . ."
Một cục đá từ đối diện đập tới.
Quái vật vô ý thức nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra, trong tầm mắt đã không có thứ gì.
Hả?
"Bạch!"
Một búa từ bên cạnh đánh tới, trảm mạnh vào cổ họng của nó.
Sau nhiều lần thăm dò, Chu Giáp đã sớm phát hiện ra mắt trái của quái vật bị thương, có một số vị trí nhìn không thấy, đối với kế hoạch đánh bất ngờ lần này hắn đã chờ rất lâu.
Lần bộc phát này, không thành công thì thành nhân.
Tới gần sau đó dùng hết toàn lực vung búa.
"Ngao!"
Quái vật khoác giáp phản ứng cực nhanh, mãnh mẽ xoay người, đưa tay đón đỡ.
"Phốc!"
Lưỡi búa chém vào cánh tay, tiếp tục ép xuống.
Lưỡi búa to lớn không phải một cánh tay là có thể đều đỡ được, có một bộ phận còn chém vào cái cổ, xé rách da thịt.
Máu tươi nóng hổi, dọc theo lưỡi búa dạt dào chảy ra.
"Phù phù!"
Một người một quái cùng ngã xuống đất.
Chu Giáp ở trên, hai tay của hắn nắm chặt cán búa, cắn chặt hàm răng, mặt mũi đỏ ửng, liều mạng ép xuống, lưỡi búa cắt vào cổ họng một chút xíu.
Quái vật ở phía dưới cắn răng gầm thét, liều mạng giãy dụa, tay trái của nó cơ hồ bị chặt đứt từ bên trong, tay phải thì từ bên cạnh hung hăng đâm vào bụng Chu Giáp.
"Phốc!"
"Phốc!"
Khí lực quái vật kinh người, móng vuốt sắc bén.
Dù là trên người Chu Giáp mặc quần áo chắc nịch, da thịt trải qua mấy lần khí tức nhập thể đã vững như da trâu, nhưng phần bụng vẫn bị xé rách, máu tươi chảy ngang.
Còn xém bị móc ruột ra.
Một kẻ liều mạng ép xuống, một kẻ điên cuồng xé rách.
Một người một quái, cứ như vậy lâm vào giằng co.
"A!"
Chu Giáp gầm thét.
"Ngao!"
Quái vật gào thét.
Theo thời gian trôi qua, liệt hỏa thiêu thân, phần bụng kịch liệt đau nhức, để ý thức Chu Giáp dần dần có chút mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ dùng hết khí lực ép lưỡi búa xuống, dù chết cũng không buông tay.
Bên tai, hình như có tiếng ôi ôi truyền đến.
Ánh mắt, càng ngày càng mơ hồ.
Cũng càng ngày càng đen.
Không biết qua bao lâu.
Một cỗ khí tức chưa hề cảm thụ qua trống rỗng xuất hiện, chui vào trong cơ thể của hắn, hơi thở ấm áp nhanh chóng chữa trị thương tích.
Chu Giáp tinh thần chấn động, mãnh mẽ mở hai mắt ra.
Nhìn xuống bên dưới, búa lớn còn ở trong tay, còn quái vật dưới người thì đã chết đi, cái cổ bị cắt mở ra một nửa, tứ chi bất lực tê liệt nằm trên mặt đất.
Cuối cùng, hắn đã thắng được đối phương.
"Hô. . ."
"Hô!"
Hít sâu mấy hơi, Chu Giáp xoay người đứng lên, lấy lại bình tĩnh, thu thập đồ trong sân một chút, rồi cất bước chạy đi.
Đi hai bước, hắn nghĩ nghĩ rồi lần nữa trở về, cởi khôi giáp trên người quái vật xuống, đồng thời đập nát đầu quái vật phòng ngừa thi thể biến dị.
Mang theo đồ đi không được bao xa, liền có tiếng hỗn loạn truyền vào hai tai.
"Mau trốn!"
"Mau trốn!"
Đây là. . .
Quách chủ tịch ngân hàng?
Nghĩ đến Quách chủ tịch ngân hàng, trong lòng hắn liền dâng lên lửa giận.
Mặc dù Trình Kỳ cũng là lâm trận bỏ chạy, nhưng ít ra không có bỏ đá xuống giếng, còn có thể giải thích là bị sợ hãi dọa cho bể mật gần chết.
Miễn cưỡng có thể tiếp nhận.
Còn cách làm của Quách chủ tịch ngân hàng, thì là hãm hại từ đầu đến đuôi.
Nếu không phải thực lực Chu Giáp tăng nhiều, gặp được nguy hiểm đầu óc chuyển nhanh, sợ là đã chết trong tay quái vật khoác giáp.
"Hừ!"
Hừ lạnh một tiếng, hắn đem đồ rải rác ở trên lưng xuống, xách búa nhanh chân tiến lên.
Rìu nặng đến mấy chục cân, nếu là trước kia, cầm thì không có vấn đề, nhưng muốn tùy tâm vung vẩy, căn bản là không có khả năng.
Hiện tại.
Rìu mấy chục cân, đối với Chu Giáp mà nói chỉ là nặng một chút mà thôi.
"Cộc cộc. . ."
Đi chưa được mấy bước, tiếng bước chân dồn dập đã đến gần.
Nơi đập vào mắt, tất cả đều là nghiêng về một bên giết chóc.
Huyết nhục văng tung tóe!
Tiếng kêu thảm vang lên liên hồi!
. . .
"Hồng hộc. . . Hồng hộc. . ."
Chu Giáp cầm búa lớn trong tay, liều mạng hô hấp, cuống họng cứ như lửa cháy, đau rát, ánh mắt từ đầu đến cuối đều gắt gao nhìn chằm chằm vào quái vật khoác giáp không rời.
Sau mấy lần đối bính, hắn cũng có mấy phần hiểu rõ đối thủ.
Khí lực, đối phương lớn hơn!
Tốc độ, quái vật cũng nhanh hơn!
Phản ứng, hắn cũng không bằng!
Chỉnh thể mà nói, hắn rơi xuống hạ phong.
Cũng may, súc sinh chung quy là súc sinh, dù là thông minh hơn quái vật bình thường một chút, nhưng cũng không thể so với người được.
Với lại tay hắn cầm búa lớn, đối phương cũng không dám tới gần quá nhiều.
Cả hai giằng co, hết sức căng thẳng.
"Súc sinh!"
Chu Giáp khàn giọng, khiêu khích đối phương lần nữa:
"Đến a!"
"Ô ngao!"
Hai mắt quái vật co vào, móng vuốt lấp lóe sáng lạnh, rồi đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, thân thể hơi nằm chợt trái chợt phải đánh tới Chu Giáp.
Động tác của nó rất nhanh nhẹn, nanh vuốt sắc bén, chỉ cần đối thủ có chút sơ sẩy, là có thể nắm chặt thời cơ nhào vào.
Chu Giáp cũng hiểu đạo lý này, tinh thần tập trung sẵn sàng đón địch không dám buông lỏng, đợi cho đối phương nhào đến, mới đột nhiên ném thứ trong tay trái ra.
"Hô. . ."
Một cục đá từ đối diện đập tới.
Quái vật vô ý thức nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra, trong tầm mắt đã không có thứ gì.
Hả?
"Bạch!"
Một búa từ bên cạnh đánh tới, trảm mạnh vào cổ họng của nó.
Sau nhiều lần thăm dò, Chu Giáp đã sớm phát hiện ra mắt trái của quái vật bị thương, có một số vị trí nhìn không thấy, đối với kế hoạch đánh bất ngờ lần này hắn đã chờ rất lâu.
Lần bộc phát này, không thành công thì thành nhân.
Tới gần sau đó dùng hết toàn lực vung búa.
"Ngao!"
Quái vật khoác giáp phản ứng cực nhanh, mãnh mẽ xoay người, đưa tay đón đỡ.
"Phốc!"
Lưỡi búa chém vào cánh tay, tiếp tục ép xuống.
Lưỡi búa to lớn không phải một cánh tay là có thể đều đỡ được, có một bộ phận còn chém vào cái cổ, xé rách da thịt.
Máu tươi nóng hổi, dọc theo lưỡi búa dạt dào chảy ra.
"Phù phù!"
Một người một quái cùng ngã xuống đất.
Chu Giáp ở trên, hai tay của hắn nắm chặt cán búa, cắn chặt hàm răng, mặt mũi đỏ ửng, liều mạng ép xuống, lưỡi búa cắt vào cổ họng một chút xíu.
Quái vật ở phía dưới cắn răng gầm thét, liều mạng giãy dụa, tay trái của nó cơ hồ bị chặt đứt từ bên trong, tay phải thì từ bên cạnh hung hăng đâm vào bụng Chu Giáp.
"Phốc!"
"Phốc!"
Khí lực quái vật kinh người, móng vuốt sắc bén.
Dù là trên người Chu Giáp mặc quần áo chắc nịch, da thịt trải qua mấy lần khí tức nhập thể đã vững như da trâu, nhưng phần bụng vẫn bị xé rách, máu tươi chảy ngang.
Còn xém bị móc ruột ra.
Một kẻ liều mạng ép xuống, một kẻ điên cuồng xé rách.
Một người một quái, cứ như vậy lâm vào giằng co.
"A!"
Chu Giáp gầm thét.
"Ngao!"
Quái vật gào thét.
Theo thời gian trôi qua, liệt hỏa thiêu thân, phần bụng kịch liệt đau nhức, để ý thức Chu Giáp dần dần có chút mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ dùng hết khí lực ép lưỡi búa xuống, dù chết cũng không buông tay.
Bên tai, hình như có tiếng ôi ôi truyền đến.
Ánh mắt, càng ngày càng mơ hồ.
Cũng càng ngày càng đen.
Không biết qua bao lâu.
Một cỗ khí tức chưa hề cảm thụ qua trống rỗng xuất hiện, chui vào trong cơ thể của hắn, hơi thở ấm áp nhanh chóng chữa trị thương tích.
Chu Giáp tinh thần chấn động, mãnh mẽ mở hai mắt ra.
Nhìn xuống bên dưới, búa lớn còn ở trong tay, còn quái vật dưới người thì đã chết đi, cái cổ bị cắt mở ra một nửa, tứ chi bất lực tê liệt nằm trên mặt đất.
Cuối cùng, hắn đã thắng được đối phương.
"Hô. . ."
"Hô!"
Hít sâu mấy hơi, Chu Giáp xoay người đứng lên, lấy lại bình tĩnh, thu thập đồ trong sân một chút, rồi cất bước chạy đi.
Đi hai bước, hắn nghĩ nghĩ rồi lần nữa trở về, cởi khôi giáp trên người quái vật xuống, đồng thời đập nát đầu quái vật phòng ngừa thi thể biến dị.
Mang theo đồ đi không được bao xa, liền có tiếng hỗn loạn truyền vào hai tai.
"Mau trốn!"
"Mau trốn!"
Đây là. . .
Quách chủ tịch ngân hàng?
Nghĩ đến Quách chủ tịch ngân hàng, trong lòng hắn liền dâng lên lửa giận.
Mặc dù Trình Kỳ cũng là lâm trận bỏ chạy, nhưng ít ra không có bỏ đá xuống giếng, còn có thể giải thích là bị sợ hãi dọa cho bể mật gần chết.
Miễn cưỡng có thể tiếp nhận.
Còn cách làm của Quách chủ tịch ngân hàng, thì là hãm hại từ đầu đến đuôi.
Nếu không phải thực lực Chu Giáp tăng nhiều, gặp được nguy hiểm đầu óc chuyển nhanh, sợ là đã chết trong tay quái vật khoác giáp.
"Hừ!"
Hừ lạnh một tiếng, hắn đem đồ rải rác ở trên lưng xuống, xách búa nhanh chân tiến lên.
Rìu nặng đến mấy chục cân, nếu là trước kia, cầm thì không có vấn đề, nhưng muốn tùy tâm vung vẩy, căn bản là không có khả năng.
Hiện tại.
Rìu mấy chục cân, đối với Chu Giáp mà nói chỉ là nặng một chút mà thôi.
"Cộc cộc. . ."
Đi chưa được mấy bước, tiếng bước chân dồn dập đã đến gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.