Quyển 1 - Chương 20: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
Điện Tuyến
19/03/2014
Tháng mười năm Khang Thuận thứ mười lăm, Lan thai lệnh sử Phong Trường Dụ dâng thư tố cáo thái thú Lưu Lễ Thành ở Vận Châu tham ô của triều đình khoản tiền cứu tế hơn mười vạn lượng trong suốt hai năm, xin hoàng thượng xử lý nghiêm minh để trấn an lòng dân đang phẫn hận, tấu chương còn nói Lưu Lễ Thành chỉ là một thái thú, sau lưng nếu không có chỗ dựa thì chắc chắn không dám làm chuyện đại nghịch bất đạo này. Chư thần trong triều nhất thời náo động, ai chẳng biết Lưu Lễ Thành là vây cánh với Tả tể tướng, chức vụ thái thú của hắn cũng là do Vân Thủy Hân bổ nhiệm, bản tấu chương này, không nghi ngờ gì, đích thị là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, đầu mũi giáo nhọn chĩa thẳng vào Tả tướng Vân Thủy Hân đương nhiệm. Có người nói Lan thai lệnh sử Phong Trường Dụ cùng Hữu tể tướng Phan Hành Nghiệp vốn có mối giao hảo từ lâu, giờ Hữu thừa tướng ủng hộ Tam hoàng tử Ngọc Tĩnh Vương, nếu không được Ngọc Tĩnh Vương cho phép, với địa vị hiện giờ của Vân Thủy Hân ở trong triều, chỉ một mình Lan thai lệnh sử thì bất luận thế nào cũng không dám càn rỡ mà dâng tấu chương như vậy. Đa số mọi người nghe nói đến việc này đều không khỏi sợ hãi, chờ xem hoàng thượng giải quyết như thế nào.
Hoàng thượng sau khi xem tấu chương, hạ lệnh điều tra cho rõ, sau khi điều tra đó là sự thật, liền cách chức Lưu Lễ Thành, xử chém đầu, tru di chín họ, nhưng đối với câu “phía sau có chỗ dựa” thì giả như mắt ngơ tai điếc, kết thúc vụ án, mà Lan thai lệnh sử cũng không tiện nhắc lại. Hoàng thượng xử lý việc này thật đúng là thập phần trơn tru, khéo léo, ly nước không để tràn một giọt, vừa phạt nặng Lưu Lễ Thành, hợp ý bên phe cánh của Tam hoàng tử, nhưng vẫn không liên lụy đến Vân Thủy Hân. Thánh ý khó dò, nhưng sự kiện lần này, không nghi ngờ gì nữa, Tam hoàng tử và Thái tử càng ngày càng tranh đấu gay gắt.
Ngày mùng 9 tháng 11 cùng năm đó, là lễ đại thọ mừng hoàng thượng năm mươi tuổi, cử hành giống như ngày quốc khánh, trong cung cũng mời quần thần và thành viên hoàng thất cùng tổ chức lễ mừng đại thọ cho hoàng thượng. Ban đêm, khắp đại điện Vinh Đức đèn đuốc sáng choang, nơi nơi đều giăng đèn, kết hoa, quan viên hoàng tộc nối đuôi nhau mà vào, tiến tới tham gia “Vạn thọ yến”. Tôi cùng con báo đứng bên cạnh đại điện, phía sau đại sảnh Tân Đức, đợi tất cả các đại thần và thành viên hoàng thất đến đông đủ rồi mới tiến vào trong điện, còn hoàng thượng và hoàng hậu sau khi chúng tôi nhập điện rồi, mới tiến vào để biểu thị địa vị chí tôn.
Đã lâu không phải đội mũ phượng và khoác một thân lễ phục nặng nề này, chỉ cảm thấy toàn thân oi bức, cổ cũng sắp muốn gãy, lại còn phải làm ra dáng vẻ đoan trang, thật khổ sở. Năm ngoái trong lễ đại thọ mừng hoàng thượng bốn mươi chín tuổi, tôi nằm ở Đông cung hưởng phúc, năm nay trốn thế nào cũng không thoát. Trong lòng tôi vừa phiền muộn, vừa nghĩ làm thế nào mới có thể hoạt động gân cốt, đột nhiên, con báo ghé sát vào người tôi, tôi cả kinh, chỉ thấy hắn đặt tay lên sau cổ tôi, không thèm để ý đến ánh mắt của cung nữ, thái giám xung quanh, thản nhiên nhẹ nhàng xoa bóp cái cổ mỏi nhừ cho tôi, tôi nghẹn họng trân trối nhìn hắn, Vương Lão Cát bên cạnh vẻ mặt lại càng ngây ngốc hơn, sóng mắt con báo lưu chuyển, ngoảnh mặt về phía tôi cười mị hoặc. “Vân nhi gắng chịu đựng…” Nhất thời, tôi chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, không sao đối đáp được.
“Hì hì, ta thấy hết rồi nhé. Mọi người nói thái tử điện hạ yêu chiều, say đắm thái tử phi, ta còn không tin, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là vậy! Thảo nào thái tử ca ca hiện giờ không đi thăm Linh Nhi nữa”. Một thân ảnh màu hồng xinh đẹp sôi nổi chạy vào trong phòng, cái mũi xinh xinh, đôi môi thắm đỏ, rất đáng yêu, năm nay cũng mười hai tuổi như tôi, các công chúa khác đối với con báo thâm trầm, nham hiểm này lúc nào cũng kính sợ, không dám đến gần, chỉ có Bát công chúa lúc nào cũng vui vẻ quấn lấy hắn, suốt ngày một câu “Thái tử ca ca”, hai câu cũng “Thái tử ca ca”, mà con báo vốn lúc nào cũng mặt lạnh như băng song cũng không bài xích Ngọc Linh công chúa hoạt bát đáng yêu này. Ngọc Linh thấy tôi và nàng cùng tuổi, thường đến Đông cung tìm tôi, tôi từ trước đến nay không hứng thú với việc gặp gỡ người khác, nên đối với nàng cũng không thân thiết lắm, tiếc rằng nàng ấy lại vô cùng kiên trì, bền bỉ, cuối cùng, tôi bị sự ngoan cố và nhiệt tình của nàng làm cho lung lay, hiện giờ trong cung, người tôi tiếp xúc nhiều nhất chính là con báo, tiểu Thập Lục và Bát công chúa.
“Linh nhi chớ bướng bỉnh, sao bây giờ vẫn chưa vào điện Vịnh Đức?” Con báo liếc mắt lơ đễnh nhìn Ngọc Linh, tiếp tục công việc xoa bóp. Bình thường da mặt tôi vốn dày hơn người khác, nhưng lúc này cảm thấy hai má nóng như thiêu, trợn mắt liếc nhìn con báo, ước gì hắn ngừng tay nhanh một chút, tiếc rằng da mặt con báo lại còn dày hơn cả tôi, vẫn tiếp tục xoa bóp.
Ngọc Linh cũng không đáp lời, chỉ chớp chớp đôi mắt vụt sáng ghé vào trước mũi tôi, bướng bỉnh nhìn tôi chằm chằm: “Hì hì. Có điều, ta thấy “Vân nhi” thực sự rất đẹp, cái vẻ xấu hổ này nha – mặt mũi đỏ hồng hấp dẫn ghê! Chẳng trách Thái tử ca ca lại mê muội đến như vậy, đến ta cũng bị mê hoặc mất rồi.”
Tôi quýnh lên, giậm chân: “Hay cho ngươi, cái đồ tiểu nhân không biết lớn nhỏ, dám gọi ta là “Vân nhi”, để xem ta làm thế nào thu thập ngươi!” Nói xong liền giả bộ muốn véo má tiểu nha đầu, nha đầu này vừa trốn vừa khiêu khích: “Vân nhi, Vân nhi, tiểu Vân nhi! Thái tử ca ca gọi được, sao ta lại không gọi được.”
Tôi muốn đuổi theo nàng, nhưng con báo kéo tôi vào trong lòng: “Chớ để ý nàng ấy, sau này tìm một nhà chồng thật lợi hại gả nàng ấy đi, tự nhiên sẽ có người thu thập nàng ấy.”
“Thái tử ca ca thật xấu bụng, bản thân mình được tốt đẹp rồi, liền vùi dập Linh nhi, không thèm để ý đến các người nữa.” Nha đầu kia giậm chân một cái liền quay đầu đi. Thì ra nàng ấy cũng có lúc đỏ mặt, nhìn nàng rời đi, tôi không khỏi thờ dài một tiếng. Quay đầu lại, lại bắt gặp ánh nhìn của con báo, trong sóng mắt ấy tràn đầy bóng hình khuôn mặt tôi, ngực căng thẳng, muốn lùi lại, nhưng cánh tay con báo đã siết chặt eo lưng tôi, như thể bị mê hoặc, khuôn mặt càng lúc càng tiến lại gần, tôi sợ đến nỗi nhắm chặt mắt lại…
“Mời thái tử điện hạ, thái tử phi nương nương vào điện Vinh Đức!” Gã thái giám điều khiển nghi thức buổi lễ ngoài cửa cao giọng thông báo, nhất thời phá vỡ không khí quỷ dị, tôi “xoẹt” một cái, từ trong lòng con báo nhảy vụt ra, thở phào nhẹ nhõm, bởi vội vàng, nên nhất thời khiến trâm phượng rung lên leng keng, không còn cài chắc trên tóc, liền rơi trên mặt đất, con báo u ám khó chịu trừng mắt liếc nhìn thái giám ngoài cửa, tên thái giám đó chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, sợ đến phát run. Con báo cúi xuống nhặt chiếc trâm, khi ngẩng lên thì đã khôi phục được thần sắc tự nhiên, tự mình cài lại trâm cho tôi, rồi nắm tay tôi rời khỏi đại sảnh Tân Đức.
“Thái tử điện hạ, thái tử phi nương nương giá lâm!” Tôi cùng con báo dắt tay nhau vào điện Vinh Đức, đại điện vốn ồn ào náo nhiệt trong chốc lát liền trở nên yên tĩnh, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung sang đây, biểu hiện đều là nhất tề kinh ngạc – mắt trợn tròn, miệng há to như nuốt phải trứng đà điểu. Những năm gần đây tôi đã thôi kinh sợ khi thấy chuyện quái dị này rồi, phàm là những kẻ lần đầu trông thấy tôi đều có biểu hiện như thế, trước đây ở Vân phủ, tử nhỏ đến lớn, mỗi khi nha hoàn hay nô bộc nhìn thấy tôi cũng đều sững sờ mất hai phút. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi mỉm cười, lập tức, âm thanh hút không khí nổi lên bốn phía. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, một đoàn ánh mắt dính lên người tôi, con báo mắt phượng lạnh lùng đảo qua, bên dưới không biết là ai xấu hổ ho khan một tiếng, mọi người lập tức chột dạ cúi đầu yết kiến tôi và con báo.
Tôi và con báo ngồi theo đúng thứ tự, vị trí chủ tọa bên trái, phía dưới, ở hai bên lần lượt theo tôn ti trật tự là các hoàng tử, hoàng phi, công chúa và các văn võ bá quan. Cha ngồi bên dưới đang bị một đám quan viên vây quanh chẳng biết đang thấp giọng nói cái gì. Ngoảnh mặt lại, liếc mắt thấy Chiêu Tài Miêu, vẫn dáng vẻ ôn hòa không tranh giành đó, đang dùng đôi mắt hẹp dài nhìn tôi, nghĩ đến hắn trong ngoài bất nhất, bày kế hại tôi thiếu chút nữa chết đuối, tôi bực bội không thể đánh cho hắn một cái, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thấy tôi trợn mắt nhìn, hắn liền nở nụ cười như hoa sen lay động, giơ chén rượu trong tay vờ kính tôi. Bỗng lòng bàn tay chợt đau nhói, quay đầu lại chỉ thấy con báo mặc dù đang thản nhiên đưa mắt nhìn vè phía trước, nhưng một tay lại đang xiết chặt lấy bàn tay tôi.
“Hoàng đế bệ hạ, Hoàng hậu nương nương giá lâm!” Vừa dứt lời, hoàng thượng và hoàng hậu một thân hoàng bào thêu chữ thọ sánh vai bước vào đại điện, mọi người lập tức quỳ xuống, “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế! Chúc bệ hạ thọ bỉ nam sơn, phúc như Đông Hải!” Hoàng thượng và hoàng hậu ngồi vào chỗ của mình, mỉm cười vung tay lên: “Chư vị bình thân!” Bên cạnh, thái giam điều khiển nghi thức buổi lễ tay cầm phất trần liền cao giọng tuyên bố: “Khai tiệc”. Từ các cửa, cung nữ bưng đủ các loại món ăn tinh xảo và rượu ngon nối đuôi nhau vào, lần lượt bày lên bàn tiệc. Tiếp theo, tôi cùng con báo hướng đến chúc thọ hoàng thượng đầu tiên, sau đó, mọi người đều nhất tề đứng lên dâng rượu lên hoàng thượng.
Sau khi qua ba tuần rượu, thị lang bộ hộ Dư Quan Miễn bắt đầu kính rượu hoàng thượng: “Chúc hoàng thượng Phúc Thọ lâu dài, thọ cùng trời đất!” Nói xong liền ngửa cổ một cái, đem tất cả chén rượu đổ vào bụng, hoàng thượng không uống, chỉ giơ chén rượu: “Sao? Theo Dư thị lang nói thì “Trời” là thứ tốt nhất trên đời ư?” Trong giây lát, toàn bộ đại điện đều sững sờ, chẳng biết hoàng thượng có ý gì, tâm trạng tôi thì nguội lạnh, cảnh tượng này thật quen thuộc, ngày hôm nay phải chăng hoàng đế lão nhi muốn khai đao với ai chăng
Dư thị lang sửng sốt đáp: “Trời chính là thế lực tôn quý nhất, vĩ đại nhất, trong thiên hạ chỉ có hoàng đế là có thể sánh được với Trời, tất nhiên phải là tốt nhất
“Trẫm lại không cho là như vậy. ‘Thiên’ (Trời) mặc dù cao lớn, nhưng ‘Vân’ (mây) vẫn có khả năng che trời, nói như thế, chẳng phải và ‘Vân’ so với ‘Thiên’ còn lớn hơn sao?” Hoàng đế nói xong mỉm cười. Bên dưới lặng ngắt như tờ, không ai dám thở mạnh, có người sợ hãi, có kẻ mừng rỡ, chỉ có Dư thị lang đứng chôn chân tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan. Lòng bàn tay tôi lạnh buốt, thì ra bữa tiệc hôm nay chính là Hồng Môn Yến, những lời hoàng thượng vừa nói là nhằm thẳng vào Vân gia chúng tôi. Lại nhìn cha, ông vẫn ngồi đó, không hoảng cũng chẳng loạn, dường như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình. Bên cạnh, con báo cầm lấy bàn tay lạnh buốt của tôi, trao cho tôi một ánh mắt ấm áp, đang định mở miệng nói, nhưng tôi lại tranh lời:
“Thần tức(1) cả gan, cho rằng phụ hoàng nói lời ấy sai rồi.”
“Sao? Thái tử phi có kiến giải gì?” Hoàng thượng chống tay phải lên tay vịn, nghiêng đầu nhìn tôi.
“Nếu nói mây (Vân) che trời (Thiên), mây (Vân) so với trời (Thiên) lớn hơn, nhưng một trận gió (Phong) thổi qua, mây (Vân) liền tan đi mất, như thế chẳng phải tội của gió (Phong) lớn hơn mây (Vân), lớn hơn cả trời (Thiên) hay sao?” Lời vừa nói xong, Phong Trường Dụ, kẻ dâng tấu chương tố cáo Thái thú Vận Châu khiến cha tôi chịu liên lụy liền trắng bệch cả mặt. Hiển nhiên nghe hiểu được tôi nói ‘gió’ cũng có nghĩa là ‘Phong’, sợ đến nỗi mồ hôi lạnh tứa ra, tôi ngồi xa như vậy cũng nhìn ra ông ta đang đứng ngồi không yên, đoán rằng hành hạ vậy là đủ rồi, tôi liền nói tiếp: “Vì thế, thần tức cho rằng giả thiết của phụ hoàng lúc trước có chút bất công, trời có khả năng dung hòa vạn vật, vạn vật đều ở dưới bầu trời này, chẳng có thứ nào có thể cao tận mây xanh, cho nên, tôn quý nhất chính là Trời.”
Sau một hồi trầm lặng, hoàng thượng liền nói: “Phải, thái tử phi nói có lý. Trẫm nhất thời hồ đồ, già rồi, xem ra không bằng người trẻ tuổi, hồ đồ rồi, hồ đồ rồi.” Hoàng thượng cuối cùng cũng dần thu lại sát khí trong mắt, những người liên can trong điện cũng thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt của Phan hữu tướng nhìn tôi có chút không cam lòng. Cha nhìn tôi tươi cười vui vẻ.
“Phụ hoàng đâu có già, thần tức nghĩ phụ hoàng vẫn còn rất tráng kiện. Phụ hoàng có nguyện ý nghe thần tức kể một điển tích xưa không?”
“Thái tử phi thử kể xem nào”
“Thời hậu cổ có một thần thú một chân là quỳ(2). Quỳ vô cùng mong ước có thể có nhiều chân như huyền(3), như vậy nó có thể đi lại dễ dàng. Huyền là một loại sâu có nhiều chân. Huyền lại luôn mơ ước mình sẽ giống rắn, vì rắn không có chân, nhưng so với huyền thì di chuyển còn nhanh hơn nhiều. Rắn lại ước mình được như gió, vì gió di chuyển nhanh hơn rắn, mà lại chẳng có hình dạng gì. Gió sẽ ước gì? Gió lại ước mình có con mắt giống như con người, bởi vì ánh mắt nhanh vô cùng, những nơi gió chưa kịp tới thì ánh mắt đã tới rồi. Nhưng ánh mắt có phải là nhanh nhất chưa? Ánh mắt cuối cùng lại ước ao mình như lòng người. Có những chỗ ánh mắt không thấu được nhưng lòng người lại nhìn thấu. Chúng ta trong lòng khẽ động, suy nghĩ một chút thôi mà tâm ý đã thông suốt. Thế nên, trái tim của con người có khả năng vượt qua cả không gian và thời gian, trái tim của phụ hoàng đầy sức sống như vậy, sao có thể nói là già được?”
“Ha ha ha! Hay hay hay! Lần này thái tử phi nói rất hợp với tâm ý của trẫm!” Hoàng thượng vỗ tay cười to, ngửa đầu uống một chén rượu, các vị đại thần ở dưới cũng đều nâng chén, tiếng phụ họa ca ngợi hoàng thượng hãy còn trẻ trung trong chốc lát liên tiếp vang lên, rồi ăn uống linh đình, yến tiệc khôi phục lại bầu không khí náo nhiệt.
Cuối cùng là khâu dâng đồ mừng thọ, mọi ngời lục tục đưa lên những lễ vật đã chuẩn bị sẵn, chẳng qua cũng chỉ là đồ cổ hiếm quý, tơ lụa đặc biệt, thuốc bổ, chim quý, thậm chí còn hiến tặng cả ca vũ Tây Vực, trong đó lễ vật của Chiêu Tài Miêu là hiếm lạ nhất – một ngọc đỉnh làm bằng ngọc thạch ngũ sắc, phía trên điêu khắc ác thú, quỳ long, thần thú trông rất sống động, hoàng thượng xưa nay rất thích thu thập đồ ngọc, lễ vật của Chiêu Tài Miêu lại chạm đúng vào sở thích đó, hoàng thượng sau khi thu được đỉnh ngọc thì sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt, liên tục ngợi khen.
“Lễ vật của hoàng nhi sao còn chưa trình lên?” Hoàng hậu nhìn con báo nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi.
“Lễ vật của nhi thần không tiện di chuyển, muốn mời phụ hoàng và mẫu hậu di giá theo thần nhi tới đại sảnh của điện Đức Phương một lát.” Con báo vừa đáp lời, vừa nắm tay tôi, trong mắt lộ rõ ý cười.
“Sao? Lễ vật gì mà không thể di chuyển, trẫm thật hiếu kỳ. Truyền, bãi giá về điện Đức Phương” Hoàng thượng đang cao hứng, đi về hướng đại sảnh Đức Phương, những người khác lục tục bám theo sau.
Thái giám được con báo căn dặn đứng chờ phía ngoài đại sảnh liền cẩn thận đẩy cánh cửa bằng gỗ đàn hương có khắc hoa văn trang trí, chỉ thấy đèn đuốc rực rỡ trên sàn đại sảnh, những viên ngọc thạch nhỏ hình vuông đủ màu sắc được sắp xếp chỉnh tề theo một khoảng cách cố định, từ trên nhìn xuống, màu sắc của các viên ngọc thạch xếp đặt thành bản đồ hoàn chỉnh của Hương Trạch Quốc.
“Mời phụ hoàng thử đẩy một viên ngọc thạch.” Con báo đưa tay chỉ cho hoàng thương một mảnh ngọc thạch ngay trước mũi chân. Hoàng thương có cảm giác thú vị, liền khom lưng khẽ hất đổ viên ngọc thạch, lập tức, một mảnh ngọc thạch tiếp một mảnh ngọc thạch, liên tiếp tạo thành phản ứng dây truyền, lần lượt đổ xuống, tất cả mọi người đều nhìn thấy, vốn là bản đồ quốc gia giờ đã được một chữ “Thọ” đỏ rực thay thế. Thực ra, đây chính là những quân bài đô-mi-nô thịnh hành trong thế giới hiện đại.
“Chúc mừng phụ hoàng vạn thọ vô cương!” Tôi và con báo cùng quỳ xuống.
“Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Ha ha ha! Đây là lễ vật ngạc nhiên nhất mà trẫm nhận được, một lễ vật có ý nghĩa nhất. Hoàng nhi quả là có suy nghĩ rất thần diệu!” Hoàng thượng thích chí cười toe toét, những người còn lại cũng bị quân bài làm cho chấn động, liên tục tán thưởng.
“Đây là do thái tử phi nghĩ ra, nhi thần chẳng qua chỉ cho người cắt kim loại giả làm ngọc thạch mà thôi” Con báo có chút tự hào nhìn tôi, trên mặt là ý cười dịu dàng.
“Ha ha! Đã khiến thái tử phi phải hao tâm tổn trí rồi!” Hoàng thượng nhìn ta gật đầu.
“Phụ hoàng thích là được rồi, chớ để tâm đến thần tức.” Lần thứ hai cảm giác được vô số ánh mắt lại tập trung hết lên người tôi, trong đó có ánh mắt chểnh mảnh không thể bỏ qua của Chiêu Tài Miêu, một ánh mắt đầy nghiền ngẫm. Đả thương con chim đầu đàn, con báo sao có thể khai báo tôi ra như thế, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, ngày hôm nay tôi sẽ thành tiêu điểm.
Sau tôi lại biết được, đêm đó, một nhóm thị vệ tinh nhuệ trong cung ẩn mình trong góc tối sau đại sảnh, cuối cùng không đợi được ám hiệu ấn định trước đó của hoàng thượng, mà một đám tử sĩ của Vân gia giấu kín trong một góc âm u khác của đại sảnh, kết thúc buổi tối đó, vốn muốn vì Vân gia liều mạng một trận, cuối cùng không ngờ việc này lại kết thúc như thế.
Sau này nghĩ lại, những hủ nho mạnh mẽ công kích chửi bới tôi đánh giá rằng: “Gian xảo giả dối, uốn ba tấc lưỡi, giỏi dùng lời nói để lừa gạt” có lẽ chính là xuất phát từ bữa tiệc mừng thọ Hồng Môn này, mà sử học gia Tắc Tương gọi sự kiện này là “Miệng lưỡi dẹp tan sát khí”.
Hoàng thượng sau khi xem tấu chương, hạ lệnh điều tra cho rõ, sau khi điều tra đó là sự thật, liền cách chức Lưu Lễ Thành, xử chém đầu, tru di chín họ, nhưng đối với câu “phía sau có chỗ dựa” thì giả như mắt ngơ tai điếc, kết thúc vụ án, mà Lan thai lệnh sử cũng không tiện nhắc lại. Hoàng thượng xử lý việc này thật đúng là thập phần trơn tru, khéo léo, ly nước không để tràn một giọt, vừa phạt nặng Lưu Lễ Thành, hợp ý bên phe cánh của Tam hoàng tử, nhưng vẫn không liên lụy đến Vân Thủy Hân. Thánh ý khó dò, nhưng sự kiện lần này, không nghi ngờ gì nữa, Tam hoàng tử và Thái tử càng ngày càng tranh đấu gay gắt.
Ngày mùng 9 tháng 11 cùng năm đó, là lễ đại thọ mừng hoàng thượng năm mươi tuổi, cử hành giống như ngày quốc khánh, trong cung cũng mời quần thần và thành viên hoàng thất cùng tổ chức lễ mừng đại thọ cho hoàng thượng. Ban đêm, khắp đại điện Vinh Đức đèn đuốc sáng choang, nơi nơi đều giăng đèn, kết hoa, quan viên hoàng tộc nối đuôi nhau mà vào, tiến tới tham gia “Vạn thọ yến”. Tôi cùng con báo đứng bên cạnh đại điện, phía sau đại sảnh Tân Đức, đợi tất cả các đại thần và thành viên hoàng thất đến đông đủ rồi mới tiến vào trong điện, còn hoàng thượng và hoàng hậu sau khi chúng tôi nhập điện rồi, mới tiến vào để biểu thị địa vị chí tôn.
Đã lâu không phải đội mũ phượng và khoác một thân lễ phục nặng nề này, chỉ cảm thấy toàn thân oi bức, cổ cũng sắp muốn gãy, lại còn phải làm ra dáng vẻ đoan trang, thật khổ sở. Năm ngoái trong lễ đại thọ mừng hoàng thượng bốn mươi chín tuổi, tôi nằm ở Đông cung hưởng phúc, năm nay trốn thế nào cũng không thoát. Trong lòng tôi vừa phiền muộn, vừa nghĩ làm thế nào mới có thể hoạt động gân cốt, đột nhiên, con báo ghé sát vào người tôi, tôi cả kinh, chỉ thấy hắn đặt tay lên sau cổ tôi, không thèm để ý đến ánh mắt của cung nữ, thái giám xung quanh, thản nhiên nhẹ nhàng xoa bóp cái cổ mỏi nhừ cho tôi, tôi nghẹn họng trân trối nhìn hắn, Vương Lão Cát bên cạnh vẻ mặt lại càng ngây ngốc hơn, sóng mắt con báo lưu chuyển, ngoảnh mặt về phía tôi cười mị hoặc. “Vân nhi gắng chịu đựng…” Nhất thời, tôi chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, không sao đối đáp được.
“Hì hì, ta thấy hết rồi nhé. Mọi người nói thái tử điện hạ yêu chiều, say đắm thái tử phi, ta còn không tin, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là vậy! Thảo nào thái tử ca ca hiện giờ không đi thăm Linh Nhi nữa”. Một thân ảnh màu hồng xinh đẹp sôi nổi chạy vào trong phòng, cái mũi xinh xinh, đôi môi thắm đỏ, rất đáng yêu, năm nay cũng mười hai tuổi như tôi, các công chúa khác đối với con báo thâm trầm, nham hiểm này lúc nào cũng kính sợ, không dám đến gần, chỉ có Bát công chúa lúc nào cũng vui vẻ quấn lấy hắn, suốt ngày một câu “Thái tử ca ca”, hai câu cũng “Thái tử ca ca”, mà con báo vốn lúc nào cũng mặt lạnh như băng song cũng không bài xích Ngọc Linh công chúa hoạt bát đáng yêu này. Ngọc Linh thấy tôi và nàng cùng tuổi, thường đến Đông cung tìm tôi, tôi từ trước đến nay không hứng thú với việc gặp gỡ người khác, nên đối với nàng cũng không thân thiết lắm, tiếc rằng nàng ấy lại vô cùng kiên trì, bền bỉ, cuối cùng, tôi bị sự ngoan cố và nhiệt tình của nàng làm cho lung lay, hiện giờ trong cung, người tôi tiếp xúc nhiều nhất chính là con báo, tiểu Thập Lục và Bát công chúa.
“Linh nhi chớ bướng bỉnh, sao bây giờ vẫn chưa vào điện Vịnh Đức?” Con báo liếc mắt lơ đễnh nhìn Ngọc Linh, tiếp tục công việc xoa bóp. Bình thường da mặt tôi vốn dày hơn người khác, nhưng lúc này cảm thấy hai má nóng như thiêu, trợn mắt liếc nhìn con báo, ước gì hắn ngừng tay nhanh một chút, tiếc rằng da mặt con báo lại còn dày hơn cả tôi, vẫn tiếp tục xoa bóp.
Ngọc Linh cũng không đáp lời, chỉ chớp chớp đôi mắt vụt sáng ghé vào trước mũi tôi, bướng bỉnh nhìn tôi chằm chằm: “Hì hì. Có điều, ta thấy “Vân nhi” thực sự rất đẹp, cái vẻ xấu hổ này nha – mặt mũi đỏ hồng hấp dẫn ghê! Chẳng trách Thái tử ca ca lại mê muội đến như vậy, đến ta cũng bị mê hoặc mất rồi.”
Tôi quýnh lên, giậm chân: “Hay cho ngươi, cái đồ tiểu nhân không biết lớn nhỏ, dám gọi ta là “Vân nhi”, để xem ta làm thế nào thu thập ngươi!” Nói xong liền giả bộ muốn véo má tiểu nha đầu, nha đầu này vừa trốn vừa khiêu khích: “Vân nhi, Vân nhi, tiểu Vân nhi! Thái tử ca ca gọi được, sao ta lại không gọi được.”
Tôi muốn đuổi theo nàng, nhưng con báo kéo tôi vào trong lòng: “Chớ để ý nàng ấy, sau này tìm một nhà chồng thật lợi hại gả nàng ấy đi, tự nhiên sẽ có người thu thập nàng ấy.”
“Thái tử ca ca thật xấu bụng, bản thân mình được tốt đẹp rồi, liền vùi dập Linh nhi, không thèm để ý đến các người nữa.” Nha đầu kia giậm chân một cái liền quay đầu đi. Thì ra nàng ấy cũng có lúc đỏ mặt, nhìn nàng rời đi, tôi không khỏi thờ dài một tiếng. Quay đầu lại, lại bắt gặp ánh nhìn của con báo, trong sóng mắt ấy tràn đầy bóng hình khuôn mặt tôi, ngực căng thẳng, muốn lùi lại, nhưng cánh tay con báo đã siết chặt eo lưng tôi, như thể bị mê hoặc, khuôn mặt càng lúc càng tiến lại gần, tôi sợ đến nỗi nhắm chặt mắt lại…
“Mời thái tử điện hạ, thái tử phi nương nương vào điện Vinh Đức!” Gã thái giám điều khiển nghi thức buổi lễ ngoài cửa cao giọng thông báo, nhất thời phá vỡ không khí quỷ dị, tôi “xoẹt” một cái, từ trong lòng con báo nhảy vụt ra, thở phào nhẹ nhõm, bởi vội vàng, nên nhất thời khiến trâm phượng rung lên leng keng, không còn cài chắc trên tóc, liền rơi trên mặt đất, con báo u ám khó chịu trừng mắt liếc nhìn thái giám ngoài cửa, tên thái giám đó chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, sợ đến phát run. Con báo cúi xuống nhặt chiếc trâm, khi ngẩng lên thì đã khôi phục được thần sắc tự nhiên, tự mình cài lại trâm cho tôi, rồi nắm tay tôi rời khỏi đại sảnh Tân Đức.
“Thái tử điện hạ, thái tử phi nương nương giá lâm!” Tôi cùng con báo dắt tay nhau vào điện Vinh Đức, đại điện vốn ồn ào náo nhiệt trong chốc lát liền trở nên yên tĩnh, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung sang đây, biểu hiện đều là nhất tề kinh ngạc – mắt trợn tròn, miệng há to như nuốt phải trứng đà điểu. Những năm gần đây tôi đã thôi kinh sợ khi thấy chuyện quái dị này rồi, phàm là những kẻ lần đầu trông thấy tôi đều có biểu hiện như thế, trước đây ở Vân phủ, tử nhỏ đến lớn, mỗi khi nha hoàn hay nô bộc nhìn thấy tôi cũng đều sững sờ mất hai phút. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi mỉm cười, lập tức, âm thanh hút không khí nổi lên bốn phía. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, một đoàn ánh mắt dính lên người tôi, con báo mắt phượng lạnh lùng đảo qua, bên dưới không biết là ai xấu hổ ho khan một tiếng, mọi người lập tức chột dạ cúi đầu yết kiến tôi và con báo.
Tôi và con báo ngồi theo đúng thứ tự, vị trí chủ tọa bên trái, phía dưới, ở hai bên lần lượt theo tôn ti trật tự là các hoàng tử, hoàng phi, công chúa và các văn võ bá quan. Cha ngồi bên dưới đang bị một đám quan viên vây quanh chẳng biết đang thấp giọng nói cái gì. Ngoảnh mặt lại, liếc mắt thấy Chiêu Tài Miêu, vẫn dáng vẻ ôn hòa không tranh giành đó, đang dùng đôi mắt hẹp dài nhìn tôi, nghĩ đến hắn trong ngoài bất nhất, bày kế hại tôi thiếu chút nữa chết đuối, tôi bực bội không thể đánh cho hắn một cái, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thấy tôi trợn mắt nhìn, hắn liền nở nụ cười như hoa sen lay động, giơ chén rượu trong tay vờ kính tôi. Bỗng lòng bàn tay chợt đau nhói, quay đầu lại chỉ thấy con báo mặc dù đang thản nhiên đưa mắt nhìn vè phía trước, nhưng một tay lại đang xiết chặt lấy bàn tay tôi.
“Hoàng đế bệ hạ, Hoàng hậu nương nương giá lâm!” Vừa dứt lời, hoàng thượng và hoàng hậu một thân hoàng bào thêu chữ thọ sánh vai bước vào đại điện, mọi người lập tức quỳ xuống, “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế! Chúc bệ hạ thọ bỉ nam sơn, phúc như Đông Hải!” Hoàng thượng và hoàng hậu ngồi vào chỗ của mình, mỉm cười vung tay lên: “Chư vị bình thân!” Bên cạnh, thái giam điều khiển nghi thức buổi lễ tay cầm phất trần liền cao giọng tuyên bố: “Khai tiệc”. Từ các cửa, cung nữ bưng đủ các loại món ăn tinh xảo và rượu ngon nối đuôi nhau vào, lần lượt bày lên bàn tiệc. Tiếp theo, tôi cùng con báo hướng đến chúc thọ hoàng thượng đầu tiên, sau đó, mọi người đều nhất tề đứng lên dâng rượu lên hoàng thượng.
Sau khi qua ba tuần rượu, thị lang bộ hộ Dư Quan Miễn bắt đầu kính rượu hoàng thượng: “Chúc hoàng thượng Phúc Thọ lâu dài, thọ cùng trời đất!” Nói xong liền ngửa cổ một cái, đem tất cả chén rượu đổ vào bụng, hoàng thượng không uống, chỉ giơ chén rượu: “Sao? Theo Dư thị lang nói thì “Trời” là thứ tốt nhất trên đời ư?” Trong giây lát, toàn bộ đại điện đều sững sờ, chẳng biết hoàng thượng có ý gì, tâm trạng tôi thì nguội lạnh, cảnh tượng này thật quen thuộc, ngày hôm nay phải chăng hoàng đế lão nhi muốn khai đao với ai chăng
Dư thị lang sửng sốt đáp: “Trời chính là thế lực tôn quý nhất, vĩ đại nhất, trong thiên hạ chỉ có hoàng đế là có thể sánh được với Trời, tất nhiên phải là tốt nhất
“Trẫm lại không cho là như vậy. ‘Thiên’ (Trời) mặc dù cao lớn, nhưng ‘Vân’ (mây) vẫn có khả năng che trời, nói như thế, chẳng phải và ‘Vân’ so với ‘Thiên’ còn lớn hơn sao?” Hoàng đế nói xong mỉm cười. Bên dưới lặng ngắt như tờ, không ai dám thở mạnh, có người sợ hãi, có kẻ mừng rỡ, chỉ có Dư thị lang đứng chôn chân tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan. Lòng bàn tay tôi lạnh buốt, thì ra bữa tiệc hôm nay chính là Hồng Môn Yến, những lời hoàng thượng vừa nói là nhằm thẳng vào Vân gia chúng tôi. Lại nhìn cha, ông vẫn ngồi đó, không hoảng cũng chẳng loạn, dường như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình. Bên cạnh, con báo cầm lấy bàn tay lạnh buốt của tôi, trao cho tôi một ánh mắt ấm áp, đang định mở miệng nói, nhưng tôi lại tranh lời:
“Thần tức(1) cả gan, cho rằng phụ hoàng nói lời ấy sai rồi.”
“Sao? Thái tử phi có kiến giải gì?” Hoàng thượng chống tay phải lên tay vịn, nghiêng đầu nhìn tôi.
“Nếu nói mây (Vân) che trời (Thiên), mây (Vân) so với trời (Thiên) lớn hơn, nhưng một trận gió (Phong) thổi qua, mây (Vân) liền tan đi mất, như thế chẳng phải tội của gió (Phong) lớn hơn mây (Vân), lớn hơn cả trời (Thiên) hay sao?” Lời vừa nói xong, Phong Trường Dụ, kẻ dâng tấu chương tố cáo Thái thú Vận Châu khiến cha tôi chịu liên lụy liền trắng bệch cả mặt. Hiển nhiên nghe hiểu được tôi nói ‘gió’ cũng có nghĩa là ‘Phong’, sợ đến nỗi mồ hôi lạnh tứa ra, tôi ngồi xa như vậy cũng nhìn ra ông ta đang đứng ngồi không yên, đoán rằng hành hạ vậy là đủ rồi, tôi liền nói tiếp: “Vì thế, thần tức cho rằng giả thiết của phụ hoàng lúc trước có chút bất công, trời có khả năng dung hòa vạn vật, vạn vật đều ở dưới bầu trời này, chẳng có thứ nào có thể cao tận mây xanh, cho nên, tôn quý nhất chính là Trời.”
Sau một hồi trầm lặng, hoàng thượng liền nói: “Phải, thái tử phi nói có lý. Trẫm nhất thời hồ đồ, già rồi, xem ra không bằng người trẻ tuổi, hồ đồ rồi, hồ đồ rồi.” Hoàng thượng cuối cùng cũng dần thu lại sát khí trong mắt, những người liên can trong điện cũng thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt của Phan hữu tướng nhìn tôi có chút không cam lòng. Cha nhìn tôi tươi cười vui vẻ.
“Phụ hoàng đâu có già, thần tức nghĩ phụ hoàng vẫn còn rất tráng kiện. Phụ hoàng có nguyện ý nghe thần tức kể một điển tích xưa không?”
“Thái tử phi thử kể xem nào”
“Thời hậu cổ có một thần thú một chân là quỳ(2). Quỳ vô cùng mong ước có thể có nhiều chân như huyền(3), như vậy nó có thể đi lại dễ dàng. Huyền là một loại sâu có nhiều chân. Huyền lại luôn mơ ước mình sẽ giống rắn, vì rắn không có chân, nhưng so với huyền thì di chuyển còn nhanh hơn nhiều. Rắn lại ước mình được như gió, vì gió di chuyển nhanh hơn rắn, mà lại chẳng có hình dạng gì. Gió sẽ ước gì? Gió lại ước mình có con mắt giống như con người, bởi vì ánh mắt nhanh vô cùng, những nơi gió chưa kịp tới thì ánh mắt đã tới rồi. Nhưng ánh mắt có phải là nhanh nhất chưa? Ánh mắt cuối cùng lại ước ao mình như lòng người. Có những chỗ ánh mắt không thấu được nhưng lòng người lại nhìn thấu. Chúng ta trong lòng khẽ động, suy nghĩ một chút thôi mà tâm ý đã thông suốt. Thế nên, trái tim của con người có khả năng vượt qua cả không gian và thời gian, trái tim của phụ hoàng đầy sức sống như vậy, sao có thể nói là già được?”
“Ha ha ha! Hay hay hay! Lần này thái tử phi nói rất hợp với tâm ý của trẫm!” Hoàng thượng vỗ tay cười to, ngửa đầu uống một chén rượu, các vị đại thần ở dưới cũng đều nâng chén, tiếng phụ họa ca ngợi hoàng thượng hãy còn trẻ trung trong chốc lát liên tiếp vang lên, rồi ăn uống linh đình, yến tiệc khôi phục lại bầu không khí náo nhiệt.
Cuối cùng là khâu dâng đồ mừng thọ, mọi ngời lục tục đưa lên những lễ vật đã chuẩn bị sẵn, chẳng qua cũng chỉ là đồ cổ hiếm quý, tơ lụa đặc biệt, thuốc bổ, chim quý, thậm chí còn hiến tặng cả ca vũ Tây Vực, trong đó lễ vật của Chiêu Tài Miêu là hiếm lạ nhất – một ngọc đỉnh làm bằng ngọc thạch ngũ sắc, phía trên điêu khắc ác thú, quỳ long, thần thú trông rất sống động, hoàng thượng xưa nay rất thích thu thập đồ ngọc, lễ vật của Chiêu Tài Miêu lại chạm đúng vào sở thích đó, hoàng thượng sau khi thu được đỉnh ngọc thì sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt, liên tục ngợi khen.
“Lễ vật của hoàng nhi sao còn chưa trình lên?” Hoàng hậu nhìn con báo nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi.
“Lễ vật của nhi thần không tiện di chuyển, muốn mời phụ hoàng và mẫu hậu di giá theo thần nhi tới đại sảnh của điện Đức Phương một lát.” Con báo vừa đáp lời, vừa nắm tay tôi, trong mắt lộ rõ ý cười.
“Sao? Lễ vật gì mà không thể di chuyển, trẫm thật hiếu kỳ. Truyền, bãi giá về điện Đức Phương” Hoàng thượng đang cao hứng, đi về hướng đại sảnh Đức Phương, những người khác lục tục bám theo sau.
Thái giám được con báo căn dặn đứng chờ phía ngoài đại sảnh liền cẩn thận đẩy cánh cửa bằng gỗ đàn hương có khắc hoa văn trang trí, chỉ thấy đèn đuốc rực rỡ trên sàn đại sảnh, những viên ngọc thạch nhỏ hình vuông đủ màu sắc được sắp xếp chỉnh tề theo một khoảng cách cố định, từ trên nhìn xuống, màu sắc của các viên ngọc thạch xếp đặt thành bản đồ hoàn chỉnh của Hương Trạch Quốc.
“Mời phụ hoàng thử đẩy một viên ngọc thạch.” Con báo đưa tay chỉ cho hoàng thương một mảnh ngọc thạch ngay trước mũi chân. Hoàng thương có cảm giác thú vị, liền khom lưng khẽ hất đổ viên ngọc thạch, lập tức, một mảnh ngọc thạch tiếp một mảnh ngọc thạch, liên tiếp tạo thành phản ứng dây truyền, lần lượt đổ xuống, tất cả mọi người đều nhìn thấy, vốn là bản đồ quốc gia giờ đã được một chữ “Thọ” đỏ rực thay thế. Thực ra, đây chính là những quân bài đô-mi-nô thịnh hành trong thế giới hiện đại.
“Chúc mừng phụ hoàng vạn thọ vô cương!” Tôi và con báo cùng quỳ xuống.
“Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Ha ha ha! Đây là lễ vật ngạc nhiên nhất mà trẫm nhận được, một lễ vật có ý nghĩa nhất. Hoàng nhi quả là có suy nghĩ rất thần diệu!” Hoàng thượng thích chí cười toe toét, những người còn lại cũng bị quân bài làm cho chấn động, liên tục tán thưởng.
“Đây là do thái tử phi nghĩ ra, nhi thần chẳng qua chỉ cho người cắt kim loại giả làm ngọc thạch mà thôi” Con báo có chút tự hào nhìn tôi, trên mặt là ý cười dịu dàng.
“Ha ha! Đã khiến thái tử phi phải hao tâm tổn trí rồi!” Hoàng thượng nhìn ta gật đầu.
“Phụ hoàng thích là được rồi, chớ để tâm đến thần tức.” Lần thứ hai cảm giác được vô số ánh mắt lại tập trung hết lên người tôi, trong đó có ánh mắt chểnh mảnh không thể bỏ qua của Chiêu Tài Miêu, một ánh mắt đầy nghiền ngẫm. Đả thương con chim đầu đàn, con báo sao có thể khai báo tôi ra như thế, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, ngày hôm nay tôi sẽ thành tiêu điểm.
Sau tôi lại biết được, đêm đó, một nhóm thị vệ tinh nhuệ trong cung ẩn mình trong góc tối sau đại sảnh, cuối cùng không đợi được ám hiệu ấn định trước đó của hoàng thượng, mà một đám tử sĩ của Vân gia giấu kín trong một góc âm u khác của đại sảnh, kết thúc buổi tối đó, vốn muốn vì Vân gia liều mạng một trận, cuối cùng không ngờ việc này lại kết thúc như thế.
Sau này nghĩ lại, những hủ nho mạnh mẽ công kích chửi bới tôi đánh giá rằng: “Gian xảo giả dối, uốn ba tấc lưỡi, giỏi dùng lời nói để lừa gạt” có lẽ chính là xuất phát từ bữa tiệc mừng thọ Hồng Môn này, mà sử học gia Tắc Tương gọi sự kiện này là “Miệng lưỡi dẹp tan sát khí”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.