Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia
Chương 22: Ba
Hồ Lô Tương
19/06/2024
Đường Khả nhìn thoáng qua Thẩm Phương Dục vẫn còn ngồi đó, lại quay đầu nhìn Giang Tự đã đi xa, cậu ta vội đi theo Giang Tự, còn gọi với Thẩm Phương Dục: “Cậu nhanh đi, lên lầu 3 nhá.”
Thẩm Phương Dục giơ tay ra dấu “OK”, vừa xoa bả vai vừa đứng lên. Hắn đứng đó suy tư một lát, trở vào xe thay quần áo rồi xịt thêm chút nước hoa, lúc này mới hài lòng đi lên phòng siêu âm.
Trong phòng siêu âm, Giang Tự đã vén áo lên rồi. Đường nét cơ bụng của anh càng lúc càng nhạt, nhưng bụng bầu vẫn chưa lộ rõ lắm. Em bé ba tháng còn chưa to bằng quả lê, hơn nữa Giang Tư còn ăn ít nên bụng vẫn phẳng như cũ, eo vẫn rất thon. Chỉ khi cởi q/uần áo ra nhìn thật kỹ mới thấy được chút độ cong nho nhỏ.
Thẩm Phương Dục đi vào liền thấy được hình ảnh như vậy. Lần đầu tiên dưới tình huống hắn tỉnh táo nhìn thấy bụng Giang Tự, dù không nhìn ra được gì nhưng hắn vẫn thấy đầu óc rối rắm khó hiểu.
Lần này Giang Tự không tự siêu âm cho mình nữa, ánh mắt anh rơi xuống màn hình siêu âm B, nhìn hình ảnh thay đổi theo từng động tác của Đường Khả.
Đầu dò nhẵn nhụi chậm rãi thăm dò trên da thịt mang theo chút áp lực, tầm mắt Giang Tự rời khỏi màn hình, im lặng nhìn lên trần nhà.
Thai nhi phát triển rất tốt, mặc dù kích thước hơi nhỏ nhưng các cơ quan, bộ phận cơ thể đều phát triển rất rõ ràng. Em bé ba tháng tuổi đã bắt đầu phân hoá bộ phận sinh dục, thậm chí Giang Tự có thể nhìn ra từ bóng ảnh đen trắng mờ mờ kia là một bé gái.
Đường Khả cũng đã nhìn ra, nhưng hai người đều tự hiểu rõ trong lòng mà không nói gì hết.
Một từ thai nhi với một từ nữ nhi, tuy chỉ khác nhau một chữ nhưng ý nghĩa lại chênh lệch như trời với đất.
Sở dĩ phải tiến hành phá thai càng sớm càng tốt là vì nếu kéo dài càng lâu thì tổn thương với cơ thể càng lớn. Còn một mặt nữa là cố để tránh cho tình cảm giữa người mang thai và thai nhi ngày càng sâu đậm.
Nhưng hiển nhiên ở đây vẫn còn một người thần kinh thô, hắn hét lên như một tên chưa hiểu việc đời: “Í.. là con gái kìa!”
Giang Tự, Đường Khả: “...”
Hôm nay là lần đầu tiên Thẩm Phương Dục thấy bé con của mình qua màn hình siêu âm, hắn vừa cẩn thận vừa không thể tin được hỏi lại: “Tôi là ba của con bé thật à?”
Giang Tự: “Thật ra thì tôi hy vọng là không phải.”
“...”
Người ba không được thừa nhận cũng không bị câu nói này của Giang Tự đánh tan sự nhiệt tình, Thẩm Phương Dục cứ tỉ mỉ nhìn chằm chằm hình ảnh siêu âm, cứ như lần đầu tiên hắn tham gia khoá học chẩn đoán hình ảnh vậy, hận không thể nhìn đến mức nó nở hoa luôn.
Giang Tự lên tiếng: “Được rồi.”
Anh bảo Đường Khả cất đầu dò đi, hình ảnh siêu âm trên màn hình biến mất, Giang Tự qua loa lau dịch siêu âm trên bụng rồi buông vạt áo xuống.
“Em bé được ba tháng là lúc sàng lọc bệnh Down*, cậu muốn làm không?” Đường Khả hỏi.
Sàng lọc bệnh Down nhằm để loại trừ rối loạn nhiễm sắc thể thường thấy nhất ở thai nhi.
Khám thai một mặt là để xác nhận tình trạng của thai nhi, mặt khác là để xác nhận tình trạng cơ thể của Giang Tự, đảm bảo trước khi phẫu thuật bỏ thai sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng sàng lọc bệnh Down... nếu thật sự muốn bỏ đứa bé thì cũng không cần thiết phải làm.
“Tôi suy nghĩ một chút rồi báo cậu sau.”
Đường Khả gật đầu, Giang Tự nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Tôi đi trước đây.”
“Vì sao không làm sàng lọc bệnh Down?” Lúc quay lại xe, Thẩm Phương Dục nhịn không được hỏi.
“Dù sao cũng không sinh.” Giang Tự nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bên đường trồng một hàng cây hoa quế, có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt.
Thẩm Phương Dục ngây người, đã lâu rồi Giang Tự không liên lạc với hắn, bên tờ báo đó cũng không có tin tức gì. Mắt thấy em bé đã ba tháng nên hắn cứ tưởng sau khi nhận được email trả lời của bác sĩ Kenn, Giang Tự đã không nghĩ đến chuyện phá thai nữa: “Chẳng lẽ cậu muốn đi tìm bác sĩ người Mỹ kia làm phẫu thuật cho cậu à?”
Giang Tự không nói gì.
“Giang Tự.” Thẩm Phương Dục phản bác.
“200 ngàn đô la Mỹ... Đây là bao nhiêu năm tiền lương của cậu hả? Cậu không cần tiền thì có thể đi quyên góp cho người cần mà, có cần phải vượt đại dương dâng tặng cho tư bản có tín ngưỡng là tiền như vậy không?”
“Vậy cậu nói tôi làm sao bây giờ?” Giang Tự cũng nổi giận. Đội ngũ của bác sĩ Kenn kiên quyết chỉ chia sẻ chi tiết cuộc phẫu thuật cho anh sau khi luận văn báo cáo được công bố. Nhưng vốn dĩ thời gian xét duyệt của những luận văn như này rất dài, đến nay vẫn chậm chạp chưa thấy tin tức. Đường Khả hỏi thăm bạn cũ của cậu thì vẫn không nhận được thông tin chính xác nào như cũ.
Nếu không có ca bệnh ở nước Mỹ trước đó thì có lẽ Giang Tự sẽ thấy chết không sờn, cắn răng đi một bước xem một bước mà chữa trị. Nhưng dưới tình huống có trường hợp giống anh ở phía trước như bây giờ thì bất kể là Giang Tự hay Thẩm Phương Dục, là một bác sĩ đủ tư cách thì bọn họ đều hy vọng có thể thực hiện ca mổ này dưới sự tự tin và nắm chắc kỹ thuật nhất.
Đây cũng là lý do khiến Giang Tự cứ kéo dài chuyện này. Nhưng trước mắt đứa bé càng lúc càng lớn, cái giá của sự chậm trễ này cũng quá cao rồi.
Không lấy được tư liệu tham khảo thì cách tốt nhất với Giang Tự là ra nước ngoài tìm bác sĩ Kenn phẫu thuật.
Nhưng việc ra nước ngoài cũng không hề thuận lợi.
Trước đó Đường Khả từng dự đoán làm visa có thể mất tầm 3 tháng, nhưng bây giờ xem ra đợi 3 tháng cũng không chắc sẽ xin được visa nữa. Ca bệnh của Giang Tự hơi nhạy cảm, liên quan đến vấn đề sinh đẻ ở nước ngoài. Hơn nữa nước Mỹ đang cấm chế nghiêm ngặt, Giang Tự hẹn nói chuyện với đại sứ quán ba lần, mỗi lần đều bị từ chối visa. Lần tiếp theo phải đợi thêm 1 tháng nữa.
Cho dù bây giờ Giang Tự có gom đủ tiền rồi thì cũng không có cách nào. Anh bực bội hạ cửa kính xe xuống, muốn xoa dịu sự buồn bực trong lòng bằng mùi hương hoa quế, kết quả chỉ sặc đầy một mùi khói xe hăng hắc.
Giang Tự đành ủ rũ thu hồi tầm mắt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm mèo chiêu tài trang trí trong xe Thẩm Phương Dục. Mèo chiêu tài không hiểu tình lý, hiển như không có cách nào cảm nhận được khó khăn của Giang Tự, còn đang cười vui vẻ vẫy tay với anh đây.
Trong xe thoáng im lặng, hiển nhiên Thẩm Phương Dục cũng không có cách nào để trả lời câu hỏi của Giang Tự. Em bé đâu có ở trong bụng hắn, hắn nói gì cũng chỉ là lời nói suông vô nghĩa. Nếu hai người họ là người yêu của nhau thì còn đỡ, đằng này Thẩm Phương Dục và Giang Tự không thân cũng chẳng quen, lại còn là đối thủ một mất một còn cạnh tranh nhiều năm. Cho nên Giang Tự gặp khó khăn thì thế nào? Thẩm Phương Dục cũng không thể lo cho anh được.
Nhưng ngay khi Giang Tự định nói sang chuyện khác thì Thẩm Phương Dục lại lên tiếng.
“Cậu có bao giờ... nghĩ đến chuyện sẽ sinh đứa bé ra chưa?”
Giang Tự khó tin quay đầu lại, nhưng sắc mặt của Thẩm Phương Dục - người vừa nói ra lời kinh hãi thế tục vẫn rất bình tĩnh.
Hắn vòng qua từng hàng xe liên tiếp, lặng lẽ cho xe ngừng lại bên lề đường.
Trời vẫn chưa tối hẳn nhưng đèn đường đã được bật lên. Xe dừng bên cạnh một cây hoa quế, vì tạm thời rời khỏi làn xe nên cuối cùng hương hoa quế cũng chậm rãi len lỏi vào.
Trong mắt Thẩm Phương Dục phản chiếu ánh đèn màu vàng, khiến đôi mắt đào hoa kia trông dịu dàng lạ thường.
“Sáu tháng nữa chắc chắn luận văn đó đã được công bố, đến lúc đó chúng ta cũng có dữ liệu và video ghi hình ca mổ, không cần đi tìm người khác, tôi sẽ đứng mổ cho cậu.”
Một tay Thẩm Phương Dục đặt trên tay lái, một tay chống đầu nhìn Giang Tự: “Nếu cậu không muốn nuôi đứa bé này thì để tôi nuôi. 200 ngàn đô la Mỹ đó cậu đưa tôi một nửa xem như tiền trợ cấp cho con là được. Đương nhiên không cho cũng chẳng sao.”
Những ngón tay với khớp xương rõ ràng khi có khi không gõ trên tay lái, hắn rũ mắt: “Nếu cậu sợ sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu thì tôi đảm bảo đời này sẽ không để đứa bé xuất hiện trước mặt cậu một lần nào. Nếu cậu sợ sau khi tôi kết hôn sẽ đối xử không tốt với con thì tôi cũng có thể không kết hôn nữa.”
Giang Tự im lặng nhìn hắn trong chốc lát: “Tôi muốn một lý do vì sao cậu lại quên mình giúp tôi như vậy?”
“Không muốn để cậu dâng 200 ngàn đô la Mỹ cho tư bản, lý do này chưa đủ à?” Thẩm Phương Dục nói.
“Đứa bé không phải của một mình cậu. Tôi biết hai chúng ta vẫn luôn đối đầu với nhau, nhưng đây cũng không thể nói là quên mình vì cậu được. Cậu không cần phải gánh vác một mình, Giang Tự à.”
Thẩm Phương Dục hơi bất đắc dĩ: “Cậu luôn không chịu bàn bạc gì với tôi cả. Nhưng mà...”
Cuối cùng hắn cũng nói ra lời đã giữ trong lòng bao lâu nay: “Tôi cũng là ba của đứa bé mà.”
———
*Sàng lọc bệnh Down: Sàng lọc trước sinh bệnh Down là sử dụng các biện pháp thăm dò đặc hiệu trong thời gian mang thai để chẩn đoán xác định các trường hợp bệnh do rối loạn di truyền nhiễm sắc thể ở giai đoạn bào thai như hội chứng Down. Sau khi có kết quả, các chuyên gia sẽ tham vấn cho người nhà những cách xử trí thích hợp nhất.
Thẩm Phương Dục giơ tay ra dấu “OK”, vừa xoa bả vai vừa đứng lên. Hắn đứng đó suy tư một lát, trở vào xe thay quần áo rồi xịt thêm chút nước hoa, lúc này mới hài lòng đi lên phòng siêu âm.
Trong phòng siêu âm, Giang Tự đã vén áo lên rồi. Đường nét cơ bụng của anh càng lúc càng nhạt, nhưng bụng bầu vẫn chưa lộ rõ lắm. Em bé ba tháng còn chưa to bằng quả lê, hơn nữa Giang Tư còn ăn ít nên bụng vẫn phẳng như cũ, eo vẫn rất thon. Chỉ khi cởi q/uần áo ra nhìn thật kỹ mới thấy được chút độ cong nho nhỏ.
Thẩm Phương Dục đi vào liền thấy được hình ảnh như vậy. Lần đầu tiên dưới tình huống hắn tỉnh táo nhìn thấy bụng Giang Tự, dù không nhìn ra được gì nhưng hắn vẫn thấy đầu óc rối rắm khó hiểu.
Lần này Giang Tự không tự siêu âm cho mình nữa, ánh mắt anh rơi xuống màn hình siêu âm B, nhìn hình ảnh thay đổi theo từng động tác của Đường Khả.
Đầu dò nhẵn nhụi chậm rãi thăm dò trên da thịt mang theo chút áp lực, tầm mắt Giang Tự rời khỏi màn hình, im lặng nhìn lên trần nhà.
Thai nhi phát triển rất tốt, mặc dù kích thước hơi nhỏ nhưng các cơ quan, bộ phận cơ thể đều phát triển rất rõ ràng. Em bé ba tháng tuổi đã bắt đầu phân hoá bộ phận sinh dục, thậm chí Giang Tự có thể nhìn ra từ bóng ảnh đen trắng mờ mờ kia là một bé gái.
Đường Khả cũng đã nhìn ra, nhưng hai người đều tự hiểu rõ trong lòng mà không nói gì hết.
Một từ thai nhi với một từ nữ nhi, tuy chỉ khác nhau một chữ nhưng ý nghĩa lại chênh lệch như trời với đất.
Sở dĩ phải tiến hành phá thai càng sớm càng tốt là vì nếu kéo dài càng lâu thì tổn thương với cơ thể càng lớn. Còn một mặt nữa là cố để tránh cho tình cảm giữa người mang thai và thai nhi ngày càng sâu đậm.
Nhưng hiển nhiên ở đây vẫn còn một người thần kinh thô, hắn hét lên như một tên chưa hiểu việc đời: “Í.. là con gái kìa!”
Giang Tự, Đường Khả: “...”
Hôm nay là lần đầu tiên Thẩm Phương Dục thấy bé con của mình qua màn hình siêu âm, hắn vừa cẩn thận vừa không thể tin được hỏi lại: “Tôi là ba của con bé thật à?”
Giang Tự: “Thật ra thì tôi hy vọng là không phải.”
“...”
Người ba không được thừa nhận cũng không bị câu nói này của Giang Tự đánh tan sự nhiệt tình, Thẩm Phương Dục cứ tỉ mỉ nhìn chằm chằm hình ảnh siêu âm, cứ như lần đầu tiên hắn tham gia khoá học chẩn đoán hình ảnh vậy, hận không thể nhìn đến mức nó nở hoa luôn.
Giang Tự lên tiếng: “Được rồi.”
Anh bảo Đường Khả cất đầu dò đi, hình ảnh siêu âm trên màn hình biến mất, Giang Tự qua loa lau dịch siêu âm trên bụng rồi buông vạt áo xuống.
“Em bé được ba tháng là lúc sàng lọc bệnh Down*, cậu muốn làm không?” Đường Khả hỏi.
Sàng lọc bệnh Down nhằm để loại trừ rối loạn nhiễm sắc thể thường thấy nhất ở thai nhi.
Khám thai một mặt là để xác nhận tình trạng của thai nhi, mặt khác là để xác nhận tình trạng cơ thể của Giang Tự, đảm bảo trước khi phẫu thuật bỏ thai sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng sàng lọc bệnh Down... nếu thật sự muốn bỏ đứa bé thì cũng không cần thiết phải làm.
“Tôi suy nghĩ một chút rồi báo cậu sau.”
Đường Khả gật đầu, Giang Tự nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Tôi đi trước đây.”
“Vì sao không làm sàng lọc bệnh Down?” Lúc quay lại xe, Thẩm Phương Dục nhịn không được hỏi.
“Dù sao cũng không sinh.” Giang Tự nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bên đường trồng một hàng cây hoa quế, có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt.
Thẩm Phương Dục ngây người, đã lâu rồi Giang Tự không liên lạc với hắn, bên tờ báo đó cũng không có tin tức gì. Mắt thấy em bé đã ba tháng nên hắn cứ tưởng sau khi nhận được email trả lời của bác sĩ Kenn, Giang Tự đã không nghĩ đến chuyện phá thai nữa: “Chẳng lẽ cậu muốn đi tìm bác sĩ người Mỹ kia làm phẫu thuật cho cậu à?”
Giang Tự không nói gì.
“Giang Tự.” Thẩm Phương Dục phản bác.
“200 ngàn đô la Mỹ... Đây là bao nhiêu năm tiền lương của cậu hả? Cậu không cần tiền thì có thể đi quyên góp cho người cần mà, có cần phải vượt đại dương dâng tặng cho tư bản có tín ngưỡng là tiền như vậy không?”
“Vậy cậu nói tôi làm sao bây giờ?” Giang Tự cũng nổi giận. Đội ngũ của bác sĩ Kenn kiên quyết chỉ chia sẻ chi tiết cuộc phẫu thuật cho anh sau khi luận văn báo cáo được công bố. Nhưng vốn dĩ thời gian xét duyệt của những luận văn như này rất dài, đến nay vẫn chậm chạp chưa thấy tin tức. Đường Khả hỏi thăm bạn cũ của cậu thì vẫn không nhận được thông tin chính xác nào như cũ.
Nếu không có ca bệnh ở nước Mỹ trước đó thì có lẽ Giang Tự sẽ thấy chết không sờn, cắn răng đi một bước xem một bước mà chữa trị. Nhưng dưới tình huống có trường hợp giống anh ở phía trước như bây giờ thì bất kể là Giang Tự hay Thẩm Phương Dục, là một bác sĩ đủ tư cách thì bọn họ đều hy vọng có thể thực hiện ca mổ này dưới sự tự tin và nắm chắc kỹ thuật nhất.
Đây cũng là lý do khiến Giang Tự cứ kéo dài chuyện này. Nhưng trước mắt đứa bé càng lúc càng lớn, cái giá của sự chậm trễ này cũng quá cao rồi.
Không lấy được tư liệu tham khảo thì cách tốt nhất với Giang Tự là ra nước ngoài tìm bác sĩ Kenn phẫu thuật.
Nhưng việc ra nước ngoài cũng không hề thuận lợi.
Trước đó Đường Khả từng dự đoán làm visa có thể mất tầm 3 tháng, nhưng bây giờ xem ra đợi 3 tháng cũng không chắc sẽ xin được visa nữa. Ca bệnh của Giang Tự hơi nhạy cảm, liên quan đến vấn đề sinh đẻ ở nước ngoài. Hơn nữa nước Mỹ đang cấm chế nghiêm ngặt, Giang Tự hẹn nói chuyện với đại sứ quán ba lần, mỗi lần đều bị từ chối visa. Lần tiếp theo phải đợi thêm 1 tháng nữa.
Cho dù bây giờ Giang Tự có gom đủ tiền rồi thì cũng không có cách nào. Anh bực bội hạ cửa kính xe xuống, muốn xoa dịu sự buồn bực trong lòng bằng mùi hương hoa quế, kết quả chỉ sặc đầy một mùi khói xe hăng hắc.
Giang Tự đành ủ rũ thu hồi tầm mắt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm mèo chiêu tài trang trí trong xe Thẩm Phương Dục. Mèo chiêu tài không hiểu tình lý, hiển như không có cách nào cảm nhận được khó khăn của Giang Tự, còn đang cười vui vẻ vẫy tay với anh đây.
Trong xe thoáng im lặng, hiển nhiên Thẩm Phương Dục cũng không có cách nào để trả lời câu hỏi của Giang Tự. Em bé đâu có ở trong bụng hắn, hắn nói gì cũng chỉ là lời nói suông vô nghĩa. Nếu hai người họ là người yêu của nhau thì còn đỡ, đằng này Thẩm Phương Dục và Giang Tự không thân cũng chẳng quen, lại còn là đối thủ một mất một còn cạnh tranh nhiều năm. Cho nên Giang Tự gặp khó khăn thì thế nào? Thẩm Phương Dục cũng không thể lo cho anh được.
Nhưng ngay khi Giang Tự định nói sang chuyện khác thì Thẩm Phương Dục lại lên tiếng.
“Cậu có bao giờ... nghĩ đến chuyện sẽ sinh đứa bé ra chưa?”
Giang Tự khó tin quay đầu lại, nhưng sắc mặt của Thẩm Phương Dục - người vừa nói ra lời kinh hãi thế tục vẫn rất bình tĩnh.
Hắn vòng qua từng hàng xe liên tiếp, lặng lẽ cho xe ngừng lại bên lề đường.
Trời vẫn chưa tối hẳn nhưng đèn đường đã được bật lên. Xe dừng bên cạnh một cây hoa quế, vì tạm thời rời khỏi làn xe nên cuối cùng hương hoa quế cũng chậm rãi len lỏi vào.
Trong mắt Thẩm Phương Dục phản chiếu ánh đèn màu vàng, khiến đôi mắt đào hoa kia trông dịu dàng lạ thường.
“Sáu tháng nữa chắc chắn luận văn đó đã được công bố, đến lúc đó chúng ta cũng có dữ liệu và video ghi hình ca mổ, không cần đi tìm người khác, tôi sẽ đứng mổ cho cậu.”
Một tay Thẩm Phương Dục đặt trên tay lái, một tay chống đầu nhìn Giang Tự: “Nếu cậu không muốn nuôi đứa bé này thì để tôi nuôi. 200 ngàn đô la Mỹ đó cậu đưa tôi một nửa xem như tiền trợ cấp cho con là được. Đương nhiên không cho cũng chẳng sao.”
Những ngón tay với khớp xương rõ ràng khi có khi không gõ trên tay lái, hắn rũ mắt: “Nếu cậu sợ sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu thì tôi đảm bảo đời này sẽ không để đứa bé xuất hiện trước mặt cậu một lần nào. Nếu cậu sợ sau khi tôi kết hôn sẽ đối xử không tốt với con thì tôi cũng có thể không kết hôn nữa.”
Giang Tự im lặng nhìn hắn trong chốc lát: “Tôi muốn một lý do vì sao cậu lại quên mình giúp tôi như vậy?”
“Không muốn để cậu dâng 200 ngàn đô la Mỹ cho tư bản, lý do này chưa đủ à?” Thẩm Phương Dục nói.
“Đứa bé không phải của một mình cậu. Tôi biết hai chúng ta vẫn luôn đối đầu với nhau, nhưng đây cũng không thể nói là quên mình vì cậu được. Cậu không cần phải gánh vác một mình, Giang Tự à.”
Thẩm Phương Dục hơi bất đắc dĩ: “Cậu luôn không chịu bàn bạc gì với tôi cả. Nhưng mà...”
Cuối cùng hắn cũng nói ra lời đã giữ trong lòng bao lâu nay: “Tôi cũng là ba của đứa bé mà.”
———
*Sàng lọc bệnh Down: Sàng lọc trước sinh bệnh Down là sử dụng các biện pháp thăm dò đặc hiệu trong thời gian mang thai để chẩn đoán xác định các trường hợp bệnh do rối loạn di truyền nhiễm sắc thể ở giai đoạn bào thai như hội chứng Down. Sau khi có kết quả, các chuyên gia sẽ tham vấn cho người nhà những cách xử trí thích hợp nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.