Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia
Chương 23: Kiếp phù du
Hồ Lô Tương
19/06/2024
Bên ngoài dòng người xô đẩy chen chúc, ánh đèn của ngàn vạn ngôi nhà, còn có thể nghe được âm thanh rao hàng từ đằng xa. Nhưng trong xe lại vô cùng im ắng, tựa như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Im lặng hồi lâu, Giang Tự lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng: “Đưa tôi về bệnh viện đi.”
Giang Tự không trả lời thẳng vấn đề của Thẩm Phương Dục, chỉ dùng một lý do không thể cãi lại ứng phó với hắn: “Tối nay tôi phải trực đêm.”
“Tối nay cậu trực à?” Thẩm Phương Dục sửng sốt.
Giang Tự “Ừ” một tiếng: “Vốn dĩ khi nãy tôi định về nhà tắm một cái rồi quay lại bệnh viện.”
Anh không quá thích phòng tắm ở bệnh viện, vừa lúc phẫu thuật xong sớm mà nhà anh cũng gần bệnh viện, có thể về tắm rửa thay quần áo kịp.
Thẩm Phương Dục nhận ra bản thân vừa mới làm xong một chuyện không có nhân tính lắm: “...”
Sau khi Giang Tự được thăng chức phó trưởng khoa thì cũng chỉ trực ca 2. Mặc dù phải ở lại bệnh viện theo quy định của Tế Hoa, nhưng chỉ khi nào gặp được tình huống khó giải quyết thì mới gọi anh, nên so ra vẫn thoải mái hơn lúc trước không ít. Thậm chí nếu may mắn thì bác sĩ trực ca 2 không cần phải thức trắng đêm.
Chẳng qua Giang Tự có hơi đen đủi, nếu là anh trực đêm thì chắc chắn sẽ xuất hiện ca bệnh nghiêm trọng. Dù vậy Giang Tự vẫn rất nghiêm túc sùng bái vị thần ca đêm ở trước cửa phòng trực ca 2.
Vị thần ca đêm của phòng Giang Tự là bảy quả táo xếp chồng lên nhau, tượng trưng cho 7 ngày bình an. Nghe nói có thể làm cho ca đêm suôn sẻ thêm một chút.
“Cậu bắt đầu mê tín từ khi nào đấy? Tôi nhớ rõ trước kia cậu rất khinh bỉ những chuyện này mà?” Thẩm Phương Dục đi theo Giang Tự đang khiếp sợ nhìn anh vô cảm bái lạy thần.
“Với cả nhìn cậu không thành kính chút nào.”
“Sau khi mang thai thì vẫn luôn lạy.”
Ánh mắt Thẩm Phương Dục đột nhiên run lên.
Giang Tự nửa dựa vào đầu giường uống mấy ngụm nước lọc, cầm máy tính bảng chuẩn bị PPT cho ngày mai đi dạy. Thấy Thẩm Phương Dục còn đứng đằng kia, bấy ngờ nói: “Sao cậu còn chưa đi?”
Ánh mắt Thẩm Phương Dục dừng trên ly nước lọc, hỏi: “Cậu không thấy cái này khó uống à?”
“Nếu cậu ở lại để nói cái này...” Giang Tự trực tiếp ngửa cổ uống mấy ngụm nước lọc mà bác sĩ Thẩm ghét bỏ, trên môi còn mang ánh nước nhàn nhạt
“Tôi thấy còn ổn lắm.”
“Cậu không ngủ hả?” Thẩm Phương Dục hỏi.
Trực ca đêm cũng có thể ngủ trong chốc lát, Giang Tự lần nữa nhìn về màn hình máy tính bảng: “Ngày mai tôi có tiết ở đại học y A nên muốn xem lại giáo án một chút.” Sau khi lên chức phó trưởng khoa, Giang Tự còn kiêm chức giảng viên ở đại học y A nữa.
“Mấy tiết?”
“Bốn tiết.” Giang Tự nói: “8 giờ đến 12 giờ.”
Các bác sĩ khoa phụ sản muốn đi dạy bên ngoài từ trước tới nay đều đồng loạt cho rằng đi dạy học còn mệt hơn làm phẫu thuật. Mặc dù sau khi trực ca đêm xong liền đi làm phẫu thuật không kịp nghỉ ngơi đã thành chuyện thường ngày, nhưng sau khi trực ca đêm xong mà đi dạy thì đúng là khổ không kể hết.
Các bác sĩ ở bệnh viện đi dạy ở trường đại học nếu phải đi tới đi lui thì rất mất thời gian, nên mỗi tiết học đều thống nhất dạy tổng hợp mấy lớp.
Giữa các ca mổ còn có thể nghỉ ngơi, còn đi dạy thì toàn bộ quá trình phải đứng im đó, thời gian nghỉ ngơi giữa các tiết học cũng phải trả lời câu hỏi của học sinh, giống như nghe tổ giám thị bắt lỗi vậy.
Một người đứng đó lải nhải giảng bài mấy tiếng đồng hồ, ngậm mấy viên ngậm cũng vô ích. Trước kia có bác sĩ một bên giảng giải bệnh nhồi máu cơ tim cho học sinh, một bên tự mình làm mẫu lên cơn nhồi máu cơ tim ngay tại chỗ phải đưa đi cấp cứu.
Bỗng nhiên Thẩm Phương Dục bước đến vài bước, rút máy tính bảng trong tay Giang Tự ra. Giang Tự khó hiểu nhìn hắn, sau đó nghe thấy Thẩm Phương Dục nói: “Cậu ngủ đi, tôi cho cậu nghỉ ngơi đó.”
“Ca đêm của tôi thì không nghỉ ngơi được đâu.” Giang Tự nói.
Giang Tự có tiếng là chiêu người bệnh.
Thẩm Phương Dục đặt máy tính bảng của Giang Tự ra phía sau, dỗ anh như dỗ con nít: “Ngủ đi, ngủ đi. Tôi may mắn lắm, đêm nay chắc chắn là một đêm an ổn. Cậu không yên tâm thì cứ nằm ngủ ở đây cũng được.”
“Vậy còn cậu?”
Phòng trực đêm chỉ có một chiếc giường.
“Tôi sẽ thức cả đêm. Đã lâu rồi không có chơi game.” Thẩm Phương Dục ngồi vào bàn làm việc.
Hắn xoa tay vội vàng mở máy tính bảng của Giang Tự, điện thoại di động và máy bảng của anh chưa bao giờ đặt mật khẩu. Ngay cả màn hình nền cũng là cài sẵn của hệ thống, sạch sẽ không có gì để nói. Nhưng Thẩm Phương Dục bất ngờ phát hiện trong máy tính bảng của Giang Tự vậy mà có một trò chơi rất hot khoảng mười mấy năm trước.
Lúc ấy trò chơi này vẫn là game PC, bây giờ đã có bản mobile rồi.
Giang Tự kệ Thẩm Phương Dục lấy máy tính bảng của mình chơi game, anh trở mình định ngủ một chút. Bỗng nhiên Thẩm Phương Dục nói: “Giang Tự, mới có một phút mà tôi bị hành hạ tới chết luôn. Bây giờ vẫn đang ở thôn tân thủ đây.”
Tài khoản trong máy tính bảng cũng là tài khoản mới, hiển nhiên Giang Tự cũng chưa chơi thử nhiều.
Thẩm Phương Dục nhìn nhân vật mới chết trên màn hình, vẻ mặt u ám: “Đệch, đều tại cậu. Bây giờ trừ công việc ra thì tôi không biết mình có thể làm được cái gì nữa.”
“Trên bàn có cuốn <The Biology of cancer> đấy. Có lẽ nó sẽ khiến cậu nhận ra rằng năng lực làm việc của cậu cũng không tốt lắm đâu.” Giang Tự nhẹ nhàng nói.
“...” Thẩm Phương Dục nhìn thoáng qua cuốn tác phẩm vĩ đại còn dày hơn so với từ điển này, suy nghĩ một lát. Cuối cùng hắn lựa chọn buông máy tính bảng xuống, mở sách ra tiếp nhận nghi lễ rửa tội của tri thức.
Cuốn sách này là một tác phẩm kinh điển về ung thư, bản gốc tiếng Anh vẫn luôn là ngọn hải đăng nghiên cứu khoa học trong lĩnh vực ung thư. Nhưng nó thật sự rất khó đọc, bên trong mấy trang sách dày nặng kẹp vài trang giấy, đều là ghi chú của Giang Tự.
Lúc còn đi học nét chữ của Giang Tự vẫn còn khá ngay ngắn, hiện tại càng lúc càng cẩu thả. Chẳng qua đều là bác sĩ nên Thẩm Phương Dục cũng có thể xem hiểu. Vừa đọc những ghi chú của Giang Tự, Thẩm Phương Dục nhanh chóng tiến vào trạng thái tập trung, cũng không để ý thời gian trôi đi.
Không biết có phải do sự may mắn của Thẩm Phương Dục hay không, đêm nay im ắng lạ thường. Mãi đến sau nửa đêm bên tuyến 1 mới gọi điện thoại tới, nói là một bệnh nhân nhau bong non*, có khuynh hướng xuất huyết nhiều.
Thẩm Phương Dục nghe điện thoại xong liền vội vã đi ra ngoài. Mặc dù hắn nhận điện thoại rất nhanh nhưng vẫn có âm thanh vang lên, Giang Tự mơ hồ tỉnh lại. Vốn dĩ anh còn định hỏi thăm tình hình nhưng Thẩm Phương Dục đã nói thẳng: “Cậu yên tâm ngủ đi, không có việc gì cả.”
Không biết có phải lời Thẩm Phương Dục nói có ma lực gì hay không, Giang Tự vẫn đang buồn ngủ thật sự ngủ tiếp.
Lúc Thẩm Phương Dục quay lại, trời cũng đã hửng sáng. Bệnh nhân bị nhau bong non mẹ con bình an, hơn nữa còn sinh một cặp song sinh nam nữ.
Sinh con giống như mở hòm kho báu vậy. Các bác sĩ khoa sản vẫn luôn xem việc đỡ đẻ ra một cặp song sinh nam nữ là niềm vui tựa như trúng độc đắc.
Thẩm Phương Dục vui sướng muốn chia sẻ với Giang Tự thì thấy anh vẫn đang ngủ, muốn nhắn tin cho anh thì sợ âm báo đánh thức anh. Cuối cùng hắn rối rắm trong chốc lát rồi xé một tờ giấy note trên bàn làm việc, lúc đặt bút xuống viết được mấy chữ thì đột nhiên Thẩm Phương Dục ngừng lại.
Từ khi nào mà hắn có ý muốn chia sẻ mọi thứ với Giang Tự?
Thẩm Phương Dục trầm mặc một lúc, trực tiếp buông bút vo tròn tờ giấy thành một cục rồi quăng vào thùng rác.
Tâm trạng hắn không yên, đọc sách cũng không vào. Thẩm Phương Dục đặt máy tính bảng lại bên gối Giang Tự, kéo ghế dựa qua ngồi xuống cạnh anh, bỗng nhiên nhớ tới chút chuyện cũ.
Trò chơi trong máy tính bảng của Giang Tự, thật ra trước đây bọn họ đều chơi rất giỏi.
Lần đầu tiên hắn gặp mặt Giang Tự cũng không phải ở lớp học của đại học y A, mà là ở tiệm net thành phố B. Năm đó vừa thi đại học xong, hắn không thèm thay đồng phục mà đi thẳng đến tiệm net chơi suốt đêm.
Lúc Thẩm Phương Dục cầm thẻ đi chọn chỗ ngồi, hắn phát hiện trong đám người có một học sinh nam cũng chưa kịp thay đồng phục giống hắn. Thẩm Phương Dục liếc mắt liền nhận ra là học sinh của Lục Trung.
Tứ Trung nơi Thẩm Phương Dục học và Lục Trung - một trường cấp 3 trọng điểm khác, là hai trường cấp 3 tốt nhất của thành phố B. Cho đến nay thành tích hai bên vẫn luôn ngang nhau, năm nào cũng phải treo biểu ngữ khẳng định trường mình là trường tốt nhất toàn thành phố. Quậy đến cuối cùng cũng không ai biết trường nào mới là trường tốt nhất thật sự.
Hai trường luôn cạnh tranh nhau về mọi thứ. Có năm Lục Trung nghe theo ý kiến học sinh, đổi xưởng may đồng phục mới. Đổi từ bộ đồng phục thể dục rộng thùng thình ban đầu thành đồ bóng chày màu đỏ, mặc vào trông rất năng động.
Tứ Trung thấy vậy cũng lập tức liên hệ với xưởng may đó, không thèm sửa kiểu dáng mà chỉ sửa huy hiệu trường, cũng đổi đồng phục trường thành đồ bóng chày. Đương nhiên để tránh nhầm lẫn, ban giám hiệu nhà trường đã đổi màu quần áo thành màu xanh dương.
Vốn dĩ màu xanh dương và màu đỏ đều là màu đại chúng của đồng phục. Nhưng cùng một kiểu dáng như này học sinh hai bên rất dễ nhận ra nhau, dù sao bọn họ cũng mặc cùng mẫu đồng phục màu đỏ xanh giống nhau.
Thẩm Phương Dục ngồi xuống cạnh cậu học sinh mặc đồng phục màu đỏ, đối phương không thèm liếc hắn một cái, mười ngón tay nhanh như bay, thao tác gọn gàng xinh đẹp.
Cậu học sinh ấy chơi một trò chơi trực tuyến đang cực kỳ hot lúc đó. Vừa xong một ván, Thẩm Phương Dục đã gửi lời mời: “Chơi cùng nhau không?”
“Không dẫn gà mờ.” Đối phương quăng xuống bốn chữ.
“Trùng hợp quá, tôi cũng vậy.” Thẩm Phương Dục khoác tay lên lưng ghế của đối phương.
Hai người đều ôm suy nghĩ chơi thử một ván, lại không ngờ bọn họ phối hợp rất ăn ý, cứ như đã sớm quen nhau vậy. Hai người càng đánh càng hăng, trực tiếp chơi tới sáng.
Buổi sáng lúc bọn họ còn ngủ gà ngủ gật, ông chủ cầm một xấp báo lắc lư trước mặt bọn họ, nháy mắt đẩy mạnh tiêu thụ: “Lấy một tờ không?”
Thời điểm đó, vào ngày thứ hai sau kỳ thi đại học, toàn bộ đáp án sẽ được đăng lên báo. Hai cậu học sinh cấp 3 nhìn nhau, cùng nhau kiểm tra đáp án ở tiệm net.
“Cậu thi thế nào?” Thẩm Phương Dục buông bút chì, cười tủm tỉm nhìn cậu bạn hắn mới quen.
Cậu bạn mới không thèm khiêm tốn nói: “Hẹn gặp cậu trên báo.”
Ở thời điểm điện thoại di động chưa phổ biến, người dân thành phố B đều dựa vào <Nhật báo thành phố B> để nắm bắt tin tức. Mà tờ báo nổi nhất này mỗi năm đều sẽ dùng 1/4 trang báo để đăng về thủ khoa của năm đó.
Thẩm Phương Dục nhướng mày, “Cậu tên gì thế?”
“Giang Tự.”
Đó là lần đầu tiên hắn nghe thấy tên Giang Tự, lại không biết bọn họ đã vô số lần trở thành đề tài câu chuyện của ban giám hiệu hai trường mỗi đợt liên thi. Thậm chí ban giám hiệu hai bên còn từng đánh cược rất nhiều lần xem cuối cùng thủ khoa khoa học tự nhiên sẽ rơi vào tay ai.
“Thẩm Phương Dục.” Không đợi cậu bạn mới hỏi, hắn đã tự giới thiệu: “Hẹn gặp lại trên báo.”
Thẩm Phương Dục đứng lên, cầm áo khoác đồng phục trên lưng ghế khoác lên cánh tay, nở một nụ cười kiêu ngạo khiêu khích, nói: “Chẳng qua không phải gặp cậu, mà là gặp tôi.”
Khi đó không ai ngờ được, hơn một tháng sau ảnh chụp của hai người sẽ đồng thời xuất hiện trên <Nhật báo thành phố B>, một trái một phải tựa như thiệp mời đám cưới.
Dòng tít cực lớn trực tiếp phân rõ thắng thua của hai người <HOT: Thành phố B xuất hiện hai vị thủ khoa khối khoa học tự nhiên!>. Thậm chí phóng viên còn dùng một font chữ rất bắt mắt in một phụ đề tràn ngập mánh lới:
... Lại một trận quyết chiến của Tứ Trung Lục Trung! Hai ngôi sao sáng này cuối cùng ai hơn ai!
Hai vị thủ khoa khối khoa học tự nhiên đồng thời xuất hiện trên mặt báo đã trở thành đề tài câu chuyện lúc rảnh rỗi của người dân thành phố B một thời gian rất dài. Khi đó chẳng có ai quan tâm cái tít gây mâu thuẫn đó, lại không ngờ một lời thành sấm, Thẩm Phương Dục và Giang Tự cạnh tranh đấu đá với nhau ngót nghét đã 10 năm trời.
Trò chơi đã từng chơi rất giỏi hoàn toàn bị bỏ xó. Sau khi ra bản mobile, Giang Tự và Thẩm Phương Dục nhiều năm không chạm vào trò chơi càng chơi càng thảm. Thiếu niên 17 18 tuổi hung hăng chiến đấu trước máy tính khi đó đã thành dĩ vãng, giờ chỉ còn lại hai vị bác sĩ ngoài công việc thì không còn sở thích nào khác nữa, cuộc sống không có gì để khen, không có gì thú vị.
Nghề y cần thiên phú, nhưng càng cần sự chăm chỉ.
Đó là một yêu cầu tốn rất nhiều rất nhiều thời gian.
“Nếu chúng ta không phải là bạn đại học thì chắc là mấy năm nay có thể trôi qua nhẹ nhàng hơn một chút.”
Sắc mặt Thẩm Phương Dục có chút phức tạp vi diệu, như là nhớ tới chuyện cũ nào đó.
Hắn hỏi: “Cậu hối hận à?”
Giang Tự không có trả lời hắn.
Thẩm Phương Dục cười cười lắc đầu. Đang chuẩn bị ngồi dậy bỗng Giang Tự kêu lên một tiếng. Sắc mặt Thẩm Phương Dục thay đổi, hắn thấy Giang Tự cau mày ôm chân, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh, như thể đang rất đau.
Thẩm Phương Dục lập tức nhận ra Giang Tự đang bị chuột rút ở bắp chân. Theo quá trình phát triển của thai nhi, phản ứng mang thai trên người Giang Tự đã tốt hơn rất nhiều. Nhưng bởi vì thai nhi bước vào thời kỳ phát triển mạnh, dẫn đến hàm lượng canxi trong cơ thể Giang Tự không đủ, thường xuyên xuất hiện chuột rút vào ban đêm.
Hai tay hắn đặt lên bắp chân Giang Tự, từ từ massage cho anh. Khác với Giang Tự đang mơ màng ấn lung tung, thủ pháp của hắn càng chính xác hơn. Không lâu sau, chân mày của Giang Tự giãn ra, xem như đã đỡ.
“Có bị đau thường xuyên không?” Thẩm Phương Dục hỏi một câu.
Ý thức Giang Tự mơ hồ, nghe vậy “Ừ” một tiếng.
Giang Tự có sức chịu đựng rất mạnh, lúc ban ngày, cho dù là thời gian phản ứng mang thai mạnh nhất lúc đầu thai kỳ thì trên mặt anh cũng không lộ ra bất kỳ biểu cảm yếu ớt nào. Thậm chí thường xuyên khiến Thẩm Phương Dục quên mất anh còn đang mang một em bé trong bụng.
Chỉ có ban đêm, sự vất vả mà đứa bé mang lại cho anh mới không cẩn thận lộ ra chút manh mối.
“Cậu ngủ thêm đi. Tôi canh cho cậu, nếu cậu đau thì tôi lại massage cho cậu.” Thẩm Phương Dục nói.
Giang Tự tựa như nghe thấy được, rồi lại giống như không nghe thấy. Suy tư một lát liền từ bỏ, lại chìm vào giấc ngủ say.
Mà Thẩm Phương Dục vẫn nhìn anh, sắc mặt có chút phức tạp.
Buổi sáng lúc Giang Tự tỉnh lại, Thẩm Phương Dục đã đến phòng làm việc rồi. Anh vô thức tìm điện thoại di động, lại thấy trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường có một ly sữa bò. Giang Tự duỗi tay chạm vào ly thuỷ tinh, không nóng không lạnh, độ ấm vừa đúng.
Bên dưới ly sữa bò còn có một tờ giấy...
“Uống trước khi đi dạy nhé, cậu hơi thiếu canxi đấy.
Ps: Tối hôm qua có một ca nhau bong non, sinh một cặp song sinh trai gái!”
Nét chữ của Thẩm Phương Dục sắc bén cứng cáp, tầm mắt Giang Tự dừng trên dấu chấm than ngay ngắn, ánh mắt khẽ động gần như không thể phát hiện ra.
Sau khi nhìn thêm một lát, Giang Tự bỗng nhiên phát hiện hình như mặt sau còn có chữ.
Anh lật qua, ánh mắt dừng lại.
“Pps: Cậu có muốn cân nhắc... sống cùng tôi không?”
———
*Nhau bong non: hay rau bong non (Placental Abruption) là tai biến sản khoa nguy hiểm, xảy ra khi nhau thai bám đúng vị trí nhưng bị bong sớm trước khi thai nhi sẵn sàng sổ ra ngoài. Thống kê cho thấy, tình trạng này ảnh hưởng đến khoảng 1% số phụ nữ mang thai. Tai biến sản khoa này có thể xảy ra ở bất cứ lúc nào sau 20 tuần của thai kỳ, tuy nhiên phổ biến nhất là trong 3 tháng cuối thai kỳ (tam cá nguyệt thứ ba). (1)
Nhau thai là bộ phận quan trọng, giúp kết nối và tiếp nhận dinh dưỡng từ mẹ truyền sang thai nhi. Thông thường, khi thai nhi chào đời nhau thai mới bong ra nhằm đảm bảo nuôi dưỡng thai nhi liên tục. Tuy nhiên, nhau bong non khiến nhau thai bị bong sớm trước khi thai nhi sẵn sàng chào đời, nghĩa là dòng máu nuôi dưỡng thai nhi đã bị cắt đứt.
Im lặng hồi lâu, Giang Tự lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng: “Đưa tôi về bệnh viện đi.”
Giang Tự không trả lời thẳng vấn đề của Thẩm Phương Dục, chỉ dùng một lý do không thể cãi lại ứng phó với hắn: “Tối nay tôi phải trực đêm.”
“Tối nay cậu trực à?” Thẩm Phương Dục sửng sốt.
Giang Tự “Ừ” một tiếng: “Vốn dĩ khi nãy tôi định về nhà tắm một cái rồi quay lại bệnh viện.”
Anh không quá thích phòng tắm ở bệnh viện, vừa lúc phẫu thuật xong sớm mà nhà anh cũng gần bệnh viện, có thể về tắm rửa thay quần áo kịp.
Thẩm Phương Dục nhận ra bản thân vừa mới làm xong một chuyện không có nhân tính lắm: “...”
Sau khi Giang Tự được thăng chức phó trưởng khoa thì cũng chỉ trực ca 2. Mặc dù phải ở lại bệnh viện theo quy định của Tế Hoa, nhưng chỉ khi nào gặp được tình huống khó giải quyết thì mới gọi anh, nên so ra vẫn thoải mái hơn lúc trước không ít. Thậm chí nếu may mắn thì bác sĩ trực ca 2 không cần phải thức trắng đêm.
Chẳng qua Giang Tự có hơi đen đủi, nếu là anh trực đêm thì chắc chắn sẽ xuất hiện ca bệnh nghiêm trọng. Dù vậy Giang Tự vẫn rất nghiêm túc sùng bái vị thần ca đêm ở trước cửa phòng trực ca 2.
Vị thần ca đêm của phòng Giang Tự là bảy quả táo xếp chồng lên nhau, tượng trưng cho 7 ngày bình an. Nghe nói có thể làm cho ca đêm suôn sẻ thêm một chút.
“Cậu bắt đầu mê tín từ khi nào đấy? Tôi nhớ rõ trước kia cậu rất khinh bỉ những chuyện này mà?” Thẩm Phương Dục đi theo Giang Tự đang khiếp sợ nhìn anh vô cảm bái lạy thần.
“Với cả nhìn cậu không thành kính chút nào.”
“Sau khi mang thai thì vẫn luôn lạy.”
Ánh mắt Thẩm Phương Dục đột nhiên run lên.
Giang Tự nửa dựa vào đầu giường uống mấy ngụm nước lọc, cầm máy tính bảng chuẩn bị PPT cho ngày mai đi dạy. Thấy Thẩm Phương Dục còn đứng đằng kia, bấy ngờ nói: “Sao cậu còn chưa đi?”
Ánh mắt Thẩm Phương Dục dừng trên ly nước lọc, hỏi: “Cậu không thấy cái này khó uống à?”
“Nếu cậu ở lại để nói cái này...” Giang Tự trực tiếp ngửa cổ uống mấy ngụm nước lọc mà bác sĩ Thẩm ghét bỏ, trên môi còn mang ánh nước nhàn nhạt
“Tôi thấy còn ổn lắm.”
“Cậu không ngủ hả?” Thẩm Phương Dục hỏi.
Trực ca đêm cũng có thể ngủ trong chốc lát, Giang Tự lần nữa nhìn về màn hình máy tính bảng: “Ngày mai tôi có tiết ở đại học y A nên muốn xem lại giáo án một chút.” Sau khi lên chức phó trưởng khoa, Giang Tự còn kiêm chức giảng viên ở đại học y A nữa.
“Mấy tiết?”
“Bốn tiết.” Giang Tự nói: “8 giờ đến 12 giờ.”
Các bác sĩ khoa phụ sản muốn đi dạy bên ngoài từ trước tới nay đều đồng loạt cho rằng đi dạy học còn mệt hơn làm phẫu thuật. Mặc dù sau khi trực ca đêm xong liền đi làm phẫu thuật không kịp nghỉ ngơi đã thành chuyện thường ngày, nhưng sau khi trực ca đêm xong mà đi dạy thì đúng là khổ không kể hết.
Các bác sĩ ở bệnh viện đi dạy ở trường đại học nếu phải đi tới đi lui thì rất mất thời gian, nên mỗi tiết học đều thống nhất dạy tổng hợp mấy lớp.
Giữa các ca mổ còn có thể nghỉ ngơi, còn đi dạy thì toàn bộ quá trình phải đứng im đó, thời gian nghỉ ngơi giữa các tiết học cũng phải trả lời câu hỏi của học sinh, giống như nghe tổ giám thị bắt lỗi vậy.
Một người đứng đó lải nhải giảng bài mấy tiếng đồng hồ, ngậm mấy viên ngậm cũng vô ích. Trước kia có bác sĩ một bên giảng giải bệnh nhồi máu cơ tim cho học sinh, một bên tự mình làm mẫu lên cơn nhồi máu cơ tim ngay tại chỗ phải đưa đi cấp cứu.
Bỗng nhiên Thẩm Phương Dục bước đến vài bước, rút máy tính bảng trong tay Giang Tự ra. Giang Tự khó hiểu nhìn hắn, sau đó nghe thấy Thẩm Phương Dục nói: “Cậu ngủ đi, tôi cho cậu nghỉ ngơi đó.”
“Ca đêm của tôi thì không nghỉ ngơi được đâu.” Giang Tự nói.
Giang Tự có tiếng là chiêu người bệnh.
Thẩm Phương Dục đặt máy tính bảng của Giang Tự ra phía sau, dỗ anh như dỗ con nít: “Ngủ đi, ngủ đi. Tôi may mắn lắm, đêm nay chắc chắn là một đêm an ổn. Cậu không yên tâm thì cứ nằm ngủ ở đây cũng được.”
“Vậy còn cậu?”
Phòng trực đêm chỉ có một chiếc giường.
“Tôi sẽ thức cả đêm. Đã lâu rồi không có chơi game.” Thẩm Phương Dục ngồi vào bàn làm việc.
Hắn xoa tay vội vàng mở máy tính bảng của Giang Tự, điện thoại di động và máy bảng của anh chưa bao giờ đặt mật khẩu. Ngay cả màn hình nền cũng là cài sẵn của hệ thống, sạch sẽ không có gì để nói. Nhưng Thẩm Phương Dục bất ngờ phát hiện trong máy tính bảng của Giang Tự vậy mà có một trò chơi rất hot khoảng mười mấy năm trước.
Lúc ấy trò chơi này vẫn là game PC, bây giờ đã có bản mobile rồi.
Giang Tự kệ Thẩm Phương Dục lấy máy tính bảng của mình chơi game, anh trở mình định ngủ một chút. Bỗng nhiên Thẩm Phương Dục nói: “Giang Tự, mới có một phút mà tôi bị hành hạ tới chết luôn. Bây giờ vẫn đang ở thôn tân thủ đây.”
Tài khoản trong máy tính bảng cũng là tài khoản mới, hiển nhiên Giang Tự cũng chưa chơi thử nhiều.
Thẩm Phương Dục nhìn nhân vật mới chết trên màn hình, vẻ mặt u ám: “Đệch, đều tại cậu. Bây giờ trừ công việc ra thì tôi không biết mình có thể làm được cái gì nữa.”
“Trên bàn có cuốn <The Biology of cancer> đấy. Có lẽ nó sẽ khiến cậu nhận ra rằng năng lực làm việc của cậu cũng không tốt lắm đâu.” Giang Tự nhẹ nhàng nói.
“...” Thẩm Phương Dục nhìn thoáng qua cuốn tác phẩm vĩ đại còn dày hơn so với từ điển này, suy nghĩ một lát. Cuối cùng hắn lựa chọn buông máy tính bảng xuống, mở sách ra tiếp nhận nghi lễ rửa tội của tri thức.
Cuốn sách này là một tác phẩm kinh điển về ung thư, bản gốc tiếng Anh vẫn luôn là ngọn hải đăng nghiên cứu khoa học trong lĩnh vực ung thư. Nhưng nó thật sự rất khó đọc, bên trong mấy trang sách dày nặng kẹp vài trang giấy, đều là ghi chú của Giang Tự.
Lúc còn đi học nét chữ của Giang Tự vẫn còn khá ngay ngắn, hiện tại càng lúc càng cẩu thả. Chẳng qua đều là bác sĩ nên Thẩm Phương Dục cũng có thể xem hiểu. Vừa đọc những ghi chú của Giang Tự, Thẩm Phương Dục nhanh chóng tiến vào trạng thái tập trung, cũng không để ý thời gian trôi đi.
Không biết có phải do sự may mắn của Thẩm Phương Dục hay không, đêm nay im ắng lạ thường. Mãi đến sau nửa đêm bên tuyến 1 mới gọi điện thoại tới, nói là một bệnh nhân nhau bong non*, có khuynh hướng xuất huyết nhiều.
Thẩm Phương Dục nghe điện thoại xong liền vội vã đi ra ngoài. Mặc dù hắn nhận điện thoại rất nhanh nhưng vẫn có âm thanh vang lên, Giang Tự mơ hồ tỉnh lại. Vốn dĩ anh còn định hỏi thăm tình hình nhưng Thẩm Phương Dục đã nói thẳng: “Cậu yên tâm ngủ đi, không có việc gì cả.”
Không biết có phải lời Thẩm Phương Dục nói có ma lực gì hay không, Giang Tự vẫn đang buồn ngủ thật sự ngủ tiếp.
Lúc Thẩm Phương Dục quay lại, trời cũng đã hửng sáng. Bệnh nhân bị nhau bong non mẹ con bình an, hơn nữa còn sinh một cặp song sinh nam nữ.
Sinh con giống như mở hòm kho báu vậy. Các bác sĩ khoa sản vẫn luôn xem việc đỡ đẻ ra một cặp song sinh nam nữ là niềm vui tựa như trúng độc đắc.
Thẩm Phương Dục vui sướng muốn chia sẻ với Giang Tự thì thấy anh vẫn đang ngủ, muốn nhắn tin cho anh thì sợ âm báo đánh thức anh. Cuối cùng hắn rối rắm trong chốc lát rồi xé một tờ giấy note trên bàn làm việc, lúc đặt bút xuống viết được mấy chữ thì đột nhiên Thẩm Phương Dục ngừng lại.
Từ khi nào mà hắn có ý muốn chia sẻ mọi thứ với Giang Tự?
Thẩm Phương Dục trầm mặc một lúc, trực tiếp buông bút vo tròn tờ giấy thành một cục rồi quăng vào thùng rác.
Tâm trạng hắn không yên, đọc sách cũng không vào. Thẩm Phương Dục đặt máy tính bảng lại bên gối Giang Tự, kéo ghế dựa qua ngồi xuống cạnh anh, bỗng nhiên nhớ tới chút chuyện cũ.
Trò chơi trong máy tính bảng của Giang Tự, thật ra trước đây bọn họ đều chơi rất giỏi.
Lần đầu tiên hắn gặp mặt Giang Tự cũng không phải ở lớp học của đại học y A, mà là ở tiệm net thành phố B. Năm đó vừa thi đại học xong, hắn không thèm thay đồng phục mà đi thẳng đến tiệm net chơi suốt đêm.
Lúc Thẩm Phương Dục cầm thẻ đi chọn chỗ ngồi, hắn phát hiện trong đám người có một học sinh nam cũng chưa kịp thay đồng phục giống hắn. Thẩm Phương Dục liếc mắt liền nhận ra là học sinh của Lục Trung.
Tứ Trung nơi Thẩm Phương Dục học và Lục Trung - một trường cấp 3 trọng điểm khác, là hai trường cấp 3 tốt nhất của thành phố B. Cho đến nay thành tích hai bên vẫn luôn ngang nhau, năm nào cũng phải treo biểu ngữ khẳng định trường mình là trường tốt nhất toàn thành phố. Quậy đến cuối cùng cũng không ai biết trường nào mới là trường tốt nhất thật sự.
Hai trường luôn cạnh tranh nhau về mọi thứ. Có năm Lục Trung nghe theo ý kiến học sinh, đổi xưởng may đồng phục mới. Đổi từ bộ đồng phục thể dục rộng thùng thình ban đầu thành đồ bóng chày màu đỏ, mặc vào trông rất năng động.
Tứ Trung thấy vậy cũng lập tức liên hệ với xưởng may đó, không thèm sửa kiểu dáng mà chỉ sửa huy hiệu trường, cũng đổi đồng phục trường thành đồ bóng chày. Đương nhiên để tránh nhầm lẫn, ban giám hiệu nhà trường đã đổi màu quần áo thành màu xanh dương.
Vốn dĩ màu xanh dương và màu đỏ đều là màu đại chúng của đồng phục. Nhưng cùng một kiểu dáng như này học sinh hai bên rất dễ nhận ra nhau, dù sao bọn họ cũng mặc cùng mẫu đồng phục màu đỏ xanh giống nhau.
Thẩm Phương Dục ngồi xuống cạnh cậu học sinh mặc đồng phục màu đỏ, đối phương không thèm liếc hắn một cái, mười ngón tay nhanh như bay, thao tác gọn gàng xinh đẹp.
Cậu học sinh ấy chơi một trò chơi trực tuyến đang cực kỳ hot lúc đó. Vừa xong một ván, Thẩm Phương Dục đã gửi lời mời: “Chơi cùng nhau không?”
“Không dẫn gà mờ.” Đối phương quăng xuống bốn chữ.
“Trùng hợp quá, tôi cũng vậy.” Thẩm Phương Dục khoác tay lên lưng ghế của đối phương.
Hai người đều ôm suy nghĩ chơi thử một ván, lại không ngờ bọn họ phối hợp rất ăn ý, cứ như đã sớm quen nhau vậy. Hai người càng đánh càng hăng, trực tiếp chơi tới sáng.
Buổi sáng lúc bọn họ còn ngủ gà ngủ gật, ông chủ cầm một xấp báo lắc lư trước mặt bọn họ, nháy mắt đẩy mạnh tiêu thụ: “Lấy một tờ không?”
Thời điểm đó, vào ngày thứ hai sau kỳ thi đại học, toàn bộ đáp án sẽ được đăng lên báo. Hai cậu học sinh cấp 3 nhìn nhau, cùng nhau kiểm tra đáp án ở tiệm net.
“Cậu thi thế nào?” Thẩm Phương Dục buông bút chì, cười tủm tỉm nhìn cậu bạn hắn mới quen.
Cậu bạn mới không thèm khiêm tốn nói: “Hẹn gặp cậu trên báo.”
Ở thời điểm điện thoại di động chưa phổ biến, người dân thành phố B đều dựa vào <Nhật báo thành phố B> để nắm bắt tin tức. Mà tờ báo nổi nhất này mỗi năm đều sẽ dùng 1/4 trang báo để đăng về thủ khoa của năm đó.
Thẩm Phương Dục nhướng mày, “Cậu tên gì thế?”
“Giang Tự.”
Đó là lần đầu tiên hắn nghe thấy tên Giang Tự, lại không biết bọn họ đã vô số lần trở thành đề tài câu chuyện của ban giám hiệu hai trường mỗi đợt liên thi. Thậm chí ban giám hiệu hai bên còn từng đánh cược rất nhiều lần xem cuối cùng thủ khoa khoa học tự nhiên sẽ rơi vào tay ai.
“Thẩm Phương Dục.” Không đợi cậu bạn mới hỏi, hắn đã tự giới thiệu: “Hẹn gặp lại trên báo.”
Thẩm Phương Dục đứng lên, cầm áo khoác đồng phục trên lưng ghế khoác lên cánh tay, nở một nụ cười kiêu ngạo khiêu khích, nói: “Chẳng qua không phải gặp cậu, mà là gặp tôi.”
Khi đó không ai ngờ được, hơn một tháng sau ảnh chụp của hai người sẽ đồng thời xuất hiện trên <Nhật báo thành phố B>, một trái một phải tựa như thiệp mời đám cưới.
Dòng tít cực lớn trực tiếp phân rõ thắng thua của hai người <HOT: Thành phố B xuất hiện hai vị thủ khoa khối khoa học tự nhiên!>. Thậm chí phóng viên còn dùng một font chữ rất bắt mắt in một phụ đề tràn ngập mánh lới:
... Lại một trận quyết chiến của Tứ Trung Lục Trung! Hai ngôi sao sáng này cuối cùng ai hơn ai!
Hai vị thủ khoa khối khoa học tự nhiên đồng thời xuất hiện trên mặt báo đã trở thành đề tài câu chuyện lúc rảnh rỗi của người dân thành phố B một thời gian rất dài. Khi đó chẳng có ai quan tâm cái tít gây mâu thuẫn đó, lại không ngờ một lời thành sấm, Thẩm Phương Dục và Giang Tự cạnh tranh đấu đá với nhau ngót nghét đã 10 năm trời.
Trò chơi đã từng chơi rất giỏi hoàn toàn bị bỏ xó. Sau khi ra bản mobile, Giang Tự và Thẩm Phương Dục nhiều năm không chạm vào trò chơi càng chơi càng thảm. Thiếu niên 17 18 tuổi hung hăng chiến đấu trước máy tính khi đó đã thành dĩ vãng, giờ chỉ còn lại hai vị bác sĩ ngoài công việc thì không còn sở thích nào khác nữa, cuộc sống không có gì để khen, không có gì thú vị.
Nghề y cần thiên phú, nhưng càng cần sự chăm chỉ.
Đó là một yêu cầu tốn rất nhiều rất nhiều thời gian.
“Nếu chúng ta không phải là bạn đại học thì chắc là mấy năm nay có thể trôi qua nhẹ nhàng hơn một chút.”
Sắc mặt Thẩm Phương Dục có chút phức tạp vi diệu, như là nhớ tới chuyện cũ nào đó.
Hắn hỏi: “Cậu hối hận à?”
Giang Tự không có trả lời hắn.
Thẩm Phương Dục cười cười lắc đầu. Đang chuẩn bị ngồi dậy bỗng Giang Tự kêu lên một tiếng. Sắc mặt Thẩm Phương Dục thay đổi, hắn thấy Giang Tự cau mày ôm chân, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh, như thể đang rất đau.
Thẩm Phương Dục lập tức nhận ra Giang Tự đang bị chuột rút ở bắp chân. Theo quá trình phát triển của thai nhi, phản ứng mang thai trên người Giang Tự đã tốt hơn rất nhiều. Nhưng bởi vì thai nhi bước vào thời kỳ phát triển mạnh, dẫn đến hàm lượng canxi trong cơ thể Giang Tự không đủ, thường xuyên xuất hiện chuột rút vào ban đêm.
Hai tay hắn đặt lên bắp chân Giang Tự, từ từ massage cho anh. Khác với Giang Tự đang mơ màng ấn lung tung, thủ pháp của hắn càng chính xác hơn. Không lâu sau, chân mày của Giang Tự giãn ra, xem như đã đỡ.
“Có bị đau thường xuyên không?” Thẩm Phương Dục hỏi một câu.
Ý thức Giang Tự mơ hồ, nghe vậy “Ừ” một tiếng.
Giang Tự có sức chịu đựng rất mạnh, lúc ban ngày, cho dù là thời gian phản ứng mang thai mạnh nhất lúc đầu thai kỳ thì trên mặt anh cũng không lộ ra bất kỳ biểu cảm yếu ớt nào. Thậm chí thường xuyên khiến Thẩm Phương Dục quên mất anh còn đang mang một em bé trong bụng.
Chỉ có ban đêm, sự vất vả mà đứa bé mang lại cho anh mới không cẩn thận lộ ra chút manh mối.
“Cậu ngủ thêm đi. Tôi canh cho cậu, nếu cậu đau thì tôi lại massage cho cậu.” Thẩm Phương Dục nói.
Giang Tự tựa như nghe thấy được, rồi lại giống như không nghe thấy. Suy tư một lát liền từ bỏ, lại chìm vào giấc ngủ say.
Mà Thẩm Phương Dục vẫn nhìn anh, sắc mặt có chút phức tạp.
Buổi sáng lúc Giang Tự tỉnh lại, Thẩm Phương Dục đã đến phòng làm việc rồi. Anh vô thức tìm điện thoại di động, lại thấy trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường có một ly sữa bò. Giang Tự duỗi tay chạm vào ly thuỷ tinh, không nóng không lạnh, độ ấm vừa đúng.
Bên dưới ly sữa bò còn có một tờ giấy...
“Uống trước khi đi dạy nhé, cậu hơi thiếu canxi đấy.
Ps: Tối hôm qua có một ca nhau bong non, sinh một cặp song sinh trai gái!”
Nét chữ của Thẩm Phương Dục sắc bén cứng cáp, tầm mắt Giang Tự dừng trên dấu chấm than ngay ngắn, ánh mắt khẽ động gần như không thể phát hiện ra.
Sau khi nhìn thêm một lát, Giang Tự bỗng nhiên phát hiện hình như mặt sau còn có chữ.
Anh lật qua, ánh mắt dừng lại.
“Pps: Cậu có muốn cân nhắc... sống cùng tôi không?”
———
*Nhau bong non: hay rau bong non (Placental Abruption) là tai biến sản khoa nguy hiểm, xảy ra khi nhau thai bám đúng vị trí nhưng bị bong sớm trước khi thai nhi sẵn sàng sổ ra ngoài. Thống kê cho thấy, tình trạng này ảnh hưởng đến khoảng 1% số phụ nữ mang thai. Tai biến sản khoa này có thể xảy ra ở bất cứ lúc nào sau 20 tuần của thai kỳ, tuy nhiên phổ biến nhất là trong 3 tháng cuối thai kỳ (tam cá nguyệt thứ ba). (1)
Nhau thai là bộ phận quan trọng, giúp kết nối và tiếp nhận dinh dưỡng từ mẹ truyền sang thai nhi. Thông thường, khi thai nhi chào đời nhau thai mới bong ra nhằm đảm bảo nuôi dưỡng thai nhi liên tục. Tuy nhiên, nhau bong non khiến nhau thai bị bong sớm trước khi thai nhi sẵn sàng chào đời, nghĩa là dòng máu nuôi dưỡng thai nhi đã bị cắt đứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.