Chương 48: Bơ vơ
Td180694
08/05/2024
Mạc Thiên Di tỉnh dậy lập tức gỡ kim truyền dịch ra, gấp gáp chạy đi.
"Mạc Thiên Di, em đi đâu đó?", thấy cô chạy Đăng Quân đuổi theo.
Cô nằm bất tỉnh 3 ngày nên cô thật sự không còn sức để chạy.
Mạch Thiên Di ngồi xuống, tay vịn vào tường thở gấp.
Hoàng Đăng Quân ngồi xuống định bế cô lên
Thiên Di không nói nhẹ nhàng gạt tay anh ra.
"Em nói gì đi?", Đăng Quân hỏi cô, cô vẫn không nói.
Đến mức Đăng Quân phải quát lên:
"Mạc Thiên Di, em đi đâu? Nói tôi biết!"
"Em đi tìm cha mẹ..."
Chưa thành câu, giọng nói đã nghẹn ngào. Nhìn cô như vậy anh cũng không biết làm sao. Anh thở ra: "Trong lúc em bất tỉnh, cha mẹ em được người cậu của em nhận về... Cậu em có giấy ủy quyền của cha em khi gặp trường hợp không may. Còn nữa, tôi không biết tại sao họ lại kết luận cha mẹ em xảy ra mâu thuẫn nên ra tay lẫn nhau?
Bọn họ thật vậy sao? Tôi còn bảo bọn họ chờ em tỉnh dậy nhưng mọi việc đã xong hết rồi."
Mạc Thiên Di cố gượng dậy bỏ ngang lời anh nói, cô quay lại phòng thay quần áo rồi bước ra ngoài.
"Mạc Thiên Di em lại làm sao?"
"Em xuất viện. Em muốn gặp cậu hỏi rõ!"
Cô nói xong liền đi, ánh mắt vô hồn, lạc lõng. Cô đi nhanh qua dãy hành lang của bệnh viện, cô thấy sợ nơi này.
Nếu cô không bất tỉnh, ngay cả đến nhìn mặt cha mẹ lần cuối cũng không được.
"Tất cả là tại mày, Mạc Thiên Di. Nếu mày không bất tỉnh chắc chắn có thể gặp cha mẹ. Mạc Thiên Di mày là người vô dụng...
Tâm can cô giằng xé, nhưng dù có thế nào cô cũng phải mang cha mẹ về bên cạnh mình.
Cô ra khỏi bệnh viện là lúc trời đổ mưa to. Mưa lạnh cũng giống như trái tim đang hóa băng của Mạc Thiên Di.
Hoàng Đăng Quân lặng lẽ đi theo phía sau cô còn thủ tục xuất viện đã để thư ký anh lo.
Hoàng Đăng Quân níu tay cô: "Di Di, em muốn đi đâu, tôi đưa em đi!"
"Về nhà..."
Anh níu chặt lấy tay cô không buông: "Em đợi tôi gọi tài xế. Đứng đây một lúc! Đừng đi đâu!"
Cô gật đầu.
Một lúc sau xe đến, anh đỡ cô ngồi vào trong xe, căn dặn tài xế chỉnh nhiệt độ điều hòa.
Đăng Quân ngồi bên cô, lâu lâu lại liếc nhìn cô. Ánh mắt thương cảm, anh chưa từng trải qua cảm giác một lúc mất đi người thân như vậy. Nhìn thôi còn cảm thấy xót xa. Anh tự hỏi, sao cô gái nhỏ ấy có thể chịu được?
Xe dừng lại trước cửa nhà, Mạc Thiên Di chậm rãi bước xuống.
Ngôi nhà bình yên, rộn rã tiếng cười đùa ngày nào giờ trở thành lặng lẽ, đìu hiu.
Cô ngồi xuống bụi cây trước cổng rồi dùng tay bới đất, một lúc sau chiếc chìa khóa nhỏ xuất hiện.
Mạc Thiên Di mở khóa cổng chầm chậm bước vào. Bên trong tối đen, dây được giăng lên để bảo vệ hiện trường.
Hoàng Đăng Quân bật đèn flash điện thoại, tìm công tắc để bật đèn trong nhà.
Đèn sáng, căn nhà vốn dĩ gọn gàng nay lộn xộn. Nền gạch nhuộm màu đỏ.
Trên bàn thờ lại có thêm di ảnh.
Mạc Thiên Di thều thào nói: "Chắc hẳn cha mẹ em đã rất đau. Cha mẹ, con xin lỗi vì đã về trễ!"
"Không thể nào tự nhiên lại như vậy. Nên con nhất định sẽ tìm ra kẻ áác..."
Cô đến bàn thờ lấy di ảnh của cha mẹ mà ôm lấy.
Mạc Đăng Quân ngồi xuống cạnh cô, anh hỏi:
"Em có khát không?"
Cô lắc đầu.
"Em đói không? Hay ăn chút gì đi?"
Cô vẫn lắc đầu.
"Thôi để tôi đi rót nước cho em!"
Anh xoay người vào trong thì ngoài cổng truyền đến tiếng xe gắn máy, cộng thêm tiếng khóc:
"Di Di con về rồi đó hả?"
Mợ của Thiên Di từ xe máy, tay cầm bịch trái cây và bó nhang cúng, nhào xuống đất rồi luôn tuồng:
"Sao con về mà không báo cậu mợ đi đón? Một thân một mình như vậy sao được?"
"Ưa mà xe của ai đây? Sang vậy!"
Thiên Di không còn sức trả lời cô vẫn ngồi im ở đó.
Bà mợ cứ nói tiếp:
"Ủa sao mợ hỏi không trả lời? Lớn rồi cái bày đặt chảnh ra đó!"
Đăng Quân bước nhanh đến giữ vai Mạc Thiên Di, còn không quên cúi đầu chào mợ của cô.
"Di Di, chúng ta đi thôi!"
Mạc Thiên Di không đi, cô đột nhiên hét lên:
"Di Di, chúng ta đi thôi!"
Mạc Thiên Di không đi, cô đột nhiên hét lên:
"Tại sao không cho con nhìn mặt cha mẹ con lần cuối? Tại sao lại nhanh như vậy? Các người có quyền gì quyết định?"
Bà mợ đi xộc đến, bàn tay vung lên:
"Tao nói cho mày nghe, nếu không có tao với cậu của mày. Cha mẹ mày còn phải nằm ở cái nhà xác lạnh lẽo đó kìa. Mày còn không biết cảm ơn?"
Mạc Thiên Di cười khẩy: "Rõ ràng cha mẹ tôi không đời nào tự hại mình? Các người giải quyết nhanh như thế là sợ tội."
Ánh mắt mợ ta láo lia, nhìn sang chỗ khác: "Tao không cải với người vong ơn bội nghĩa như mày."
Bà ta nói xong kéo cậu của Thiên Di đi ra ngoài. Hai người leo lên xe chạy mất hút. Đi được một đoạn khá xa bà mợ mới hỏi:
"Ông này, chúng ta làm như vậy có ổn không?"
"Có tiền sẽ ổn thôi, đừng nghĩ nhiều!"
"Nhưng mà..."
Cậu của Mạc Thiên Di vẫn kiên định: "Im đi, không nhưng nhị gì cả!
"Mạc Thiên Di, em đi đâu đó?", thấy cô chạy Đăng Quân đuổi theo.
Cô nằm bất tỉnh 3 ngày nên cô thật sự không còn sức để chạy.
Mạch Thiên Di ngồi xuống, tay vịn vào tường thở gấp.
Hoàng Đăng Quân ngồi xuống định bế cô lên
Thiên Di không nói nhẹ nhàng gạt tay anh ra.
"Em nói gì đi?", Đăng Quân hỏi cô, cô vẫn không nói.
Đến mức Đăng Quân phải quát lên:
"Mạc Thiên Di, em đi đâu? Nói tôi biết!"
"Em đi tìm cha mẹ..."
Chưa thành câu, giọng nói đã nghẹn ngào. Nhìn cô như vậy anh cũng không biết làm sao. Anh thở ra: "Trong lúc em bất tỉnh, cha mẹ em được người cậu của em nhận về... Cậu em có giấy ủy quyền của cha em khi gặp trường hợp không may. Còn nữa, tôi không biết tại sao họ lại kết luận cha mẹ em xảy ra mâu thuẫn nên ra tay lẫn nhau?
Bọn họ thật vậy sao? Tôi còn bảo bọn họ chờ em tỉnh dậy nhưng mọi việc đã xong hết rồi."
Mạc Thiên Di cố gượng dậy bỏ ngang lời anh nói, cô quay lại phòng thay quần áo rồi bước ra ngoài.
"Mạc Thiên Di em lại làm sao?"
"Em xuất viện. Em muốn gặp cậu hỏi rõ!"
Cô nói xong liền đi, ánh mắt vô hồn, lạc lõng. Cô đi nhanh qua dãy hành lang của bệnh viện, cô thấy sợ nơi này.
Nếu cô không bất tỉnh, ngay cả đến nhìn mặt cha mẹ lần cuối cũng không được.
"Tất cả là tại mày, Mạc Thiên Di. Nếu mày không bất tỉnh chắc chắn có thể gặp cha mẹ. Mạc Thiên Di mày là người vô dụng...
Tâm can cô giằng xé, nhưng dù có thế nào cô cũng phải mang cha mẹ về bên cạnh mình.
Cô ra khỏi bệnh viện là lúc trời đổ mưa to. Mưa lạnh cũng giống như trái tim đang hóa băng của Mạc Thiên Di.
Hoàng Đăng Quân lặng lẽ đi theo phía sau cô còn thủ tục xuất viện đã để thư ký anh lo.
Hoàng Đăng Quân níu tay cô: "Di Di, em muốn đi đâu, tôi đưa em đi!"
"Về nhà..."
Anh níu chặt lấy tay cô không buông: "Em đợi tôi gọi tài xế. Đứng đây một lúc! Đừng đi đâu!"
Cô gật đầu.
Một lúc sau xe đến, anh đỡ cô ngồi vào trong xe, căn dặn tài xế chỉnh nhiệt độ điều hòa.
Đăng Quân ngồi bên cô, lâu lâu lại liếc nhìn cô. Ánh mắt thương cảm, anh chưa từng trải qua cảm giác một lúc mất đi người thân như vậy. Nhìn thôi còn cảm thấy xót xa. Anh tự hỏi, sao cô gái nhỏ ấy có thể chịu được?
Xe dừng lại trước cửa nhà, Mạc Thiên Di chậm rãi bước xuống.
Ngôi nhà bình yên, rộn rã tiếng cười đùa ngày nào giờ trở thành lặng lẽ, đìu hiu.
Cô ngồi xuống bụi cây trước cổng rồi dùng tay bới đất, một lúc sau chiếc chìa khóa nhỏ xuất hiện.
Mạc Thiên Di mở khóa cổng chầm chậm bước vào. Bên trong tối đen, dây được giăng lên để bảo vệ hiện trường.
Hoàng Đăng Quân bật đèn flash điện thoại, tìm công tắc để bật đèn trong nhà.
Đèn sáng, căn nhà vốn dĩ gọn gàng nay lộn xộn. Nền gạch nhuộm màu đỏ.
Trên bàn thờ lại có thêm di ảnh.
Mạc Thiên Di thều thào nói: "Chắc hẳn cha mẹ em đã rất đau. Cha mẹ, con xin lỗi vì đã về trễ!"
"Không thể nào tự nhiên lại như vậy. Nên con nhất định sẽ tìm ra kẻ áác..."
Cô đến bàn thờ lấy di ảnh của cha mẹ mà ôm lấy.
Mạc Đăng Quân ngồi xuống cạnh cô, anh hỏi:
"Em có khát không?"
Cô lắc đầu.
"Em đói không? Hay ăn chút gì đi?"
Cô vẫn lắc đầu.
"Thôi để tôi đi rót nước cho em!"
Anh xoay người vào trong thì ngoài cổng truyền đến tiếng xe gắn máy, cộng thêm tiếng khóc:
"Di Di con về rồi đó hả?"
Mợ của Thiên Di từ xe máy, tay cầm bịch trái cây và bó nhang cúng, nhào xuống đất rồi luôn tuồng:
"Sao con về mà không báo cậu mợ đi đón? Một thân một mình như vậy sao được?"
"Ưa mà xe của ai đây? Sang vậy!"
Thiên Di không còn sức trả lời cô vẫn ngồi im ở đó.
Bà mợ cứ nói tiếp:
"Ủa sao mợ hỏi không trả lời? Lớn rồi cái bày đặt chảnh ra đó!"
Đăng Quân bước nhanh đến giữ vai Mạc Thiên Di, còn không quên cúi đầu chào mợ của cô.
"Di Di, chúng ta đi thôi!"
Mạc Thiên Di không đi, cô đột nhiên hét lên:
"Di Di, chúng ta đi thôi!"
Mạc Thiên Di không đi, cô đột nhiên hét lên:
"Tại sao không cho con nhìn mặt cha mẹ con lần cuối? Tại sao lại nhanh như vậy? Các người có quyền gì quyết định?"
Bà mợ đi xộc đến, bàn tay vung lên:
"Tao nói cho mày nghe, nếu không có tao với cậu của mày. Cha mẹ mày còn phải nằm ở cái nhà xác lạnh lẽo đó kìa. Mày còn không biết cảm ơn?"
Mạc Thiên Di cười khẩy: "Rõ ràng cha mẹ tôi không đời nào tự hại mình? Các người giải quyết nhanh như thế là sợ tội."
Ánh mắt mợ ta láo lia, nhìn sang chỗ khác: "Tao không cải với người vong ơn bội nghĩa như mày."
Bà ta nói xong kéo cậu của Thiên Di đi ra ngoài. Hai người leo lên xe chạy mất hút. Đi được một đoạn khá xa bà mợ mới hỏi:
"Ông này, chúng ta làm như vậy có ổn không?"
"Có tiền sẽ ổn thôi, đừng nghĩ nhiều!"
"Nhưng mà..."
Cậu của Mạc Thiên Di vẫn kiên định: "Im đi, không nhưng nhị gì cả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.