Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Chương 49: Người cậu này, thật tốt

Td180694

10/05/2024

Mạc Thiên Di ngồi trước hiên nhà ngước mặt lên nhìn bầu trời, trong lòng trống rỗng. Chưa bao giờ cô thấy tuyệt vọng như bây giờ. Sự việc xảy ra quá đột ngột làm bản thân cô không thể nào chấp nhận được.

Nếu thời gian có quay trở lại thì cô sẽ chọn ở bên cạnh cha mẹ nhiều hơn. Nhưng trên đời này làm gì có nếu như cơ chứ?

Tương lai ngày mai sẽ ra sao? Làm sao cô có thể tiếp tục sống được chứ?

Những câu hỏi liên tục dồn dập đến nghẹt thở.

"Di Di, chúng ta đi thôi?"

Mạc Thiên Di cúi mặt xuống nhìn vô tri:

"Đi đâu cơ chứ?"

"Về nhà!"

"Em không đi, đây là nhà của em?"

Hoàng Đăng Quân ngồi xuống bên cạnh cô:

"Về nhà anh. Em còn ở đây nữa sẽ không thế nào vượt qua đâu. Vì càng nhìn càng buồn, càng ở càng đau. Em hiểu không?"

Cô lắc đầu nước mắt vẫn rơi: "Em không đi, không muốn đi. Không thể để cha mẹ ở đây cô độc được."

"Vậy anh sẽ ở đây với em. Em có đuổi tôi cũng không đi!"

Nói xong anh ngồi xuống cùng cô nhưng một lúc sao bụng cô reo lên. Anh đứng dậy phá tan bầu không khí im

lang:

"Để anh đi mua chút gì đó cho em ăn!"

Tiếng thắng xe dừng lại trước cửa nhà, xé toạc bầu không khí tang thương bao trùm.

Tiếng người đàn ông: "Sếp, là nơi này!"

"Mau bắt sống cho ta, không bắt được các ngươi đừng hòng sống."

Đám người mặc áo đen xông thẳng vào nhà. "Nghe tôi, mau đứng dậy!"Mạc Thiên Di vừa ngẩng đầu lên liền bị bàn tay dứt khoát lấy khăn đã tẩm thước bịt miệng cô lại. Cô còn không kịp hét lên đã ngất đi.

Bàn tay cô buông xuôi, bình tro cốt cũng vì thế mà rơi xuống.

"Cái này, phải làm sao?"

Người áo đen lấy chân đá văng chiếc bình bể ra vẻ mặt ghê tởm:

"Xúi quẩy... Đừng nhiều lời, mau đem cô ta về. Ngôi nhà này đốt sạch sẽ đi tránh hậu hoạn về sau. Nghe rõ chưa?"



Đám thuộc hạ, một người vác Mạc Thiên Di đi vào trong xe; hai người còn lại, một người đổ xăng, người kia châm lửa. Đám người nhanh chóng rời đi sau đó. Chẳng mấy chốc, lửa bén rất nhanh lan ra nhà bên cạnh. Màn đêm ở con xóm bỗng sáng rực lên. Tiếng hét lén, tiếng người hốt hoảng chạy:

"Cháy... Có cháy rồi! Mau gọi cứu hoa đi."

Hàng xóm xúm nhau dập lửa còn không quên bàn tán: "Căn nhà này không biết đã đắc tội với ai mà thành ra thế này. Đáng sợ thật!"

Căn biệt thự rộng lớn hôm nay bày biện rất nhiều hoa. Mùi hoa bách hợp nồng đến mức làm Nguyễn lão gia hắc xì mấy lần. Căn nhà đang yên ắng thì có tiếng người chạy xộc vào lớn tiếng báo:

"Lão gia bắt được rồi!"

Tên thuộc hạ đang vác Mạc Thiên Di trên vai thả ngay cô xuống sofa, hổn hển báo.

Nguyễn lão gia giật mình nén cây gậy về phía tên thuộc hạ. Cũng may hắn né kịp nếu không chảy máu đầu như chơi. Hắn không biết mình đã làm sai chuyện gì liền quỳ xuống:

"Lão gia tha mạng..."

Lão nhăn mặt, chỉ tay vào hắn: "Ngươi có biết ta bị bệnh tim không? Hét lớn làm gì? Dọa chết ta rồi!"

Hắn cúi đầu, giọng run run van xin: "Lão gia tha mạng!"

"Nhìn mặt tao có ác không?"

Hắn gật đầu rồi cảm thấy có gì sai sai, hắn liền lắc đầu: "Dạ không có..."

Nguyễn lào cười khẩy rồi hỏi: "'Các người bắt cái con bé này về làm gì?"

"Ngài bảo..."

Quản gia ở phía sau thở dài lên tiếng: "'Lão gia, là cô con gái của gia đình đó!"

Nguyễn lão lấy tay tự đập vào trán mình : "Ngươi xem ta già lẩm cẩm rồi phải không? Mau trói nó lại rồi đem lên phòng đi. Đối xử đàng hoàng một chút!"

"Dạ"

Hắn tuân theo lệnh của lão gia vừa vác cô đi vừa lẩm bẩm:

"Đối xử đàng hoàng mà bắt người ta, rồi trói người ta.... Lạ vậy?"

Hắn thấy cửa phòng đang mở liền bước vào ném Mạc Thiên Di lên giường xong định quay người rời đi nhưng lại nhớ đến lời dặn dò của Nguyễn lão, hắn quay trở lại, cởi trói còn đắp chăn qua khỏi đầu cô.

"Như vậy mới là đối xử tốt!"

Lúc ra, hắn còn không quên đóng cửa.

Căn nhà lớn lại nghe tiếng rên rỉ:

"Lão gia. Xin tha mạng. Tôi cũng đã làm theo những gì ông say bảo. Bao nhiêu đó tiền thật không đủ mua nổi bất an của gia đình tôi mỗi đêm."



Quản gia nhịn không nổi buộc phải lên tiếng:

"Ngươi còn chê ít?"

Cậu của Mạc Thiên Di lấy hai tay đặt lên đầu xoa vào nhau: "Tôi không có ý này!"

"Vậy ý ngươi là gì?", Nguyễn lão lên tiếng, tay run run chống gậy đứng dậy.

"Mà thôi, đau đầu quá mang cho hắn tiền rồi bảo hắn cút đi."

Quản gia cúi thấp đầu đi vào bên trong. Một lúc sau ông ta cầm theo chiếc vali màu đen to ném vào mặt ông cậu.

Ông ta ánh mắt sáng rực, hai tay mở ngay vali ra. Tiền mặt chất chồng nhiều đến mức hắn ăn cả đời cũng không hết.

"Cảm ơn lão gia. Không phí công tôi làm việc cho ngài."

Bà mợ háo hức lên tiếng nói theo:

"Không phí công dọn..."

Bà ta còn định nói tiếp liền bị ông cậu bịt miệng lại. Bây giờ bà ta mới ý thức được mình lỡ lời. Hai người đóng vali lại nhanh chóng rời khỏi biệt thự nhưng bọn họ đâu biết rằng, những lời vừa rồi Mạc Thiên Di đã nghe hết.

Vừa rồi, khi thuốc mê hết tác dụng, Mạc Thiên Di tỉnh dậy trong căn phòng hoàn toàn xa lạ. Nhớ lại chuyện bị bắt cóc, cô cố hít thở sâu, giữ bình tĩnh tìm cách tháo chạy

Mạc Thiên Di mở cửa chính ra khỏi phòng, đi gần đến cầu thang thì nghe được đoạn hội thoại trên. Người cô run hết cả lên, muốn nhào xuống tìm cậu mợ đối chất. Nhưng cô biết nếu làm như vậy chắc chắn thù của cha mẹ không những không trả được mà còn tự hại bản thân.

Mạc Thiên Di nắm chặt tay kìm nén cơn giận rồi âm thầm trở về phòng.

Căn phòng rất rộng theo kiểu tối giản, ngoài chiếc giường "king size" chẳng có gì. Hoàn toàn không có chỗ trốn.

Cô nhanh nhẹn mở cửa ban công, nhìn thấy mình đang ở tầng 2, muốn nhảy xuống e là sẽ bị gãy chân mất.

Cũng may mắn thay, bên góc trái của ban công có cái cây lớn. Cô leo qua cái cây trèo xuống. Chuyện trèo cây quả thật không khó với cô. Lúc gần chạm đất không cẩn thận trượt chân té ngã. Chân chảy máu đau đến nghẹt thở.

Những con chó săn nghe tiếng động bắt đầu thi nhau sủa lớn. Nếu cứ tiếp tục như vậy cô sẽ bị bắt lại.

Mạc Thiên Di cố nén đau đứng dậy. Có lẽ cơn đau lúc này không thể ngăn cản bước chân của cô.

Màn đêm tăm tối lạnh lẽo, ở một nơi xa lạ lại một thân một mình không ai bảo vệ. Mạc Thiên Di vừa chạy, vừa cầu nguyện:

"Mong cha mẹ ở trên trời có linh thiêng phù hộ cho con được sống. Chỉ cần được sống, con sẽ tìm lại công bằng cho cha mẹ..."

Chạy ra phía sau biệt thự, Mạc Thiên Di phát hiện, căn bản xung quanh được bao bọc bờ tường cứng cộng thêm sắt gay, không cách nào trốn được.

Hơn nữa, phía sau lại truyền đến tiếng chó sủa gần hơn, m thanh của những tiếng bước chân càng lúc càng dồn dập.

"Mạc Thiên Di, mày không thoát được rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook