Chương 62: Có những chuyện càng hiểu càng thấy buồn
Td180694
10/05/2024
Bên ngoài trời nhá nhem, cái lạnh dường như xâm chiếm khắp căn phòng khách. Nguyễn Phục Hưng nằm co người trên sofa. Trên gương mặt ngũ quan hài hòa, từng giọt mồ hôi đang tuôn. Anh thấy mình đang ngồi trong tủ quần áo vừa tối vừa lạnh.
Bên ngoài có tiếng cãi vã rất lớn:
"Ông nói đi. Tại sao tôi phải làm như vậy, chẳng phải là vì ông sao?"
"Bà vì tôi? Bà bị điên à?"
"Phải rồi, tôi bị điên mới yêu ông. Tôi chẳng cần gì từ ông. Chỉ cần ông yêu tôi..."
"Chẳng cần sao? Nếu không bị người đàn ông đó bỏ rơi, bà có chịu đến với tôi không?"
Ngoài trời sấm chớp rền vang, càng làm cho giấc mộng càng rõ rệt hơn. Nét mặt anh nhăn lại.
Người ngoài nhìn vào liền biết anh đang gặp phải ác mộng. Mạc Thiên Di từ bếp quay lại, cô thấy anh người đầy mồ hôi, nét mặt căng thẳng liền lấy tay sờ trán anh:
"Anh phát sốt rồi?"
Nguyễn Phục Hưng giật mình nắm chặt bàn tay cô. Anh mở mắt, đôi mắt sắt lạnh doạ người trước mặt.
Cổ tay Mạc Thiên Di rất đau do đạo lực từ tay anh quá lớn. Cô run run hỏi:
"Anh có sao không?"
Thấy Mạc Thiên Di, anh như bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Đôi mắt phượng khẽ chớp, bàn tay anh buông cổ tay cô ra:
"Anh, không sao!"
"Không sao là tốt, để em đi rót nước cho anh.", Mạc Thiên Di vừa nói vừa đứng dậy định rời đi thì bàn tay anh kéo cô lại ôm cô vào lòng.
"Ở yên với anh một chút!"
Bàn tay dịu dàng của cô chạm lên đôi má của anh từ từ vuốt ve: "Anh có chuyện gì thì nói cho em nghe.
Anh kề sát môi mỏng của mình vào cần cổ của cô, hơi thở phả ra ấm nóng: "Anh không biết mình có nên tin vào những gì mình nhìn thấy hay không?"
"Trước đây, trong mắt anh, ba là người đàn ông trăng hoa vũ phu. Ông ấy có thể tốt với cả thế giới bên ngoài nhưng chưa bao giờ là người chồng, người cha tốt cả. Nhưng đến bây giờ anh mới biết, tất cả đều có nguyên nhân của nó. Nếu mẹ anh..."
Anh nói đến đây nhưng tổn thương trong lòng như một vết cắt dài, lần nữa khứa vào trái tim đang rỉ máu của mình. Lần nữa lại chợt nhói lên. Anh không khóc, chỉ là giọng nói đang nghẹn lại.
Mạc Thiên Di biết rất rõ. Nét mặt cô cũng căng thắng, cô nắm tay anh áp vào má của mình:
"Với em, nếu yêu một người thật lòng thì cho dù đối phương có như thế nào đi nữa, khi lựa chọn yêu, em sẽ vẫn yêu. Còn nếu không, em thà từ bỏ. Em không muốn nói yêu rồi sau đó hối hận, làm cho cả hai cùng đau khổ. Rõ ràng ba anh có thể lựa chọn không lấy mẹ của anh khi biết về sự tồn tại của anh. Thật ra trên đời này, không có đúng sai rõ ràng. Chỉ là lựa chọn của mỗi người thế nào mà thôi. Thế nên việc bây giờ là anh lựa chọn vui vẻ sống tiếp. Chuyện quá khứ không nên nhớ làm gì."
Cô nói xong quay người lại nắm lấy hai tay của anh đặt qua sau eo của mình. Hai tay của cô áp lên má của anh kéo anh vào mình.
"Chụt... Chụt..."
Cô làm anh hơi nhột liền bật cười: "Haha... Mạc Thiên Di em là cẩu à?"
"Nguyễn Phục Hưng, em cho anh nói lại lần nữa!"
"Gâu... Gâu..."
Cô đưa tay véo hai má của anh: "Bác sĩ, sao anh có thể đáng yêu đến như vậy?"
Anh tít mắt: "Sao lại không?"
"Bình thường anh khám bệnh có đáng yêu vậy không?"
"Không đâu, chỉ khi ở trước mặt em thôi!"
Mạc Thiên Di hôn lên má của anh: "Phải rồi, lúc làm việc trông anh rất lạnh lùng khó gần. Đáng sợ lắm!"
Tới lượt anh chọc lét cô: "Để anh xem, anh khó gần chỗ nào!"
"Buông em ra. Thả em ra!"
Chân cô vô tình đá trúng cuốn tài liệu ở trên bàn rơi xuống ngay tay anh. Nguyễn Phục Hưng nhíu mày nhìn vào sắp tài liệu đã được tô đậm vài chỗ. Anh đưa tay nâng tài liệu lên đọc vài dòng tô đậm.
"Cái này là anh đem về mà?"
Mạc Thiên Di gật đầu, cô đưa tay chỉ vào dòng đã đánh dấu: "Em có dư thời gian một chút liền thử đọc. Càng đọc em càng thấy có nhiều con số không khớp với hóá đơn và chứng từ. Vậy cho nên em tô đậm lại định đợi anh về nói anh."
Nguyễn Phục Hưng gật đầu hồ sơ này anh phát hiện có vấn đề nhưng mà không có thời gian để tìm ra.
Anh lật từng trang ra xem. Rõ ràng Mạc Thiên Di rất tỉ mỉ về vấn đề này, đừng chỗ khác biệt cô đều ghi chú.
Thiên Di đứng dậy kéo anh ngồi lên lại sofa, giọng có chút nghiêm:
"Chuyện này có quan trọng cũng không bằng sức khoẻ của anh. Mau ăn cháo rồi uống thuốc ngay cho em!"
Anh khẽ chớp mắt nhìn bộ dạng giận không ra giận mà nghiêm lại không ra nghiêm. Anh ôm bụng ngã ra sau:
"Mạc Thiên Di, em đừng chọc cười anh được không? Đang bệnh cười mệt lắm,..."
Cô khẽ nhăn mặt, miệng còn lẩm bẩm: "Người đáng ghét như anh sao lại có người thương chứ?"
"Em đấy, Mạc Thiên Di!"
Cô thở dài đi vội vào bếp. Một lát sau mang ra một tô cháo nóng và một ly nước ấm. Cô cẩn thận ngồi xuống bên cạnh vừa thổi cháo vừa đút cho anh ăn.
Nguyễn Phục Hưng uống thuốc xong liền ngủ. Mạc Thiên Di ngồi bên cạnh anh, cô nhìn qua ô cửa sổ, bên ngoài trời mưa vẫn rơi, cái lạnh bao trùm cả bầu trời cũng không thể nào len lỏi vào căn phòng nhỏ này.
Tay cô kéo chăn đắp cho anh. Tối nay cô sẽ không ngủ để thức canh anh. Mạc Thiên Di biết dù anh chứng kiến rất nhiều cuộc chia ly nhưng dẫu sao, trong hoàn cảnh đó, anh là người ngoài cuộc. Đến khi bản thân là người trong cuộc, muốn tự mình vượt qua, cần rất nhiều can đảm.
Cô khẽ nắm tay anh siết chặt: "Nguyễn Phục Hưng, em tin rằng rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi!
Bên ngoài có tiếng cãi vã rất lớn:
"Ông nói đi. Tại sao tôi phải làm như vậy, chẳng phải là vì ông sao?"
"Bà vì tôi? Bà bị điên à?"
"Phải rồi, tôi bị điên mới yêu ông. Tôi chẳng cần gì từ ông. Chỉ cần ông yêu tôi..."
"Chẳng cần sao? Nếu không bị người đàn ông đó bỏ rơi, bà có chịu đến với tôi không?"
Ngoài trời sấm chớp rền vang, càng làm cho giấc mộng càng rõ rệt hơn. Nét mặt anh nhăn lại.
Người ngoài nhìn vào liền biết anh đang gặp phải ác mộng. Mạc Thiên Di từ bếp quay lại, cô thấy anh người đầy mồ hôi, nét mặt căng thẳng liền lấy tay sờ trán anh:
"Anh phát sốt rồi?"
Nguyễn Phục Hưng giật mình nắm chặt bàn tay cô. Anh mở mắt, đôi mắt sắt lạnh doạ người trước mặt.
Cổ tay Mạc Thiên Di rất đau do đạo lực từ tay anh quá lớn. Cô run run hỏi:
"Anh có sao không?"
Thấy Mạc Thiên Di, anh như bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Đôi mắt phượng khẽ chớp, bàn tay anh buông cổ tay cô ra:
"Anh, không sao!"
"Không sao là tốt, để em đi rót nước cho anh.", Mạc Thiên Di vừa nói vừa đứng dậy định rời đi thì bàn tay anh kéo cô lại ôm cô vào lòng.
"Ở yên với anh một chút!"
Bàn tay dịu dàng của cô chạm lên đôi má của anh từ từ vuốt ve: "Anh có chuyện gì thì nói cho em nghe.
Anh kề sát môi mỏng của mình vào cần cổ của cô, hơi thở phả ra ấm nóng: "Anh không biết mình có nên tin vào những gì mình nhìn thấy hay không?"
"Trước đây, trong mắt anh, ba là người đàn ông trăng hoa vũ phu. Ông ấy có thể tốt với cả thế giới bên ngoài nhưng chưa bao giờ là người chồng, người cha tốt cả. Nhưng đến bây giờ anh mới biết, tất cả đều có nguyên nhân của nó. Nếu mẹ anh..."
Anh nói đến đây nhưng tổn thương trong lòng như một vết cắt dài, lần nữa khứa vào trái tim đang rỉ máu của mình. Lần nữa lại chợt nhói lên. Anh không khóc, chỉ là giọng nói đang nghẹn lại.
Mạc Thiên Di biết rất rõ. Nét mặt cô cũng căng thắng, cô nắm tay anh áp vào má của mình:
"Với em, nếu yêu một người thật lòng thì cho dù đối phương có như thế nào đi nữa, khi lựa chọn yêu, em sẽ vẫn yêu. Còn nếu không, em thà từ bỏ. Em không muốn nói yêu rồi sau đó hối hận, làm cho cả hai cùng đau khổ. Rõ ràng ba anh có thể lựa chọn không lấy mẹ của anh khi biết về sự tồn tại của anh. Thật ra trên đời này, không có đúng sai rõ ràng. Chỉ là lựa chọn của mỗi người thế nào mà thôi. Thế nên việc bây giờ là anh lựa chọn vui vẻ sống tiếp. Chuyện quá khứ không nên nhớ làm gì."
Cô nói xong quay người lại nắm lấy hai tay của anh đặt qua sau eo của mình. Hai tay của cô áp lên má của anh kéo anh vào mình.
"Chụt... Chụt..."
Cô làm anh hơi nhột liền bật cười: "Haha... Mạc Thiên Di em là cẩu à?"
"Nguyễn Phục Hưng, em cho anh nói lại lần nữa!"
"Gâu... Gâu..."
Cô đưa tay véo hai má của anh: "Bác sĩ, sao anh có thể đáng yêu đến như vậy?"
Anh tít mắt: "Sao lại không?"
"Bình thường anh khám bệnh có đáng yêu vậy không?"
"Không đâu, chỉ khi ở trước mặt em thôi!"
Mạc Thiên Di hôn lên má của anh: "Phải rồi, lúc làm việc trông anh rất lạnh lùng khó gần. Đáng sợ lắm!"
Tới lượt anh chọc lét cô: "Để anh xem, anh khó gần chỗ nào!"
"Buông em ra. Thả em ra!"
Chân cô vô tình đá trúng cuốn tài liệu ở trên bàn rơi xuống ngay tay anh. Nguyễn Phục Hưng nhíu mày nhìn vào sắp tài liệu đã được tô đậm vài chỗ. Anh đưa tay nâng tài liệu lên đọc vài dòng tô đậm.
"Cái này là anh đem về mà?"
Mạc Thiên Di gật đầu, cô đưa tay chỉ vào dòng đã đánh dấu: "Em có dư thời gian một chút liền thử đọc. Càng đọc em càng thấy có nhiều con số không khớp với hóá đơn và chứng từ. Vậy cho nên em tô đậm lại định đợi anh về nói anh."
Nguyễn Phục Hưng gật đầu hồ sơ này anh phát hiện có vấn đề nhưng mà không có thời gian để tìm ra.
Anh lật từng trang ra xem. Rõ ràng Mạc Thiên Di rất tỉ mỉ về vấn đề này, đừng chỗ khác biệt cô đều ghi chú.
Thiên Di đứng dậy kéo anh ngồi lên lại sofa, giọng có chút nghiêm:
"Chuyện này có quan trọng cũng không bằng sức khoẻ của anh. Mau ăn cháo rồi uống thuốc ngay cho em!"
Anh khẽ chớp mắt nhìn bộ dạng giận không ra giận mà nghiêm lại không ra nghiêm. Anh ôm bụng ngã ra sau:
"Mạc Thiên Di, em đừng chọc cười anh được không? Đang bệnh cười mệt lắm,..."
Cô khẽ nhăn mặt, miệng còn lẩm bẩm: "Người đáng ghét như anh sao lại có người thương chứ?"
"Em đấy, Mạc Thiên Di!"
Cô thở dài đi vội vào bếp. Một lát sau mang ra một tô cháo nóng và một ly nước ấm. Cô cẩn thận ngồi xuống bên cạnh vừa thổi cháo vừa đút cho anh ăn.
Nguyễn Phục Hưng uống thuốc xong liền ngủ. Mạc Thiên Di ngồi bên cạnh anh, cô nhìn qua ô cửa sổ, bên ngoài trời mưa vẫn rơi, cái lạnh bao trùm cả bầu trời cũng không thể nào len lỏi vào căn phòng nhỏ này.
Tay cô kéo chăn đắp cho anh. Tối nay cô sẽ không ngủ để thức canh anh. Mạc Thiên Di biết dù anh chứng kiến rất nhiều cuộc chia ly nhưng dẫu sao, trong hoàn cảnh đó, anh là người ngoài cuộc. Đến khi bản thân là người trong cuộc, muốn tự mình vượt qua, cần rất nhiều can đảm.
Cô khẽ nắm tay anh siết chặt: "Nguyễn Phục Hưng, em tin rằng rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.