Chương 63: Con người liệu có trái tim?
Td180694
10/05/2024
Mạc Thiên Di hét lên giật mình ngồi dậy. Đồng hồ điểm 3 giờ sáng. Cô thở hổn hển, đầu đau như búa bổ. Mạc Thiên Di ra ngoài phòng khách, cô bật đèn lên rót một cốc nước uống rồi từ từ hít thở.
Ngoài trời không còn mưa nữa, Mạc Thiên Di bước ra ban công nhà, mở cửa nhìn xuống khung cảnh thành phố.
Màn đêm lung linh vì những ánh đèn đường.
Tim cô chợt nhói lên, miệng run run gọi mẹ. Từ lúc cô mất trí đến giờ, cô vẫn luôn mơ một giấc mơ về mẹ. Trong mơ cô thấy mình bị ai đó rượt đuổi, cô cứ chạy, chạy đến nghẹt thở. Rồi một bóng hình bảo cô chạy theo mình, cho dù cô có chạy thế nào vẫn không chạm đến được.
Và khi tỉnh dậy, chưa bao giờ nghe Nguyễn Phục Hưng nhắc đến ba mẹ của cô. Có vài lần cô định hỏi nhưng nhìn thấy anh suốt ngày bận rộn cộng thêm hoàn cảnh mất đi người thân, cô lại thôi.
Mạc Thiên Di nhắm mắt lại, cố hình dung ra gương mặt người mẹ mà cô đuổi theo nhưng kết quả không ngoài dự liệu. Thật ra cô chẳng thấy gì cả.
Một lúc sau, Mạc Thiên Di cảm thấy ù tai sau đó cả thế giới quay cuồng. Máu mũi cô chảy ra. Cô ngã xuống bất tỉnh.
Lúc cô thức dậy, thấy đầu đau, cơ thể rét run. Cô cố gắng ngồi dậy. Hồi lâu, khó khăn lắm mới có thể đứng lên được. Cô cố gắng quay vào phòng tắm rửa mặt. Vừa rửa xong máu mũi lại chảy ra tiếp. Theo kinh nghiệm đó giờ học được, cô cúi người xuống để cho dòng chất lỏng màu đỏ chảy hết thì ngưng.
Một lát sau, chuẩn bị tươm tất bước ra. Hôm nay là ngày nghỉ nên cô không gọi anh dậy, để anh ngủ thêm một chút cũng tốt. Cô tranh thủ thời gian vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho Nguyễn Phục Hưng.
Bữa sáng đơn giản với món trứng ốp la. Mở tủ lạnh ra không có sữa, cô thay vội lấy túi xách xuống siêu thị ở gần đó mua cho anh. Mạc Thiên Di không nhớ rõ ai đã từng nói với mình rằng bữa sáng rất quan trọng. Nghĩ một chút lại thấy đau đầu. Mặc kệ, bây giờ cô chỉ muốn chuẩn bị hoàn chỉnh bữa ăn cho Nguyễn Phục Hưng trước khi anh thức dậy.
Hôm qua trời mưa nên sáng nay đường vẫn ướt. Mùi hương hoa sữa dưới nhà nồng nàn làm người qua đường khó chịu. Nhưng với cô mà nói, mùi hương này mỗi lần ngửi lại có cảm giác thân quen.
"Tiểu Di, con đi đâu sớm vậy?"
Phía sau có bà cô ngoài 60 gọi Mạc Thiên Di lại. Bà ấy là hàng sớm của cô. Buổi sáng bà hay đi tập thể dục dưỡng sinh với mấy người bạn. Đi quay đi lại riết rồi thành quen.
Mạc Thiên Di gật đầu chào bà: "Con đi mua một ít sữa tươi!"
"Cho chồng sao?"
Mạc Thiên Di đỏ mặt gật đầu.
"Có gì mà ngại. Tuổi trẻ yêu đương là chuyện bình thường. Khi nào định sinh thằng cu đây hả con? Nhà có con nít tuy mệt mà vui!"
"Chuyện này,...", Mạc Thiên Di cũng chưa từng nghĩ đến. Cảm giác của cô có hai người vẫn ổn. Cô còn nhiều dự định phải làm. Có con lúc này có vẻ hơi vội.
"Chuyện này để sau vậy. Con đi trước nhe!"
Cô cười khẽ cúi chào dì Trương. Phải đi nhanh mới được, còn đứng lại là bà hỏi chuyện không biết khi nào mới xong.
Vừa đi được vài bước cô đã nghe tiếng động mạnh từ phía sau. Chiếc xe tải quay mất thắng tông mạnh vào người dì Trương, chỉ cần một gang tay nữa thôi, cô không còn đường để sống. Người cô run rẩy ngồi bệt xuống đất, hai dòng nước mắt chảy ra. Cảnh tượng trước mắt quá khủng khiếp.
"Dì... Trương...."
Cô ngất ngay tại chỗ. Thời điểm đó, người qua đường hô hoán: "Gọi cấp cứu mau lên!"
"Di Di, dậy đi con! Tỉnh lại đi!"
Mạc Thiên Di bật dậy trong căn phòng bệnh, từng mảng ký ức ùa về một loạt. Nước mắt cô trào ra, đầu đau, trán đầy mồ hôi.
"Aa.... Cha…. mẹ..."
Cô bật dậy tháo kim truyền dịch ra vô tình là ngã khung truyền ngã xuống. Tiếng động mạnh làm Nguyễn Phục Hưng giật mình. Anh bật dậy ấn nút khấn cấp trên đầu giường bệnh rất nhanh nắm lấy tay của cô, anh với lấy khăn giấy quấn lại vẹt màu đỏ đang chảy ra.
"Em tỉnh rồi. Đừng sợ có anh đây!"
Đúng vậy, dù anh không có mặt ở hiện trường, theo lời kể thì chuyện này là đã kích rất lớn đến tinh thần của
Thiên Di.
"Lúc đó em còn chẳng kịp nghĩ gì. Em thật sự rất sợ!"
Anh ôm cô vào lòng xoa đầu nói: "Anh hiểu. Em đừng nghĩ đến nữa. Nghe anh!"
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân:
"Hưng thiếu, có chuyện gì?", tiếng của Trung Hiếu.
"Không sao."
Nghe Phục Hưng nói không có vấn đề Trung Hiếu định bước ra nhưng anh do dự một lúc liền đưa mắt nhìn Phục
Hưng ra ám hiệu.
Nguyễn Phục Hưng hiểu nên căn dặn y tá kiểm tra cho Thiên Di một chút. Còn anh bước ra ngoài.
Mạc Thiên Di thấy anh đi, cô có cảm giác không yên tâm nên kéo anh lại:
"Anh đừng đi!"
Anh biết nếu không có chuyện quan trọng chắc chắn Trung Hiếu đã không phiền anh trong thời điểm này.
"Có việc đột xuất từ công ty. Anh hứa xong việc anh sẽ về ngay!"
Dù trong lòng bất an nhưng Mạc Thiên Di không muốn anh khó xử nên vội buông tay, chỉ căn dặn anh đi đường cẩn thận một chút.
Trung Hiếu đi theo anh ra bên ngoài phòng ấn thang máy xuống tầng hầm, trong thang máy, anh có vẻ sốt sắng nói:
"Hưng thiếu, bến cảng xảy ra chút chuyện. Tôi nghĩ ngày nên đi xem một chút."
"Chú hai đến gây chuyện."
"Lại là ông ta?"
Hai người gấp gáp lên xe đã đợi trước rời đi. Nguyễn Phục Hưng hơi đau đầu, anh lấy tay xoa thái dương. Không biết từ lúc nào, anh lại biến thành cỗ máy giải quyết công việc thế này.
Trung Hiếu nhìn anh thở dài:
"Hưng thiếu, đừng trách Trung Hiếu tôi nhiều chuyện. Ngài cũng là con người, theo tôi thấy ngài nên tiếp quản chuyện của lão gia cho chu toàn trước đã. Lão gia đã giành cả đời để gây dựng mới có được như ngày hôm nay.
Còn về phần làm bác sĩ, để sau. Hơn nữa,..."
Nguyễn Phục Hưng cảm thấy mệt, lời nói của Trung Hiếu khiến anh càng thêm đau đầu nên anh đưa tay ra hiệu dừng lại.
Trung Hiếu trong lòng tức giận. Vì anh đã chứng kiến cảnh lão gia giành toàn tâm, toàn ý những lần anh cùng lão gia giàu sinh ra tử. Anh không muốn thấy sự nghiệp của lão gia dần bị huỷ hoại trong tay Phục Hưng.
Người như anh muốn tiếp tục thay lão gia vận hành nhưng trong mắt lão gia lại chỉ có một mình Nguyễn Phục
Hưng.
Trung Hiếu nắm chặt lòng bàn tay, mặt xoay ra ngoài cửa nhìn xa xăm rồi lẩm bẩm trong miệng:
"Cuộc sống này vốn dĩ không công bằng!"
Nguyễn Phục Hưng gằn giọng: "Có chuyện gì sao?"
Trung Hiếu lắc đầu nở nụ cười gượng gạo: "Không có. Ngài chợp mắt một chút đi. Khi nào đến tôi gọi ngài dậy!"
Nguyễn Phục Hưng không trả lời. Anh khẽ nhắm mắt tựa vào ghế an tĩnh.
Bên trong phòng bệnh, y tá tháo dây truyền dịch, nhẹ nhàng xử lý vết thương cho Mạc Thiên Di. Cô vừa làm vừa nói:
"Tôi xem trên tivi rồi. Chắc hẳn cô đã rất sợ. Nghĩ chuyện gì tốt một chút, tâm trạng sẽ khá lên! Tôi đi gọi người mang chút cháo cho cô nhé!"
Y tá xoay người bước ra cửa. Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.
Thiên Di nhíu mày: "Cô để quên gì sao?"
"Không phải y tá. Tôi là bác sĩ đến kiểm tra."
"Mời vào!"
Nghe tiếng cô nói người bên ngoài mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang kín mặt. Trên tay cầm ống nghe bước vào.
Nhìn dáng vị bác sĩ, Mạc Thiên Di thầm nghĩ thế hệ bây giờ giỏi đến vậy sao. Còn trẻ mà đã làm bác sĩ rồi.
"Vừa rồi đã có người kiểm tra. Còn cần phải kiểm tra gì sao?"
Mạc Thiên Di vừa mới dứt lời, người đàn ông bước nhanh về phía cô, đưa tay bóp chặt cổ:
"Kiểm tra xem ngươi có biết cha mẹ ngươi chết thế nào không? Mà còn có thể vui vẻ sống như vậy?"
Đường gân máu trên mặt cô nổi lên hết, miệng không nói thành lời. Bàn tay cô cào chặt tay của người đàn ông đó.
"Ngươi muốn gì?"
"Ta muốn nhắc cho ngươi nhớ rằng ba chồng của ngươi hại chết ba mẹ... Kẻ như ông ta nên chết lâu rồi."
"Ngươi là ai? Tại sao..."
"Không cần biết. Ngươi chỉ cần biết lão già đó đã hãm hại cha mẹ ngươi. Chết rất thê thảm..."
Sau khi nói xong câu đó, hắn buông lỏng cổ tay rồi xoay người bước đi. Mạc Thiên Di nhanh chóng hít thở để lấy lại hô hấp. Trái tim cô như treo lơ lửng trên cành cây. Nếu hắn không buông tay sớm, chắc cô ngay cả cơ hội sợ cũng không còn.
"Cha mẹ?"
"Ba chồng sao?"
"Aaaa....."
Cơn đau đầu lại ập đến khiến cô nhất thời bất tỉnh.
Cơn gió ngoài sông thổi vào lạnh ngắt, bến cảng lúc này không có bóng người. Hàng chục container xếp chồng lên nhau. Tối tăm và ám ảnh.
"Trung Hiếu, ngươi nói có biến?"
Trung Hiếu cười như không cười, ánh mắt sắt lạnh nhìn về phía chiếc container màu đỏ đang mở.
"Ông chú lại làm loạn... Ngài vào đó mà xem..."
"Trung Hiếu, ngươi trước nay chưa từng úp mở như vậy?"
Trung Hiếu khẽ nhếch mép cười, hắn không trả lời mà bước vào chiếc container màu đỏ: "Ngài nên đi xem thử."
Nguyễn Phục Hưng theo sau hắn, khi cánh cửa container mở ra, hơi lạnh phả ra rét buốt. Hàng chục người trong đó nằm chất ngổn ngang lên nhau.
Nguyễn Phục Hưng đến kiểm tra người đang nằm, anh quay lại nhìn Trung Hiếu:
"Mau gọi cấp cứu đi!"
Trung Hiếu cứng nhắc như bị đóng băng. Nguyễn Phục Hưng bực bội, anh hét lên lần nữa:
"Gọi cấp cứu!"
Trung Hiếu lúc này mới định hình lại, anh lấy điện thoại trong túi ra ấn số gọi cấp cứu.
Nguyễn Phục Hưng kéo từng người trong thùng ra, nhưng từng người một cứ chồng chất lên nhau. Với sức anh thì không thể nào kéo nổi.
Trung Hiếu định thần lại, hắn ngăn Nguyễn Phục Hưng lại:
"Hưng thiếu, ngài nên rời khỏi chỗ này để tránh phiền phức về sau."
Với một người làm bác sĩ, bài đầu tiên được học chính là "y đức". Nếu anh vì sợ trách nhiệm mà không cứu người, anh còn xứng làm bác sĩ sao?
"Ta không đi!"
"Không được, nếu không đi sẽ lớn chuyện. Ảnh hưởng đến công ty!"
Nguyễn Phục Hưng kiên quyết: "Mặc kệ, cứu người quan trọng. Những chuyện còn lại, ta sẽ tự giải quyết!"
Trung Hiếu không nói nên lời, rõ ràng đây là một cái bẫy. Vậy mà Nguyễn Phục Hưng vẫn cứng đầu là sao?
Hắn không chịu nổi, vung tay đấm vào mặt Nguyễn Phục Hưng: "Mẹ kiếp! Tên khốn ngài, lão gia đã rất vất vả mới tạo dựng sự nghiệp. Cứu người hại mình, có ai như ngài không. Còn nữa, thế giới bây giờ người ta sống vì tiền thôi. Ngài còn đi cứu người để làm gì?"
Nguyễn Phục Hưng lấy tay lau đi vệt máu trên khóe môi. Anh đưa hai tay nắm chặt lấy cổ áo của Trung Hiếu mà nghiền răng nói:
"Chẳng phải ngươi nói lão gia có tiền sao? Vậy thì rắc rối ở chỗ nào nữa? Những người nằm đây chưa rõ sống chết ra sao. Họ chết mới là rắc rối. Cứu được người nào hay người đó. Ta mặc kệ!"
Sau đó, Nguyễn Phục Hưng buông tay Trung Hiếu ra. Trung Hiếu không hiểu, chỉ cần có tiền những thứ khác mặc kệ. Huống hổ, đó hoàn toàn là người xa lại. Họ sống hay chết liên quan gì đến anh?
Chẳng bao lâu sao xe cấp cứu và đội cứu hộ đến. Cảnh sát cũng có mặt. Bến cảng trở nên hỗn loạn bởi những âm thanh xung quanh vang lên.
"Cứu người..."
"Kéo họ ra... Cấp cứu..."
Nguyễn Trung Hiếu đứng đó, anh lấy tay sờ vào nơi trái tim đang đập tự hỏi:
"Nguyễn Trung Hiếu, liệu mày có trái tim?
Ngoài trời không còn mưa nữa, Mạc Thiên Di bước ra ban công nhà, mở cửa nhìn xuống khung cảnh thành phố.
Màn đêm lung linh vì những ánh đèn đường.
Tim cô chợt nhói lên, miệng run run gọi mẹ. Từ lúc cô mất trí đến giờ, cô vẫn luôn mơ một giấc mơ về mẹ. Trong mơ cô thấy mình bị ai đó rượt đuổi, cô cứ chạy, chạy đến nghẹt thở. Rồi một bóng hình bảo cô chạy theo mình, cho dù cô có chạy thế nào vẫn không chạm đến được.
Và khi tỉnh dậy, chưa bao giờ nghe Nguyễn Phục Hưng nhắc đến ba mẹ của cô. Có vài lần cô định hỏi nhưng nhìn thấy anh suốt ngày bận rộn cộng thêm hoàn cảnh mất đi người thân, cô lại thôi.
Mạc Thiên Di nhắm mắt lại, cố hình dung ra gương mặt người mẹ mà cô đuổi theo nhưng kết quả không ngoài dự liệu. Thật ra cô chẳng thấy gì cả.
Một lúc sau, Mạc Thiên Di cảm thấy ù tai sau đó cả thế giới quay cuồng. Máu mũi cô chảy ra. Cô ngã xuống bất tỉnh.
Lúc cô thức dậy, thấy đầu đau, cơ thể rét run. Cô cố gắng ngồi dậy. Hồi lâu, khó khăn lắm mới có thể đứng lên được. Cô cố gắng quay vào phòng tắm rửa mặt. Vừa rửa xong máu mũi lại chảy ra tiếp. Theo kinh nghiệm đó giờ học được, cô cúi người xuống để cho dòng chất lỏng màu đỏ chảy hết thì ngưng.
Một lát sau, chuẩn bị tươm tất bước ra. Hôm nay là ngày nghỉ nên cô không gọi anh dậy, để anh ngủ thêm một chút cũng tốt. Cô tranh thủ thời gian vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho Nguyễn Phục Hưng.
Bữa sáng đơn giản với món trứng ốp la. Mở tủ lạnh ra không có sữa, cô thay vội lấy túi xách xuống siêu thị ở gần đó mua cho anh. Mạc Thiên Di không nhớ rõ ai đã từng nói với mình rằng bữa sáng rất quan trọng. Nghĩ một chút lại thấy đau đầu. Mặc kệ, bây giờ cô chỉ muốn chuẩn bị hoàn chỉnh bữa ăn cho Nguyễn Phục Hưng trước khi anh thức dậy.
Hôm qua trời mưa nên sáng nay đường vẫn ướt. Mùi hương hoa sữa dưới nhà nồng nàn làm người qua đường khó chịu. Nhưng với cô mà nói, mùi hương này mỗi lần ngửi lại có cảm giác thân quen.
"Tiểu Di, con đi đâu sớm vậy?"
Phía sau có bà cô ngoài 60 gọi Mạc Thiên Di lại. Bà ấy là hàng sớm của cô. Buổi sáng bà hay đi tập thể dục dưỡng sinh với mấy người bạn. Đi quay đi lại riết rồi thành quen.
Mạc Thiên Di gật đầu chào bà: "Con đi mua một ít sữa tươi!"
"Cho chồng sao?"
Mạc Thiên Di đỏ mặt gật đầu.
"Có gì mà ngại. Tuổi trẻ yêu đương là chuyện bình thường. Khi nào định sinh thằng cu đây hả con? Nhà có con nít tuy mệt mà vui!"
"Chuyện này,...", Mạc Thiên Di cũng chưa từng nghĩ đến. Cảm giác của cô có hai người vẫn ổn. Cô còn nhiều dự định phải làm. Có con lúc này có vẻ hơi vội.
"Chuyện này để sau vậy. Con đi trước nhe!"
Cô cười khẽ cúi chào dì Trương. Phải đi nhanh mới được, còn đứng lại là bà hỏi chuyện không biết khi nào mới xong.
Vừa đi được vài bước cô đã nghe tiếng động mạnh từ phía sau. Chiếc xe tải quay mất thắng tông mạnh vào người dì Trương, chỉ cần một gang tay nữa thôi, cô không còn đường để sống. Người cô run rẩy ngồi bệt xuống đất, hai dòng nước mắt chảy ra. Cảnh tượng trước mắt quá khủng khiếp.
"Dì... Trương...."
Cô ngất ngay tại chỗ. Thời điểm đó, người qua đường hô hoán: "Gọi cấp cứu mau lên!"
"Di Di, dậy đi con! Tỉnh lại đi!"
Mạc Thiên Di bật dậy trong căn phòng bệnh, từng mảng ký ức ùa về một loạt. Nước mắt cô trào ra, đầu đau, trán đầy mồ hôi.
"Aa.... Cha…. mẹ..."
Cô bật dậy tháo kim truyền dịch ra vô tình là ngã khung truyền ngã xuống. Tiếng động mạnh làm Nguyễn Phục Hưng giật mình. Anh bật dậy ấn nút khấn cấp trên đầu giường bệnh rất nhanh nắm lấy tay của cô, anh với lấy khăn giấy quấn lại vẹt màu đỏ đang chảy ra.
"Em tỉnh rồi. Đừng sợ có anh đây!"
Đúng vậy, dù anh không có mặt ở hiện trường, theo lời kể thì chuyện này là đã kích rất lớn đến tinh thần của
Thiên Di.
"Lúc đó em còn chẳng kịp nghĩ gì. Em thật sự rất sợ!"
Anh ôm cô vào lòng xoa đầu nói: "Anh hiểu. Em đừng nghĩ đến nữa. Nghe anh!"
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân:
"Hưng thiếu, có chuyện gì?", tiếng của Trung Hiếu.
"Không sao."
Nghe Phục Hưng nói không có vấn đề Trung Hiếu định bước ra nhưng anh do dự một lúc liền đưa mắt nhìn Phục
Hưng ra ám hiệu.
Nguyễn Phục Hưng hiểu nên căn dặn y tá kiểm tra cho Thiên Di một chút. Còn anh bước ra ngoài.
Mạc Thiên Di thấy anh đi, cô có cảm giác không yên tâm nên kéo anh lại:
"Anh đừng đi!"
Anh biết nếu không có chuyện quan trọng chắc chắn Trung Hiếu đã không phiền anh trong thời điểm này.
"Có việc đột xuất từ công ty. Anh hứa xong việc anh sẽ về ngay!"
Dù trong lòng bất an nhưng Mạc Thiên Di không muốn anh khó xử nên vội buông tay, chỉ căn dặn anh đi đường cẩn thận một chút.
Trung Hiếu đi theo anh ra bên ngoài phòng ấn thang máy xuống tầng hầm, trong thang máy, anh có vẻ sốt sắng nói:
"Hưng thiếu, bến cảng xảy ra chút chuyện. Tôi nghĩ ngày nên đi xem một chút."
"Chú hai đến gây chuyện."
"Lại là ông ta?"
Hai người gấp gáp lên xe đã đợi trước rời đi. Nguyễn Phục Hưng hơi đau đầu, anh lấy tay xoa thái dương. Không biết từ lúc nào, anh lại biến thành cỗ máy giải quyết công việc thế này.
Trung Hiếu nhìn anh thở dài:
"Hưng thiếu, đừng trách Trung Hiếu tôi nhiều chuyện. Ngài cũng là con người, theo tôi thấy ngài nên tiếp quản chuyện của lão gia cho chu toàn trước đã. Lão gia đã giành cả đời để gây dựng mới có được như ngày hôm nay.
Còn về phần làm bác sĩ, để sau. Hơn nữa,..."
Nguyễn Phục Hưng cảm thấy mệt, lời nói của Trung Hiếu khiến anh càng thêm đau đầu nên anh đưa tay ra hiệu dừng lại.
Trung Hiếu trong lòng tức giận. Vì anh đã chứng kiến cảnh lão gia giành toàn tâm, toàn ý những lần anh cùng lão gia giàu sinh ra tử. Anh không muốn thấy sự nghiệp của lão gia dần bị huỷ hoại trong tay Phục Hưng.
Người như anh muốn tiếp tục thay lão gia vận hành nhưng trong mắt lão gia lại chỉ có một mình Nguyễn Phục
Hưng.
Trung Hiếu nắm chặt lòng bàn tay, mặt xoay ra ngoài cửa nhìn xa xăm rồi lẩm bẩm trong miệng:
"Cuộc sống này vốn dĩ không công bằng!"
Nguyễn Phục Hưng gằn giọng: "Có chuyện gì sao?"
Trung Hiếu lắc đầu nở nụ cười gượng gạo: "Không có. Ngài chợp mắt một chút đi. Khi nào đến tôi gọi ngài dậy!"
Nguyễn Phục Hưng không trả lời. Anh khẽ nhắm mắt tựa vào ghế an tĩnh.
Bên trong phòng bệnh, y tá tháo dây truyền dịch, nhẹ nhàng xử lý vết thương cho Mạc Thiên Di. Cô vừa làm vừa nói:
"Tôi xem trên tivi rồi. Chắc hẳn cô đã rất sợ. Nghĩ chuyện gì tốt một chút, tâm trạng sẽ khá lên! Tôi đi gọi người mang chút cháo cho cô nhé!"
Y tá xoay người bước ra cửa. Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.
Thiên Di nhíu mày: "Cô để quên gì sao?"
"Không phải y tá. Tôi là bác sĩ đến kiểm tra."
"Mời vào!"
Nghe tiếng cô nói người bên ngoài mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang kín mặt. Trên tay cầm ống nghe bước vào.
Nhìn dáng vị bác sĩ, Mạc Thiên Di thầm nghĩ thế hệ bây giờ giỏi đến vậy sao. Còn trẻ mà đã làm bác sĩ rồi.
"Vừa rồi đã có người kiểm tra. Còn cần phải kiểm tra gì sao?"
Mạc Thiên Di vừa mới dứt lời, người đàn ông bước nhanh về phía cô, đưa tay bóp chặt cổ:
"Kiểm tra xem ngươi có biết cha mẹ ngươi chết thế nào không? Mà còn có thể vui vẻ sống như vậy?"
Đường gân máu trên mặt cô nổi lên hết, miệng không nói thành lời. Bàn tay cô cào chặt tay của người đàn ông đó.
"Ngươi muốn gì?"
"Ta muốn nhắc cho ngươi nhớ rằng ba chồng của ngươi hại chết ba mẹ... Kẻ như ông ta nên chết lâu rồi."
"Ngươi là ai? Tại sao..."
"Không cần biết. Ngươi chỉ cần biết lão già đó đã hãm hại cha mẹ ngươi. Chết rất thê thảm..."
Sau khi nói xong câu đó, hắn buông lỏng cổ tay rồi xoay người bước đi. Mạc Thiên Di nhanh chóng hít thở để lấy lại hô hấp. Trái tim cô như treo lơ lửng trên cành cây. Nếu hắn không buông tay sớm, chắc cô ngay cả cơ hội sợ cũng không còn.
"Cha mẹ?"
"Ba chồng sao?"
"Aaaa....."
Cơn đau đầu lại ập đến khiến cô nhất thời bất tỉnh.
Cơn gió ngoài sông thổi vào lạnh ngắt, bến cảng lúc này không có bóng người. Hàng chục container xếp chồng lên nhau. Tối tăm và ám ảnh.
"Trung Hiếu, ngươi nói có biến?"
Trung Hiếu cười như không cười, ánh mắt sắt lạnh nhìn về phía chiếc container màu đỏ đang mở.
"Ông chú lại làm loạn... Ngài vào đó mà xem..."
"Trung Hiếu, ngươi trước nay chưa từng úp mở như vậy?"
Trung Hiếu khẽ nhếch mép cười, hắn không trả lời mà bước vào chiếc container màu đỏ: "Ngài nên đi xem thử."
Nguyễn Phục Hưng theo sau hắn, khi cánh cửa container mở ra, hơi lạnh phả ra rét buốt. Hàng chục người trong đó nằm chất ngổn ngang lên nhau.
Nguyễn Phục Hưng đến kiểm tra người đang nằm, anh quay lại nhìn Trung Hiếu:
"Mau gọi cấp cứu đi!"
Trung Hiếu cứng nhắc như bị đóng băng. Nguyễn Phục Hưng bực bội, anh hét lên lần nữa:
"Gọi cấp cứu!"
Trung Hiếu lúc này mới định hình lại, anh lấy điện thoại trong túi ra ấn số gọi cấp cứu.
Nguyễn Phục Hưng kéo từng người trong thùng ra, nhưng từng người một cứ chồng chất lên nhau. Với sức anh thì không thể nào kéo nổi.
Trung Hiếu định thần lại, hắn ngăn Nguyễn Phục Hưng lại:
"Hưng thiếu, ngài nên rời khỏi chỗ này để tránh phiền phức về sau."
Với một người làm bác sĩ, bài đầu tiên được học chính là "y đức". Nếu anh vì sợ trách nhiệm mà không cứu người, anh còn xứng làm bác sĩ sao?
"Ta không đi!"
"Không được, nếu không đi sẽ lớn chuyện. Ảnh hưởng đến công ty!"
Nguyễn Phục Hưng kiên quyết: "Mặc kệ, cứu người quan trọng. Những chuyện còn lại, ta sẽ tự giải quyết!"
Trung Hiếu không nói nên lời, rõ ràng đây là một cái bẫy. Vậy mà Nguyễn Phục Hưng vẫn cứng đầu là sao?
Hắn không chịu nổi, vung tay đấm vào mặt Nguyễn Phục Hưng: "Mẹ kiếp! Tên khốn ngài, lão gia đã rất vất vả mới tạo dựng sự nghiệp. Cứu người hại mình, có ai như ngài không. Còn nữa, thế giới bây giờ người ta sống vì tiền thôi. Ngài còn đi cứu người để làm gì?"
Nguyễn Phục Hưng lấy tay lau đi vệt máu trên khóe môi. Anh đưa hai tay nắm chặt lấy cổ áo của Trung Hiếu mà nghiền răng nói:
"Chẳng phải ngươi nói lão gia có tiền sao? Vậy thì rắc rối ở chỗ nào nữa? Những người nằm đây chưa rõ sống chết ra sao. Họ chết mới là rắc rối. Cứu được người nào hay người đó. Ta mặc kệ!"
Sau đó, Nguyễn Phục Hưng buông tay Trung Hiếu ra. Trung Hiếu không hiểu, chỉ cần có tiền những thứ khác mặc kệ. Huống hổ, đó hoàn toàn là người xa lại. Họ sống hay chết liên quan gì đến anh?
Chẳng bao lâu sao xe cấp cứu và đội cứu hộ đến. Cảnh sát cũng có mặt. Bến cảng trở nên hỗn loạn bởi những âm thanh xung quanh vang lên.
"Cứu người..."
"Kéo họ ra... Cấp cứu..."
Nguyễn Trung Hiếu đứng đó, anh lấy tay sờ vào nơi trái tim đang đập tự hỏi:
"Nguyễn Trung Hiếu, liệu mày có trái tim?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.