Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Chương 58: Đâu ai biết lần gặp lúc đó có thể là lần cuối cùng

Td180694

10/05/2024

(Bệnh viện)

Bác sĩ Trịnh vỗ vai Nguyễn Phục Hưng:

"Về rồi đó hả? Đi lâu vậy?"

"Thế muốn tôi đi luôn?"

Bác sĩ Trịnh cười đáp lời: "Thế thì không phải, dĩ nhiên là thích làm cùng tên khốn nhà ngươi. Haha!"

(Loa thông báo cấp cứu, cấp cứu.

Đề nghị bác sĩ trực đến hiện trường tai nạn]

Nguyễn Phục Hưng cùng bác sĩ Trịnh vừa hay tan ca nghe vậy liền với tay lại khoác lên mình chiếc áo blouse trắng.

"Đi thôi!"

"Được!"

Hai người nhanh chóng di chuyển sảnh chính, xe cấp cứu đã đợi sẵn. Tiếng còi cấp cứu lại bật lên ám ảnh người nghe.

"Bác Hưng, nghe nói có đám cháy lớn."

Bác Trịnh thở dài: "Trời nắng lâu ngày, không cẩn thận lại cháy. Mà dạo gần đây cháy nhiều lắm!"

Nguyễn Phục Hưng thở dài một tiếng: "Ớ đâu?"

"Chung cư mini, giống như một lò hoa thiêu, xây kiểu kín mít, không có lối thoát hiểm. Cháy từ bãi xe ở dưới.

Muốn chạy đi cũng khó..."

Bác sĩ Trịnh gấp gáp: "Còn bao lâu nữa đến?"

Y tá trả lời: "10 phút!"

"Không được. Nhanh hơn nữa đi!"

Nữ y tá chấp tay lại miệng khẩn nhỏ: "Xin phù hộ chúng con và những người bị nạn."

Tiếng cấp cứu vang cả một vùng trời, những chiếc xe đang chạy trên đường cũng nhường cho xe cấp cứu đi qua.

Mọi người có ý thức hơn trong việc bảo vệ tính mạng. Chỉ cần vài giây thôi cũng rất quan trọng.

Gần đến hiện trường, tiếng xe cấp cứu hòà vào tiếng xe cứu hoả. Những chiến binh sẵn sàng ra trận. Nhưng xe cứu hoá chỉ có thể đến cách hiện trường tầm 400m vì căn chung cư nằm trên con hiểm nhỏ, xe cứu hỏa không thể vào được.

Điều không ngờ là ngọn lửa lại lan nhanh đến khủng khiếp. Nó như một con quái vật sẵn sàng nuốt chửng người ta vào bụng.

Tiếng gào thét trong vô vọng khiến khung cảnh trở nên đáng sợ.



"Cứu với..."

"Nóng quá! Cứu tôi..."

"Cứu... Tôi không muốn chết!"

Mặc dù lính cứu hoa đã tiếp cận nhưng có vẻ mọi chuyện dường như không lối thoát, lửa quá lớn. Căn chung cư nhiều tầng xây bằng bê tông cốt thép, lối thoát hiểm không có.

Làm sao cứu những người mắc kẹt bên trong?

Đội cứu hỏa phải dùng đến than chuyên dụng, nước thì liên tục được phun lên. Sau giây phút vật lộn, vài người được cứu ra. Nguyễn Phục Hưng cùng bác sĩ Trịnh lao vào cứu người. Từng người, từng người bất kể già trẻ lớn bé. Vẫn cố gắng giật lấy sinh mạng của họ từ bàn tay của tử thần.

Khung cảnh hỗn loạn, Nguyễn Phục Hưng gào lên hướng dẫn người dân phụ giúp những thao tác sơ cứu cơ bản.

Cứ thế sau 45 phút, ngọn lửa cũng dần tắt.

Khung cảnh hoang tàn, mọi thứ đều bị cháy đen biển dạng.

Người cuối cùng nằm trên băng ca, bàn tay đen xì do khói chỉ về phía tầng 5, yếu ớt nói:

"Cứu..ông của cháu,.."

Nguyễn Phục Hưng nhìn lên, điều ám ảnh anh chính là bàn tay đen của người đàn ông vươn ra từ lỗ thông gió nhỏ. Cảnh tượng đau lòng đến bật khóc. Khoé mắt anh cay xè, anh ngước mắt lên ngăn dòng nước mắt đang sắp rơi, cả thân thể ngồi bệt xuống thẫn thờ.

Bác sĩ Trịnh sau khi sắp xếp ổn thỏả bệnh nhân, anh ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Phục Hưng:

"Chúng ta đã cố gắng hết sức!"

Nguyễn Phục Hưng không nói, anh rơi vào trầm mặc, tự trách. Anh không thể làm gì hơn vì sức người có hạn.

Mặc dù biết là vậy nhưng vẫn đau lòng.

Nguyễn Phục Hưng còn nghe tiếng gào thét của người phụ nữ ngoài 50, bà ấy đang cố gắng lao vào hiện trường:

"Cứu ông nhà tôi... Đừng mà... Tôi mới đi mua chai nước tương về để ổng ăn cơm... Còn chưa kịp ăn mà... Đừng mà!"

Người xung quanh ngăn lại: "Đừng vào đó, có thể phát nổ cháy thêm nữa, nguy hiểm lắm..."

"Ông nhà tôi... Tôi còn chưa nói xong với ông ấy mà,..."

Người phụ nữ hét lên rồi quy xuống chết lặng. Có lẽ, điều đau lòng nhất chính là vừa mới gặp đây đã rời xa mãi mãi. Lời còn chưa nói hết, đã không còn dịp để nói.

Nỗi đau không ngôn từ nào có thể diễn tả hết được.

Bác sĩ Trịnh đặt tay lên vai Nguyễn Phục Hưng:

"Chúng ta về thôi. Bệnh viện đang cần chúng ta, nạn nhân cũng đang cần chúng ta..."



Theo xe cấp cứu về bệnh viện, Nguyễn Phục Hưng cùng các bác sĩ được điều động cứu chữa cho nạn nhân.

Sau khi tình hình ổn định, về đến nhà đã là 3 giờ sáng. Anh mở cửa ra, thấy cô gái nhỏ của mình năm co người ở sofa đợi.

Nguyễn Phục Hưng ngồi xuống bên cạnh, bàn tay khẽ vuốt nhẹ tóc Mạc Thiên Di. Anh im lặng thở ra, từng hơi thở chứa đựng suy tư nặng nề.

Có lẽ điều anh sợ nhất, chính là một ngày nào đó sẽ mất đi người mình yêu thương. Thà còn hít thở chung một bầu không khí, còn hơn là chia xa vĩnh viền. Sóng mũi anh cay cay, đôi môi nhẹ nhàng trìu mến đặt lên trán của

Thiên Di.

Mạc Thiên Di giật mình thức dậy, dù chưa tỉnh ngủ nhưng thấy anh liền lập tức nở nụ cười:

"Để em đi hâm thức ăn lại cho anh..."

Nguyễn Phục Hưng kéo tay cô: "Thiên Di, hôm nay, anh nhìn thấy cảnh họ gào thét trước cái chết của người thân.

Mặc dù đã quá quen với cảnh này, nhưng anh không chịu được."

Cô có xem tin tức, cô cũng lo lắng anh xảy ra chuyện nên đợi đến khi anh quay về mới yên tâm.

Cô lấy tay quàng qua bờ vai rộng của anh mà ôm. Bàn tay nhỏ vỗ về:

"Không sao! Anh đã làm rất tốt."

Ánh mắt anh nghiêm túc nhìn cô: "Mạc Thiên Di, hứa với anh, dù trong hoàn cảnh nào cũng phải nghĩ đến bản thân mình trước. Bảo vệ thật tốt cho mình có biết không?"

Mạc Thiên Di gật đầu: "Anh cũng vậy, phải bảo vệ mình trước mới có thể bảo vệ và cứu người xung quanh. Hứa với em nha!"

Cô đưa ngón tay út của mình ra: "Ngoéo tay nào!"

Chân mày anh giãn ra, khóe miệng khẽ công: "Lớn rồi còn đòi làm con nít?"

Mạc Thiên Di đứng dậy, cô dùng hết sức của mình kéo anh dậy: "Mau đi tắm đi bác sĩ Hưng. Cả người anh toàn mùi thuốc khử trùng."

"Anh đã tắm trước khi về nhà. Còn phải tắm lại sao?"

"Vậy thì ăn rồi ngủ, tắm tối quá cũng không tốt!"

Nguyễn Phục Hưng nằm dài trên chiếc sofa, giọng hơi lười biếng: "Anh chỉ muốn ngủ thôi!"

Mạc Thiên Di lại kéo tay anh: "Không được nằm ở đây, anh mau vào phòng thay quần áo rồi nằm lên giường ngủ đi!"

Nguyễn Phục Hưng nhắm mắt: "Anh đi không nổi!"

Thế là nói xong anh nằm ngủ ngon lành.

Mạc Thiên Di thở dài, sức cô làm sao có thể cõng người đàn ông này lên giường cơ chứ? Đành lấy gói, chăn đắp cho anh.

Mạc Thiên Di cũng để tay lên người anh mà vỗ về. Cô ngủ lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook