Chương 59: Người đàn ông ấy là ba tôi?
Td180694
10/05/2024
"Điện thoại anh reo gần cả chục cuộc rồi!"
Mạc Thiên Di lay cánh tay của Nguyễn Phục Hưng mấy lần anh mới chịu mở mắt. Anh thấy số của bệnh viện liền bật dậy. Đầu dây bên kia giọng gấp gáp: "Bác Hưng, bệnh viện có ca khẩn cần hội chẩn!"
"Được tôi đến ngay!"
Nguyễn Phục Hưng vào vệ sinh cá nhân sau đó thay quần áo đến bệnh viện.
"Hôm nay, anh không được nghỉ sao? Vốn còn định rủ anh đi chơi!"
Anh mặc vội áo khoác sau đó xoa đầu cô: "Có ca cấp cứu khẩn, xong việc anh sẽ về dẫn em đi ăn, có được không?"
Mạc Thiên Di gật đầu: "Tính mạng quan trọng. Anh đi đi!"
(Cấp cứu sáng đèn]
Nguyễn Phục Hưng vừa vào bệnh viện chưa kịp khoác áo đã bị bác sĩ Trịnh ngăn lại:
"Nguyễn Phục Hưng! Cậu hãy chuẩn bị tinh thần.."
Nguyễn Phục Hưng nghiêng đầu, chân mày khẽ chau lại:
"Có chuyện gì?"
Bác sĩ Trịnh thở dài: "Ba cậu đang cấp cứu, ông ấy bị ngộ độc rượu. Phát hiện trễ..."
"Rượu sao? Trước đây tôi từng bảo ông ấy kiêng rượu mà? Nhưng sao có thế dùng loại rượu kém chất lượng được?"
Nguyễn Phục Hưng không thở nổi, anh định lao vào khoa cấp cứu nhưng bị ngăn lại:
"Cậu biết quy tắc mà?"
Nguyễn Phục Hưng nắm chặt bàn tay, nét mặt trở nên căng thẳng, anh lớn giọng:
"Đó là ba tôi! Cút!"
Anh đẩy bác sĩ ra, làm anh ta té ngã chảy máu tay nhưng bản thân bác sĩ Trịnh biết, trong hoàn cảnh nào, dù là người lý trí cũng biến thành kẻ điên.
"Tên điên này, có dừng lại không?"
Nguyễn Phục Hưng ngồi xuống lấy tay nắm lại thành đấm đập mạnh xuống đất: "Mẹ kiếp, chuyện này là không thể?
Một nguyên tắc ngầm chính là bản thân người làm bác sĩ không thể tự mình chữa trị cho bản thân và người thân.
Nguyễn Phục Hưng rơi nước mắt, vì anh biết ngộ độc rượu một khi đã ngắm vào lục phủ ngũ tạng thì e là...
Nghĩ đến đây, tim anh đập mạnh. Đột nhiên ngoài cửa có dàn người mặc áo vest đen xông vào. Một người ngoài 60 tuổi, mặc một bộ đồ trắng chống gậy bước tới, giáng một gậy thật mạnh vào đầu Nguyễn Phục Hưng:
"Tao nói cho mày nghe thằng con bất hiếu. Anh tao mà có mệnh hệ gì thì đừng có mà trách tao!"
Ánh mắt anh đỏ hoe, anh đưa ánh nhìn về người đàn ông ấy.
Người đàn ông vung gậy lên: "Mày nhìn cái gì? Không phải tại mày, ông ấy cũng không uống rượu!"
Nguyễn Phục Hưng cười khẩy, người đàn ông trước mặt là anh của ba anh. Người luôn mở miệng ra là đòi tiền.
"Nếu tôi nhớ không lầm, ông là chủ xưởng rượu. Ba tôi bị ngộ độc rượu mới ra nông nỗi này. Hơn nữa, ba tôi trước giờ có uống rượu cũng là do ông tặng."
Người đàn ông nheo mắt, tay ôm trái tim thở hổn hển:
"Mày đừng có mà vu khống. Đứa con hoang như mà cũng chỉ là người ngoài. Hơn nữa, ai biết được mày vì thế mà dòm ngó tài sản của em tao?"
Bác sĩ Trịnh nhìn không nổi nên lên tiếng: "Xin ngài giữ chừng mực, đây là bệnh viện! Bệnh nhân còn đang bên trong cấp cứu."
Người đàn ông đó chống gậy run run đi lên, bàn tay nhăn nheo nắm lấy cổ áo của bác sĩ Trịnh:
"Ranh con, mày có tin chỉ cần một câu nói của lão đây là mày cút khỏi bệnh viện này không?"
Bàn tay bác sĩ Trịnh quyện thành nắm đấm, anh hít một hơi dài rồi thở ra. Gương mặt đột nhiên nở nụ cười: "Tôi chỉ sợ ngài giận quá tăng huyết áp không tốt cho sức khỏe! Còn nữa nếu ở đây xảy ra chuyện làm phiền đến quá trình cứu chữa. Vậy cho nên xin ngài bình tĩnh vào phòng chờ."
Bác sĩ Trịnh vừa dứt lời liền dẫn ông chú của Nguyễn Phục Hưng đi.
Lúc này, chỉ còn một mình anh ở lại. Dãy hành lang dài vô tận, lạnh lẽo đến đáng sợ. Anh ngồi tựa lưng vào vách tường.
Anh và ba cũng chỉ cách nhau một cách cửa nhưng dường như là hai thế giới. Nước mắt anh trào ra, bản thân nhớ lại những lời đã nói với ba. Dù có thế nào, ông ấy vẫn là ba anh. Vẫn là người cưu mang anh lúc anh bị bỏ rơi. Anh đưa tay bứt tóc mình, cảm giác tuyệt vọng truyền đến.
Anh là bác sĩ. Anh từng đứng trước cánh cửa sinh tử, rất nhiều lần chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt, nhưng dù thế nào, chính anh là người nắm tay bệnh nhân giành lấy từ tay tử thần.
Lần này thì khác, anh ở ngoài cuộc. Cảm giác bất lực tràn lan đến từng tất xương tuỷ, có thể kéo anh xuống địa ngục bất cứ lúc nào. Xung quanh anh biến thành thế giới đêm tối bao trùm lên con người anh. Tựa hồ có thể nuốt chửng anh.
Trước sự sống và cái chết. Con người trở nên nhỏ bé.
Anh sợ...
Cánh cửa cấp cứu mở ra, giọng của viện trưởng truyền đến. Mang theo tia hy vọng:
"Bác sĩ Hưng, Nguyễn lão gia tạm thời qua cơn nguy kịch."
Ánh mắt tuyệt vọng lại trở nên sáng: "Ngài nói lại..."
Anh như được nạp năng lượng, cơ thể bật dậy nhào đến phía viện trưởng: "Ba tôi thật không sao?"
"Nguyễn Phục Hưng, tôi chỉ nói lão gia tạm thời qua cơn nguy kịch nhưng có sống được hay không phải nhờ vào kỳ tích! Cậu làm bác sĩ, cậu phải biết trên đời này có kỳ tích nhưng..."
Bỏ lửng câu, viện trưởng nghe có thông báo cấp cứu, lại gấp gáp đi.
Nguyễn Phục Hưng nhìn vào người đàn ông nằm thở oxy trên giường, đôi mắt nhắm nghiền. Ba anh đang nằm ở phòng hồi sức tích cực. Anh không thể vào thăm. Cách nhau có tấm kính mà xa vời vợi. Anh chậm rãi đặt tay mình lên tấm kính nhưng đang chạm lên má của ba: "Cảm ơn ba vì ba vẫn còn thở!"
Ký ức trong đầu anh hiện về, đó là một buổi chiều đầy nắng. Anh ngồi trên chiếc xích đu ngoài sân trầm ngâm.
Nguyễn Phục Hưng không nói, anh chỉ thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm.
Nguyễn lão bước lại gần, ngồi lên chiếc xích đu bên cạnh: "Nếu con không chịu nổi áp lực thì nghỉ đi. Về kinh doanh với ba, chẳng có gì mà phiền lòng, tiền nhà chúng ta cũng không thiếu!"
"Ba, sao ông ta có thể làm như vậy?"
"Haha. Trên thế giới này không gì là không thế?"
Nguyễn lão cười nheo mắt: "Ta nghe nói vị khách đó là khách VIP."
Nguyễn Phục Hưng nói bằng giọng tức giận: "Chỉ đau bụng thôi không nghiêm trọng đến mức phải ưu tiên như vậy? Người đàn ông đó bị tai nạn giao thông. Đang nguy kịch."
"Thế nên con bỏ mặc khách VIP để lao vào cứu người đàn ông bị tai nạn? Mặc dù không lâu sao đã có bác sĩ khác đến?"
Nguyễn lão đứng lên ngửa mặt lên trời cười lớn: "Đúng là con trai ta. Ngày đầu đi thực tập đã gây chuyện."
"Con là đúng chức trách của bác sĩ. Con sai sao?"
Nguyễn lão lắc đầu: "Con không sai. Cái sai là con không có nhiều tiền để trở thành khách VIP. Cũng không có quyền để trở nên cao ngạo!"
Anh đứng lên lấy tay đấm vào thân cây: "Khốn kiếp!"
Anh ấm ức vì viện trưởng đuổi cổ anh ra khỏi bệnh viện lúc anh vừa hoàn thành xong ca cấp cứu cho người đàn ông bị tai nạn giao thông.
Lý do là gì chứ? Là vì anh không chịu ưu tiên khách VIP. Vị khách đó nổi giận, yêu cầu tống cổ anh ra khỏi bệnh viện.
"Không sao. Ngày mai con cứ đi làm!", Nguyễn lão đứng dậy xoay lưng về phía cổng biệt thự.
Cánh cổng mở ra, ngoài sân có 2 người chạy bộ vào.
Nguyễn Phục Hưng cũng nhìn theo: "Ba, họ là ai vậy?"
Nguyễn lão cười: "Một chút con sẽ biết!"
Càng lúc, Nguyễn Phục Hưng càng trông thấy bọn họ quen mắt. Vừa chạy đến nơi hai người họ quỳ rạp xuống, đầu đập xuống đất:
"Xin ngài tha lỗi! Xin cậu tha lỗi cho chúng tôi..."
"Phải đó, tôi có mắt không thấy thái sơn!", vừa đàn ông vừa khóc vừa lấy tay tát mặt mình.
Viện trưởng quỳ dưới chân Nguyễn Phục Hưng: "Xin cậu, tôi sai rồi!"
Nguyễn lão trầm giọng: "Ta thấy ngươi xin lỗi nhưng không có thành ý!"
Viện trưởng vừa tát vừa nói: "Tôi một mình nuôi con. Xin chủ tịch ngài bớt giận!"
Nguyễn lão tiến lại gần tay vung lên tát vào mặt viện trưởng: "Ta nghe nói ngươi đuổi cổ con trai cưng của tao ra ngoài?"
"Không có, tôi thật sự không biết cậu ấy là con trai của ngài!"
Nguyễn lão buông tay, viện trưởng lại quỳ cúi đầu y như cũ, không dám cử động. Chưa hả giận, ông tay vung tay nắm lấy cổ áo của vị khách VIP đó:
"Mày mắng con tao như thế nào, lặp lại cho tao nghe xem!"
"Không dám... xin ngài..."
Nguyễn lão dừng tay, ông dửng dưng quay về xích đu ngồi: "Con xem có nên tha cho bọn họ?"
Nguyễn Phục Hưng nhìn ánh mắt sợ hãi của họ liền gật đầu.
"Còn không mau cút?"
Nguyễn lão chỉ chậm rãi nói thôi nhưng trong lời nói khiến người ta phát run. Lời nói của người có tiền và có quyền thật có ma lực.
"Ba không nói với con đó là bệnh viện của ba?"
"Con nói sai rồi. Đó là bệnh viện của nhà chúng ta, sở dĩ ta không nói vì biết tính của con. Nhưng qua chuyện này, con nên suy nghĩ lại. Trên đời này có những thứ hấp dẫn đến mức con muốn từ chối cũng không được. Bắt buộc con phải chấp nhận nó!"
Chỉ một câu nói của Nguyễn lão, bệnh viện đã sa thải viện trưởng. Còn cấm cả vị khách VIP vĩnh viễn không đến khám được. Hơn nữa, anh cũng được sắp xếp vị trí như mình mong muốn.
Một người như Nguyễn lão, có thể tàn nhẫn với cả thế giới nhưng với anh thì không.
Quay trở về thực tại, Nguyễn Phục Hưng chậm rãi nhìn ba mình đang dần yếu đi. Anh tự hỏi:
"Ba, con không phải con ruột của ba. Sao ba lại yêu thương con như thế?
Mạc Thiên Di lay cánh tay của Nguyễn Phục Hưng mấy lần anh mới chịu mở mắt. Anh thấy số của bệnh viện liền bật dậy. Đầu dây bên kia giọng gấp gáp: "Bác Hưng, bệnh viện có ca khẩn cần hội chẩn!"
"Được tôi đến ngay!"
Nguyễn Phục Hưng vào vệ sinh cá nhân sau đó thay quần áo đến bệnh viện.
"Hôm nay, anh không được nghỉ sao? Vốn còn định rủ anh đi chơi!"
Anh mặc vội áo khoác sau đó xoa đầu cô: "Có ca cấp cứu khẩn, xong việc anh sẽ về dẫn em đi ăn, có được không?"
Mạc Thiên Di gật đầu: "Tính mạng quan trọng. Anh đi đi!"
(Cấp cứu sáng đèn]
Nguyễn Phục Hưng vừa vào bệnh viện chưa kịp khoác áo đã bị bác sĩ Trịnh ngăn lại:
"Nguyễn Phục Hưng! Cậu hãy chuẩn bị tinh thần.."
Nguyễn Phục Hưng nghiêng đầu, chân mày khẽ chau lại:
"Có chuyện gì?"
Bác sĩ Trịnh thở dài: "Ba cậu đang cấp cứu, ông ấy bị ngộ độc rượu. Phát hiện trễ..."
"Rượu sao? Trước đây tôi từng bảo ông ấy kiêng rượu mà? Nhưng sao có thế dùng loại rượu kém chất lượng được?"
Nguyễn Phục Hưng không thở nổi, anh định lao vào khoa cấp cứu nhưng bị ngăn lại:
"Cậu biết quy tắc mà?"
Nguyễn Phục Hưng nắm chặt bàn tay, nét mặt trở nên căng thẳng, anh lớn giọng:
"Đó là ba tôi! Cút!"
Anh đẩy bác sĩ ra, làm anh ta té ngã chảy máu tay nhưng bản thân bác sĩ Trịnh biết, trong hoàn cảnh nào, dù là người lý trí cũng biến thành kẻ điên.
"Tên điên này, có dừng lại không?"
Nguyễn Phục Hưng ngồi xuống lấy tay nắm lại thành đấm đập mạnh xuống đất: "Mẹ kiếp, chuyện này là không thể?
Một nguyên tắc ngầm chính là bản thân người làm bác sĩ không thể tự mình chữa trị cho bản thân và người thân.
Nguyễn Phục Hưng rơi nước mắt, vì anh biết ngộ độc rượu một khi đã ngắm vào lục phủ ngũ tạng thì e là...
Nghĩ đến đây, tim anh đập mạnh. Đột nhiên ngoài cửa có dàn người mặc áo vest đen xông vào. Một người ngoài 60 tuổi, mặc một bộ đồ trắng chống gậy bước tới, giáng một gậy thật mạnh vào đầu Nguyễn Phục Hưng:
"Tao nói cho mày nghe thằng con bất hiếu. Anh tao mà có mệnh hệ gì thì đừng có mà trách tao!"
Ánh mắt anh đỏ hoe, anh đưa ánh nhìn về người đàn ông ấy.
Người đàn ông vung gậy lên: "Mày nhìn cái gì? Không phải tại mày, ông ấy cũng không uống rượu!"
Nguyễn Phục Hưng cười khẩy, người đàn ông trước mặt là anh của ba anh. Người luôn mở miệng ra là đòi tiền.
"Nếu tôi nhớ không lầm, ông là chủ xưởng rượu. Ba tôi bị ngộ độc rượu mới ra nông nỗi này. Hơn nữa, ba tôi trước giờ có uống rượu cũng là do ông tặng."
Người đàn ông nheo mắt, tay ôm trái tim thở hổn hển:
"Mày đừng có mà vu khống. Đứa con hoang như mà cũng chỉ là người ngoài. Hơn nữa, ai biết được mày vì thế mà dòm ngó tài sản của em tao?"
Bác sĩ Trịnh nhìn không nổi nên lên tiếng: "Xin ngài giữ chừng mực, đây là bệnh viện! Bệnh nhân còn đang bên trong cấp cứu."
Người đàn ông đó chống gậy run run đi lên, bàn tay nhăn nheo nắm lấy cổ áo của bác sĩ Trịnh:
"Ranh con, mày có tin chỉ cần một câu nói của lão đây là mày cút khỏi bệnh viện này không?"
Bàn tay bác sĩ Trịnh quyện thành nắm đấm, anh hít một hơi dài rồi thở ra. Gương mặt đột nhiên nở nụ cười: "Tôi chỉ sợ ngài giận quá tăng huyết áp không tốt cho sức khỏe! Còn nữa nếu ở đây xảy ra chuyện làm phiền đến quá trình cứu chữa. Vậy cho nên xin ngài bình tĩnh vào phòng chờ."
Bác sĩ Trịnh vừa dứt lời liền dẫn ông chú của Nguyễn Phục Hưng đi.
Lúc này, chỉ còn một mình anh ở lại. Dãy hành lang dài vô tận, lạnh lẽo đến đáng sợ. Anh ngồi tựa lưng vào vách tường.
Anh và ba cũng chỉ cách nhau một cách cửa nhưng dường như là hai thế giới. Nước mắt anh trào ra, bản thân nhớ lại những lời đã nói với ba. Dù có thế nào, ông ấy vẫn là ba anh. Vẫn là người cưu mang anh lúc anh bị bỏ rơi. Anh đưa tay bứt tóc mình, cảm giác tuyệt vọng truyền đến.
Anh là bác sĩ. Anh từng đứng trước cánh cửa sinh tử, rất nhiều lần chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt, nhưng dù thế nào, chính anh là người nắm tay bệnh nhân giành lấy từ tay tử thần.
Lần này thì khác, anh ở ngoài cuộc. Cảm giác bất lực tràn lan đến từng tất xương tuỷ, có thể kéo anh xuống địa ngục bất cứ lúc nào. Xung quanh anh biến thành thế giới đêm tối bao trùm lên con người anh. Tựa hồ có thể nuốt chửng anh.
Trước sự sống và cái chết. Con người trở nên nhỏ bé.
Anh sợ...
Cánh cửa cấp cứu mở ra, giọng của viện trưởng truyền đến. Mang theo tia hy vọng:
"Bác sĩ Hưng, Nguyễn lão gia tạm thời qua cơn nguy kịch."
Ánh mắt tuyệt vọng lại trở nên sáng: "Ngài nói lại..."
Anh như được nạp năng lượng, cơ thể bật dậy nhào đến phía viện trưởng: "Ba tôi thật không sao?"
"Nguyễn Phục Hưng, tôi chỉ nói lão gia tạm thời qua cơn nguy kịch nhưng có sống được hay không phải nhờ vào kỳ tích! Cậu làm bác sĩ, cậu phải biết trên đời này có kỳ tích nhưng..."
Bỏ lửng câu, viện trưởng nghe có thông báo cấp cứu, lại gấp gáp đi.
Nguyễn Phục Hưng nhìn vào người đàn ông nằm thở oxy trên giường, đôi mắt nhắm nghiền. Ba anh đang nằm ở phòng hồi sức tích cực. Anh không thể vào thăm. Cách nhau có tấm kính mà xa vời vợi. Anh chậm rãi đặt tay mình lên tấm kính nhưng đang chạm lên má của ba: "Cảm ơn ba vì ba vẫn còn thở!"
Ký ức trong đầu anh hiện về, đó là một buổi chiều đầy nắng. Anh ngồi trên chiếc xích đu ngoài sân trầm ngâm.
Nguyễn Phục Hưng không nói, anh chỉ thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm.
Nguyễn lão bước lại gần, ngồi lên chiếc xích đu bên cạnh: "Nếu con không chịu nổi áp lực thì nghỉ đi. Về kinh doanh với ba, chẳng có gì mà phiền lòng, tiền nhà chúng ta cũng không thiếu!"
"Ba, sao ông ta có thể làm như vậy?"
"Haha. Trên thế giới này không gì là không thế?"
Nguyễn lão cười nheo mắt: "Ta nghe nói vị khách đó là khách VIP."
Nguyễn Phục Hưng nói bằng giọng tức giận: "Chỉ đau bụng thôi không nghiêm trọng đến mức phải ưu tiên như vậy? Người đàn ông đó bị tai nạn giao thông. Đang nguy kịch."
"Thế nên con bỏ mặc khách VIP để lao vào cứu người đàn ông bị tai nạn? Mặc dù không lâu sao đã có bác sĩ khác đến?"
Nguyễn lão đứng lên ngửa mặt lên trời cười lớn: "Đúng là con trai ta. Ngày đầu đi thực tập đã gây chuyện."
"Con là đúng chức trách của bác sĩ. Con sai sao?"
Nguyễn lão lắc đầu: "Con không sai. Cái sai là con không có nhiều tiền để trở thành khách VIP. Cũng không có quyền để trở nên cao ngạo!"
Anh đứng lên lấy tay đấm vào thân cây: "Khốn kiếp!"
Anh ấm ức vì viện trưởng đuổi cổ anh ra khỏi bệnh viện lúc anh vừa hoàn thành xong ca cấp cứu cho người đàn ông bị tai nạn giao thông.
Lý do là gì chứ? Là vì anh không chịu ưu tiên khách VIP. Vị khách đó nổi giận, yêu cầu tống cổ anh ra khỏi bệnh viện.
"Không sao. Ngày mai con cứ đi làm!", Nguyễn lão đứng dậy xoay lưng về phía cổng biệt thự.
Cánh cổng mở ra, ngoài sân có 2 người chạy bộ vào.
Nguyễn Phục Hưng cũng nhìn theo: "Ba, họ là ai vậy?"
Nguyễn lão cười: "Một chút con sẽ biết!"
Càng lúc, Nguyễn Phục Hưng càng trông thấy bọn họ quen mắt. Vừa chạy đến nơi hai người họ quỳ rạp xuống, đầu đập xuống đất:
"Xin ngài tha lỗi! Xin cậu tha lỗi cho chúng tôi..."
"Phải đó, tôi có mắt không thấy thái sơn!", vừa đàn ông vừa khóc vừa lấy tay tát mặt mình.
Viện trưởng quỳ dưới chân Nguyễn Phục Hưng: "Xin cậu, tôi sai rồi!"
Nguyễn lão trầm giọng: "Ta thấy ngươi xin lỗi nhưng không có thành ý!"
Viện trưởng vừa tát vừa nói: "Tôi một mình nuôi con. Xin chủ tịch ngài bớt giận!"
Nguyễn lão tiến lại gần tay vung lên tát vào mặt viện trưởng: "Ta nghe nói ngươi đuổi cổ con trai cưng của tao ra ngoài?"
"Không có, tôi thật sự không biết cậu ấy là con trai của ngài!"
Nguyễn lão buông tay, viện trưởng lại quỳ cúi đầu y như cũ, không dám cử động. Chưa hả giận, ông tay vung tay nắm lấy cổ áo của vị khách VIP đó:
"Mày mắng con tao như thế nào, lặp lại cho tao nghe xem!"
"Không dám... xin ngài..."
Nguyễn lão dừng tay, ông dửng dưng quay về xích đu ngồi: "Con xem có nên tha cho bọn họ?"
Nguyễn Phục Hưng nhìn ánh mắt sợ hãi của họ liền gật đầu.
"Còn không mau cút?"
Nguyễn lão chỉ chậm rãi nói thôi nhưng trong lời nói khiến người ta phát run. Lời nói của người có tiền và có quyền thật có ma lực.
"Ba không nói với con đó là bệnh viện của ba?"
"Con nói sai rồi. Đó là bệnh viện của nhà chúng ta, sở dĩ ta không nói vì biết tính của con. Nhưng qua chuyện này, con nên suy nghĩ lại. Trên đời này có những thứ hấp dẫn đến mức con muốn từ chối cũng không được. Bắt buộc con phải chấp nhận nó!"
Chỉ một câu nói của Nguyễn lão, bệnh viện đã sa thải viện trưởng. Còn cấm cả vị khách VIP vĩnh viễn không đến khám được. Hơn nữa, anh cũng được sắp xếp vị trí như mình mong muốn.
Một người như Nguyễn lão, có thể tàn nhẫn với cả thế giới nhưng với anh thì không.
Quay trở về thực tại, Nguyễn Phục Hưng chậm rãi nhìn ba mình đang dần yếu đi. Anh tự hỏi:
"Ba, con không phải con ruột của ba. Sao ba lại yêu thương con như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.