Chương 70: Đau
Td180694
10/05/2024
Nguyễn Phục Hưng ôm cô gái nhỏ của mình vào lòng. Ánh mắt vô định nhìn về phía xa xăm. Anh biết cô không vì anh mà chịu viên đạn đó cô đã không phải trả cái giá quá đắt như vậy.
Ai đúng ai sai cũng được, tại sao lại là cô. Tại sao?
Nguyễn Phục Hưng lặng lẽ nắm đôi bàn tay lạnh ngắt của cô đan xen vào tay mình:
"Nguyễn Phục Hưng tôi cả đời chỉ yêu một mình Mạc Thiên Di. Chỉ nhận cô ấy là vợ, ngoài ra sẽ không là ai khác!"
Đàn ông không được khóc nhưng đứng trước một nỗi đau quá lớn, từng giọt từng giọt cứ thế chảy xuống. Nghẹn ngào đến khổ sợ. Như có ai đem hết tim gan của anh môi ra, tàn nhẫn giằng xéo.
Hoàng Ân bước đến bên cạnh: "Đừng như vậy. Cô ấy sẽ đau lòng!"
Phục Hưng ngước mặt nhìn Hoàng Ân, sau đó chỉ Ôm Mạc Thiên Di vào lòng.
Cảnh sát thu dọn hiện trường, mời những người liên quan về đồn. Còn Nguyễn Phục Hưng vẫn ôm Thiên Di ngồi đó.
Mặt trời của ngày mới ló dạng, kho hàng dần sáng lên nhưng trước mắt Phục Hưng chỉ toàn màu đen.
Hoàng Ân ở bên cạnh nhắc nhở: "Nguyễn Phục Hưng, đã 5 tiếng rồi. Đi về đi."
Nguyễn Phục Hưng như người mất hồn, bị đóng băng tại đó. Đến khi Hoàng Ân chạm vào vai anh thì cả thân thể to lớn đổ nhào xuống.
"Người đâu. Mau đến đây cứu người!"
(Trong phòng viện trưởng]
Cửa phòng đẩy ra. Cảnh sát có lệnh khám xét:
"Chúng tôi là đội phòng chống tội phạm. Có lệnh khám xét và mời các anh về điều ra!
Trịnh Thuyết đứng dậy, nét mặt vẫn y cũ: "Các anh có nhầm lẫn gì không?"
"Có đơn tố cáo ông dùng thuốc hại người, làm giả giấy tờ, tráo thuốc và vật tư y tế."
"Haha. Xin lỗi chắc nhầm lẫn ở đâu đó rồi!"
"Có nhầm lẫn hay không về đồn rồi nói! Đây là lệnh khám xét và bắt giữ. Mong ông Trịnh Thuyết thi hành đúng theo pháp luật!"
"Các người nói sằn bậy. Tôi làm gì trái với pháp luật cơ chứ?"
"Xin ông hợp tác!"
Viện trưởng Trịnh Thuyết bị áp giải đi, lúc ra khỏi cửa ông có gặp bác sĩ Trịnh.
"Viện trưởng xảy ra chuyện gì?"
"Gọi báo cho Nguyễn Nguyễn!"
Cả đời ông vinh quang danh tiếng sao lại có thể bị còng tay thế này? Bây giờ chỉ có Nguyễn Nguyễn mới có thể cứu ông ta mà thôi.
Bác sĩ Trịnh gật đầu đến khi Trịnh Thuyết bị dẫn đi xa anh mới bật cười.
Anh ấn thang máy lên tầng 5, sau đó vào phòng VIP:
"Lão gia. Có thể tỉnh lại được rồi!"
Nguyễn lão đôi mắt từ từ mở ra, chầm chậm ngồi dậy.
"Nguyễn Phục Hưng nó sao rồi?"
"Ngất đi rồi!"
"Vì con bé đó đúng không?"
"Sao ông biết?"
"Lúc viện trưởng ở trong này, đã cho ta xem camera giấu kín.
Nguyễn lão chớp mắt: "Không sao là tốt rồi."
Bác sĩ Trịnh khẽ đáp: "Đúng là không sao. Phục Hưng thì ổn nhưng cô gái đi rồi, nghe nói do chính tay Trung Hiếu bắn. Phát súng đó là do cô gái đỡ cho Phục Hưng."
"Ngươi nói sao? Tất cả cũng tại ta mà ra. Từ nhỏ ta biết tính của Trung Hiếu. Nếu ta nghiêm khắc với nó hơn nữa thì sự việc ngày hôm nay đã không xảy ra."
"Nguyễn lão gia thứ lỗi lời thật mất lòng. Tôi nghe viện trưởng nói ông có 3 người con, ông thương Phục Hưng nhất. Đáng lẽ ông phải yêu thương, đối xử công bằng."
Nguyễn lão bật khóc: "Ngươi nói đúng, cũng tại vì người ta yêu nhất là Cẩm Hường- mẹ của Phục Hưng. Là ta đối xử không tốt với bà ấy. Ta muốn bù đắp."
"Nếu ông nói yêu thì không có chuyện có người thứ 2 và thứ 3."
Nguyễn lão cúi mặt suy nghĩ về chặn đường đã qua. Có lẽ ông thật sự sai rồi. Ngày hôm đó Nguyễn lão cãi nhau với bà Cẩm Hường. Ông hiểu lầm mối quan hệ của bà và ông Hoàng nên đã tát bà một cái. Cẩm Hường giận bỏ đi.
Lúc này ông uống rất nhiều, rất nhiều. Sau đó sáng dậy đã thấy mẹ của Trung Hiếu nằm bên cạnh.
Đúng lúc Nguyễn Nguyễn xuất hiện, thế là lão Nguyễn hứa sẽ chịu trách nhiệm.
Sau đó thì bà Hường biết chuyện nên đã lấy ông Hoàng để trả thù lão Nguyễn.
Trong hôn lễ của bà Hường, lão Nguyễn lại uống say. Và sau đó lại có Hoàng Ân.
"Thôi. Không làm phiền ông nghỉ ngơi. Tôi đi chăm sóc cho tên bạn đó đây!", bác sĩ Trịnh nói xong liền ra ngoài.
Bây giờ trong phòng chỉ còn Nguyễn lão và mớ ký ức của những năm tháng cũ.
Trước dãy hành lang trắng của bệnh viện, có ba người đàn ông ngồi cạnh nhau. Không ai nói với ai câu nào. Trong lòng mọi người đều có suy nghĩ riêng. Mãi đến nửa đêm, Hoàng Ân mới nói với Phục Hưng:
"Người mất đi rồi không thể sống lại. Cô ấy chỉ mong thấy anh sống tốt hơn. Thời gian của cô ấy đã đánh đổi cho anh. Vậy nên ráng trân trọng mà sống tiếp."
Nguyễn Phục Hưng gật đầu, đôi mắt đỏ ngầu vô hồn: "Cậu không căm ghét tôi sao?"
"Tôi ghét làm gì? Chúng ta dù sao cũng là anh em. Hơn nữa, trước giờ ông ấy không bạc đãi tôi. Còn mẹ tôi, do bà ấy bị bệnh trầm cảm nên tự tử chứ không có chuyện "cưỡng bức". Năm đó, trước khi đi bà ấy còn nói với tôi là phải sống tốt. Nên tôi đã sống tốt đến giò."
Bác sĩ Trịnh đưa tay khoác vai Nguyễn Phục Hưng: "Hoàng Ân nói đúng. Cô ấy vẫn đang ở bên cậu thôi. Vậy cho nên phải sống vui vẻ đừng để cô ấy trả bằng cả sinh mạng nhưng đổi lại nhìn cậu không muốn sống!"
Nguyễn Phục Hưng không nói thêm, anh đứng dậy đi vào trong nơi lạnh lẽo đó. Kéo ngăn đông ra, tay anh run rẩy nắm lấy tay Mạc Thiên Di. Anh lấy trong túi ra chiếc nhẫn đã mua lâu rồi đeo vào cho cô.
Có những chuyện không nỡ cũng phải đành đoạn. Nguyễn Phục Hưng quy xuống, anh dường như không thể thở.
Cảm giác trái tim bị người ta bóp chặt vỡ thành từng mảnh.
Những ngày sau đó, Nguyễn Phục Hưng không ra khỏi nhà. Thân ảnh cao lớn co lại rút vào trong chăn. Cơm không thèm ăn, tắm rửa cũng chẳng màn.
Hoàng Ân thay anh lo hậu sự cho Mạc Thiên Di sau đó lại cùng lão gia xử lý công việc kinh doanh.
Ngày ngày, Hoàng Ân đem cơm cho Nguyễn Phục Hưng. Những hộp cơm thay nhau đưa đến nhưng chẳng cái nào vơi. Rõ ràng Phục Hưng không ăn.
Đến ngày thứ 5, Hoàng Ân tông cửa phòng bước vào, vỏ chai rượu nằm lăn lóc. Anh tức giận dùng chân đá chai rượu. Tung chăn ra còn tặng cho Phục Hưng một cái đấm trời gián:
"Mẹ kiếp. Con gái nhà người ta đổi mạng cho mày để mày sống người không ra người ma không ra ma sao? Tỉnh dậy đi."
Tay Hoàng Ân nắm chặt cổ áo của Nguyễn Phục Hưng, sau đó anh tung nắm đấm vào mặt Phục Hưng. Quyết tâm đấm đến khi nào tỉnh lại mới thôi.
Nguyễn Phục Hưng không có phản ứng. Mắt vẫn như người mất hồn. Hoàng Ân chỉ có thể lắc đầu. Anh lôi từ trong túi ra chiếc usb nhỏ: "Mau xem đi. Lúc tôi tải dữ liệu công ty trên laptop của cậu đã tìm thấy nó. Chuyện sau này tự cậu quyết định."
Nói xong Hoàng Ân bỏ đi. Nguyễn Phục Hưng vẫn nằm đó đắp chăn lại thu mình vào trong vỏ ốc của chính bản thân.
Anh nằm đó mặc kệ thế giới đang quay tròn.
Mãi đến tối, anh mới chịu ngồi dậy vào phòng lấy laptop bỏ usb vào xem. Đó là một đoạn hình ảnh chứa khoảnh khắc chụp lén anh lúc anh và cô bên nhau. Sau đó còn có dòng chữ: Chúc mừng sinh nhật.
Nguyễn Phục Hưng nhìn nụ cười của cô gái nhỏ trong ảnh rồi bật khóc lớn. Anh đập tất cả các vỏ chai rượu liên tục xuống sàn. Vỏ chai vỡ ra tan nát như lòng anh vậy đó.
Sau đó, anh ngồi xuống thở dốc. Cuối cùng đứng dậy vào nhà vệ sinh. Nhìn gương mặt tàn tạ trong gương anh hít thở rồi tự nói: "Mạc Thiên Di, xin lỗi đã khiến em lo lắng. Từ nay, anh sẽ không làm bác sĩ nữa. Và anh hứa với em, anh sẽ sống tốt."
Nguyễn Phục Hưng thay quần áo ra ngoài, bàn tay anh nâng lên chạm vào làn gió lạnh lẽo của màn đêm.
Đột nhiên anh nghe gần đó có tiếng động mạnh, chiếc xe mất thắng lao vào cột điện bốc cháy. Lửa rất nhanh đã cháy lớn, người đi đường hô hoán không một ai đến gần. Nguyễn Phục Hưng nhắm mắt đi qua thật nhanh. Anh đã hứa không làm bác sĩ, cũng không lo chuyện bao đồng.
Đi một lúc, lương tâm trỗi dậy: "Chết tiệt, lần này nữa thôi!"
Nguyễn Phục Hưng quay lại, phát hiện trong xe chỉ có một người ở vị trí lái. Anh mở cửa không được vì quá nóng.
Mặc kệ người đi đường khuyên ngăn:
"Đừng làm vậy đợi cứu hộ đi!"
"Dừng lại..."
Nguyễn Phục Hưng dùng tay không đập mạnh vào cửa kính xe, kéo cô gái nhỏ từ trong xe ra. Trong mơ màng cô nắm tay anh, miệng nói gì anh không nghe được. Chiếc xe ngay sau đó nổ tung trong sự sợ hãi của mọi người.
Sau đó, cô gái được đưa lên xe cấp cứu. Nhân viên cứu hộ tìm thấy chiếc ví của cô rồi quay sang hỏi anh. "Anh là người nhà của cô Đặng Lam Trà? Ví này trả cho anh."
Chiếc ví chứa căn cước công dân được đưa tới trước mặt. Gương mặt này rất giống Mạc Thiên Di nhưng lại tên là
Đặng Lam Trà.
Anh lắc đầu: "Tôi không phải người nhà. Sau đó đứng dậy bỏ đi!"
Nguyễn Phục Hưng rất đau lòng, nghĩ mình bị điên rồi. Vì bây giờ anh nhìn ai cũng thành Mạc Thiên Di cả. Anh đi như người mất hồn mặc kệ tiếng gọi của nhân viên y tế.
"Này... Này... Tôi còn chưa hỏi xong mà?
Ai đúng ai sai cũng được, tại sao lại là cô. Tại sao?
Nguyễn Phục Hưng lặng lẽ nắm đôi bàn tay lạnh ngắt của cô đan xen vào tay mình:
"Nguyễn Phục Hưng tôi cả đời chỉ yêu một mình Mạc Thiên Di. Chỉ nhận cô ấy là vợ, ngoài ra sẽ không là ai khác!"
Đàn ông không được khóc nhưng đứng trước một nỗi đau quá lớn, từng giọt từng giọt cứ thế chảy xuống. Nghẹn ngào đến khổ sợ. Như có ai đem hết tim gan của anh môi ra, tàn nhẫn giằng xéo.
Hoàng Ân bước đến bên cạnh: "Đừng như vậy. Cô ấy sẽ đau lòng!"
Phục Hưng ngước mặt nhìn Hoàng Ân, sau đó chỉ Ôm Mạc Thiên Di vào lòng.
Cảnh sát thu dọn hiện trường, mời những người liên quan về đồn. Còn Nguyễn Phục Hưng vẫn ôm Thiên Di ngồi đó.
Mặt trời của ngày mới ló dạng, kho hàng dần sáng lên nhưng trước mắt Phục Hưng chỉ toàn màu đen.
Hoàng Ân ở bên cạnh nhắc nhở: "Nguyễn Phục Hưng, đã 5 tiếng rồi. Đi về đi."
Nguyễn Phục Hưng như người mất hồn, bị đóng băng tại đó. Đến khi Hoàng Ân chạm vào vai anh thì cả thân thể to lớn đổ nhào xuống.
"Người đâu. Mau đến đây cứu người!"
(Trong phòng viện trưởng]
Cửa phòng đẩy ra. Cảnh sát có lệnh khám xét:
"Chúng tôi là đội phòng chống tội phạm. Có lệnh khám xét và mời các anh về điều ra!
Trịnh Thuyết đứng dậy, nét mặt vẫn y cũ: "Các anh có nhầm lẫn gì không?"
"Có đơn tố cáo ông dùng thuốc hại người, làm giả giấy tờ, tráo thuốc và vật tư y tế."
"Haha. Xin lỗi chắc nhầm lẫn ở đâu đó rồi!"
"Có nhầm lẫn hay không về đồn rồi nói! Đây là lệnh khám xét và bắt giữ. Mong ông Trịnh Thuyết thi hành đúng theo pháp luật!"
"Các người nói sằn bậy. Tôi làm gì trái với pháp luật cơ chứ?"
"Xin ông hợp tác!"
Viện trưởng Trịnh Thuyết bị áp giải đi, lúc ra khỏi cửa ông có gặp bác sĩ Trịnh.
"Viện trưởng xảy ra chuyện gì?"
"Gọi báo cho Nguyễn Nguyễn!"
Cả đời ông vinh quang danh tiếng sao lại có thể bị còng tay thế này? Bây giờ chỉ có Nguyễn Nguyễn mới có thể cứu ông ta mà thôi.
Bác sĩ Trịnh gật đầu đến khi Trịnh Thuyết bị dẫn đi xa anh mới bật cười.
Anh ấn thang máy lên tầng 5, sau đó vào phòng VIP:
"Lão gia. Có thể tỉnh lại được rồi!"
Nguyễn lão đôi mắt từ từ mở ra, chầm chậm ngồi dậy.
"Nguyễn Phục Hưng nó sao rồi?"
"Ngất đi rồi!"
"Vì con bé đó đúng không?"
"Sao ông biết?"
"Lúc viện trưởng ở trong này, đã cho ta xem camera giấu kín.
Nguyễn lão chớp mắt: "Không sao là tốt rồi."
Bác sĩ Trịnh khẽ đáp: "Đúng là không sao. Phục Hưng thì ổn nhưng cô gái đi rồi, nghe nói do chính tay Trung Hiếu bắn. Phát súng đó là do cô gái đỡ cho Phục Hưng."
"Ngươi nói sao? Tất cả cũng tại ta mà ra. Từ nhỏ ta biết tính của Trung Hiếu. Nếu ta nghiêm khắc với nó hơn nữa thì sự việc ngày hôm nay đã không xảy ra."
"Nguyễn lão gia thứ lỗi lời thật mất lòng. Tôi nghe viện trưởng nói ông có 3 người con, ông thương Phục Hưng nhất. Đáng lẽ ông phải yêu thương, đối xử công bằng."
Nguyễn lão bật khóc: "Ngươi nói đúng, cũng tại vì người ta yêu nhất là Cẩm Hường- mẹ của Phục Hưng. Là ta đối xử không tốt với bà ấy. Ta muốn bù đắp."
"Nếu ông nói yêu thì không có chuyện có người thứ 2 và thứ 3."
Nguyễn lão cúi mặt suy nghĩ về chặn đường đã qua. Có lẽ ông thật sự sai rồi. Ngày hôm đó Nguyễn lão cãi nhau với bà Cẩm Hường. Ông hiểu lầm mối quan hệ của bà và ông Hoàng nên đã tát bà một cái. Cẩm Hường giận bỏ đi.
Lúc này ông uống rất nhiều, rất nhiều. Sau đó sáng dậy đã thấy mẹ của Trung Hiếu nằm bên cạnh.
Đúng lúc Nguyễn Nguyễn xuất hiện, thế là lão Nguyễn hứa sẽ chịu trách nhiệm.
Sau đó thì bà Hường biết chuyện nên đã lấy ông Hoàng để trả thù lão Nguyễn.
Trong hôn lễ của bà Hường, lão Nguyễn lại uống say. Và sau đó lại có Hoàng Ân.
"Thôi. Không làm phiền ông nghỉ ngơi. Tôi đi chăm sóc cho tên bạn đó đây!", bác sĩ Trịnh nói xong liền ra ngoài.
Bây giờ trong phòng chỉ còn Nguyễn lão và mớ ký ức của những năm tháng cũ.
Trước dãy hành lang trắng của bệnh viện, có ba người đàn ông ngồi cạnh nhau. Không ai nói với ai câu nào. Trong lòng mọi người đều có suy nghĩ riêng. Mãi đến nửa đêm, Hoàng Ân mới nói với Phục Hưng:
"Người mất đi rồi không thể sống lại. Cô ấy chỉ mong thấy anh sống tốt hơn. Thời gian của cô ấy đã đánh đổi cho anh. Vậy nên ráng trân trọng mà sống tiếp."
Nguyễn Phục Hưng gật đầu, đôi mắt đỏ ngầu vô hồn: "Cậu không căm ghét tôi sao?"
"Tôi ghét làm gì? Chúng ta dù sao cũng là anh em. Hơn nữa, trước giờ ông ấy không bạc đãi tôi. Còn mẹ tôi, do bà ấy bị bệnh trầm cảm nên tự tử chứ không có chuyện "cưỡng bức". Năm đó, trước khi đi bà ấy còn nói với tôi là phải sống tốt. Nên tôi đã sống tốt đến giò."
Bác sĩ Trịnh đưa tay khoác vai Nguyễn Phục Hưng: "Hoàng Ân nói đúng. Cô ấy vẫn đang ở bên cậu thôi. Vậy cho nên phải sống vui vẻ đừng để cô ấy trả bằng cả sinh mạng nhưng đổi lại nhìn cậu không muốn sống!"
Nguyễn Phục Hưng không nói thêm, anh đứng dậy đi vào trong nơi lạnh lẽo đó. Kéo ngăn đông ra, tay anh run rẩy nắm lấy tay Mạc Thiên Di. Anh lấy trong túi ra chiếc nhẫn đã mua lâu rồi đeo vào cho cô.
Có những chuyện không nỡ cũng phải đành đoạn. Nguyễn Phục Hưng quy xuống, anh dường như không thể thở.
Cảm giác trái tim bị người ta bóp chặt vỡ thành từng mảnh.
Những ngày sau đó, Nguyễn Phục Hưng không ra khỏi nhà. Thân ảnh cao lớn co lại rút vào trong chăn. Cơm không thèm ăn, tắm rửa cũng chẳng màn.
Hoàng Ân thay anh lo hậu sự cho Mạc Thiên Di sau đó lại cùng lão gia xử lý công việc kinh doanh.
Ngày ngày, Hoàng Ân đem cơm cho Nguyễn Phục Hưng. Những hộp cơm thay nhau đưa đến nhưng chẳng cái nào vơi. Rõ ràng Phục Hưng không ăn.
Đến ngày thứ 5, Hoàng Ân tông cửa phòng bước vào, vỏ chai rượu nằm lăn lóc. Anh tức giận dùng chân đá chai rượu. Tung chăn ra còn tặng cho Phục Hưng một cái đấm trời gián:
"Mẹ kiếp. Con gái nhà người ta đổi mạng cho mày để mày sống người không ra người ma không ra ma sao? Tỉnh dậy đi."
Tay Hoàng Ân nắm chặt cổ áo của Nguyễn Phục Hưng, sau đó anh tung nắm đấm vào mặt Phục Hưng. Quyết tâm đấm đến khi nào tỉnh lại mới thôi.
Nguyễn Phục Hưng không có phản ứng. Mắt vẫn như người mất hồn. Hoàng Ân chỉ có thể lắc đầu. Anh lôi từ trong túi ra chiếc usb nhỏ: "Mau xem đi. Lúc tôi tải dữ liệu công ty trên laptop của cậu đã tìm thấy nó. Chuyện sau này tự cậu quyết định."
Nói xong Hoàng Ân bỏ đi. Nguyễn Phục Hưng vẫn nằm đó đắp chăn lại thu mình vào trong vỏ ốc của chính bản thân.
Anh nằm đó mặc kệ thế giới đang quay tròn.
Mãi đến tối, anh mới chịu ngồi dậy vào phòng lấy laptop bỏ usb vào xem. Đó là một đoạn hình ảnh chứa khoảnh khắc chụp lén anh lúc anh và cô bên nhau. Sau đó còn có dòng chữ: Chúc mừng sinh nhật.
Nguyễn Phục Hưng nhìn nụ cười của cô gái nhỏ trong ảnh rồi bật khóc lớn. Anh đập tất cả các vỏ chai rượu liên tục xuống sàn. Vỏ chai vỡ ra tan nát như lòng anh vậy đó.
Sau đó, anh ngồi xuống thở dốc. Cuối cùng đứng dậy vào nhà vệ sinh. Nhìn gương mặt tàn tạ trong gương anh hít thở rồi tự nói: "Mạc Thiên Di, xin lỗi đã khiến em lo lắng. Từ nay, anh sẽ không làm bác sĩ nữa. Và anh hứa với em, anh sẽ sống tốt."
Nguyễn Phục Hưng thay quần áo ra ngoài, bàn tay anh nâng lên chạm vào làn gió lạnh lẽo của màn đêm.
Đột nhiên anh nghe gần đó có tiếng động mạnh, chiếc xe mất thắng lao vào cột điện bốc cháy. Lửa rất nhanh đã cháy lớn, người đi đường hô hoán không một ai đến gần. Nguyễn Phục Hưng nhắm mắt đi qua thật nhanh. Anh đã hứa không làm bác sĩ, cũng không lo chuyện bao đồng.
Đi một lúc, lương tâm trỗi dậy: "Chết tiệt, lần này nữa thôi!"
Nguyễn Phục Hưng quay lại, phát hiện trong xe chỉ có một người ở vị trí lái. Anh mở cửa không được vì quá nóng.
Mặc kệ người đi đường khuyên ngăn:
"Đừng làm vậy đợi cứu hộ đi!"
"Dừng lại..."
Nguyễn Phục Hưng dùng tay không đập mạnh vào cửa kính xe, kéo cô gái nhỏ từ trong xe ra. Trong mơ màng cô nắm tay anh, miệng nói gì anh không nghe được. Chiếc xe ngay sau đó nổ tung trong sự sợ hãi của mọi người.
Sau đó, cô gái được đưa lên xe cấp cứu. Nhân viên cứu hộ tìm thấy chiếc ví của cô rồi quay sang hỏi anh. "Anh là người nhà của cô Đặng Lam Trà? Ví này trả cho anh."
Chiếc ví chứa căn cước công dân được đưa tới trước mặt. Gương mặt này rất giống Mạc Thiên Di nhưng lại tên là
Đặng Lam Trà.
Anh lắc đầu: "Tôi không phải người nhà. Sau đó đứng dậy bỏ đi!"
Nguyễn Phục Hưng rất đau lòng, nghĩ mình bị điên rồi. Vì bây giờ anh nhìn ai cũng thành Mạc Thiên Di cả. Anh đi như người mất hồn mặc kệ tiếng gọi của nhân viên y tế.
"Này... Này... Tôi còn chưa hỏi xong mà?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.