Chương 71: Lời xin lỗi muộn màng
Td180694
10/05/2024
Nguyễn lão do bị tiêm thuốc tê cộng thêm chất độc lâu ngày việc hồi phục cần rất nhiều thời gian. Tạm thời ông chỉ có thể giao việc cho Hoàng Ân xử lý. Ông chú hai và Nguyễn Nguyễn cấu kết với nhau gây nhiều tội ác nên đã bị bắt, làm ăn bất chính nên đã bị bắt.
Hôm nay là ngày cuối cùng, Nguyễn Trung Hiếu được thăm trước khi thi hành án. Nguyễn lão đến trại giam từ rất sớm. Ông ngồi trên xe lăn được Hoàng Ân đẩy vào.
Cách nhau tấm kính, Trung Hiếu trong tiều tuy hẳn. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Nguyễn lão:
"Thấy tôi như vậy ông vui rồi đúng không?"
Nguyễn lão chậm rãi nói: "Ta xin lỗi con. Vì tất cả." Trên đôi gò má nhăn nheo đó, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.
"Đừng có ở đó mèo khóc chuột!"
"Cái tên này, còn chưa tỉnh ngộ sau?", Hoàng Ân chịu không được mới lên tiếng.
"Haha. Tao làm sai gì sao? Tao đâu có sai. Người sai chính là ông ta. Tất cả là tại ông ta."
Nguyễn lão run lên, tay ôm trái tim mà nói:
"Ta sai. Sai vì dung túng cho cậu của con. Bao năm nay nể tình ông ấy là người nhà. Ta đã bao che cho hành vi không tốt. Những đứa trẻ đó là ta dùng tiền mua chúng lại từ cậu của con. Đáng lý ra lão già như ta phải gọi cảnh sát bắt chúng vào tù sớm thì con không học theo thói đó."
Trung Hiếu cười lớn: "Đáng lẽ người nên chết là ông mới phải. Ta đã bỏ thuốc loạn thần vào trà của con nhỏ Mạc Thiên Di đó. Chính nó phải là người rút ống thở của ông. Còn nữa hé, cái ngày mà ta dẫn thằng Phục Hưng đi xem những đứa trẻ bị nhốt đó, muốn hắn cút khỏi việc kinh doanh của nhà họ Nguyễn. Không ngờ cậu hai ra tay nhanh như vậy khiến ông bị ngộ độc rượu. Giấy ủỷ quyền ông ký cũng là cho hắn. Ta đành phải chờ cơ hội để chuyện này lắng xuống. Chuyển hướng nghi ngờ của hắn sang ông chú. Đáng lẽ kế hoạch rất thành công cho đến khi ta nhìn thằng đó vì muốn cứu cái con nhỏ đó nên ta đã "pằng". Haha rốt cuộc việc vui nhất chính là chia rẽ uyên ương. Ta không hạnh phúc thì không ai có quyền được hạnh phúc.
Lão đau tim chỉ tay về phía Trung Hiếu: "Loạn ngôn rồi. Ngươi điên rồi."
"Phải ta điên là do ông dạy đó. Đau đầu quá. Đừng có ở đó nói nhiều làm gì mau cút đi. Cút hết đi."
"Haha... Haha"
Nguyễn lão đau lòng đến mức lên cơn đau tim. Cuối cùng cũng không qua khỏi.
Một đời đi qua như giấc mộng.
Đám tang của Nguyễn lão diễn ra trong lặng lẽ. Những đứa trẻ mà ông nuôi cũng có mặt, tuy chúng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chúng chỉ biết người đã thay người nhà lo cho chúng đã biển mất.
Nguyễn Phục Hưng đặt di ảnh của Nguyễn lão cùng lão Hoàng và bà Cẩm Hường, mẹ của Trung Hiếu, và mẹ của
Hoàng Ân ở cùng một nơi để họ cùng nhau đối mặt.
"Đáng lẽ không nên đặt tên là Nguyễn Hoài Hận. Chữ "hận" đã theo ông ấy cả một đời."
Hoàng Ân thở dài đặt tay lên vai của Phục Hưng:
"Cậu quay về làm bác sĩ?"
Nguyễn Phục Hưng lắc đầu. Hoàng Ân lại nói tiếp:
"Chức chủ tịch này tôi không làm. Tôi mong cậu có thể tiếp quản theo di nguyện của ông ấy."
Nguyễn Phục Hưng quay sang hỏi Hoàng Ân: "Còn cậu thì sao?"
"Mẹ tôi dạy rằng có những chuyện không làm được thì đừng cố. Phải đưa chúng cho người thích hợp hơn. Vậy cho nên nếu cậu làm tôi sẽ theo cậu học hỏi. Vì dù sao chúng ta cũng cùng một cha sinh ra."
Nguyễn Phục Hưng gật đầu, anh đứng dậy khoác vai Hoàng Ân:
"Dù sao trên đời này chỉ còn hai chúng ta là người thân."
Thật ra trên đường đi đến trại giam, Nguyễn lão có nhắc đến cái chết của cha mẹ Mạc Thiên Di. Hoàng Ân suy tư một lúc rồi quyết định không nói. Có lẽ một số sự thật chỉ nên biết một nửa thì hơn. Hoàng Ân đưa tay chạm vai của Nguyễn Phục Hưng:
"Phải rồi. Anh em."
Nhà họ Đặng giật mình khi biết con gái cưng Đặng Lam Trà bị tai nạn giao thông. Ông Đặng và bà Đặng tức tốc vào bệnh viện. Cũng may vết thương lúc va đập không nghiêm trọng. Bà Lam vừa lau người cho con gái vừa trách:
"Cái đứa này, lần sau đừng tự ý lái xe khi buồn ngủ. May mắn ông bà tổ tiên phù hộ. Nếu không... Trời ơi, tôi còn không dám nghĩ!"
Ông Đặng chắc lưỡi: "Bà im miệng đi. Suốt ngày ở đó ồn ào. Đau đầu chết đi được."
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, người đàn ông vào phòng liền sốt sắn nắm tay Đặng Lam Trà.
"Cô chú, em ấy có sao không?"
"Tiểu Quân, con đừng quá lo lắng. Bác sĩ bảo nó không sao.", bà Lam nói.
Hoàng Đăng Quân ngồi xuống bên Đặng Lam Trà: "Cũng may em ấy không sao. Sau này, con sẽ đưa em ấy đi làm và về!"
"Đúng là con rể tương lai của tôi!" , ông Đặng vui vẻ nói.
Đặng Lam Trà nghe ồn ào cuối cùng cũng tỉnh, vừa mở mắt cô đã hỏi:
"Cha mẹ, ai cứu con?"
Bà Lam khó chịu: "Vừa mới tỉnh còn đi hỏi mấy chuyện này?"
"Mẹ..."
"Thôi được rồi. Ta nghe nói cái tên cứu con là Nguyễn Phục Hưng, bác sĩ bệnh viện này luôn nè!"
Đặng Lam Trà tung chăn, cố gắng ngồi dậy: "Để con đi cảm ơn người ta một tiếng."
Ông Đặng quát: "Ta làm rồi nhưng hắn bảo là không cần. Con lo nghỉ ngơi cho tốt đi!"
"Phải đó! Em nên nghỉ ngơi cho tốt. Đến khi em khoẻ lại, anh đi cùng em."
Đặng Lam Trà gật đầu, cô chưa bao giờ thấy người nào liều mạng cứu người khác như người đàn ông đó.
Đặng Lam Trà đắp chăn qua khỏi đầu chìm vào giấc mộng đẹp. Trong mơ cô thấy mình cùng người đàn ông xa lạ đó ăn cơm chung.
"Nguyễn Phục Hưng, cái tên nghe cũng khác đặc biệt!
Hôm nay là ngày cuối cùng, Nguyễn Trung Hiếu được thăm trước khi thi hành án. Nguyễn lão đến trại giam từ rất sớm. Ông ngồi trên xe lăn được Hoàng Ân đẩy vào.
Cách nhau tấm kính, Trung Hiếu trong tiều tuy hẳn. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Nguyễn lão:
"Thấy tôi như vậy ông vui rồi đúng không?"
Nguyễn lão chậm rãi nói: "Ta xin lỗi con. Vì tất cả." Trên đôi gò má nhăn nheo đó, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.
"Đừng có ở đó mèo khóc chuột!"
"Cái tên này, còn chưa tỉnh ngộ sau?", Hoàng Ân chịu không được mới lên tiếng.
"Haha. Tao làm sai gì sao? Tao đâu có sai. Người sai chính là ông ta. Tất cả là tại ông ta."
Nguyễn lão run lên, tay ôm trái tim mà nói:
"Ta sai. Sai vì dung túng cho cậu của con. Bao năm nay nể tình ông ấy là người nhà. Ta đã bao che cho hành vi không tốt. Những đứa trẻ đó là ta dùng tiền mua chúng lại từ cậu của con. Đáng lý ra lão già như ta phải gọi cảnh sát bắt chúng vào tù sớm thì con không học theo thói đó."
Trung Hiếu cười lớn: "Đáng lẽ người nên chết là ông mới phải. Ta đã bỏ thuốc loạn thần vào trà của con nhỏ Mạc Thiên Di đó. Chính nó phải là người rút ống thở của ông. Còn nữa hé, cái ngày mà ta dẫn thằng Phục Hưng đi xem những đứa trẻ bị nhốt đó, muốn hắn cút khỏi việc kinh doanh của nhà họ Nguyễn. Không ngờ cậu hai ra tay nhanh như vậy khiến ông bị ngộ độc rượu. Giấy ủỷ quyền ông ký cũng là cho hắn. Ta đành phải chờ cơ hội để chuyện này lắng xuống. Chuyển hướng nghi ngờ của hắn sang ông chú. Đáng lẽ kế hoạch rất thành công cho đến khi ta nhìn thằng đó vì muốn cứu cái con nhỏ đó nên ta đã "pằng". Haha rốt cuộc việc vui nhất chính là chia rẽ uyên ương. Ta không hạnh phúc thì không ai có quyền được hạnh phúc.
Lão đau tim chỉ tay về phía Trung Hiếu: "Loạn ngôn rồi. Ngươi điên rồi."
"Phải ta điên là do ông dạy đó. Đau đầu quá. Đừng có ở đó nói nhiều làm gì mau cút đi. Cút hết đi."
"Haha... Haha"
Nguyễn lão đau lòng đến mức lên cơn đau tim. Cuối cùng cũng không qua khỏi.
Một đời đi qua như giấc mộng.
Đám tang của Nguyễn lão diễn ra trong lặng lẽ. Những đứa trẻ mà ông nuôi cũng có mặt, tuy chúng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chúng chỉ biết người đã thay người nhà lo cho chúng đã biển mất.
Nguyễn Phục Hưng đặt di ảnh của Nguyễn lão cùng lão Hoàng và bà Cẩm Hường, mẹ của Trung Hiếu, và mẹ của
Hoàng Ân ở cùng một nơi để họ cùng nhau đối mặt.
"Đáng lẽ không nên đặt tên là Nguyễn Hoài Hận. Chữ "hận" đã theo ông ấy cả một đời."
Hoàng Ân thở dài đặt tay lên vai của Phục Hưng:
"Cậu quay về làm bác sĩ?"
Nguyễn Phục Hưng lắc đầu. Hoàng Ân lại nói tiếp:
"Chức chủ tịch này tôi không làm. Tôi mong cậu có thể tiếp quản theo di nguyện của ông ấy."
Nguyễn Phục Hưng quay sang hỏi Hoàng Ân: "Còn cậu thì sao?"
"Mẹ tôi dạy rằng có những chuyện không làm được thì đừng cố. Phải đưa chúng cho người thích hợp hơn. Vậy cho nên nếu cậu làm tôi sẽ theo cậu học hỏi. Vì dù sao chúng ta cũng cùng một cha sinh ra."
Nguyễn Phục Hưng gật đầu, anh đứng dậy khoác vai Hoàng Ân:
"Dù sao trên đời này chỉ còn hai chúng ta là người thân."
Thật ra trên đường đi đến trại giam, Nguyễn lão có nhắc đến cái chết của cha mẹ Mạc Thiên Di. Hoàng Ân suy tư một lúc rồi quyết định không nói. Có lẽ một số sự thật chỉ nên biết một nửa thì hơn. Hoàng Ân đưa tay chạm vai của Nguyễn Phục Hưng:
"Phải rồi. Anh em."
Nhà họ Đặng giật mình khi biết con gái cưng Đặng Lam Trà bị tai nạn giao thông. Ông Đặng và bà Đặng tức tốc vào bệnh viện. Cũng may vết thương lúc va đập không nghiêm trọng. Bà Lam vừa lau người cho con gái vừa trách:
"Cái đứa này, lần sau đừng tự ý lái xe khi buồn ngủ. May mắn ông bà tổ tiên phù hộ. Nếu không... Trời ơi, tôi còn không dám nghĩ!"
Ông Đặng chắc lưỡi: "Bà im miệng đi. Suốt ngày ở đó ồn ào. Đau đầu chết đi được."
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, người đàn ông vào phòng liền sốt sắn nắm tay Đặng Lam Trà.
"Cô chú, em ấy có sao không?"
"Tiểu Quân, con đừng quá lo lắng. Bác sĩ bảo nó không sao.", bà Lam nói.
Hoàng Đăng Quân ngồi xuống bên Đặng Lam Trà: "Cũng may em ấy không sao. Sau này, con sẽ đưa em ấy đi làm và về!"
"Đúng là con rể tương lai của tôi!" , ông Đặng vui vẻ nói.
Đặng Lam Trà nghe ồn ào cuối cùng cũng tỉnh, vừa mở mắt cô đã hỏi:
"Cha mẹ, ai cứu con?"
Bà Lam khó chịu: "Vừa mới tỉnh còn đi hỏi mấy chuyện này?"
"Mẹ..."
"Thôi được rồi. Ta nghe nói cái tên cứu con là Nguyễn Phục Hưng, bác sĩ bệnh viện này luôn nè!"
Đặng Lam Trà tung chăn, cố gắng ngồi dậy: "Để con đi cảm ơn người ta một tiếng."
Ông Đặng quát: "Ta làm rồi nhưng hắn bảo là không cần. Con lo nghỉ ngơi cho tốt đi!"
"Phải đó! Em nên nghỉ ngơi cho tốt. Đến khi em khoẻ lại, anh đi cùng em."
Đặng Lam Trà gật đầu, cô chưa bao giờ thấy người nào liều mạng cứu người khác như người đàn ông đó.
Đặng Lam Trà đắp chăn qua khỏi đầu chìm vào giấc mộng đẹp. Trong mơ cô thấy mình cùng người đàn ông xa lạ đó ăn cơm chung.
"Nguyễn Phục Hưng, cái tên nghe cũng khác đặc biệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.