Chương 64: Đồng tiền có sức mạnh thế sao?
Td180694
10/05/2024
"Lão gia từng dạy ta rằng: nếu ngươi dùng trái tim của mình đối xử tốt với người khác thì những gì ngươi nhận lại chỉ toàn là giả dối, chỉ có tiền là quyền lực nhất. Tàn nhẫn một chút lại tốt cho bản thân!"
Những lời đó đã theo Trung Hiếu trong những ký ức tuổi thơ của hắn. Mẹ hắn là người ở trong biệt thự của lão gia.
Lão gia đối xử rất tốt với hắn, hầu như trong ký ức của hắn không có cha. Chỉ có lão gia ở bên săn sóc, thương yêu.
Lão gia cho hắn ăn học, chỉ hắn cách kinh doanh kiếm tiền. Về sau, dưới sự xuất hiện của Nguyễn Phục Hưng, sự yêu thương đó lại dồn về phía Phục Hưng.
"Nguyễn Phục Hưng, người có gì hơn ta chứ? Rõ ràng lão gia dạy ta tàn nhẫn một chút mà?"
Khung cảnh trước mắt ngược lại với thế giới quan của hắn. Bỗng chốc hắn cảm thấy chênh vênh.
Hắn nhớ có lần hắn chạy vấp ngã trong sân. Chân của hắn chảy máu đi không nổi, hắn khóc oà lên. Lão gia ngồi đó nhìn, hắn muốn lão gia chạy đến đỡ hắn dậy. Bế hắn như cái cách mà những ông bố thường hay bế con, vỗ về đứa con của mình.
Nhưng không, lão gia ngồi đó hỏi hắn: "Ngươi khóc xong chưa?"
Hắn vừa đau vừa lắc đầu. Lão gia lại nói:
"Vậy thì ngươi khóc tiếp đi. Hết đau thì đứng dậy đi. Là do bản thân ngươi chạy nên ngươi mới bị ngã. Đau đớn ngươi tự chịu!"
Hắn dùng ánh mắt thất vọng của một đứa trẻ nhìn lão gia. Hắn lấy tay gạt nước mắt. Hắn biết nếu hắn còn tiếp tục khóc nữa, thì lão gia sẽ bỏ rơi hắn, không yêu thương hắn.
Hắn đưa bàn tay nhỏ của mình vịnh vào vết thương tự nghiến răng đứng dậy đi về phía lão gia. Hắn muốn sà vào lòng lão gia mà nũng nịu nhưng lão đẩy hắn ra.
"Ngươi làm gì đó?"
Hắn ngồi xuống, lúc này sự phòng vệ của đứa trẻ đó bị phá vỡ. Hắn bật khóc thật lớn:
"Tại sao người không đỡ con, có phải người không thương con?"
Lão gia vẫn nét mặt nghiêm túc đó: "Nếu không có ta, ngươi có tự đứng dậy? Ngươi còn không học cách yêu thương chính mình thì ai thương ngươi nữa?"
Năm đó, hắn chỉ mới 7 tuổi. Làm sao hắn hiểu được? Nhưng về sau, hắn không cần hiểu, hắn chỉ cần tỏ ra hiểu chuyện. Có bị thương thì tự mình xử lý, có ốm, có sốt thì chỉ cần uống thuốc là được.
Mọi hành động của hắn đều trong chuẩn mực mà lão gia đặt ra.
Hắn làm vậy để làm gì? Hắn chỉ muốn được công nhận, được yêu thương.
Chẳng phải một người như hắn đáng thương lắm sao?
Sao hắn không được như Nguyễn Phục Hưng? Trong mắt hắn, Nguyễn Phục Hưng muốn gì cũng có. Tại sao hắn lại không có?
Cảm giác đố kị len lỏi vào trái tim của hắn. Khiến hắn không thở nổi. Hắn lấy tay ôm ngực mình.
Phía xa, nhân yên y tế thấy hắn đứng yên bất động, tay còn ôm ngực liền chạy lại hỏi hắn:
"Ngài không sao chứ? Có cần tôi giúp gì không? Này... này..."
Phải gọi mấy lần hắn mới có phản ứng: "Tôi không sao. Cô đi giúp những người khác đi!"
"Nếu không sao thì anh giúp chúng tôi một tay đi!"
"Tôi? Đi phụ?", hắn ngạc nhiên chỉ tay vào bản thân mình.
"Nhanh lên! Mạng người quan trọng!"
Hắn đứng trước thùng container vô tri đó mà trợn người.
"Hiệu ứng domino?"
Nếu nó ứng dụng trong phá vỡ thì có lẽ là hữu dụng. Còn nếu đặt trong hoàn cảnh này, ngay thời điểm này trước những con người đang nằm chất chồng lên nhau đó thì quả thật đáng sợ!
Nguyễn Phục Hưng ngay từ đầu đến cuối vẫn chuyên tâm vào cứu người. Chỉ cần kéo được một người ra anh liền kiểm tra. Nhưng lần lượt từng người, từng người, chẳng ai còn sống.
Nguyễn Phục Hưng bất lực đập mạnh tay xuống đất: "Vì cái gì chứ?"
Trung Hiếu kéo anh lại: "Vì tiền. Vì cuộc sống không có tiền. Chính vì họ không có tiền nên họ cố gắng tìm cách trốn đến một nơi khác. Nơi mà đồng tiền đối ra nên mệnh giá cao. Sau đó, họ đem tiền đó về nuôi sống cả gia đình đang chờ. Cậu hiểu không? Cậu thì làm sao mà hiểu được. Vì với cậu cái gì cũng dễ dàng."
Trung Hiếu vừa nói vừa cười khẩy. Giọng điệu có chút mỉa mai: 'Cậu nên nhớ, cậu có được như ngày hôm nay là hoàn toàn nhờ vào lão gia. Cho nên cậu nên suy nghĩ lại đi, gạt chuyện làm bác sĩ sang một bên. Chuyên tâm mà lo cho cái sản nghiệp của lão gia cho đến ngày ông ấy tỉnh lại."
Trung Hiếu nói đến nghẹn, hắn quỳ xuống cạnh bên Phục Hưng: "Xin cậu nghĩ lại đi! Đây là cái cách kiếm lời của ông chú. Những con người nằm đây, họ gôm hết tiền của họ thậm chí là bán đi một phần cơ thể của họ, để được ngồi vào cái thùng container này sang đến đây để kiếm tiền. Nhưng họ đâu biết rằng, cái giá họ trả rất đắt. Tiền lão gia kiến được là những đồng tiền đường đường chính chính chứ không phải những đồng tiền từ như thế này.
Bởi vậy, ngài phải ngăn lại chú ngài. Tôi xin cậu..."
Nguyễn Phục Hưng nghe hết nhưng anh hoàn toàn không đáp lại. Rõ ràng anh biết, trên đời này làm gì có chuyện đúng hay sai mà là sự lựa chọn.
Trung Hiếu không nói nữa. Anh lấy điện thoại trong túi ra gọi một cuộc điện thoại bảo thuộc hạ và luật sư đến giải quyết những chuyện này.
Anh kéo Nguyễn Phục Hưng đứng dậy: "Hưng thiếu, chúng ta về thôi. Một chút nữa bên phía phóng viên đến lại đăng nhiều tin không hay làm ảnh hưởng đến công ty!"
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy: "Được!"
Đến khi vào trong xe, Trung Hiếu lại quay sang mở miệng định nói tiếp vấn đề vừa rồi. Nhưng bị Phục Hưng xua tay: "Tôi biết cậu muốn nói gì. Đừng nói nữa, để tôi yên tĩnh một lúc."
Trên đường về, Nguyễn Phục Hưng suy nghĩ, ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng không gian đen mờ mịt bên ngoài.
Anh trước đây rất thích tiền. Vì có tiền, anh có thể làm được nhiều việc. Nhưng những việc anh làm đều không bao giờ trái lương tâm.
Điều mà anh không ngờ chính là, vì tiền, người ta có thể bán lương tâm của mình. Vì tiền mà bất chấp. Lấy số tiền đó, họ có vui không? Lương tâm có bị cắn rứt không? Ngủ có ngon không?
Nguyễn Phục Hưng quay sang nhìn Trung Hiếu: "Họ có thể làm ra những chuyện này?"
Trung Hiếu cười khẩy: "Hơn cả vậy. Có những chuyện ngài còn không tưởng tượng ra được. Một bên cần tiền, còn một bên lấy tiền cho họ con đường mà họ cần. Trao đổi thôi. Cho nên họ thấy được việc trao đổi này là bình thường."
Nguyễn Phục Hưng tựa lưng ra sau yên tĩnh. Anh cảm thấy cái mình thấy chỉ là một phần thôi. Những gì anh thấy và trải qua đều là một phần của tảng băng chìm.
Trung Hiếu thấy anh không phản ứng lại sốt sắng nói tiếp:
"Hưng thiếu, bến cảng đó là của nhà chúng ta. Nên chú của ngài làm như vậy không sợ vì trước giờ lão gia đều mắt nhắm, mắt mở cho qua. Ông chú cũng biết rằng lão gia sẽ xử lý sạch sẽ mọi chuyện. Càng không để chuyện hôm nay xảy ra. Ông ta làm vậy để nhắc nhở ngài một chút."
"Vậy thì ta cũng nên nhắc nhở hắn một chút. Về bệnh viện!"
Đếm đó, Nguyễn Phục Hưng ở bên cạnh chăm sóc Mạc Thiên Di. Anh đứng nhìn từ ban công của phòng VIP xuống thành phố mà trầm ngâm.
Ánh đèn đường lung linh tỏa sáng nhìn từ trên cao xuống rất đẹp, rất hoa mỹ. Nhưng ánh đèn đường dường như chỉ có thể soi sáng một phần nào đó màn đêm lạnh lẽo và cô đơn cho những con người đang không có nơi để ở, không có nhà để về.
Nguyễn Phục Hưng đưa tay vào túi quần, đôi mắt phượng hẹn khẽ chớp. Bàn tay thon dài từ từ đưa lên nâng gọng kính: "Thành phố hoa lệ. Hoa cho người giàu và lệ cho người nghèo.
Những lời đó đã theo Trung Hiếu trong những ký ức tuổi thơ của hắn. Mẹ hắn là người ở trong biệt thự của lão gia.
Lão gia đối xử rất tốt với hắn, hầu như trong ký ức của hắn không có cha. Chỉ có lão gia ở bên săn sóc, thương yêu.
Lão gia cho hắn ăn học, chỉ hắn cách kinh doanh kiếm tiền. Về sau, dưới sự xuất hiện của Nguyễn Phục Hưng, sự yêu thương đó lại dồn về phía Phục Hưng.
"Nguyễn Phục Hưng, người có gì hơn ta chứ? Rõ ràng lão gia dạy ta tàn nhẫn một chút mà?"
Khung cảnh trước mắt ngược lại với thế giới quan của hắn. Bỗng chốc hắn cảm thấy chênh vênh.
Hắn nhớ có lần hắn chạy vấp ngã trong sân. Chân của hắn chảy máu đi không nổi, hắn khóc oà lên. Lão gia ngồi đó nhìn, hắn muốn lão gia chạy đến đỡ hắn dậy. Bế hắn như cái cách mà những ông bố thường hay bế con, vỗ về đứa con của mình.
Nhưng không, lão gia ngồi đó hỏi hắn: "Ngươi khóc xong chưa?"
Hắn vừa đau vừa lắc đầu. Lão gia lại nói:
"Vậy thì ngươi khóc tiếp đi. Hết đau thì đứng dậy đi. Là do bản thân ngươi chạy nên ngươi mới bị ngã. Đau đớn ngươi tự chịu!"
Hắn dùng ánh mắt thất vọng của một đứa trẻ nhìn lão gia. Hắn lấy tay gạt nước mắt. Hắn biết nếu hắn còn tiếp tục khóc nữa, thì lão gia sẽ bỏ rơi hắn, không yêu thương hắn.
Hắn đưa bàn tay nhỏ của mình vịnh vào vết thương tự nghiến răng đứng dậy đi về phía lão gia. Hắn muốn sà vào lòng lão gia mà nũng nịu nhưng lão đẩy hắn ra.
"Ngươi làm gì đó?"
Hắn ngồi xuống, lúc này sự phòng vệ của đứa trẻ đó bị phá vỡ. Hắn bật khóc thật lớn:
"Tại sao người không đỡ con, có phải người không thương con?"
Lão gia vẫn nét mặt nghiêm túc đó: "Nếu không có ta, ngươi có tự đứng dậy? Ngươi còn không học cách yêu thương chính mình thì ai thương ngươi nữa?"
Năm đó, hắn chỉ mới 7 tuổi. Làm sao hắn hiểu được? Nhưng về sau, hắn không cần hiểu, hắn chỉ cần tỏ ra hiểu chuyện. Có bị thương thì tự mình xử lý, có ốm, có sốt thì chỉ cần uống thuốc là được.
Mọi hành động của hắn đều trong chuẩn mực mà lão gia đặt ra.
Hắn làm vậy để làm gì? Hắn chỉ muốn được công nhận, được yêu thương.
Chẳng phải một người như hắn đáng thương lắm sao?
Sao hắn không được như Nguyễn Phục Hưng? Trong mắt hắn, Nguyễn Phục Hưng muốn gì cũng có. Tại sao hắn lại không có?
Cảm giác đố kị len lỏi vào trái tim của hắn. Khiến hắn không thở nổi. Hắn lấy tay ôm ngực mình.
Phía xa, nhân yên y tế thấy hắn đứng yên bất động, tay còn ôm ngực liền chạy lại hỏi hắn:
"Ngài không sao chứ? Có cần tôi giúp gì không? Này... này..."
Phải gọi mấy lần hắn mới có phản ứng: "Tôi không sao. Cô đi giúp những người khác đi!"
"Nếu không sao thì anh giúp chúng tôi một tay đi!"
"Tôi? Đi phụ?", hắn ngạc nhiên chỉ tay vào bản thân mình.
"Nhanh lên! Mạng người quan trọng!"
Hắn đứng trước thùng container vô tri đó mà trợn người.
"Hiệu ứng domino?"
Nếu nó ứng dụng trong phá vỡ thì có lẽ là hữu dụng. Còn nếu đặt trong hoàn cảnh này, ngay thời điểm này trước những con người đang nằm chất chồng lên nhau đó thì quả thật đáng sợ!
Nguyễn Phục Hưng ngay từ đầu đến cuối vẫn chuyên tâm vào cứu người. Chỉ cần kéo được một người ra anh liền kiểm tra. Nhưng lần lượt từng người, từng người, chẳng ai còn sống.
Nguyễn Phục Hưng bất lực đập mạnh tay xuống đất: "Vì cái gì chứ?"
Trung Hiếu kéo anh lại: "Vì tiền. Vì cuộc sống không có tiền. Chính vì họ không có tiền nên họ cố gắng tìm cách trốn đến một nơi khác. Nơi mà đồng tiền đối ra nên mệnh giá cao. Sau đó, họ đem tiền đó về nuôi sống cả gia đình đang chờ. Cậu hiểu không? Cậu thì làm sao mà hiểu được. Vì với cậu cái gì cũng dễ dàng."
Trung Hiếu vừa nói vừa cười khẩy. Giọng điệu có chút mỉa mai: 'Cậu nên nhớ, cậu có được như ngày hôm nay là hoàn toàn nhờ vào lão gia. Cho nên cậu nên suy nghĩ lại đi, gạt chuyện làm bác sĩ sang một bên. Chuyên tâm mà lo cho cái sản nghiệp của lão gia cho đến ngày ông ấy tỉnh lại."
Trung Hiếu nói đến nghẹn, hắn quỳ xuống cạnh bên Phục Hưng: "Xin cậu nghĩ lại đi! Đây là cái cách kiếm lời của ông chú. Những con người nằm đây, họ gôm hết tiền của họ thậm chí là bán đi một phần cơ thể của họ, để được ngồi vào cái thùng container này sang đến đây để kiếm tiền. Nhưng họ đâu biết rằng, cái giá họ trả rất đắt. Tiền lão gia kiến được là những đồng tiền đường đường chính chính chứ không phải những đồng tiền từ như thế này.
Bởi vậy, ngài phải ngăn lại chú ngài. Tôi xin cậu..."
Nguyễn Phục Hưng nghe hết nhưng anh hoàn toàn không đáp lại. Rõ ràng anh biết, trên đời này làm gì có chuyện đúng hay sai mà là sự lựa chọn.
Trung Hiếu không nói nữa. Anh lấy điện thoại trong túi ra gọi một cuộc điện thoại bảo thuộc hạ và luật sư đến giải quyết những chuyện này.
Anh kéo Nguyễn Phục Hưng đứng dậy: "Hưng thiếu, chúng ta về thôi. Một chút nữa bên phía phóng viên đến lại đăng nhiều tin không hay làm ảnh hưởng đến công ty!"
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy: "Được!"
Đến khi vào trong xe, Trung Hiếu lại quay sang mở miệng định nói tiếp vấn đề vừa rồi. Nhưng bị Phục Hưng xua tay: "Tôi biết cậu muốn nói gì. Đừng nói nữa, để tôi yên tĩnh một lúc."
Trên đường về, Nguyễn Phục Hưng suy nghĩ, ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng không gian đen mờ mịt bên ngoài.
Anh trước đây rất thích tiền. Vì có tiền, anh có thể làm được nhiều việc. Nhưng những việc anh làm đều không bao giờ trái lương tâm.
Điều mà anh không ngờ chính là, vì tiền, người ta có thể bán lương tâm của mình. Vì tiền mà bất chấp. Lấy số tiền đó, họ có vui không? Lương tâm có bị cắn rứt không? Ngủ có ngon không?
Nguyễn Phục Hưng quay sang nhìn Trung Hiếu: "Họ có thể làm ra những chuyện này?"
Trung Hiếu cười khẩy: "Hơn cả vậy. Có những chuyện ngài còn không tưởng tượng ra được. Một bên cần tiền, còn một bên lấy tiền cho họ con đường mà họ cần. Trao đổi thôi. Cho nên họ thấy được việc trao đổi này là bình thường."
Nguyễn Phục Hưng tựa lưng ra sau yên tĩnh. Anh cảm thấy cái mình thấy chỉ là một phần thôi. Những gì anh thấy và trải qua đều là một phần của tảng băng chìm.
Trung Hiếu thấy anh không phản ứng lại sốt sắng nói tiếp:
"Hưng thiếu, bến cảng đó là của nhà chúng ta. Nên chú của ngài làm như vậy không sợ vì trước giờ lão gia đều mắt nhắm, mắt mở cho qua. Ông chú cũng biết rằng lão gia sẽ xử lý sạch sẽ mọi chuyện. Càng không để chuyện hôm nay xảy ra. Ông ta làm vậy để nhắc nhở ngài một chút."
"Vậy thì ta cũng nên nhắc nhở hắn một chút. Về bệnh viện!"
Đếm đó, Nguyễn Phục Hưng ở bên cạnh chăm sóc Mạc Thiên Di. Anh đứng nhìn từ ban công của phòng VIP xuống thành phố mà trầm ngâm.
Ánh đèn đường lung linh tỏa sáng nhìn từ trên cao xuống rất đẹp, rất hoa mỹ. Nhưng ánh đèn đường dường như chỉ có thể soi sáng một phần nào đó màn đêm lạnh lẽo và cô đơn cho những con người đang không có nơi để ở, không có nhà để về.
Nguyễn Phục Hưng đưa tay vào túi quần, đôi mắt phượng hẹn khẽ chớp. Bàn tay thon dài từ từ đưa lên nâng gọng kính: "Thành phố hoa lệ. Hoa cho người giàu và lệ cho người nghèo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.