Chương 66: Một ngày mưa bão
Td180694
10/05/2024
Bên ngoài trời mưa như trút nước, tiếng sét nghe kinh hãi. Trên đường đến bệnh viện, Nguyễn Phục Hưng lo lắng không yên. Anh nắm đôi bàn tay của Mạc Thiên Di, tay còn lại siết chặt thân hình bé nhỏ.
Một lúc sau lại buông cô ra. Lửa giận trong người bốc lên. Anh không tin người như cô lại có gan suy nghĩ chuyện hại người.
Một lúc sau lại buông cô ra. Lửa giận trong người bốc lên. Anh không tin người như cô lại có gan suy nghĩ chuyện hại người.
"Mạc Thiên Di, rốt cuộc em suy nghĩ cái gì vậy? Em có biết tôi ghét nhất là kẻ xấu hay không? Pháp luật chưa kết án. Dù là vậy, em cũng không nên có suy nghĩ đó."
Dòng suy nghĩ của anh bị cắt ngang bởi tiếng gọi của Trung Hiếu:
"Hưng thiếu, đã đến bệnh viện."
Trung Hiếu bước xuống che ô cho anh bế cô vào khoa cấp cứu. Trước khi giao cô cho bác sĩ, anh căn dặn bác sĩ trực:
"Kích động dẫn đến bất tỉnh. Anh nhớ làm xét nghiệm xem trong máu có thành phần nào bất thường không giúp tôi!"
Trung Hiếu nhìn nét mặt mệt mỏi của Phục Hưng mà lo lắng: "Hưng thiếu, có cần về nhà nghỉ một lúc. Ở đây có tôi canh chừng rồi, ngài yên tâm."
Nguyễn Phục Hưng đưa tay lên xoa xoa thái dương: "Không cần. Cậu mau đi điều tra cho tôi, gần đây Mạc Thiên Di có uống thuốc hay dùng thứ gì bất thường không?"
"Vâng! Tôi đi làm ngay. Tôi sẽ bảo Hoàng n ở đây với ngài."
Phục Hưng gật đầu: "Được."
Trời mưa không dứt, đài truyền hình thông báo có bão. Viện trưởng Trịnh Thuyết ngồi nhâm nhi một tách trà gừng nóng thở dài:
"Chuyến này bệnh viện nhiều việc rồi!"
Bà Trịnh đưa chiếc áo khoác bằng len bông cho ông: "Ông đi cẩn thận!
Viện trưởng kinh ngạc nhìn bà: "Ủa? Tôi đi đâu?"
Bà Trịnh đứng chống tay lên hông: "Thôi mấy chục tuổi, đầu bạc hết rồi còn ở đó làm bộ làm tịch."
Ông bỏ tách trà xuống, nhận lấy chiếc áo từ tay bà: "Bà biết tôi đi luôn?"
"Cái lão già này, tôi ở với ông mấy chục năm chứ không phải ở ngày một, ngày hai mà ở đó. Mỗi lần có bão là có tai nạn. Tôi chỉ mong mọi người khoẻ mạnh. Ông bớt việc lại dành thời gian cho tôi."
"Haha. Đi đây!"
Ông đứng dậy, cái lưng có hơi ê một chút liền lấy tay vịnh vào tay bà: "Đỡ tôi, đỗ tôi,..."
"Đang đỡ đây!", bà Trịnh ra vẻ ghét bỏ.
Nhìn thái độ của bà, tâm tình ông Trịnh Thuyết rất vui vẻ: "Ê bà, tôi rất thích chọc bà. Cứ như hồi mới quen nhau vậy đó. Tôi vào thay quần áo. Đừng có mà đi rình!"
Bà Trịnh đẩy tay ông Trịnh ra sau đó ngồi trên sofa, mắt dán lên màn hình: "Không thèm!"
(Ren... Ren...)
Tiếng chuông cửa reo liên tục, bà Trịnh vẫn ngồi xem tivi bình thường. Đến khi ông Trịnh thay quần áo ra bảo:
"Này, bà lãng tai vừa thôi. Có người bấm chuông kìa."
"Ai tìm ông giờ này vậy?", bà ấn tắt tivi rồi càm ràm bước ra mở cửa.
Mới mở cửa thì nước mưa đã tạt vào nhà. Bà loay hoay một lúc thì người đội mũ đen xông thẳng vào bên trong.
Bà Trịnh hét lên ngăn lại: "Cậu là ai? Tôi báo cảnh sát!"
Người áo đen quay lại: "Là tôi đây!"
Bà Trịnh ôm trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lòng ngực của mình: "Xém chút nữa cậu hại cái mạng già này rồi!"
"Viện trưởng đâu?"
"Đang ở trong."
Người áo đen dường như rất rành cấu trúc bên trong căn nhà, chẳng mất bao lâu đã đứng trước mặt Trịnh Thuyết. Hắn không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
"Sư phụ, mau giúp con!"
"Ta đã nói ngươi rồi. Cái gì cũng phải từ từ. Dục tốc bất đạt. Ngươi không nghe?"
Người mặc áo đen quỳ xuống: "Con xin người. Chỉ cần trong tay con có tất cả. Con sẽ cung phụng hết cho người.
Cả đời này, người không cần lo nghĩ gì nữa. Yên tâm mà an hưởng tuổi già."
Trịnh Thuyết thở dài. Còn trẻ ông Trịnh với bà Trịnh khó có con nên xem đứa trẻ ở trước mặt như con ruột.
"Ai biểu ông thấy nó đáng thương làm gì?", bà Trịnh thở dài. Sau đó lại nói thêm vào:
"Giúp nó đi. Ở đó bày đặc bày điều."
Trịnh Thuyết nghiêm giọng: "Nói đi, lần này là gì?"
"Kết quả xét nghiệm. Hắn đã phái người đi điều tra rồi."
"Haha. Còn tưởng chuyện gì. Chuyện này quá dễ rồi. Nhưng mà,..."
Lão Trịnh ngồi xuống: "Cái giá hơi bị đắt à nha!"
"Được. Con đồng ý!", người áo đen đứng dậy. Nhét vào tay lão Trịnh một túi đen dày cộm.
"Hơi..."
Người áo đen lấy trong túi nhỏ ống quần cộc màu đèn to đặt lên cạnh lão:
"Con biết lưng của người được không khoe. Cái này kê lưng là hết đau!"
Lão Trịnh nhìn bà Trịnh rồi cười tít mắt: "Được. Ngươi yên tâm về đi. Chuyện còn lại giao cho ta!"
Đạt được mục đích, người áo đen kéo mũ xuống rời đi lập tức. Hắn đi đến cửa vội quay lại nhắc nhở:
"Xoá "CCTV" hôm nay."
Lão Trịnh nhìn vợ: "Bà biết làm gì chưa?"
Bà Trịnh gật đầu: "Camera hỏng rồi xóa làm cái gì?"
"Bà chưa đi sửa sao?"
"Không phải tôi không sửa. Mà thợ sửa chúng nó chưa đến!"
Lão Trịnh cầm chìa khóá ra khỏi nhà còn không quên chọc tức bà Trịnh: "Bà có gọi đâu mà chúng đến. Làm đi nha. Già rồi vừa lãng tai và hay quen. Ai yêu bà nổi?"
"Ông chứ ai, ông già!"
Viện trưởng Thuyết lái xe đến bệnh viện, trên đường đi ông lấy điện thoại ra gọi.
Đầu dây bên kia bắt máy: "Nghe"
"Xử lý sạch sẽ."
"Vâng"
Cú điện thoại vừa cúp, tiếng sét rầm lên. Đánh trúng cây cổ thụ. Viện trưởng Thuyết ngồi trong xe, chỉ thấy một tia lửa xẹt ngang. Cây cổ thụ bị sét đánh gãy ngay lập tức, đổ xuống trước đầu xe của lão. Lão kinh hồn bạt vía đến sắc mặt không còn một hột máu. Với lấy trong học xe chai thuốc trợ tim lập tức nuốt vào.
Đến khi lấy lại hơi thở ông ấy mới có thể mở miệng:
"Tạ ơn các cụ. Các cụ gánh còng lưng!"
Chỉ một chút nữa thôi, Trịnh Thuyết đã đi theo tổ tiên. Ông ta lấy lại bình tĩnh sau đó vỗ tay lên vô lăng cười ngã ngửa: "Haha. Kẻ ác thường sống lâu!"
Tối đó, bầu trời như rung chuyển, trong phòng thí nghiệm, từng ống máu được đặt vào máy. Chiếc máy xoay vòng tròn theo lực ly tâm.
"Ca này bao lâu có kết quả?"
"Nhanh nhất là 20 phút nữa,...
Một lúc sau lại buông cô ra. Lửa giận trong người bốc lên. Anh không tin người như cô lại có gan suy nghĩ chuyện hại người.
Một lúc sau lại buông cô ra. Lửa giận trong người bốc lên. Anh không tin người như cô lại có gan suy nghĩ chuyện hại người.
"Mạc Thiên Di, rốt cuộc em suy nghĩ cái gì vậy? Em có biết tôi ghét nhất là kẻ xấu hay không? Pháp luật chưa kết án. Dù là vậy, em cũng không nên có suy nghĩ đó."
Dòng suy nghĩ của anh bị cắt ngang bởi tiếng gọi của Trung Hiếu:
"Hưng thiếu, đã đến bệnh viện."
Trung Hiếu bước xuống che ô cho anh bế cô vào khoa cấp cứu. Trước khi giao cô cho bác sĩ, anh căn dặn bác sĩ trực:
"Kích động dẫn đến bất tỉnh. Anh nhớ làm xét nghiệm xem trong máu có thành phần nào bất thường không giúp tôi!"
Trung Hiếu nhìn nét mặt mệt mỏi của Phục Hưng mà lo lắng: "Hưng thiếu, có cần về nhà nghỉ một lúc. Ở đây có tôi canh chừng rồi, ngài yên tâm."
Nguyễn Phục Hưng đưa tay lên xoa xoa thái dương: "Không cần. Cậu mau đi điều tra cho tôi, gần đây Mạc Thiên Di có uống thuốc hay dùng thứ gì bất thường không?"
"Vâng! Tôi đi làm ngay. Tôi sẽ bảo Hoàng n ở đây với ngài."
Phục Hưng gật đầu: "Được."
Trời mưa không dứt, đài truyền hình thông báo có bão. Viện trưởng Trịnh Thuyết ngồi nhâm nhi một tách trà gừng nóng thở dài:
"Chuyến này bệnh viện nhiều việc rồi!"
Bà Trịnh đưa chiếc áo khoác bằng len bông cho ông: "Ông đi cẩn thận!
Viện trưởng kinh ngạc nhìn bà: "Ủa? Tôi đi đâu?"
Bà Trịnh đứng chống tay lên hông: "Thôi mấy chục tuổi, đầu bạc hết rồi còn ở đó làm bộ làm tịch."
Ông bỏ tách trà xuống, nhận lấy chiếc áo từ tay bà: "Bà biết tôi đi luôn?"
"Cái lão già này, tôi ở với ông mấy chục năm chứ không phải ở ngày một, ngày hai mà ở đó. Mỗi lần có bão là có tai nạn. Tôi chỉ mong mọi người khoẻ mạnh. Ông bớt việc lại dành thời gian cho tôi."
"Haha. Đi đây!"
Ông đứng dậy, cái lưng có hơi ê một chút liền lấy tay vịnh vào tay bà: "Đỡ tôi, đỗ tôi,..."
"Đang đỡ đây!", bà Trịnh ra vẻ ghét bỏ.
Nhìn thái độ của bà, tâm tình ông Trịnh Thuyết rất vui vẻ: "Ê bà, tôi rất thích chọc bà. Cứ như hồi mới quen nhau vậy đó. Tôi vào thay quần áo. Đừng có mà đi rình!"
Bà Trịnh đẩy tay ông Trịnh ra sau đó ngồi trên sofa, mắt dán lên màn hình: "Không thèm!"
(Ren... Ren...)
Tiếng chuông cửa reo liên tục, bà Trịnh vẫn ngồi xem tivi bình thường. Đến khi ông Trịnh thay quần áo ra bảo:
"Này, bà lãng tai vừa thôi. Có người bấm chuông kìa."
"Ai tìm ông giờ này vậy?", bà ấn tắt tivi rồi càm ràm bước ra mở cửa.
Mới mở cửa thì nước mưa đã tạt vào nhà. Bà loay hoay một lúc thì người đội mũ đen xông thẳng vào bên trong.
Bà Trịnh hét lên ngăn lại: "Cậu là ai? Tôi báo cảnh sát!"
Người áo đen quay lại: "Là tôi đây!"
Bà Trịnh ôm trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lòng ngực của mình: "Xém chút nữa cậu hại cái mạng già này rồi!"
"Viện trưởng đâu?"
"Đang ở trong."
Người áo đen dường như rất rành cấu trúc bên trong căn nhà, chẳng mất bao lâu đã đứng trước mặt Trịnh Thuyết. Hắn không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
"Sư phụ, mau giúp con!"
"Ta đã nói ngươi rồi. Cái gì cũng phải từ từ. Dục tốc bất đạt. Ngươi không nghe?"
Người mặc áo đen quỳ xuống: "Con xin người. Chỉ cần trong tay con có tất cả. Con sẽ cung phụng hết cho người.
Cả đời này, người không cần lo nghĩ gì nữa. Yên tâm mà an hưởng tuổi già."
Trịnh Thuyết thở dài. Còn trẻ ông Trịnh với bà Trịnh khó có con nên xem đứa trẻ ở trước mặt như con ruột.
"Ai biểu ông thấy nó đáng thương làm gì?", bà Trịnh thở dài. Sau đó lại nói thêm vào:
"Giúp nó đi. Ở đó bày đặc bày điều."
Trịnh Thuyết nghiêm giọng: "Nói đi, lần này là gì?"
"Kết quả xét nghiệm. Hắn đã phái người đi điều tra rồi."
"Haha. Còn tưởng chuyện gì. Chuyện này quá dễ rồi. Nhưng mà,..."
Lão Trịnh ngồi xuống: "Cái giá hơi bị đắt à nha!"
"Được. Con đồng ý!", người áo đen đứng dậy. Nhét vào tay lão Trịnh một túi đen dày cộm.
"Hơi..."
Người áo đen lấy trong túi nhỏ ống quần cộc màu đèn to đặt lên cạnh lão:
"Con biết lưng của người được không khoe. Cái này kê lưng là hết đau!"
Lão Trịnh nhìn bà Trịnh rồi cười tít mắt: "Được. Ngươi yên tâm về đi. Chuyện còn lại giao cho ta!"
Đạt được mục đích, người áo đen kéo mũ xuống rời đi lập tức. Hắn đi đến cửa vội quay lại nhắc nhở:
"Xoá "CCTV" hôm nay."
Lão Trịnh nhìn vợ: "Bà biết làm gì chưa?"
Bà Trịnh gật đầu: "Camera hỏng rồi xóa làm cái gì?"
"Bà chưa đi sửa sao?"
"Không phải tôi không sửa. Mà thợ sửa chúng nó chưa đến!"
Lão Trịnh cầm chìa khóá ra khỏi nhà còn không quên chọc tức bà Trịnh: "Bà có gọi đâu mà chúng đến. Làm đi nha. Già rồi vừa lãng tai và hay quen. Ai yêu bà nổi?"
"Ông chứ ai, ông già!"
Viện trưởng Thuyết lái xe đến bệnh viện, trên đường đi ông lấy điện thoại ra gọi.
Đầu dây bên kia bắt máy: "Nghe"
"Xử lý sạch sẽ."
"Vâng"
Cú điện thoại vừa cúp, tiếng sét rầm lên. Đánh trúng cây cổ thụ. Viện trưởng Thuyết ngồi trong xe, chỉ thấy một tia lửa xẹt ngang. Cây cổ thụ bị sét đánh gãy ngay lập tức, đổ xuống trước đầu xe của lão. Lão kinh hồn bạt vía đến sắc mặt không còn một hột máu. Với lấy trong học xe chai thuốc trợ tim lập tức nuốt vào.
Đến khi lấy lại hơi thở ông ấy mới có thể mở miệng:
"Tạ ơn các cụ. Các cụ gánh còng lưng!"
Chỉ một chút nữa thôi, Trịnh Thuyết đã đi theo tổ tiên. Ông ta lấy lại bình tĩnh sau đó vỗ tay lên vô lăng cười ngã ngửa: "Haha. Kẻ ác thường sống lâu!"
Tối đó, bầu trời như rung chuyển, trong phòng thí nghiệm, từng ống máu được đặt vào máy. Chiếc máy xoay vòng tròn theo lực ly tâm.
"Ca này bao lâu có kết quả?"
"Nhanh nhất là 20 phút nữa,...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.