Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Chương 67: Bí mật

Td180694

10/05/2024

"Hưng thiếu, Trung Hiếu báo tin Thiên Di tiểu thư không sử dụng cái gì bất thường."

"Còn những tấm ảnh thì sao?"

"Không ghi người gửi chỉ ghi người nhận!", Hoàng Ân thấy có cái gì đó không đúng.

"Vậy có nên ngài nghi ngờ?"

Nguyễn Phục Hưng gật đầu. Có người cố tình nhắm vào Mạc Thiên Di. Nhưng anh hiện tại vẫn chưa rõ tại sao người đó lại làm như vậy. Nếu muốn biết thì chúng ta phải thử thôi.

"Bằng cách nào?"

Nguyễn Phục Hưng nhìn vào kết quả xét nghiệm máu mà cười khẩy.

"Hoàng Ân, cậu theo cha tôi bao nhiêu năm. Cậu có biết trong cái đêm ba bị tấn công vì sao ba tôi lại chạy vào nhà của gia đình Mạc Thiên Di không?"

"Tôi nghe lão gia đi thăm bạn!"

"Hoàng Ân, ở lại đây canh chừng. Tôi về nhà một chuyến!"

Hoàng Ân gật đầu: "Để tôi say người chở ngài về."

Phục Hưng lắc đầu: "Không cần, đưa chìa khoa cho tôi là được!"

Lấy chìa khoa xong, Phục Hưng ấn thang máy xuống tầm hầm lái xe rời khỏi bệnh viện. Trước khi nổ máy, anh cẩn thận xem lại thứ đang giấu trong túi áo. Sau khi xác nhận an toàn, anh đạp ga nhanh nhất có thể.

Xe dừng lại trước cổng, Phục Hưng vào sofa ngồi bảo người hầu mang một tách trà ấm. Anh bật tin tức lên xem.

Sau khi uống hết tách trà, anh đứng dậy về thư phòng.

"Hưng thiếu, ngài nên ăn một chút gì đó. Đồ ăn đã được chuẩn bị", quản gia sợ Phục Hưng đói nên mời ngài ấy.

Nguyễn Phục Hưng đưa tay lên ra hiệu không ăn. Sau đó anh bước lên tầng hai. Anh nghi ngờ có người trong nhà ra tay với Thiên Di. Mọi chuyện diễn ra vẫn như thói quen lúc anh về nhà. Hoàn toàn không có gì bất thường.

Thư phòng này dành cho anh. Bình thường chỉ có quản gia được phép vào quét dọn. Căn phòng này như một thư viện thu nhỏ. Nó được lão Nguyễn đích thân thuê người về vẽ từng chi tiết. Từng món đồ trong này đều do lão

Nguyễn lo liệu. Phải nói lão Nguyễn đặt hết tâm tư vào người con trai này.

Phục Hưng cảm thấy nhói ở tim một chút. Anh biết rằng, cho dù ba anh không làm sai thì khoảng cách giữa anh và Mạc Thiên Di đã rất xa rồi.

Gạt sang một bên, Phục Hưng bước đến kệ sách hàng thứ ba bên phải. Hàng này chỉ duy nhất một cuốn sách màu đỏ không có tên. Anh đẩy cuốn sách vào một cái, cánh cửa sau lưng anh mở ra. Anh bước vào cánh cửa, lúc đèn bật lên, một phòng thí nghiệm thu nhỏ hiện ra.

Anh lấy trong túi áo của mình ba ống máu đặt vào máy. Tiếp đó anh bật lên và chờ đợi kết quả.

Phục Hưng cảm thấy hơi choáng nên anh bước ra phòng sách. Định nằm lên sofa thì phát hiện ở trên kệ sách, có một cuốn sách bị rơi ra.

Anh bước đến nhặt lên để vào chỗ cũ. Vô tình phát hiện được cuốn sổ bằng da. Dòng chữ "Kỷ yếu" được khắc tỉ mỉ.

Kệ sách ở vị trí này hiếm khi anh động đến. Vật này không liên quan đến anh. Tại sao nó lại nằm ở đây?

Phục Hưng mở cuốn sổ ra xem, khi nút khóa sổ bật ra, cùng lúc một mảnh giấy nhỏ ngả màu rơi ra.

Nét chữ ghi tay bằng mực tiếp lem màu nhưng vẫn có thể đọc được. Nguyễn Phục Hưng đem cuốn sách ngồi vào bàn bật đèn lên. Anh chăm chú đọc từng dòng, từng dòng. Đến cuối cùng có dòng chữ:

"Thương anh, Cẩm Hường tái bút". Tay anh bắt đầu run lên.

Lật vào trang đầu tiên của cuốn sổ. Anh trở nên khó thở. Những gì anh nhìn thấy trước mắt giống như một trò đùa của số phận.

Anh ném cuốn sổ đi rồi hét: "Tại sao vậy?"



Không biết trôi qua bao lâu, Nguyễn Phục Hưng vẫn ngồi ở bàn làm việc. Cảm giác mệt mỏi bao trùm.

Ngay lúc đó, âm thanh báo hiệu kết quả vang lên. Nguyễn Phục Hưng đứng dậy đi về phía máy tính. Kết quả này hoàn toàn trong dự đoán của anh. Cầm tờ kết quả, anh ngồi gục xuống.

"Thuốc trị trầm cảm quá liều cho phép? Vậy nên suy nghĩ tiêu cực đâm ra hoang tưởng?"

Bây giờ điều anh mong muốn chính là ngủ một giấc mọi việc lại trở về như lúc đầu.

(Bệnh viện)

"Chào viện trưởng, chúng ta lại gặp nhau!", người đàn ông ngồi xuống, chéo chân. Bàn tay năm ngón lần lượt gõ xuống bàn.

Âm thanh vừa đủ, từng nhịp lần lượt, từng nhịp khiến người đối diện khẽ rùng mình:

"Chúng ta chờ đã khá lâu, bây giờ còn thiếu một chữ ký?"

Viện trưởng Trịnh Thuyết ở bên cạnh không dám ngồi, ông rót tách trà, hai tay cung kính:

"Mời ngài dùng trà. Trà này tuy đắng mà rất thơm. Từ từ thưởng thức mới thấy vị ngọt!"

Người đàn ông tựa lưng thoải mái nhận lấy tách trà, thổi nhẹ rồi uống:

"Để lâu trà nguội không ngon?"

"Tại sao ông lại làm như vậy? Chẳng phải là người nhà hay sao?"

Người đàn ông cười khẩy: "Người nhà thì đã sao? Có những thứ tước đoạt nó vui hơn là có sẵn. Hắn nằm ở đó cũng hơi bị lâu rồi đấy. Mau cho hắn tỉnh lại đi!"

"Sáng thấy ngày gọi tôi đã chuẩn bị xong hết rồi. Ngày muốn đi luôn không? Nhưng bên kia thì sao?"

"Tôi tự có sắp xếp. Đã đến lúc chúng ta đi gặp người anh em cũ rồi đó."

Người đàn ông đứng lên vỗ vai viện trưởng: "Gừng càng già càng cay."

"Haha..."

Hai người khoác vai cười ngặt nghẽo đi ra ngoài. Đột nhiên người đàn ông đó đứng lại:

"Không đúng. Chúng ta phải giả vờ buồn rầu như vậy mới phải!"

"Đúng... Đúng...", viện trưởng Trịnh gật đầu mời người đàn ông đó đi trước.

Bác sĩ Trịnh đã đợi sẵn ở cửa, thấy viện trưởng đến, bác sĩ cúi người chào:

"Viện trưởng!"

"Tình hình sao rồi?"

"Bình thường tiêm 3 mũi thuốc. Sáng nay đã ngưng. Vừa mở mắt, có thể nói chuyện được."

Viện trưởng Trịnh Thuyết vỗ vai bác sĩ Trịnh: "Làm tốt lắm. Cậu chờ nhận email thăng chức đi nha!"

Bác sĩ Trịnh cười tít cả mắt: "Cảm ơn viện trưởng. Tôi chờ hơi lâu rồi ấy."

Trịnh Thuyết bóp chặt bả vai của bác sĩ Trịnh: "Dục tốc bất đạt. Không nói với cậu nữa. Tôi vào đây."

Hai người đàn ông bước vào phòng bệnh. Bác sĩ Trịnh ở ngoài đóng cửa canh chừng còn không quên lẩm bẩm:

"Câu này tôi đã nghe ông nói rất nhiều, đến nay cũng gần một năm mà tôi vẫn chưa nhận được email? Lão hồ ly."



Người đàn ông bước đến cạnh giường bệnh nắm tôi bàn tay của lão Nguyễn: "Sao rồi?"

Nguyễn lão miệng ú ớ: "Mệt"

"Không sao, tỉnh lại là tốt rồi!", viện trưởng ở bên cạnh nói xen vào.

Người đàn ông vuốt ve gương mặt của lão Nguyễn chầm chậm nói: "Chuyện tao nói mày nghĩ đến đâu rồi?"

"Không... Không..."

Người đàn ông hai mắt đỏ ngầu, vung tay lên dùng một lực mạnh:

"Chát"

Lão Nguyễn đau đến ứa nước mắt. Nhưng không phải vì cái tát mà là vì đau lòng.

"Em đối xử với anh tệ lắm sao?"

Người đàn ông đứng dậy cười lớn: "Không, mày đối xử rất tốt. Nhưng mà cái gì mày cũng bắt tao làm theo hết.

Trước mặt mày, tao như con cún nhỏ. Chẳng biết khi nào có thể ngóc đầu lên làm người. Vậy cho nên trả cho tao đi. Dù sao mày cũng sắp chết đến nơi rồi. Giữ tài sản này để làm gì?"

Nguyễn lão giận run cả người, miệng méo, tay chân co quắp lại.

Người đàn ông ngồi xuống: "Ấy đừng... Đừng... Bây giờ lão già mày chưa chết được. Ký vào tờ di chúc này đi rồi hả lên đường. Nghe hong?"

"Không ký!"

Trịnh Thuyết coi kịch hay thì nói xen vào: "Không ký thì lăn tay cũng được, Nguyễn lão gia há!"

Người đàn ông vung tay lên tát vào má còn lại của Nguyễn lão:

"Tên khốn chết tiệt. Nếu em gái tao không ngu muội yêu mày. Tao chắc chắn sẽ không phục tùng mày đâu. Mày dùng bùa mê thuốc lú khiến em tao yêu mày bất chấp. Rồi làm cho nó bụng to lên. Gia đình tao tan nát cũng vì mày. Thằng khốn! Mày trả hết lại cho tao đi!"

"Mau lấy ra."

Người đàn ông nhìn viện trưởng Trịnh rồi quát to luôn.

Trịnh Thuyết bình thản lấy trong túi quần của mình ra hộp mực lăn tay màu đỏ: "Đừng vội. Sống vội mau chết!"

"Phí lời!"

Người đàn ông nắm lấy tay của Nguyễn lão mà ghì chặt lên mực đỏ lăn tay. Hắn giữ chặt đến mức bao nhiêu thù hận đều trút lên. Rõ rệt từng móng tay bấu vào da thịt của Nguyễn lão.

Hắn đột nhiên buông ra: "Thôi không ép buộc ngươi. Cho ngươi xem cái này vậy."

Hắn lấy trong túi ra chiếc điện thoại di động vào trình phát video. Ấn nút "phát". Màn hình hiện ra một bóng dáng quen thuộc.

Lão Nguyễn lại lên cơn giận run rẩy nhưng tay chân bị thuốc tê là cho không cử động được.

"Ngươi muốn gì?"

Người đàn ông ngồi xuống cạnh giường. Vẻ mặt trở lại bình thản:

"Chỉ cần ta tức giận thêm một lần nữa là "bùm". Con trai cưng của ngươi vĩnh viễn biến mất. Ta mà vui thì bình an vô sự,..."

Nguyễn lão nằm trên giường không làm gì được. Nếu không phải hắn tin tưởng người đàn ông trước mặt tuyệt đối không uống cạn ly rượu đó. Càng không rời vào tình huống như hôm nay.

"Ngươi ký hay không ký?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook