Chương 54: Một người đang trong mớ hỗn độn
Td180694
10/05/2024
"Một người đang trong mớ hỗn độn còn có thể an ủi người khác sao? Thật nực cười!"
Nguyễn Phục Hưng lắc ly rượu ở trong tay đưa lên miệng uống cạn. Từ nơi anh ngồi có thể nhìn xuống cảnh toàn thành phố. Trong lòng anh hoàn toàn sụp đổ, thứ mình có được đều đánh đổi bằng nỗi đau của người khác sao?
"Những đứa trẻ bị đánh cấp tuổi thơ?"
Nguyễn Phục Hưng tức giận, anh ném ly rượu xuống nền gạch lạnh lẽo. Những mảnh vỡ văng tung toé khắp mặt sàn, hỗn độn. Có lẽ anh cảm thấy mình thật không đáng sống.
Dù sao cũng là đàn ông, không thể khóc. Anh thở dài nốc cạn chai rượu.
Ông ấy thật sự rất tốt với anh. Từng ấy năm như vậy mà nuôi anh khôn lớn, cũng chưa từng để anh thiếu thốn thứ gì.
Nhưng thật sự, anh không thể chấp nhận nổi người cha tôn kính của mình lại là người xấu trong mắt biết bao người.
Chạy trốn ư? Chạy đi đâu?
Chối bỏ ư? Không thể.
Tựa như cả thân thể đang chìm xuống vũng bùn không lối thoát. Mệt quá anh chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Tiếng gõ cửa dồn dập.
Nguyễn Phục Hưng nhíu mày khẽ chớp mi.
"Hưng đại thiếu, ngài mau mở cửa đi!"
"Lão gia! Hay chúng ta tong cửa?"
"Cái tên trời đánh nó làm cái quái gì trong đó vậy? Mau phá cửa đi, 3 ngày rồi còn gì? Lũ vô dụng các ngươi..."
"Rầm"
Cửa nhà bị phá tan, Nguyễn lão run run chống gậy bước vào căn nhà lộn xộn vỏ chai rượu. Tiếng bước chân cộng thêm tiếng lạo xạo của những chiếc vỏ chai làm Phục Hưng giật mình. Từ "ba" nghẹn lại cổ họng.
"B... a.."
"Cái thằng này, mày làm cái gì vậy?"
Trung Hiếu nhào đến đỡ Phục Hưng dậy, còn Hoàng n đứng cạnh đỡ lão gia:
"Lão gia đừng tức giận ảnh hưởng sức khoẻ!"
Nguyễn Phục Hưng không còn sức ngồi dậy, đầu choáng váng chỉ muốn nôn:
"Oe"
Lão Nguyễn tức giận, tay ôm ngực:
"Tụi bây xem còn ra thể thống gì nữa? Mau lôi nó vào bệnh viện truyền nước đi. Trả lại thằng con trắng trẻo, khỏe mạnh cho ta. Nhanh lên!"
Sau câu nói đó, mãi đến khi tỉnh dậy, Nguyễn Phục Hưng thấy nhìn đang nằm trong bệnh viện truyền nước.
Nhìn đồng hồ điểm 12 giờ, Nguyễn Phục Hưng khó khăn ngồi dậy, tay nhanh rút ống truyền dịch ra. Anh không muốn sống, thật sự không muốn sống. Anh loạng choạng bước nhanh ra cửa thì bị hai tên bảo vệ bên ngoài chặn lại:
"Hưng thiếu, lão gia có căn dặn ngài không được đi đâu hết. Yên tâm mà dưỡng bệnh!"
Cảm thấy đầu óc quay cuồng. Anh đành trở về nằm trên giường bệnh. Chưa đầy 5 phút đã có bác sĩ và y tá đến kiểm tra cho anh.
"Hưng thiếu, ngài thật là may mắn. Nếu không phát hiện sớm, không những dạ dày mà còn kéo theo... Thật không tưởng tượng được. Một người có thể uống rượu liên tục 3 ngày không ăn?"
Bác sĩ còn chưa nói dứt câu là nghe ngoài cửa có tiếng động:
"Nguyễn Phục Hưng, thằng trời đánh này..."
"Hưng lão gia!", bác sĩ cúi chào còn giải thích bệnh tình. Hiện tại tình trạng ổn định nên ông cũng xin phép lão gia rời đi.
Trong phòng, chỉ còn lại hai cha con bọn họ và tiếng máy điều hòa.
Nguyễn lão ho vài tiếng rồi đi đến sofa ngồi xuống:
"Ta không biết con đã gặp phải chuyện gì không vui. Nhưng ta hy vọng, con trai của ta không phải là một kẻ yếu đuối không thiết sống như vậy?"
Nguyễn Phục Hưng không nhìn lão Nguyễn, ánh mắt nhìn sang chỗ khác rồi cười khinh biệt:
"Vậy thì nên thế nào?"
Nguyễn lão thở dài, giọng có hơi nghẹn lại: "Có lẽ ta đã sai rồi. Ta nên để con làm một bác sĩ hơn là sợ con gặp nguy hiểm mà lúc con mất trí lại đi giấu con. Ít ra lúc đó, ta nhìn thấy được sự tích cực của con. Cảm giác hăng say miệt mài, ý chí hay hơn nữa là dũng cảm giành giật sự sống... Ta luôn muốn dành những thứ tốt nhất cho con, đừng như vậy nữa. Dậy đi mà làm người..."
Ánh mắt Nguyễn Phục Hưng phát ra những tia máu đỏ ngầu, tay vịnh chặt ga giường hằn lại thành nếp nhăn khó nhìn: "Muốn tốt kể cả làm những chuyện bất chính, bẩn thỉu ư?"
Nguyễn lão nghe xong tay run run chống gậy bước tới gần Phục Hưng. Lão giơ bàn tay nhăn nheo lên giáng một cái thật mạnh vào mặt của anh.
"Con bị mất trí chứ đâu mất não, mà ăn nói xằng bậy? Ta nói cho con biết, ta làm gì cũng không thẹn với lòng. Coi như con bị bệnh ăn nói lung tung. Đừng có khiến lão già này thất vọng nữa. Con muốn là bác sĩ thì làm, làm doanh nhân thì làm, tùỳ con. Con phải nhớ một chuyện, dù chuyện gì xảy ra, con vẫn là con của ta. Một tay ta nuôi con khôn lớn. Có được ngày hôm nay là nhờ ta. Nghe rõ chưa?"
Nguyễn Phục Hưng không nói chỉ im lặng.
Nguyễn lão không sai, hoàn toàn không sai. Anh là gì có tư cách nói lão?
Lão Nguyễn ra khỏi phòng đóng cửa lại. Căn phòng trở nên yên tĩnh đáng sợ. Thế giới của anh lúc này như màn đêm bao phủ, tối tăm đến nghẹt thở.
"Cốc.. Cốc..."
Cửa phòng gõ vài tiếng, sau đó lại có người bước vào:
"Hưng thiếu, có người tự xưng là vợ của ngài muốn gặp!"
"Là Lâm Chi Chi sao? Phiền phức!"
"Không phải, cô gái này cũng mặc áo bệnh nhân!"
"Mạc Thiên Di? Cho vào đi!"
Nguyễn Phục Hưng nằm xuống, anh kéo chăn đắp ngang ngực mình. Hít thở thật sâu, anh không muốn người khác thấy mình yếu đuối.
Cửa phòng mở ra, một dáng người nhỏ nhắn, tóc xãa nhìn rất thuỳ mị đi vào:
"Tôi nghe người ta nói anh bị bệnh."
Anh ngồi dậy tựa lưng ra sau: "Không nặng lắm!"
"Ngày mai cô xuất viện đúng không? Cô yên tâm, tôi cho người đưa cô về nhà!"
"Nhà? Của chúng ta sao?"
Nguyễn Phục Hưng không nói chỉ gật đầu. Anh với tay muốn uống một chút nước. Mạc Thiên Di thấy vậy liền vội đi đến, nâng ly rót nước cho anh.
"Không cần, cô cũng là bệnh nhân!"
Mạc Thiên Di cười dịu dàng, gương mặt có hơi ửng đỏ: "Tôi khoẻ rồi. Hơn nữa, anh là chồng tôi. Việc chăm sóc anh cũng là đương nhiên!"
"Không cần, cô cũng là bệnh nhân!"
Mạc Thiên Di cười dịu dàng, gương mặt có hơi ửng đỏ: "Tôi khoẻ rồi. Hơn nữa, anh là chồng tôi. Việc chăm sóc anh cũng là đương nhiên!"
Anh nghe đến đoạn cô kêu anh bằng chồng bỗng dưng cười một cái. Sau đó lại thấy có vẻ không đúng liền thu lại. Gương mặt lạnh lùng: "Nếu không còn việc gì khác, cô về nghỉ đi!"
Mạc Thiên Di lắc đầu: "Tôi về phòng bệnh cũng không ngủ được, tôi ở đây một chút, không phiền anh chứ?"
Nguyễn Phục Hưng ho nhẹ: "Miễn không gây ra tiếng động lớn là được!"
Cô gật đầu, quay lưng đi.
"Cô đi đâu đó?"
Mạc Thiên Di vừa đi vừa xắn tay áo lên: "Tôi đi nhúng khăn lau cho anh!"
"Không cần!"
"Cần chứ, anh bị bệnh nên đâu có tắm được!"
"Ai nói cô là tôi không tắm được?"
"Bác sĩ!"
Anh lẩm bẩm trong miệng: "Bác sĩ nào mai tôi đuổi việc hắn ta!
Nguyễn Phục Hưng lắc ly rượu ở trong tay đưa lên miệng uống cạn. Từ nơi anh ngồi có thể nhìn xuống cảnh toàn thành phố. Trong lòng anh hoàn toàn sụp đổ, thứ mình có được đều đánh đổi bằng nỗi đau của người khác sao?
"Những đứa trẻ bị đánh cấp tuổi thơ?"
Nguyễn Phục Hưng tức giận, anh ném ly rượu xuống nền gạch lạnh lẽo. Những mảnh vỡ văng tung toé khắp mặt sàn, hỗn độn. Có lẽ anh cảm thấy mình thật không đáng sống.
Dù sao cũng là đàn ông, không thể khóc. Anh thở dài nốc cạn chai rượu.
Ông ấy thật sự rất tốt với anh. Từng ấy năm như vậy mà nuôi anh khôn lớn, cũng chưa từng để anh thiếu thốn thứ gì.
Nhưng thật sự, anh không thể chấp nhận nổi người cha tôn kính của mình lại là người xấu trong mắt biết bao người.
Chạy trốn ư? Chạy đi đâu?
Chối bỏ ư? Không thể.
Tựa như cả thân thể đang chìm xuống vũng bùn không lối thoát. Mệt quá anh chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Tiếng gõ cửa dồn dập.
Nguyễn Phục Hưng nhíu mày khẽ chớp mi.
"Hưng đại thiếu, ngài mau mở cửa đi!"
"Lão gia! Hay chúng ta tong cửa?"
"Cái tên trời đánh nó làm cái quái gì trong đó vậy? Mau phá cửa đi, 3 ngày rồi còn gì? Lũ vô dụng các ngươi..."
"Rầm"
Cửa nhà bị phá tan, Nguyễn lão run run chống gậy bước vào căn nhà lộn xộn vỏ chai rượu. Tiếng bước chân cộng thêm tiếng lạo xạo của những chiếc vỏ chai làm Phục Hưng giật mình. Từ "ba" nghẹn lại cổ họng.
"B... a.."
"Cái thằng này, mày làm cái gì vậy?"
Trung Hiếu nhào đến đỡ Phục Hưng dậy, còn Hoàng n đứng cạnh đỡ lão gia:
"Lão gia đừng tức giận ảnh hưởng sức khoẻ!"
Nguyễn Phục Hưng không còn sức ngồi dậy, đầu choáng váng chỉ muốn nôn:
"Oe"
Lão Nguyễn tức giận, tay ôm ngực:
"Tụi bây xem còn ra thể thống gì nữa? Mau lôi nó vào bệnh viện truyền nước đi. Trả lại thằng con trắng trẻo, khỏe mạnh cho ta. Nhanh lên!"
Sau câu nói đó, mãi đến khi tỉnh dậy, Nguyễn Phục Hưng thấy nhìn đang nằm trong bệnh viện truyền nước.
Nhìn đồng hồ điểm 12 giờ, Nguyễn Phục Hưng khó khăn ngồi dậy, tay nhanh rút ống truyền dịch ra. Anh không muốn sống, thật sự không muốn sống. Anh loạng choạng bước nhanh ra cửa thì bị hai tên bảo vệ bên ngoài chặn lại:
"Hưng thiếu, lão gia có căn dặn ngài không được đi đâu hết. Yên tâm mà dưỡng bệnh!"
Cảm thấy đầu óc quay cuồng. Anh đành trở về nằm trên giường bệnh. Chưa đầy 5 phút đã có bác sĩ và y tá đến kiểm tra cho anh.
"Hưng thiếu, ngài thật là may mắn. Nếu không phát hiện sớm, không những dạ dày mà còn kéo theo... Thật không tưởng tượng được. Một người có thể uống rượu liên tục 3 ngày không ăn?"
Bác sĩ còn chưa nói dứt câu là nghe ngoài cửa có tiếng động:
"Nguyễn Phục Hưng, thằng trời đánh này..."
"Hưng lão gia!", bác sĩ cúi chào còn giải thích bệnh tình. Hiện tại tình trạng ổn định nên ông cũng xin phép lão gia rời đi.
Trong phòng, chỉ còn lại hai cha con bọn họ và tiếng máy điều hòa.
Nguyễn lão ho vài tiếng rồi đi đến sofa ngồi xuống:
"Ta không biết con đã gặp phải chuyện gì không vui. Nhưng ta hy vọng, con trai của ta không phải là một kẻ yếu đuối không thiết sống như vậy?"
Nguyễn Phục Hưng không nhìn lão Nguyễn, ánh mắt nhìn sang chỗ khác rồi cười khinh biệt:
"Vậy thì nên thế nào?"
Nguyễn lão thở dài, giọng có hơi nghẹn lại: "Có lẽ ta đã sai rồi. Ta nên để con làm một bác sĩ hơn là sợ con gặp nguy hiểm mà lúc con mất trí lại đi giấu con. Ít ra lúc đó, ta nhìn thấy được sự tích cực của con. Cảm giác hăng say miệt mài, ý chí hay hơn nữa là dũng cảm giành giật sự sống... Ta luôn muốn dành những thứ tốt nhất cho con, đừng như vậy nữa. Dậy đi mà làm người..."
Ánh mắt Nguyễn Phục Hưng phát ra những tia máu đỏ ngầu, tay vịnh chặt ga giường hằn lại thành nếp nhăn khó nhìn: "Muốn tốt kể cả làm những chuyện bất chính, bẩn thỉu ư?"
Nguyễn lão nghe xong tay run run chống gậy bước tới gần Phục Hưng. Lão giơ bàn tay nhăn nheo lên giáng một cái thật mạnh vào mặt của anh.
"Con bị mất trí chứ đâu mất não, mà ăn nói xằng bậy? Ta nói cho con biết, ta làm gì cũng không thẹn với lòng. Coi như con bị bệnh ăn nói lung tung. Đừng có khiến lão già này thất vọng nữa. Con muốn là bác sĩ thì làm, làm doanh nhân thì làm, tùỳ con. Con phải nhớ một chuyện, dù chuyện gì xảy ra, con vẫn là con của ta. Một tay ta nuôi con khôn lớn. Có được ngày hôm nay là nhờ ta. Nghe rõ chưa?"
Nguyễn Phục Hưng không nói chỉ im lặng.
Nguyễn lão không sai, hoàn toàn không sai. Anh là gì có tư cách nói lão?
Lão Nguyễn ra khỏi phòng đóng cửa lại. Căn phòng trở nên yên tĩnh đáng sợ. Thế giới của anh lúc này như màn đêm bao phủ, tối tăm đến nghẹt thở.
"Cốc.. Cốc..."
Cửa phòng gõ vài tiếng, sau đó lại có người bước vào:
"Hưng thiếu, có người tự xưng là vợ của ngài muốn gặp!"
"Là Lâm Chi Chi sao? Phiền phức!"
"Không phải, cô gái này cũng mặc áo bệnh nhân!"
"Mạc Thiên Di? Cho vào đi!"
Nguyễn Phục Hưng nằm xuống, anh kéo chăn đắp ngang ngực mình. Hít thở thật sâu, anh không muốn người khác thấy mình yếu đuối.
Cửa phòng mở ra, một dáng người nhỏ nhắn, tóc xãa nhìn rất thuỳ mị đi vào:
"Tôi nghe người ta nói anh bị bệnh."
Anh ngồi dậy tựa lưng ra sau: "Không nặng lắm!"
"Ngày mai cô xuất viện đúng không? Cô yên tâm, tôi cho người đưa cô về nhà!"
"Nhà? Của chúng ta sao?"
Nguyễn Phục Hưng không nói chỉ gật đầu. Anh với tay muốn uống một chút nước. Mạc Thiên Di thấy vậy liền vội đi đến, nâng ly rót nước cho anh.
"Không cần, cô cũng là bệnh nhân!"
Mạc Thiên Di cười dịu dàng, gương mặt có hơi ửng đỏ: "Tôi khoẻ rồi. Hơn nữa, anh là chồng tôi. Việc chăm sóc anh cũng là đương nhiên!"
"Không cần, cô cũng là bệnh nhân!"
Mạc Thiên Di cười dịu dàng, gương mặt có hơi ửng đỏ: "Tôi khoẻ rồi. Hơn nữa, anh là chồng tôi. Việc chăm sóc anh cũng là đương nhiên!"
Anh nghe đến đoạn cô kêu anh bằng chồng bỗng dưng cười một cái. Sau đó lại thấy có vẻ không đúng liền thu lại. Gương mặt lạnh lùng: "Nếu không còn việc gì khác, cô về nghỉ đi!"
Mạc Thiên Di lắc đầu: "Tôi về phòng bệnh cũng không ngủ được, tôi ở đây một chút, không phiền anh chứ?"
Nguyễn Phục Hưng ho nhẹ: "Miễn không gây ra tiếng động lớn là được!"
Cô gật đầu, quay lưng đi.
"Cô đi đâu đó?"
Mạc Thiên Di vừa đi vừa xắn tay áo lên: "Tôi đi nhúng khăn lau cho anh!"
"Không cần!"
"Cần chứ, anh bị bệnh nên đâu có tắm được!"
"Ai nói cô là tôi không tắm được?"
"Bác sĩ!"
Anh lẩm bẩm trong miệng: "Bác sĩ nào mai tôi đuổi việc hắn ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.