Chương 53: Tôi được nuôi lớn từ đây?
Td180694
10/05/2024
Xe chạy trên cao tốc thì Trung Hiếu phát hiện có việc bất ổn. Anh chạy tăng tốc, chiếc xe ngoài sau cũng tăng tốc theo.
Anh giảm tốc một chút, chiếc xe ngoài sau cũng không qua mặt.
"Hưng thiếu, hình như có người theo dõi. Ngài ngồi cho chắc vào!"
Nguyễn Phục Hưng không động, anh vẫn tựa lưng nắm mắt.
"Ừ."
Trung Hiếu chuyên tâm lái xe, sau mấy vòng cũng cắt đuôi được bọn theo dõi. Sau đó, anh chở Nguyễn Phục Hưng đến một con hẻm nhỏ rồi dừng xe lại. Anh vòng ra sau mở cửa xe:
"Hưng thiếu, đến nơi rồi!"
Nguyễn Phục Hưng bước xuống, đi theo người dẫn đường đã đợi sẵn.
Băng qua một cánh rừng nhỏ mới đến kho hàng cũ. 3 người bọn họ nấp mình sau một cây cổ thụ to. Tên thuộc hạ dẫn đường báo:
"Thưa Hưng thiếu, chính là đây!"
Trước mắt anh là một xưởng bị bỏ hoang. Có một mảng tôn bị tháo dỡ, từ đó có thể nhìn thấy bên trong.
Những chiếc sắt rất cao và to, xếp thành một dãy nối dài.
"Cái này là?"
Nguyễn Phục Hưng không còn tin vào những gì mình nhìn thấy. Những chiếc lòng không dùng cho thú. Ở đó, các em bé nhỏ bị xích lại.
"Thật vậy sao?", giọng Phục Hưng có chút nghẹn.
Trung Hiếu nhìn tên dẫn dường. Tên dẫn đường chỉ biết gật đầu không nói.
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy, Trung Hiếu lấy tay cản anh:
"Ngài định làm gì?"
"Cứu người!"
"Không được!"
Trung Hiếu lo lắng nói: "Hay chúng ta về trước?"
Nguyễn Phục Hưng thật sự rất đau đầu, hơn nữa bọn họ thế cô sức yếu. Muốn làm gì cũng phải có kế hoạch rõ ràng. Do dự một lúc anh mới nói:
"Được!"
Lên xe, Phục Hưng hỏi:
"'Cái này chính là bí mật mà ta nghe được sao?"
"Còn những cái khủng khiếp hơn nữa. Tốt nhất ngài đừng nên biết!"
Nguyễn Phục Hưng thở dài, anh không ngờ người cha mà mình tôn kính bấy lâu lại có thể làm ra những chuyện như vậy.
"Trung Hiếu, ngươi không sợ ta nói cho lão gia, ngươi dẫn ta đến đây sao?"
Trung Hiếu nhìn kính chiếu hậu, tay vỗ bánh lái hai cái. Sắc mặt vẫn như cũ:
"Nếu ngài tin tưởng lão gia thì ngài đã không bảo tôi đi điều tra. Hơn nữa, tôi còn điều tra được công ty góp vốn cho chúng ta là một công ty trá hình. Tiền được chuyển từ những hoạt động như vậy!"
Phục Hưng cười khẩy: "Như vậy tiền trước giờ nuôi tôi lớn là tiền thế này sao?"
Nhất thời khó chấp nhận, Nguyễn Phục Hưng hét lên: "Mau dừng xe!"
"Nhưng mà..."
"Dừng xe lại ngay cho tôi!"
Xe dừng lại, Nguyễn Phục Hưng mở cửa bước ra. Tình hình có vẻ căng thẳng, một bên là vách núi, bên còn lại là vực thẳm.
Vẻ mặt Nguyễn Phục Hưng đỏ bừng, anh bước thật nhanh đi về phía vực thẳm. Trung Hiếu hốt hoảng, anh chạy theo ôm chân của Phục Hưng:
"Đại thiếu gia của tôi ơi, ngài đừng như vậy!"
Anh như bị đóng băng làm cho Phục Hưng không thể nào nhất chân lên được.
"Ngươi bị điên à? Mau buông ta ra!"
"Ngài hứa với tôi ngài đừng như có nghĩ quẩn. Ngài từng là bác sĩ, từng cứu rất nhiều người. Hơn nửa, tiền lão gia nuôi cậu từ hoạt động của trung tâm thương mại..."
Nguyễn Phục Hưng trừng mắt: "Ngươi nói ta là bác sĩ? Cứu người?"
Trung Hiếu gật đầu: "Thiếu gia, trong lần người cứu những đứa trẻ vô tình bị mảnh vỡ rơi trúng đầu dẫn đến mất trí nhớ tạm thời. Hơn nữa, lão gia căn dặn phải giấu chuyện này, để cho ngài kế thừa sản nghiệp của nhà họ
Nguyễn."
Nguyễn Phục Hưng khó thở, những điều vừa rồi không thể dung nạp vào đầu anh.
Anh xoay người trở lại xe.
"Hưng thiếu, ngài đi đâu đó?"
"Vào trong xe!"
Nghe câu này Trung Hiếu thở phào nhẹ nhõm. Anh buông chân của Phục Hưng ra.
Đại thiếu gia không còn người cản trở liền dùng hết sức mình chạy thật nhanh lấy tay mình đấm vào vách đá. Có lẽ khi phát tiết như vậy, anh mới thấy dễ chịu.
Trung Hiếu hoảng hốt nhào đến ôm lấy bàn tay đang chảy máu của anh.
"Nguyễn Phục Hưng, ngài điên rồi!"
"Ngươi dám gọi tên ta sao?"
Vừa nói xong Phục Hưng dùng hết sức đấm vào người của Trung Hiếu, làm anh ngã nhào ra sau, mắt nổ đom đóm.
Phục Hưng giơ nắm đấm lên chuẩn bị trút giận.
"Ngài trước giờ chưa từng đánh tôi. Nếu đánh tôi, ngài thấy dễ chịu thì cứ đánh!"
Nguyễn Phục Hưng buông tay, ngồi bệt xuống, thở dốc.
Thật lâu sau đó, anh mới lên tiếng:
"Về thôi!"
"Vâng thưa Hưng thiếu!"
Đúng lúc điện thoại reo lên. Là bệnh viện gọi. Ban đầu anh không định nghe, nhưng suy nghĩ lại liền ấn đồng ý.
Một chất giọng ấm áp nhẹ nhàng hỏi:
"Nguyễn Phục Hưng, anh về chưa?"
Anh trầm giọng: "Sao cô có số của tôi?"
Mạc Thiên Di bên này cầm điện thoại tay hơi run một tí: "Là bệnh viện cho!"
"Có gì mau nói?"
"Ớ đây tôi không quen ai. Tôi thấy hơi sợ. Nhưng nếu anh bận thì không cần về đâu."
Chân mày anh nới lỏng một chút, trầm giọng:
"ป!"
"Tút... Tút""Hưng thiếu, ngài đi đâu đó?"
"Vào trong xe!"
Nghe câu này Trung Hiếu thở phào nhẹ nhõm. Anh buông chân của Phục Hưng ra.
Đại thiếu gia không còn người cản trở liền dùng hết sức mình chạy thật nhanh lấy tay mình đấm vào vách đá. Có lẽ khi phát tiết như vậy, anh mới thấy dễ chịu.
Trung Hiếu hoảng hốt nhào đến ôm lấy bàn tay đang chảy máu của anh.
"Nguyễn Phục Hưng, ngài điên rồi!"
"Ngươi dám gọi tên ta sao?"
Vừa nói xong Phục Hưng dùng hết sức đấm vào người của Trung Hiếu, làm anh ngã nhào ra sau, mắt nổ đom đóm.
Phục Hưng giơ nắm đấm lên chuẩn bị trút giận.
"Ngài trước giờ chưa từng đánh tôi. Nếu đánh tôi, ngài thấy dễ chịu thì cứ đánh!"
Nguyễn Phục Hưng buông tay, ngồi bệt xuống, thở dốc.
Thật lâu sau đó, anh mới lên tiếng:
"Về thôi!"
"Vâng thưa Hưng thiếu!"
Đúng lúc điện thoại reo lên. Là bệnh viện gọi. Ban đầu anh không định nghe, nhưng suy nghĩ lại liền ấn đồng ý.
Một chất giọng ấm áp nhẹ nhàng hỏi:
"Nguyễn Phục Hưng, anh về chưa?"
Anh trầm giọng: "Sao cô có số của tôi?"
Mạc Thiên Di bên này cầm điện thoại tay hơi run một tí: "Là bệnh viện cho!"
"Có gì mau nói?"
"Ớ đây tôi không quen ai. Tôi thấy hơi sợ. Nhưng nếu anh bận thì không cần về đâu."
Chân mày anh nới lỏng một chút, trầm giọng:
"ป!"
"Tút... Tút""Hưng thiếu, ngài đi đâu đó?"
"Vào trong xe!"
Nghe câu này Trung Hiếu thở phào nhẹ nhõm. Anh buông chân của Phục Hưng ra.
Đại thiếu gia không còn người cản trở liền dùng hết sức mình chạy thật nhanh lấy tay mình đấm vào vách đá. Có lẽ khi phát tiết như vậy, anh mới thấy dễ chịu.
Trung Hiếu hoảng hốt nhào đến ôm lấy bàn tay đang chảy máu của anh.
"Nguyễn Phục Hưng, ngài điên rồi!"
"Ngươi dám gọi tên ta sao?"
Vừa nói xong Phục Hưng dùng hết sức đấm vào người của Trung Hiếu, làm anh ngã nhào ra sau, mắt nổ đom đóm.
Phục Hưng giơ nắm đấm lên chuẩn bị trút giận.
"Ngài trước giờ chưa từng đánh tôi. Nếu đánh tôi, ngài thấy dễ chịu thì cứ đánh!"
Nguyễn Phục Hưng buông tay, ngồi bệt xuống, thở dốc.
Thật lâu sau đó, anh mới lên tiếng:
"Về thôi!"
"Vâng thưa Hưng thiếu!"
Đúng lúc điện thoại reo lên. Là bệnh viện gọi. Ban đầu anh không định nghe, nhưng suy nghĩ lại liền ấn đồng ý.
Một chất giọng ấm áp nhẹ nhàng hỏi:
"Nguyễn Phục Hưng, anh về chưa?"
Anh trầm giọng: "Sao cô có số của tôi?"
Mạc Thiên Di bên này cầm điện thoại tay hơi run một tí: "Là bệnh viện cho!"
"Có gì mau nói?"
"Ớ đây tôi không quen ai. Tôi thấy hơi sợ. Nhưng nếu anh bận thì không cần về đâu."
Chân mày anh nới lỏng một chút, trầm giọng:
"ป!"
"Tút... Tút""Hưng thiếu, ngài đi đâu đó?"
"Vào trong xe!"
Nghe câu này Trung Hiếu thở phào nhẹ nhõm. Anh buông chân của Phục Hưng ra.
Đại thiếu gia không còn người cản trở liền dùng hết sức mình chạy thật nhanh lấy tay mình đấm vào vách đá. Có lẽ khi phát tiết như vậy, anh mới thấy dễ chịu.
Trung Hiếu hoảng hốt nhào đến ôm lấy bàn tay đang chảy máu của anh.
"Nguyễn Phục Hưng, ngài điên rồi!"
"Ngươi dám gọi tên ta sao?"
Vừa nói xong Phục Hưng dùng hết sức đấm vào người của Trung Hiếu, làm anh ngã nhào ra sau, mắt nổ đom đóm.
Phục Hưng giơ nắm đấm lên chuẩn bị trút giận.
"Ngài trước giờ chưa từng đánh tôi. Nếu đánh tôi, ngài thấy dễ chịu thì cứ đánh!"
Nguyễn Phục Hưng buông tay, ngồi bệt xuống, thở dốc.
Thật lâu sau đó, anh mới lên tiếng:
"Về thôi!"
"Vâng thưa Hưng thiếu!"
Đúng lúc điện thoại reo lên. Là bệnh viện gọi. Ban đầu anh không định nghe, nhưng suy nghĩ lại liền ấn đồng ý.
Một chất giọng ấm áp nhẹ nhàng hỏi:
"Nguyễn Phục Hưng, anh về chưa?"
Anh trầm giọng: "Sao cô có số của tôi?"
Mạc Thiên Di bên này cầm điện thoại tay hơi run một tí: "Là bệnh viện cho!"
"Có gì mau nói?"
"Ớ đây tôi không quen ai. Tôi thấy hơi sợ. Nhưng nếu anh bận thì không cần về đâu."
Chân mày anh nới lỏng một chút, trầm giọng:
"ừ!"
"Tút... Tút"
Mạc Thiên Di đầu dây bên kia trùng xuống. Cô không nghĩ là anh lại cúp máy nhanh đến vậy. Cô thở dài: "Xin lỗi đã làm phiền!"
Không thấy người ngồi sau có động tĩnh, Trung Hiếu mới hỏi:
"Thiếu gia, vậy chúng ta đi đâu? Bệnh viện?"
Tâm trạng của anh hơi xấu:
"Về nhà!
Anh giảm tốc một chút, chiếc xe ngoài sau cũng không qua mặt.
"Hưng thiếu, hình như có người theo dõi. Ngài ngồi cho chắc vào!"
Nguyễn Phục Hưng không động, anh vẫn tựa lưng nắm mắt.
"Ừ."
Trung Hiếu chuyên tâm lái xe, sau mấy vòng cũng cắt đuôi được bọn theo dõi. Sau đó, anh chở Nguyễn Phục Hưng đến một con hẻm nhỏ rồi dừng xe lại. Anh vòng ra sau mở cửa xe:
"Hưng thiếu, đến nơi rồi!"
Nguyễn Phục Hưng bước xuống, đi theo người dẫn đường đã đợi sẵn.
Băng qua một cánh rừng nhỏ mới đến kho hàng cũ. 3 người bọn họ nấp mình sau một cây cổ thụ to. Tên thuộc hạ dẫn đường báo:
"Thưa Hưng thiếu, chính là đây!"
Trước mắt anh là một xưởng bị bỏ hoang. Có một mảng tôn bị tháo dỡ, từ đó có thể nhìn thấy bên trong.
Những chiếc sắt rất cao và to, xếp thành một dãy nối dài.
"Cái này là?"
Nguyễn Phục Hưng không còn tin vào những gì mình nhìn thấy. Những chiếc lòng không dùng cho thú. Ở đó, các em bé nhỏ bị xích lại.
"Thật vậy sao?", giọng Phục Hưng có chút nghẹn.
Trung Hiếu nhìn tên dẫn dường. Tên dẫn đường chỉ biết gật đầu không nói.
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy, Trung Hiếu lấy tay cản anh:
"Ngài định làm gì?"
"Cứu người!"
"Không được!"
Trung Hiếu lo lắng nói: "Hay chúng ta về trước?"
Nguyễn Phục Hưng thật sự rất đau đầu, hơn nữa bọn họ thế cô sức yếu. Muốn làm gì cũng phải có kế hoạch rõ ràng. Do dự một lúc anh mới nói:
"Được!"
Lên xe, Phục Hưng hỏi:
"'Cái này chính là bí mật mà ta nghe được sao?"
"Còn những cái khủng khiếp hơn nữa. Tốt nhất ngài đừng nên biết!"
Nguyễn Phục Hưng thở dài, anh không ngờ người cha mà mình tôn kính bấy lâu lại có thể làm ra những chuyện như vậy.
"Trung Hiếu, ngươi không sợ ta nói cho lão gia, ngươi dẫn ta đến đây sao?"
Trung Hiếu nhìn kính chiếu hậu, tay vỗ bánh lái hai cái. Sắc mặt vẫn như cũ:
"Nếu ngài tin tưởng lão gia thì ngài đã không bảo tôi đi điều tra. Hơn nữa, tôi còn điều tra được công ty góp vốn cho chúng ta là một công ty trá hình. Tiền được chuyển từ những hoạt động như vậy!"
Phục Hưng cười khẩy: "Như vậy tiền trước giờ nuôi tôi lớn là tiền thế này sao?"
Nhất thời khó chấp nhận, Nguyễn Phục Hưng hét lên: "Mau dừng xe!"
"Nhưng mà..."
"Dừng xe lại ngay cho tôi!"
Xe dừng lại, Nguyễn Phục Hưng mở cửa bước ra. Tình hình có vẻ căng thẳng, một bên là vách núi, bên còn lại là vực thẳm.
Vẻ mặt Nguyễn Phục Hưng đỏ bừng, anh bước thật nhanh đi về phía vực thẳm. Trung Hiếu hốt hoảng, anh chạy theo ôm chân của Phục Hưng:
"Đại thiếu gia của tôi ơi, ngài đừng như vậy!"
Anh như bị đóng băng làm cho Phục Hưng không thể nào nhất chân lên được.
"Ngươi bị điên à? Mau buông ta ra!"
"Ngài hứa với tôi ngài đừng như có nghĩ quẩn. Ngài từng là bác sĩ, từng cứu rất nhiều người. Hơn nửa, tiền lão gia nuôi cậu từ hoạt động của trung tâm thương mại..."
Nguyễn Phục Hưng trừng mắt: "Ngươi nói ta là bác sĩ? Cứu người?"
Trung Hiếu gật đầu: "Thiếu gia, trong lần người cứu những đứa trẻ vô tình bị mảnh vỡ rơi trúng đầu dẫn đến mất trí nhớ tạm thời. Hơn nữa, lão gia căn dặn phải giấu chuyện này, để cho ngài kế thừa sản nghiệp của nhà họ
Nguyễn."
Nguyễn Phục Hưng khó thở, những điều vừa rồi không thể dung nạp vào đầu anh.
Anh xoay người trở lại xe.
"Hưng thiếu, ngài đi đâu đó?"
"Vào trong xe!"
Nghe câu này Trung Hiếu thở phào nhẹ nhõm. Anh buông chân của Phục Hưng ra.
Đại thiếu gia không còn người cản trở liền dùng hết sức mình chạy thật nhanh lấy tay mình đấm vào vách đá. Có lẽ khi phát tiết như vậy, anh mới thấy dễ chịu.
Trung Hiếu hoảng hốt nhào đến ôm lấy bàn tay đang chảy máu của anh.
"Nguyễn Phục Hưng, ngài điên rồi!"
"Ngươi dám gọi tên ta sao?"
Vừa nói xong Phục Hưng dùng hết sức đấm vào người của Trung Hiếu, làm anh ngã nhào ra sau, mắt nổ đom đóm.
Phục Hưng giơ nắm đấm lên chuẩn bị trút giận.
"Ngài trước giờ chưa từng đánh tôi. Nếu đánh tôi, ngài thấy dễ chịu thì cứ đánh!"
Nguyễn Phục Hưng buông tay, ngồi bệt xuống, thở dốc.
Thật lâu sau đó, anh mới lên tiếng:
"Về thôi!"
"Vâng thưa Hưng thiếu!"
Đúng lúc điện thoại reo lên. Là bệnh viện gọi. Ban đầu anh không định nghe, nhưng suy nghĩ lại liền ấn đồng ý.
Một chất giọng ấm áp nhẹ nhàng hỏi:
"Nguyễn Phục Hưng, anh về chưa?"
Anh trầm giọng: "Sao cô có số của tôi?"
Mạc Thiên Di bên này cầm điện thoại tay hơi run một tí: "Là bệnh viện cho!"
"Có gì mau nói?"
"Ớ đây tôi không quen ai. Tôi thấy hơi sợ. Nhưng nếu anh bận thì không cần về đâu."
Chân mày anh nới lỏng một chút, trầm giọng:
"ป!"
"Tút... Tút""Hưng thiếu, ngài đi đâu đó?"
"Vào trong xe!"
Nghe câu này Trung Hiếu thở phào nhẹ nhõm. Anh buông chân của Phục Hưng ra.
Đại thiếu gia không còn người cản trở liền dùng hết sức mình chạy thật nhanh lấy tay mình đấm vào vách đá. Có lẽ khi phát tiết như vậy, anh mới thấy dễ chịu.
Trung Hiếu hoảng hốt nhào đến ôm lấy bàn tay đang chảy máu của anh.
"Nguyễn Phục Hưng, ngài điên rồi!"
"Ngươi dám gọi tên ta sao?"
Vừa nói xong Phục Hưng dùng hết sức đấm vào người của Trung Hiếu, làm anh ngã nhào ra sau, mắt nổ đom đóm.
Phục Hưng giơ nắm đấm lên chuẩn bị trút giận.
"Ngài trước giờ chưa từng đánh tôi. Nếu đánh tôi, ngài thấy dễ chịu thì cứ đánh!"
Nguyễn Phục Hưng buông tay, ngồi bệt xuống, thở dốc.
Thật lâu sau đó, anh mới lên tiếng:
"Về thôi!"
"Vâng thưa Hưng thiếu!"
Đúng lúc điện thoại reo lên. Là bệnh viện gọi. Ban đầu anh không định nghe, nhưng suy nghĩ lại liền ấn đồng ý.
Một chất giọng ấm áp nhẹ nhàng hỏi:
"Nguyễn Phục Hưng, anh về chưa?"
Anh trầm giọng: "Sao cô có số của tôi?"
Mạc Thiên Di bên này cầm điện thoại tay hơi run một tí: "Là bệnh viện cho!"
"Có gì mau nói?"
"Ớ đây tôi không quen ai. Tôi thấy hơi sợ. Nhưng nếu anh bận thì không cần về đâu."
Chân mày anh nới lỏng một chút, trầm giọng:
"ป!"
"Tút... Tút""Hưng thiếu, ngài đi đâu đó?"
"Vào trong xe!"
Nghe câu này Trung Hiếu thở phào nhẹ nhõm. Anh buông chân của Phục Hưng ra.
Đại thiếu gia không còn người cản trở liền dùng hết sức mình chạy thật nhanh lấy tay mình đấm vào vách đá. Có lẽ khi phát tiết như vậy, anh mới thấy dễ chịu.
Trung Hiếu hoảng hốt nhào đến ôm lấy bàn tay đang chảy máu của anh.
"Nguyễn Phục Hưng, ngài điên rồi!"
"Ngươi dám gọi tên ta sao?"
Vừa nói xong Phục Hưng dùng hết sức đấm vào người của Trung Hiếu, làm anh ngã nhào ra sau, mắt nổ đom đóm.
Phục Hưng giơ nắm đấm lên chuẩn bị trút giận.
"Ngài trước giờ chưa từng đánh tôi. Nếu đánh tôi, ngài thấy dễ chịu thì cứ đánh!"
Nguyễn Phục Hưng buông tay, ngồi bệt xuống, thở dốc.
Thật lâu sau đó, anh mới lên tiếng:
"Về thôi!"
"Vâng thưa Hưng thiếu!"
Đúng lúc điện thoại reo lên. Là bệnh viện gọi. Ban đầu anh không định nghe, nhưng suy nghĩ lại liền ấn đồng ý.
Một chất giọng ấm áp nhẹ nhàng hỏi:
"Nguyễn Phục Hưng, anh về chưa?"
Anh trầm giọng: "Sao cô có số của tôi?"
Mạc Thiên Di bên này cầm điện thoại tay hơi run một tí: "Là bệnh viện cho!"
"Có gì mau nói?"
"Ớ đây tôi không quen ai. Tôi thấy hơi sợ. Nhưng nếu anh bận thì không cần về đâu."
Chân mày anh nới lỏng một chút, trầm giọng:
"ป!"
"Tút... Tút""Hưng thiếu, ngài đi đâu đó?"
"Vào trong xe!"
Nghe câu này Trung Hiếu thở phào nhẹ nhõm. Anh buông chân của Phục Hưng ra.
Đại thiếu gia không còn người cản trở liền dùng hết sức mình chạy thật nhanh lấy tay mình đấm vào vách đá. Có lẽ khi phát tiết như vậy, anh mới thấy dễ chịu.
Trung Hiếu hoảng hốt nhào đến ôm lấy bàn tay đang chảy máu của anh.
"Nguyễn Phục Hưng, ngài điên rồi!"
"Ngươi dám gọi tên ta sao?"
Vừa nói xong Phục Hưng dùng hết sức đấm vào người của Trung Hiếu, làm anh ngã nhào ra sau, mắt nổ đom đóm.
Phục Hưng giơ nắm đấm lên chuẩn bị trút giận.
"Ngài trước giờ chưa từng đánh tôi. Nếu đánh tôi, ngài thấy dễ chịu thì cứ đánh!"
Nguyễn Phục Hưng buông tay, ngồi bệt xuống, thở dốc.
Thật lâu sau đó, anh mới lên tiếng:
"Về thôi!"
"Vâng thưa Hưng thiếu!"
Đúng lúc điện thoại reo lên. Là bệnh viện gọi. Ban đầu anh không định nghe, nhưng suy nghĩ lại liền ấn đồng ý.
Một chất giọng ấm áp nhẹ nhàng hỏi:
"Nguyễn Phục Hưng, anh về chưa?"
Anh trầm giọng: "Sao cô có số của tôi?"
Mạc Thiên Di bên này cầm điện thoại tay hơi run một tí: "Là bệnh viện cho!"
"Có gì mau nói?"
"Ớ đây tôi không quen ai. Tôi thấy hơi sợ. Nhưng nếu anh bận thì không cần về đâu."
Chân mày anh nới lỏng một chút, trầm giọng:
"ừ!"
"Tút... Tút"
Mạc Thiên Di đầu dây bên kia trùng xuống. Cô không nghĩ là anh lại cúp máy nhanh đến vậy. Cô thở dài: "Xin lỗi đã làm phiền!"
Không thấy người ngồi sau có động tĩnh, Trung Hiếu mới hỏi:
"Thiếu gia, vậy chúng ta đi đâu? Bệnh viện?"
Tâm trạng của anh hơi xấu:
"Về nhà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.