Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Chương 45: Này, đừng làm phiền bạn trai tôi

Td180694

08/05/2024

"Mạc Thiên Di, cô không sao chứ?"

"Vâng, tôi không sao!"

Đăng Quân chỉnh lại nhiệt độ trong xe ấm hơn. Anh còn không quên chỉnh ghế cho cô hơi tựa ra sau.

Anh nhìn cô rồi hỏi:

"Là người đó sao?"

Mạc Thiên Di gật đầu.

"Cô bị ngốc à? Hắn đâu có đẹp trai hơn tôi. Càng không có gia tài kếch xù như tôi. Hắn không thương cô thì tôi thương, được chưa?"

Mạc Thiên Di vừa khóc vừa cười:

"Anh không phải gu của tôi. Có ai lại an ủi người thất tình như anh không?"

"Đừng nói nhiều nữa, đây này!"

Đăng Quân đưa tay lấy ly trà sữa ra cho cô:

"Mua 1 tặng 1."

Mạc Thiên Di vừa cười vừa lau nước mắt, lần này không phải là lần đầu tiên thất tình. Nhưng đây là lần đầu tiên được an ủi theo cách đặt biệt như vậy.

Cô nhẹ nhàng cầm lấy ly trà sữa uống một ngụm nhưng sau trà sữa lại có vị đắng chát như vậy.

"Cảm ơn!"

Đăng Quân cười cười, tay vỗ vào vô lăng:

"Không cần cảm ơn. Trừ lương là được!"

Mạc Thiên Di nghe vậy khóc lớn hơn nữa.

"Thôi thôi không trừ thì không trừ!"

Nghỉ ngơi được một chút cuối cùng đã đến nơi. Mạc Thiên Di xuống xe bước nhanh về phía nhà vệ sinh để thay quần áo. Nếu không thay e rằng sẽ bị cảm lạnh mất.

Cô thay bộ váy đỏ hở lưng. Làn da trắng, đôi môi hồng quyến rũ vô cùng.

Thiên Di bước ra đến cửa lại va đầu vào một người đàn ông. Cô ngẩng mặt lên bất ngờ lùi về sau vài bước.

"Nguyễn Phục Hưng, anh sao lại tránh em?"

"Phiền thật, tôi có quen cô sao?"

Cô níu tay anh, vừa hay Lâm Chi Chi cũng đi từ nhà vệ sinh ra, mơ hồ không rõ hai người nói gì chỉ thấy đang giằng co nhau.

Lâm Chi Chi liếc nhìn, cô nện mạnh giày cao gót bước đi trên sàn nhà. Tiếng giày cao gót phát ra lanh lãnh khiến

Nguyễn Phục Hưng phải liếc nhìn.

Tình huống như thế này giống như đang đánh ghen vậy. Lâm Chi Chi bước bên cạnh anh, ánh mắt như mũi tên sắc nhọn.

"Hai người đang làm cái gì đấy? Đứng ở nơi như vậy níu kéo?"

Nguyễn Phục Hưng nét mặt tự nhiên nói:

"Không có gì!"

Đúng lúc Hoàng Đăng Quân cũng xuất hiện, anh bước nhanh về phía Mạc Thiên Di kéo cô ra sau mình. Anh rõ biết người phụ nữ trước mắt nhìn không có ý tốt nên muốn bảo vệ Mạc Thiên Di.

Chi Chi nhìn thấy anh như vậy cười khẩy, bàn tay Lâm Chi Chi ôm cánh tay Nguyễn Phục Hưng hơi siết lại.

"Cô với anh ấy có quen biết thế nào tôi không quan tâm. Nhưng hiện tại anh ấy là vị hôn phu của tôi. Tôi hy vọng sau này cô nên biết hai chữ "né tránh" viết như thế nào!"

Hoàng Đăng Quân lên tiếng: "Trên đời này không phải chỉ có một mình hắn là đàn ông!"

"Anh quản người phụ nữ của anh cho tốt đi!"



Hoàng Đăng Quân vẫn kiên quyết: "'Sao nào? Cô ấy tốt sẵn rồi cần gì quản. Quản tốt cái miệng của cô kìa!"

"Anh?"

Lâm Chi Chi tức đến giậm chân. Nguyễn Phục Hưng đưa tay lên miệng ho nhẹ nhắc nhở:

"Đừng ồn! Đi thôi!"

Lúc anh đi ngang qua Mạc Thiên Di, ánh mắt còn không thèm nhìn cô lấy một cái.

Mạc Thiên Di đau lòng. Cô lùi về sau, lòng ngực nặng nề như sắp vỡ tung.

"Muốn khóc cứ khóc đi. Không cần phải nhịn!", Đăng Quân đỡ lấy cô.

Mạc Thiên Di khóe mắt ửng đỏ. Cô lắc đầu:

"Chúng ta sắp đến giờ họp rồi. Đừng để chuyện cá nhân của tôi ảnh hưởng đến công ty!"

"Thật là không sao chứ?"

Mạc Thiên Di gật đầu. Hoàng Đăng Quân sốt ruột, anh quất lên:

"Không nổi thì cứ nói sao phải gồng mình lên như vậy?"

"Tôi ổn. Tôi thất tình nhưng phải làm việc để sống. Thất tình mất việc luôn còn động lực đâu?"

"Haha. Được, làm tốt tôi mời cô đi ăn!"

"Không phải trừ lương nữa chứ?"

Anh cười khẩy, không nói gì bước đi. Trong lòng nghĩ cô gái này thật ngoan cường đáng để theo đuổi. Anh lẩm bẩm:

"Hắn không cần cô thì tôi cần!"

Đăng Quân đi trước, Mạc Thiên Di ôm tài liệu và chiếc laptop bước vào phòng họp đã được bố trí sẵn.

Đột nhiên Đăng Quân quay lại đẩy cô ra sau. Mạc Thiên Di nhíu mày:

"Anh làm gì vậy?"

"Tôi nghĩ ở đây không cần cô!"

Mạc Thiên Di nhìn ra sau lưng anh. Liếc mắt thấy bóng dáng người phụ nữ đang ngồi trong phòng họp. Cô thỏ dài rồi chậm rãi nói:

"Nếu là cô ta thì tôi càng phải đối diện!"

Đăng Quân lắc đầu:

"Tôi sợ cô khóc!"

Mạc Thiên Di cười đẩy anh sang một bên:

"Tôi còn không sợ mà anh sợ sao?"

"Tôi.."

Cô hít thật sâu thẳng lưng bước vào đặt tài liệu để trên bàn.

Người phụ nữ tức giận: "Lại là cô? Cút cho tôi!"

Nguyễn Phục Hưng ngồi chéo chân, đưa mắt nhìn người đối diện:

"Tôi cho cô 5 phút. Nếu không đủ thuyết phục, tự động rời đi!"

Mạc Thiên Di gật đầu:

"Được!"

Hoàng Đăng Quân kéo cô:

"Để tôi!"



Phục Hưng cười khẩy, anh đưa ngón tay thon dài chỉ vào cô: "Cô có 5 phút. Những người khác, không cần!"

Anh bá đạo lên tiếng, những người khác tự mình đứng dậy bước ra. Đi ngang còn kéo theo cả Đăng Quân ra ngoài. Mặc dù Lâm Chi Chi không thích nhưng không thể không nghe theo anh.

Ả đứng dậy đi ngang qua Mạc Thiên Di còn hất tóc vào cô. Nghiến răng bảo:

"Đợi đó!"

Trong phòng chỉ còn lại Nguyễn Phục Hưng và Mạc Thiên Di. Anh đưa tay gõ lên bàn vài cái rồi dứt khoát nói:

"Còn 4 phút!"

Mạc Thiên Di cúi nhìn đóng tài liệu, chúng thật sự rất nhiều và cô không biết bắt đầu từ đâu. Đẩy chúng sang một bên cô nói vào trọng tâm. Mới hết một câu, anh ngắt ngang:

"Tôi chỉ muốn biết lợi ít nhận được khi hợp tác với công ty cô!"

"Lợi nhuận sẽ là 70- 30%. Công ty tôi 30%, công ty anh 70%. Chúng tôi cam đoan với quảng cáo này, doanh số sẽ tăng lên 40%. Nếu không xem như chúng tôi làm miễn phí!"

"Nghe cũng hấp dẫn nhưng chúng tôi không thiếu đối tác như vậy. Còn nữa, quảng cáo mỹ phẩm, người đẹp tôi cũng không thiếu thì công ty cô lấy gì cạnh tranh?"

Anh đứng dậy đi về phía cô, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên:

"Chi bằng ngủ một đêm cùng tôi. Tôi có thể xem xét lại."

Mắt cô ửng đỏ, sống mũi cay xè:

"Anh lặp lại lần nữa?"

"Sao nào? Thiếu gì người muốn leo lên giường của tôi không phải cô cũng vui vẻ hay sao?"

Cô cười như không cười. Cô không tin được người trước mặt là bác sĩ Hưng mà cô từng quen.

Cô đưa tay lên tát vào mặt anh. Một tiếng bạt tai đau đờn truyền đến.

Anh đưa lưỡi chạm vào khóe miệng đang chảy máu của mình. Ánh mắt trở nên hung hăng, bàn tay anh thô bạo nắm lấy cổ tay khóa ở phía sau lưng:

"Cô dám tát tôi?"

"Tôi không nghĩ anh là con người như vậy? Không phải là người mà tôi quen!"

Nguyễn Phục Hưng nắm tay cô đến đỏ, anh tức giận hỏi:

"Tôi từ trước không quen cô. Cô nghe không hiểu hay tai có vấn đề?"

Nghe câu này của anh, hai hàng nước mắt cô chảy ra.

Cô nhớ anh, nhớ sự ấm áp dịu dàng của anh.

Giọng nói nghẹn ngào: "Anh thật sự không quen em sao Nguyễn Phục Hưng?"

Anh không kiên nhẫn liền dùng môi của mình khóa môi cô. Đầu lưỡi nhẹ nhàng di chuyển tiến sâu vào trêu ghẹo.

Tay anh từ từ buông lỏng từ nắm chặt chuyển dần sang ôm eo nhỏ nhắc của cô. Anh muốn xem thử cô gái này có khác biệt so với những người phụ nữ muốn trèo lên giường của anh.

Nhưng cô làm anh khá thất vọng, bàn tay cô vòng qua ôm lấy chiếc eo răn chắc của anh. Sau đó, thuận tay nhéo hong anh một cái thật mạnh. Khiến anh bất ngờ kêu lên.

Chưa hết, cô lấy chân mình giậm lên chân anh. Tức giận nói: "Cầm thú. Anh gặp ai cũng hôn như vậy sao?"

Anh vừa tức giận vừa cười, một cô gái nhìn vẻ ngoài có nét đẹp dịu dàng như vậy nhưng nội tâm thật đáng sợ.

Cô thật sự không động lòng trước nhan sắc của anh sao? Một chút cũng không? Lại có thể kháng cự như vậy?

Khóe môi anh khẽ công lên: "Rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Tốt thôi. Nếu cô đã không ngoan ngoãn thì hậu quả không những cô chịu mà cả công ty cô cũng phải chịu. Không hợp tác với tôi thì đừng hòng hợp tác với công ty nào!"

Anh lạnh lùng bước ra khỏi phòng họp trước khi đi còn quay lại nói với cô:

"Nhưng nếu em cầu xin tôi. Tôi có thể suy nghĩ lại!"

Cô tức giận dùng hết sức để hét:

"Nguyễn Phục Hưng, anh nghe cho rõ đây. Tôi cầu xin ai cũng không bao giờ cầu xin anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook