Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Chương 46: Nghe tin dữ

Td180694

08/05/2024

Hoàng Đăng Quân lái xe trở về công ty, chiếc xe chạy nhanh trên đường cao tốc. Trong xe Mạc Thiên Di không ngừng khóc.

"Quân! Tôi xin nghỉ việc!"

Đăng Quân vẫn chăm chú lái xe, vẻ ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm dậy sóng. Anh gn giọng:

"Không cho!"

Cô vừa khóc vừa nói đứt quãng:

"Tôi... làm mất... hợp đồng nên tôi sẽ chịu trách nhiệm!"

Đăng Quân cười: "Gia đình tôi rất giàu nên không có hợp đồng này vẫn còn nguồn khác để bù vào cô hiểu không?"

Mạc Thiên Di nghe anh nói cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

"Còn nữa, nếu như làm mất hợp đồng đáng lẽ ra cô phải nổ lực làm việc cống hiến cho công ty hơn nữa!'

Mạc Thiên Di không nói thêm cô trầm ngâm nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Cô nhớ lại ánh mắt xa lạ mà Nguyễn Phục Hưng dành cho cô. Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu địa vị của cô đã không bằng anh thì làm gì có thể chung đường được. Nhưng sao anh có thể biệt tâm biệt tích không lời từ biệt. Mà khi gặp lại càng không nhớ đến cô.

Đang miên mang suy nghĩ thì điện thoại cô reo lên. Đầu dây bên kia gấp gáp:

"Di Di mau về nhà liền đi con..."

Chưa dứt lời tiếng chén dĩa rơi xuống nền nhà: "Xoảng"

Cô hốt hoảng gọi: "Cha... mẹ..."

Không có câu trả lời, chỉ có tiếng cười man rợ của người đàn ông.

Cô run rẩy nhìn về phía Hoàng Đăng Quân:

"Quân... Cha mẹ tôi gặp chuyện rồi!"

"Nhà cô ở đâu? Còn nữa, mau báo cảnh sát đi!"

Nước mắt cô trào ra, bàn tay run rẩy ấn phím của điện thoại:

"Cảnh sát ơi... Cha mẹ tôi xảy ra chuyện rồi..."

Gần 30 phút sau cô mới về đến nhà. Trước nhà xe cảnh sát đã có mặt, nhà cô giăng dây phong tỏa.

Hàng xóm xung quanh quây kín. Mạc Thiên Di mở cửa bước ra. Chân cô run đến mức không thể xuống xe được.

Cô không tin được, chân cô rõ ràng vẫn đi lại bình thường nhưng lúc này hoàn toàn không còn sức lực. Mạc Thiên Di vừa khóc vừa lấy tay đấm vào chân mình:

"Tại sao. Mau đứng dậy đi cho tao... Cái chân này, sao mày không nghe lời vậy? Huhu..."

Đăng Quân vòng qua mở cửa xe dìu cô:

"Mạc Thiên Di, nghe tôi nói này, dù có xảy ra chuyện gì cũng phải bình tĩnh biết chưa?"

Cô nghe đến đây càng run hơn nữa, tiếng khóc nhỏ dần nấc nghẹn.

Đăng Quân dìu cô chen qua đám đông đến trước cửa nhà nhưng bị ngăn lại.

Vị cảnh sát bảo:

"Bên trong là hiện trường không thể vào."

"Người thân của cô ấy đang ở trong..."

Vị cảnh sát nhìn cô rồi bảo: "Đợi cấp cứu đến!"

Cô nghẹn giọng hỏi anh:

"Cha mẹ tôi thế nào? Sao các người còn đợi. Mau cho tôi vào đi... Đừng như vậy."

Cô cố chen chân vào trong nhưng đều bị ngăn lại. Cha mẹ cô còn sống hay không, có bị sao không sao không thể nói cho cô một câu vậy?

Cô quỳ xuống, đôi tay níu lấy chân anh cảnh sát:

"Xin anh, nói cho tôi nghe cha mẹ tôi thế nào đi!"

Cô không dám thở, hoàn toàn yên lặng để nghe anh cảnh sát trước mặt báo bình an. Chỉ cần như vậy, trái tim đang treo lơ lửng của cô sẽ được trở lại bình thường. Cô không cần gì hơn, chỉ cần cha mẹ thôi.

"Tôi xin anh..."



Đăng Quân lấy hai tay nắm chặt vai cô:

"Mạc Thiên Di đừng làm loạn. Không giúp ích gì đâu. Nghe tôi, hít thở thật sâu. Chờ cấp cứu đến."

"Nếu là người nhà anh, anh chờ được không?", cô gào lên như mất hết lý trí.

Tiếng xe cấp cứu đến nơi. Băng ca được nhân viên y tế đưa xuống, đi vào trong nhà. Còi xe tắt hẳn, cô nghe thấy không đúng liền hỏi Đăng Quân:

"Quân, sao họ lại tắt còi cấp cứu?"

Anh không biết trả lời thế nào, tay ôm chặt cô hơn: "Không sao, chắc họ đợi lên xe mới bật còi..."

Cô căn bản không nghe anh nói, cô chỉ sợ điều chẳng lành mà thôi.

Người xung quanh bàn tán:

"Lúc nãy tôi nghe có tiếng đập đồ, còn tưởng hai ông bà cãi nhau nên không báo cảnh sát. Đến một lúc sau thì nghe tiếng hét lớn. Rồi im lìm..."

Mạc Thiên Di sợ viễn cảnh không hay xảy ra. Cô chỉ biết nhắm mắt niệm Phật.

"Nghe nói hai ông bà rất hiền có thể gây thù chuốc oán với ai chứ? Tội nhất là đứa con gái..."

Một lúc sau, cảnh sát bắt đầu dẹp đường, băng ca được nhân viên y tế đưa ra, Mạc Thiên Di chỉ thấy người nằm trên băng ca, không biết đó là ai. Tấm vải trắng đắp ngang qua mặt. Bàn tay đeo vòng cẩm thạch màu xanh từ từ buông lỏng xuống. Đó chẳng phải là mẹ của cô sao? Tiếp theo sau đó một băng ca khác được chuyển ra. Chiếc dép đi trong nhà của ba cô cũng rơi ra ngay cửa. Mạc Thiên Di biết cô đã không còn cơ hội để hy vọng nữa rồi.

Càng không thế tin được đó là sự thật.

Cô dùng hết sức của mình vùng tay ra khỏi Đăng Quân, nhào đến ôm cha mẹ của mình. Cảnh sát ngăn cô lại,

Đăng Quân ôm cô lại nhưng cho dù cả thế giới có trói cô lại cô cũng phải nhìn cha mẹ mình lần cuối.

"Cha... mẹ..."

Cô gào thét đến khàn cả cổ cũng không ai trả lời.

"Cha mẹ của con... tỉnh dậy đi mà. Đừng như vậy. Tại sao lại như vậy?"

Trong dòng người xa lạ đó, đột nhiên cô lại trở nên lạc lõng, mất mát.

Đột ngột đến khó chấp nhận.

"Mọi người nhanh giải tán. Hiện trường vụ án đang được điều tra. Tình hình sẽ được công bố sau khi có thông tin chính thức!"

Mạc Thiên Di ngất xỉu ngay tại chỗ. Hoàng Đăng Quân ôm cô vào lòng, bế cô trở về xe. Đặt cô vào ghế lái phụ, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô. Môi mỏng khẽ nói:

"Di Di, cuộc sống này vốn dĩ như vậy! Từ nay cô phải tự mình cố gắng rồi!"

Anh chuyên tâm đánh lái đi thẳng đến bệnh viện, theo sau chuyến xe cấp cứu định mệnh ấy.

Chương 47: Đem cô gái nhỏ về đây

Nguyễn Phục Hưng đang ngồi trên bàn trà phòng khách, anh dựa lưng vào sofa nâng ly rượu trong tay. Đôi mắt phượng hẹp khẽ chớp trầm ngâm.

Quản gia bên cạnh cúi thấp đầu: "Hưng thiếu, lão gia chỉ bị xây xát nhẹ. Bây giờ đã uống thuốc và đi ngủ rồi ạ."

Cùng lúc trên tivi đang phát trực tiếp bản tin tại hiện trường vụ án:

"17 giờ chiều ngày tại con xóm nhỏ, Đường X, đã xảy ra một vụ án mạng chưa rõ nguyên nhân. Hai người trong gia đình đã tử vong. Được biết gia đình có 3 người, cô con gái của gia đình đi công tác nên không có mặt tại nhà.

Vụ việc đang được điều tra và làm rõ. Xin được thông tin..."

Nguyễn Phục Hưng lắc nhẹ đưa ly rượu nhấp một ngụm đắng chát, chầm chậm nói với quản gia đang đứng ở bên cạnh.

"Điều tra cho tôi, cô con gái nhỏ đó đang ở đâu? Còn nữa, tìm thấy rồi thì cho vệ sĩ bảo vệ cô ta. Ta không cần biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ cần biết phải giải quyết vụ việc này thật êm đẹp. Tìm đại một lý do nào đó cho qua chuyện là được."

Lão quản gia khẩy nhẹ tay, tên thuộc hạ ở phía sau bước lên, gật đầu rồi đi làm nhiệm vụ được giao.

Nguyễn Phục Hưng trầm giọng:

"Cú sốc như vậy ai có thể chịu nổi chứ? Huống hồ lại là con gái? Lão quản gia, ông thử nghĩ xem cô ta có bị điên không?"

Lão quản gia cúi người rót rượu cho anh: "Tôi thấy nói không chừng, cô ta không muốn sống!"

"Dù thế nào cũng phải giữ cô ta lại nghe rõ chưa?"

Lão quản gia thở dài sau đó quay lại đứng cạnh Nguyễn Phục Hưng. Cậu chủ dường như là một người khác.



"Từ một người ấm áp dịu dàng, bây giờ lại trở thành một kẻ máu lạnh vô tình.", lão quản gia lẩm bẩm. Nhưng điều này vô cùng hợp ý với lão gia. Ông ấy luôn mong muốn Hưng thiếu kế thừa sản nghiệp của lão.

Rất nhanh thuộc hạ của Nguyễn Phục Hưng đã tìm đến bệnh viện. Bọn họ không làm loạn, chỉ đứng trước cửa tầng mà cô nằm canh gác. Còn nữa, bệnh viện được lệnh chuyển bệnh nhân sang tầng khác. Cả tầng này để bảo vệ cô.

Trong phòng, Mạc Thiên Di nằm yên tĩnh trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiềm, thân thể bất động.

Bác sĩ điều chỉnh dây truyền cho cô và

Hoàng Đăng Quân hỏi bác sĩ:

"Bác sĩ, cô ấy khi nào có thể tỉnh lại?"

"Lúc vào tinh thần cô ấy rất hoảng loạn nên chúng tôi theo chỉ định tiêm một lượng thuốc an thần theo quy trình.

Có lẽ khoảng sau 8 tiếng cô ấy sẽ tỉnh lại! Kích động lớn nếu không chịu được có thể dẫn đến hành động "dại dột" gây hậu quả nghiêm trọng. Cho nên tốt nhất nên ở viện theo dõi. Nhớ lúc tỉnh dậy không được để các vật sắc nhọn bên cạnh cô ấy!"

Hoàng Đăng Quân gật đầu sau khi tiễn bác sĩ ra bên ngoài, anh trở lại ghế cạnh đầu giường ngồi xuống. Bàn tay anh nắm lấy tay Thiên Di: "Cố lên..."

Anh trông chừng cô cả một đêm, đến sáng do xử lý việc ở công ty nên rời đi gấp. Để lại cô cho y tá chăm sóc.

Anh hoàn toàn có thế bỏ mặc cô, nhưng đối với cô gái này, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hoàng Đăng Quân luôn muốn bên cạnh và bảo vệ.

(Nguyễn Gia]

Hoàng n sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh lái xe thẳng vào biệt thự. Xuống xe đi thẳng vào sảnh chính.

"Hưng thiếu đã tìm ra người. Cô ấy đang nằm viện điều trị. Chúng tôi đảm bảo an toàn cho Thiên Di tiểu thư!"

"Người ngươi nói là ai? Sao cái tên này nghe quen vậy?", Nguyễn Phục Hưng đưa tay chạm thái dương xoa nhẹ.

Cái tên này nghe quen tai nhưng anh lại không nghĩ ra là ai.

"Đau đầu quá!"

"Hưng thiếu, có cần tôi gọi bác sĩ?"

"Không cần!"

"Vậy thuộc hạ nói tiếp ạ. Cái người tên Thiên Di là con gái trong gia đình đó. Hơn nữa, phát hiện quan trọng chính là chuyện này, hình như có liên quan đến..."

Nguyễn Phục Hưng bực bội:

"Có chuyện gì ngươi nói thẳng đi. Đừng úp mở như đàn bà vậy. Bực quá. Ta không muốn nghe thêm nữa!"

Thật ra Hoàng n định nói chuyện này có liên quan đến một người. Nhưng anh hoàn toàn không tìm ra được bằng chứng. Nếu nói ra liên lụy đến bản thân mình nên thôi.

Nguyễn Phục Hưng đau đầu không nghe tiếp được nữa nên anh đi thẳng lên lầu.

Hoàng n nhìn theo bóng dáng của anh rồi lẩm bẩm: "Cậu chủ thay đổi như vậy thật không quen chút nào."

Hoàng n tiếp theo lại đi vào phòng của lão gia. Anh gõ cửa hai cái rồi mở cửa bước vào:

"Lão gia!"

"Chuyện ta căn dặn ngươi làm đến đâu rồi?"

"Thuộc hạ đã nghe theo sắp xếp của lão gia. Thi thể sẽ được phía cảnh sát bàn giao cho người nhà."

"Người nhà?"

"Là một cô con gái, trước đây đã có thời gian qua lại với Hưng thiếu. Nhưng sau lần tai nạn đó, thiếu gia hoàn toàn không nhớ đến cô ấy."

Lão gia suy đi tính lại một lúc rồi nói:

"Ta không cần biết ngươi dùng các gì, đem đứa con gái đó về cái nhà này, ở bên cạnh cậu chủ của ngươi."

"Ta có suy nghĩ khác!", nói xong lão gia cười nhếch mép một cái rồi khẩy tay bảo Hoàng n lui ra.

Hoàng n khép cửa xong lắc đầu: "Ở nhà có 2 ông thần. Thần lớn, thần nhỏ dọa chết tôi..."

Trung Hiếu đứng ở ngoài nghe xong liền vỗ tay. Hành động bất ngờ khiến Hoàng n giật mình:

"Chết tôi... Hú hồn!"

"Haha. Đồ nhát gan. Vậy sao làm chuyện lớn được?"

"Tránh ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook