Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Chương 68: Tình yêu và thù hận

Td180694

10/05/2024

Trong đêm, tiếng chuông nhà thờ vừa dứt. Ngoài cổng lớn có tiếng trẻ con khóc. Sơ Nguyên bước ra trước cổng.

Một thùng xốp nhỏ có bé trai khoảng người ngày tuổi ở trong, được quấn khăn. Trên đó có một bức thư: "Con còn đi học, không nuôi được. Mong nương nhờ nơi Chúa. Con xin người hoàn thành nguyện vọng đặt tên đứa trẻ này là: Hoài Hận."

Những đứa trẻ sống ở nhà thờ đều theo họ chung là "Nguyễn" nên từ đó bé trai 10 ngày tuổi trở thành Nguyễn

Hoài Hận, cũng là lão Nguyễn của Nguyễn gia.

Nguyễn Hoàng, Nguyễn Hoài Hận, Nguyễn Dũng và Nguyễn Nguyễn là bốn người bạn thân ở cô nhi viện.

Bọn họ coi nhau là anh em trong nhà. Cho đến năm 16 tuổi Nguyễn Dũng được nhà họ Mạc nhận nuôi sau đó đổi tên thành Mạc Dũng.

Bộ tứ có Nguyễn lão được một gia đình già rất giàu nhận nuôi. Hai năm sau, vừa hay Nguyễn Hoài Hận vừa tròn 18 tuổi, ba mẹ nuôi đều không may qua đời trong vụ tai nạn giao thông. Từ đó ông kế thừa tài sản nhà họ

Nguyễn. Và Nguyễn Hòa Hận rất ghét cái tên của bản thân nên mọi người thường hay gọi là Nguyễn lão gia.

Mới chớp mắt một cái đã là mấy chục năm sau.

Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má của Nguyễn Hoài Hận: "Người nhà là người vứt bỏ chúng ta.

Nhưng tôi vẫn tin rằng thật sự trong cuộc sống này có chữ "người nhà" được viết như thế nào, phải không?"

Người đàn ông đó mất kiên nhẫn: "Người nhà gì ở đây? Phiền thật. Ký hay không?"

Nguyễn lão không nói quay mặt qua tránh né ánh mắt tàn nhẫn của người đàn ông.

Người đàn ông túm lấy tóc của lão dí mặt vào màn hình: "Rượu mời không uống, uống rượu phạt. Được thôi! Cho mày biết đau lòng là gì. Nhìn cho kỹ đi."

Nguyễn Phục Hưng đang xem kết quả thì điện thoại Nguyễn Phục Hưng reo: "Mạc Thiên Di, mày muốn cứu nó thì một mình đến kho hàng!"

Bên điện thoại còn có tiếng hét của Mạc Thiên Di. Nguyễn Phục Hưng gấp gáp ấn gọi cho Hoàng Ân:

"Người đâu?"

"Tôi mới đi, quay lại thì chạy mất?"

"Chết tiệt!"

"Hưng thiếu, tôi cho người đi ra rồi!"

"Không cần, đến kho hàng!"

Hoàng Ân cũng gấp gáp: "Kho hàng? Được"

Nguyễn Phục Hưng lên xe đạp ga, chẳng mấy chốc anh đã đến trước kho hàng. Bình thường anh luôn tính toán đường lui cho mình. Nhưng hôm nay trong đầu trống rỗng, anh chỉ biết một mục tiêu duy nhất chính là không để

Mạc Thiên Di xảy ra chuyện.

Phục Hưng mở cửa xe xông thẳng vào bên trong. Anh vung chân đá cửa kho hàng ra. Ở trong tối đen như mực, chỉ duy có một ánh đèn treo lủng lẳng soi vào người Mạc Thiên Di. Cảnh tượng trước mắt thật đau lòng. Mạc Thiên Di bị rối ngồi ở ghế, ánh mắt cô nhìn anh quá bi ai: "Đừng... qua đây!"

Cô nói đừng mà chân anh chạy nhanh hơn nữa. Mạc Thiên Di hét lên : "Anh đừng qua đây. Mau đi khỏi đây. Mặc kệ em. Anh có nghe không?"



Đèn trong kho hàng bật sáng, một tiếng cười lanh lảnh phát ra nghe rất dị:

"Haha. Chạy đi. Chạy nhanh hơn nữa đi. Đi giải cứu tình yêu của mình đi!"

Chẳng mấy chốc đèn lại tắt nhưng mơ hồ Phục Hưng nhìn thấy gương nhìn ẩn hiện của người đàn ông.

"Trung Hiếu?"

"Haha. Không là tôi thì là ai Hưng đại thiếu gia?"

Trung Hiếu bước nhanh đến chĩa súng vào thái dương của Thiên Di khiến Phục Hưng phải hét lên:

"Nguyễn Trung Hiếu, mày muốn gì?"

Trung Hiếu đưa cây súng về phía miệng thổi nhẹ một cái, cái miệng khẽ nhếch lên:

"Tài sản nhà họ Nguyễn. Ai biểu mày giành với tao. Bây giờ tao muốn xem thử bộ dạng khi mày mất đi th mày yêu thích sẽ ra sao."

"Tao không hiểu, tao giành với mày cái gì?"

"Sao lại không? Tất cả mọi thứ đáng lẽ thuộc về tao và đến khi có mày xuất hiện. Mọi chuyện chuyển thành của mày. Ngay cả ông lão kia, cũng yêu mày. Tài sản để lại cho mày. Mày là cái thá gì chứ?"

Hắn tức giận mắt đỏ ngầu, vung tay tát mạnh vào mặt Mạc Thiên Di một cái. Cảm giác đau đớn truyền đi, mắt cô nổ đom đóm.

Dòng máu đỏ chảy ra, mặn chát cả khoang miệng. Cô đau nhưng không dám la lên.

Anh hét lên:

"Khốn kiếp. Tao chưa hề muốn giành với mày. Mày muốn gì cứ nhầm vào tao."

Phục Hưng xông lên nhưng bị Trung Hiếu ngăn lại:

"Đừng manh động. Mày vừa quỳ vừa qua đây cho tao. Nghe rõ chưa? Nếu không thì "pằng" một cái. Người yêu bé nhỏ của mày bay màu."

"Được, tao quỳ!"

Một màn này, Nguyễn lão đã nhìn thấy tất cả. Chỉ là bản thân bị tiêm thuốc tê không tài nào nhúc nhích nổi.

Lão chảy nước mắt vì hai người đó đều là người thân của lão. Lão chậm chạp nói:

"Bảo chúng dừng lại đi. Tao đồng ý. Muốn gì tao cũng đồng ý!"

Người đàn ông cười sảng khoái: "Haha. Ký nhanh có phải tốt hơn không?"

Viện trưởng nhắc nhở: "Không ký được chỉ có thể lăn tay thôi. Đang tiêm thuốc tê mà ký cái gì?"

"Vậy thì lăn tay."

"Chưa đủ, phải quay phim lại để làm chứng."

Nguyễn Lão gật đầu làm theo yêu cầu của bọn họ. Vì trong đoạn phim đó có hai cậu con trai của ông. Vốn định để lại tài sản cho Phục Hưng để Trung Hiếu bảo vệ hắn. Nhưng sự tính toán của ông bị phá huỷ bởi Trung Hiếu háo thắng giống ông. Thích quyền lực như ông.



Nguyễn lão vừa nói vừa chảy nước mắt: "Bảo chúng nó dừng lại đi. Chúng nó là anh em!"

"Anh em sao?", người đàn ông tức giận tát Nguyễn lão, ông ta nói rằng:

"Từ nhỏ mày có dạy chúng là anh em sao? Con của mày cùng người phụ nữ kia thì mày thương nhưng con của mày cùng em gái tao, mày có thương không? Mày có từng coi cháu của tao là con ruột chưa?"

Nguyễn lão gia tức giận hai hàm răng nghiến lại đến bật máu:

"Nguyễn Nguyễn, là em gái của ông dùng thủ đoạn."

Người đàn ông đó chính là Nguyễn Nguyễn cũng là quản gia trong cái nhà của Nguyễn lão.

"Haha. Là tao đấy, tao là người cho mày uống ly rượu có bỏ thuốc đó. Để mày lầm tưởng em gái tao là con đàn bà

Cẩm Hường kia. Mà cũng vì em gái tao yêu mày. Yêu đến phát điên luôn. Nếu không vì cháu của tao - Trung Hiếu, tao sống đã không nhịn nhục nước này. Tao còn nghĩ mày sẽ để lại tài sản cho cháu tao nhưng cuối cùng, trong lần say rượu mày nói sẽ để cho Phục Hưng. Lúc đó mày có nghĩ đến Trung Hiếu không?"

"Còn mày? Coi Trung Hiếu là cháu nhưng lại kêu nó đi làm chuyện xấu? Chẳng qua là vì lợi ích cá nhân của mày thôi!"

Viện trưởng mất kiên nhẫn: "Xong chưa? Nếu xong rồi thì đi thôi!"

Nói xong viện trưởng lấy trong túi mình ra một kim tiêm đã chuẩn bị sẵn.

"Ngươi định làm gì?", Nguyễn Nguyễn hỏi.

Viện trưởng cười khẩy: "Hôm nay phải tiêm đến ống thứ 5 rồi. Chỉ còn 1 mũi nữa là hắn lên đường không ai hay biết! Chất độc phải ngấm từ từ.."

Nguyễn Nguyễn lắc đầu thở dài: "Bởi vậy người nào hiểu biết rộng về một lĩnh vực, người đó thật đáng sợ!".

Viện trưởng đưa mũi tiêm vào động mạch của Nguyễn lão nhẹ nhàng bom chất độc vào cơ thể lão.

Hai người đàn ông đạt được cái mình cần liền giả vờ khóc thương đi ra ngoài.

Bên ngoài bác sĩ Trịnh đợi sẵn: "Viện trưởng, email thăng chức tôi vẫn chưa nhận được?"

Viện trưởng cười khẩy vỗ vai bác sĩ Trịnh: "Còn 1 mũi tiêm nữa, liệu mà xử lý đi. Đến lúc đó tôi nhất định không bạc đãi cậu đâu. Tất cả nhờ vào cậu!"

Bác sĩ Trịnh tay quyện thành nắm đấm: "5 mũi tiêm kia đều là do ông chính tay tiêm. Tại sao còn 1 mũi cuối cùng lại đẩy sang cho tôi? Trịnh Thuyết, ông quá thâm độc rồi!"

Bác sĩ Trịnh quay vào phòng bệnh, không nhanh không chậm bước đến giường bệnh nắm tay Nguyễn lão:

"Tôi muốn giao dịch với ông một chuyện."

Nguyễn lão nghe xong chớp mắt hai cái biểu thị đồng ý.

Bác sĩ Trịnh rút ống tiêm ra.

"Cậu muốn làm gì?"

Bác sĩ Trịnh cười cười đâm thẳng ống tiêm xuống giường bệnh mà không phải tay lão.

"Thành giao!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook