Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Chương 60: Trên đời này không ai tự nhiên tốt với ai cả

Td180694

10/05/2024

"Nguyễn Phục Hưng, ba cậu tỉnh lại rồi!", bác sĩ Trịnh gọi cho Phục Hưng thông báo.

Nguyễn Phục Hưng đang ăn liền bỏ ngang. Anh khoác vội áo khoác để vào bệnh viện. Mấy tuần nay anh rất bận.

Vừa phải giải quyết việc kinh doanh của ba. Vừa phải trực đêm ở bệnh viện. Người bên cạnh anh là Mạc Thiên Di, dù cả tuần hầu như không gặp nhưng cô không buồn. Cô chỉ sợ anh không còn sức để kiên trì thêm.

Nghe anh nói chuyện điện thoại, Mạc Thiên Di không nhịn được mà hỏi:

"Ba anh tỉnh lại sao?"

Thấy anh gật đầu, cô đang ăn cũng buông đũa đứng dậy thay quần áo: "Đợi em một chút!"

Rất nhanh cô kéo tay anh ra đến cửa. Nhưng bị anh ngăn lại: "Em thức khuya viết bài mấy hôm rồi. Nên ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ."

Mặt Mạc Thiên Di có hơi phờ phạc nhưng cô vẫn muốn đi cùng anh.

"Không sao, em đi được! Nhanh lên thôi!"

Hai người cùng nhau đến bệnh viện, lên phòng bệnh dành cho bệnh nhân thông thường. Nguyễn Phục Hưng có hơi thắc mắc:

"Sao ba tôi lại nằm ở đây?"

Y tá có hơi nhíu mày: "Là ba anh sao? Tôi còn tưởng là họ hàng....'

Nguyễn Phục Hưng lấy hồ sơ bệnh án từ nữ y tá. Xem qua mới biết đó là ba ruột của anh.

Trong lòng hỗn loạn. Một cảm giác chùng xuống khó diễn tả.

Ba anh bị tai nạn nằm bệnh viện đã lâu, bây giờ mới tỉnh lại?

"Bác sĩ Hưng, tình hình không khả quan. Có thể là hồi quang phản chiếu. Chú nói là muốn gặp anh có chuyện muốn nói..."

Mạc Thiên Di cũng như y tá đó không hiểu. Ba anh rõ ràng bị ngộ độc rượu nhưng sao bây giờ lại biến thành tai nạn giao thông?

"Ba sao?", cô thắc mắc nhìn anh.

Anh gật đầu: "Từ từ anh sẽ kể với em sau!"

Cô gật đầu đi theo anh vào phòng bệnh.

Lại là chiếc giường bệnh ám ảnh. Trên giường, người đàn ông vẫn băng đầu và chân. Nhìn cảnh này Mạc Thiên Di cảm thấy từng cảnh đan xen hiện lên trong đầu cô. Cô chóng mặt liền vội tìm chỗ ngồi.

"Di Di, em không sao chứ?"

Mạc Thiên Di lắc đầu: "Em ổn. Anh mau đến nói chuyện với ba đi!"

Nguyễn Phục Hưng từng bước chậm rãi đến bên giường bệnh. Người đàn ông vẫn đang dùng máy thở để duy trì hô hấp.

Nghe có tiếng động, người đàn ông khẽ mở mắt. Nhìn thấy Nguyễn Phục Hưng, người đàn ông kích động. Bàn tay nhăn nheo run run đưa lên miệng kéo mặt nạ oxy xuống.

Anh ngăn lại: "Không được, ông còn chưa khoẻ!"

Người đàn ông chảy nước mắt, ánh mắt chất chứa nhiều tâm sự. Dù không được tay ông vẫn kiên trì đẩy tay

Nguyễn Phục Hưng ra, kéo chiếc mặt nạ xuống: "Con có hận ta không?"

Nguyễn Phục Hưng lắc đầu: "Chẳng phải ông bị quả báo rồi sao?"



Nói ra câu này, giọng anh có hơi run. Mơ hồ nhìn được mắt anh ửng đỏ nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng che đi cảm xúc.

"Ta xin lỗi..."

Anh giận người đàn ông đó không? Giận rất giận vì ông ta mà gia đình của anh tan nát. Mẹ anh cũng ghét bỏ anh.

"Người phụ nữ đó bỏ rơi ông nên mới ra nông nỗi này sao?"

Người đàn ông không nói, nước mắt ông rơi xuống.

"Đến bây giờ ông vẫn còn yêu người phụ nữ ấy sao? Mẹ tôi có gì không tốt?"

"Mẹ con rất tốt. Nhưng giữa chúng ta có một bức tường vô hình không thể nào dỡ bỏ."

Anh nghiến răng lại, bàn tay nắm lại siết chặt. Có thể thấy móng tay anh cắm vào da thịt của bản thân.

"Khoảng cách đó là tôi có đúng không?"

Người đàn ông chớp mắt. Nguyễn Phục Hưng thấy như khung cảnh xung quanh sụp đổ. Anh dường như mất thăng bằng ngồi bệt xuống, tay đập mạnh xuống đất vài cái đến chảy máu.

Mạc Thiên Di thấy anh như vậy liền vội chạy đến ngăn lại: "Đừng mà... Anh đừng làm như vậy!"

Cuối cùng anh co chân thu mình lại, tay anh vò tóc: "Tại sao ngay cả mẹ tôi và ông đều nói thế? Tôi làm gì sai chứ? Chính các ngươi đã chọn sinh ra tôi, rồi đến bây giờ đều nói tôi như vậy?"

Mạc Thiên Di ôm Nguyễn Phục Hưng, cô cố gắng kìm lại sự tức giận tổn hại bản thân của anh. Anh khóc cô cũng khóc.

Người đàn ông dùng chút sức lực cuối cùng hét lên: "Vì mày không phải là con ruột của tao. Tại vì..."

"Thằng khốn Nguyễn Nguyễn đó là cùng mẹ mày lừa dối tao..."

"Ông nói vậy là sao? Rõ ràng, ông cùng người phụ nữ đó,..."

Đột nhiên anh hiểu ra vấn đề. Anh đứng dậy cố gắng kìm lại nước mắt trực trào.

Người đàn ông đó cười một cái, nụ cười như ma quỷ kéo anh xuống tận 9 tầng địa phủ.

"Bà ta nói yêu ta nhưng lại mang thai cốt nhục của tên khốn đó! Ta yêu bà ấy nhưng không thể nào chấp nhận được!"

"Vậy tao các người không phá bỏ tôi đi?"

Người đàn ông thở gấp, nghẹn ngào bảo:

"Ta và bà ấy đều không nở giết hại sinh linh bé nhỏ."

"Vậy sao không ly dị đi? Không yêu sao lại sống với nhau làm gì?"

"Bà ấy bảo còn yêu ta. Lúc đó ta cũng không nỡ để bà ấy đi... Nhưng khi con xuất hiện, ta lại hận bà ấy. Muốn bà ấy trả cái giá của sự phản bội..."

Mạc Thiên Di là người ngoài cuộc. Cô nghe còn không nổi lý do như vậy. Cô ôm chặt anh hơn, vì cô biết anh là người cô độc nhất thế gian, là người đau khổ nhất. Cô không nhịn được mà thốt lên:

"Người lớn làm sai nhưng trẻ con vô tội mà,..."

"Thế nên bà ấy ở lại để trả giá cho ông sao?"

Người đàn ông yếu ớt chớp mắt.

Phải rồi, trước giờ anh không hiểu lý do vì sao mẹ lại nhìn anh bằng ánh mắt hận thù. Anh nghĩ mình không ngoan làm ba mẹ cãi nhau. Nhưng bây giờ anh biết, không phải do anh. Mà do họ lựa chọn sinh ra anh rồi lại hối hận.

"Các người thật bất công với tôi... Tôi còn tưởng mình không ngoan, tại tôi học không giỏi,... Tôi còn tưởng chỉ cần mình cố gắng thì sẽ được yêu thương. Tôi có quyền chọn cha mẹ sao? Chọn người sinh ra tôi sao?"



Người đàn ông cố vươn tay níu lấy tay anh:

"Tha lỗi cho ta. Nhưng ta cũng không tàn nhẫn với con. Cái ngày ta bỏ đi, ta đã tìm gặp tên khốn đó và nói cho

han nghe ve con!"

Anh nghe xong lùi về sau mấy bước. Bây giờ anh mới hiểu không ai tự nhiên tốt với ai cả. Anh bật cười: "Thì ra chỉ có tôi là không biết! Các người làm như vậy có vui không?"'

Phục Hưng không chấp nhận được sự thật, anh không tin người cha nuôi mình lại là người đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Càng không tin được người mẹ mình kính trọng lại có thể làm như vậy. Còn cả người cha đang nằm trên giường bệnh nữa.

Nếu năm xưa, ông đừng dùng oán hận của mình mà hành hạ mẹ anh, thì cũng không viết nên tấm bi kịch như

Vay.

"Có phải ông nên tha thứ cho những người làm mình đau khổ không?"

"Phục Hưng, ta không làm được! Ta dùng cả đời của mình để quên đi thù hận. Đến bây giờ ta vẫn không quên...".

Người đàn ông trở nên khó thở: "Con... tha lỗi cho ta chứ?"

Anh ngập ngừng không nói. Trong cái im lặng đáng sợ ấy, ánh mắt người đàn ông ửng đỏ.

Đó cũng là lần đầu tiên, anh thấy người đàn ông từng hung tợn với anh, từng vung tay tát người phụ nữ của mình mà giờ lại nằm yên rơi nước mắt.

Ông Hoàng đưa bàn tay lên, cố gắng níu lấy vạt áo anh.

Tất cả hận thù hóá tro bụi, đời người ngắn lắm. Có thể hình ảnh người cha bạo lực chỉ như vừa mới thoáng qua trong đầu anh. Mới đó chợp mắt một cái, đã hơn 10 năm.

Anh ngước mặt lên hít thở sâu ráng kìm nén nước mắt, hai hàm răng nghiễn lại như bị ai đó dán keo. Anh không thể nào mở miệng nói tha thứ cho ông Hoàng.

Tuổi thơ của anh, đau khổ của anh có khi dùng cả đời để chữa lành lại có thể dễ dàng nói tha thứ sao?

Đột nhiên huyết áp của ông Hoàng hạ, tiếng máy thở kêu liên tục.

Người đàn ông nằm trên giường bắt đầu co giật. Theo phản xạ, Nguyễn Phục Hưng nhào đến ép tim. Anh vẫn kiên trì giật lại hô hấp của ông Hoàng. Mọi thứ hỗn loạn chỉ trong tít tắt.

Mạc Thiên Di chạy ra ngoài gọi y tá hỗ trợ. Mọi người quay cuồng giành lại sự sống cho ông Hoàng.

Mạc Thiên Di đứng ở ngoài, đến khi nghe tiếng "tít" dài cô biết điều đó đã xảy ra.

Cô lấy tay đẩy cửa phòng bước vào, thấy Nguyễn Phục Hưng ngồi bệt trên đất thẫn thờ. Hình ảnh đó khiến cô không kìm được nước mắt.

Những người khác bước ra chừa lại khoảng không gian cho anh và ba. Có lẽ trong giây phút này, im lặng chính là vũ khí giết chết con người ta. Nhưng đó cũng là cách để đồng cảm nhanh nhất.

Cô bước chậm rãi đến bên Nguyễn Phục Hưng ngồi xuống cạnh anh. Giọng anh rất trầm:

"Cuối cùng anh cũng không thể cứu được người thân của mình. Anh còn chưa kịp nói lời tha thứ..."

Ngay cả bản thân cô cũng không biết mình có thể làm gì để giúp anh giảm thiểu nỗi đau. Mạc Thiên Di choàng tay qua người anh ôm anh. Có lẽ đó là cách tốt nhất ở thời điểm này.

Nguyễn Phục Hưng đứng dậy, anh nắm tay ba mình. Bàn tay nhăn nheo và lạnh lẽo:

"Dù người không phải là ba ruột của con nhưng trong lòng con ba vẫn là một người ba. Con không giận ba nữa...

Quên đi hận thù để lên đường bình an nha ba!"

Giọng anh nghẹn lại, giọt nước mắt chảy ngược vào trong cũng giống như mẹ anh từng nói: "Con trai phải mạnh mẽ không được khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook