Chương 12
Hồng Tâm Dữu Tử Hạch
27/04/2024
“Không sao hết, anh em phía chồng tớ nhiều lắm, đến lúc đó cậu xem xem có ai hợp không rồi tớ giới thiệu cho.”
Sở Thanh cười xấu hổ hai tiếng, uyển chuyển từ chối Diệp Khương, nói tạm thời không muốn nói chuyện yêu đương.
Diệp Khương nghe xong thì gấp muốn chết, “Cũng hai lăm hai sáu rồi, sao lại không muốn yêu đương?”
Chóp mũi Sở Thanh ngửi được mùi thơm ngào ngạt, lập tức bụng cô réo lên. Cô bật dậy từ ghế sô pha, chỉ vào phòng ăn rồi mời Diệp Khương vào ăn cơm, không trả lời câu cô ấy vừa hỏi.
“Đúng rồi, cậu ăn không? Ăn chút gì chung với bọn tớ đi này.” Lâm Tương cầm bát đũa đi ra từ trong bếp, gọi hai người đến bàn ăn ăn cơm.
Diệp Khương khoát khoát tay từ chối, cười nói: “Tớ phải đi rồi, tớ hẹn với Dương Thiên Lâm đến bệnh viện để đám Đại Diêu kiểm tra sức khoẻ cho, Lâm Lâm cứ lẩm bẩm bảo không thoải mái, vừa vặn đi khám một chút xem sao.”
Vừa nhắc đến Dương Thiên Lâm, sắc mặt của Sở Thanh và Lâm Tương cũng nặng xuống. Sở Thanh tỏ ra như không có chuyện gì mà ngồi xuống bên bàn ăn, có tâm mà nhắc nhở: “Cuối tuần bệnh viện không khám bệnh.”
Diệp Khương: “Cái đó... Khám ở phòng cấp cứu*, không phải lão Trình làm ở phòng cấp cứu sao?”
Lâm Tương cau mày, như oán trách cô ấy: “Cậu quên Đại Diêu nhà chúng ta ở khoa nội rồi à? Vừa đúng lúc hôm nay lão ta làm ở phòng cấp cứu, lão Trình kia là ngoại khoa, không hiểu gì đâu.” Cô ấy nói rồi đặt chén đũa xuống, lại gần ghế sô pha cầm điện thoại, “Tớ đi nhắn tin cho lão ta, bảo lát nữa là các cậu qua đó.”
Lâm Tương: Chú ý, quân địch hẹn một lúc sau sẽ đến, báo cho đội bạn phe ta biết đường mà rút lui.
Diêu Vũ Thành: Nhận được rồi. Lát nữa anh sẽ về văn phòng.
Lâm Tương: Ai nói anh, lát nữa Dương Thiên Lâm qua đó đấy, anh đừng để lão Trình gặp cô ta, Sở Sở đang còn tức giận, vạn nhất xảy ra chuyện gì lại khổ.
Diêu Vũ Thành nhắn một icon OK, trong lòng có chủ ý. Cúp điện thoại rồi, anh ta vội tranh thủ thời gian, đoán chắc Diệp Khương sẽ nhanh đến thôi nên Diêu Vũ Thành tìm lý do để người ta gọi Lương Dao xuống đây.
Sau khi Lương Dao xuống tầng thì đi thẳng đến chỗ Trình Dịch An, thấy trong văn phòng không có ai thì dò hỏi: “Anh ấy đâu rồi?”
“Vừa rồi có vụ tai nạn giao thông nên phải gọi cô xuống trực hộ một lát.” Diêu Vũ Thành chào hỏi với cô ta một lúc rồi quay về khoa nội, chưa được một lúc anh ta đã nghe thấy tiếng y tá dẫn đường, liền biết là Diệp Khương mang người tới.
“Đại Diêu!” Diệp Khương gõ cửa đi vào, thấy anh ta rồi thì đẩy Dương Thiên Lâm về phía trước, “Cậu còn nhớ đây là ai không?”
Diêu Vũ Thành sờ lên đầu, “Cái này... Bạn học trong lớp chúng ta à?”
“Dương Thiên Lâm đó, cậu quên rồi à? Năm đó cậu ấy và Trình Dịch An, một người là lớp phó một người là lớp trưởng.” Diệp Khương giả bộ như thể lơ đãng mà nhắc đến Trình Dịch An, vỗ đầu một cái, “Đúng rồi, lão Trình đâu? Không phải cậu ấy làm chung bệnh viện với cậu à? Hai ngày nay Lâm Lâm bị đau đầu nên muốn tìm cậu ấy khám hộ.”
“Đau đầu thì đến khoa nội thần kinh chứ, lão Trình nào hiểu đâu...” Diêu Vũ Thành lấy cốc dùng một lần rót nước cho họ, “Hôm sau hẵng đến, đến phòng khám bệnh của chủ nhiệm khoa nội ấy.”
“Đừng, để lão Trình xem mạch cái cũng có gì khó khăn đâu, lần trước ông cậu ấy còn được lên báo mà, tớ đã thấy rồi.” Diệp Khương nói xong thì đẩy Dương Thiên Lâm ra ngoài, “Sát vách đúng không? Cậu đi xem chút đi Lâm Lâm.”
Diệp Khương đưa xong thiệp mời thì yên vị ngồi chờ trong văn phòng của Diêu Vũ Thành. Ước chừng mười phút sau, Dương Thiên Lâm đi ra từ phòng sát vách. Diệp Khương còn chưa kịp hỏi tình hình thì đã bị cô ta kéo đi luôn.
“Đại Diêu, nhớ cùng lão Trình đến đó nhé!” Diệp Khương cất giọng dặn dò, bước nhanh theo Dương Thiên Lâm đi ra ngoài.
Diêu Vũ Thành cực kì đắc ý mà đóng lại cửa phòng lại, sau đó nhắn tin cho Lâm Tương.
Diêu Vũ Thành: Báo cáo vợ đại nhân, anh đã đánh lui quân địch.
Lâm Tương: Phó tướng lấy kế gì để địch lui quân vậy?
Diêu Vũ Thành: Hai phe tình địch tự tàn sát nhau, Sở Sở ngồi mát ăn bát vàng.
Sở Thanh cười xấu hổ hai tiếng, uyển chuyển từ chối Diệp Khương, nói tạm thời không muốn nói chuyện yêu đương.
Diệp Khương nghe xong thì gấp muốn chết, “Cũng hai lăm hai sáu rồi, sao lại không muốn yêu đương?”
Chóp mũi Sở Thanh ngửi được mùi thơm ngào ngạt, lập tức bụng cô réo lên. Cô bật dậy từ ghế sô pha, chỉ vào phòng ăn rồi mời Diệp Khương vào ăn cơm, không trả lời câu cô ấy vừa hỏi.
“Đúng rồi, cậu ăn không? Ăn chút gì chung với bọn tớ đi này.” Lâm Tương cầm bát đũa đi ra từ trong bếp, gọi hai người đến bàn ăn ăn cơm.
Diệp Khương khoát khoát tay từ chối, cười nói: “Tớ phải đi rồi, tớ hẹn với Dương Thiên Lâm đến bệnh viện để đám Đại Diêu kiểm tra sức khoẻ cho, Lâm Lâm cứ lẩm bẩm bảo không thoải mái, vừa vặn đi khám một chút xem sao.”
Vừa nhắc đến Dương Thiên Lâm, sắc mặt của Sở Thanh và Lâm Tương cũng nặng xuống. Sở Thanh tỏ ra như không có chuyện gì mà ngồi xuống bên bàn ăn, có tâm mà nhắc nhở: “Cuối tuần bệnh viện không khám bệnh.”
Diệp Khương: “Cái đó... Khám ở phòng cấp cứu*, không phải lão Trình làm ở phòng cấp cứu sao?”
Lâm Tương cau mày, như oán trách cô ấy: “Cậu quên Đại Diêu nhà chúng ta ở khoa nội rồi à? Vừa đúng lúc hôm nay lão ta làm ở phòng cấp cứu, lão Trình kia là ngoại khoa, không hiểu gì đâu.” Cô ấy nói rồi đặt chén đũa xuống, lại gần ghế sô pha cầm điện thoại, “Tớ đi nhắn tin cho lão ta, bảo lát nữa là các cậu qua đó.”
Lâm Tương: Chú ý, quân địch hẹn một lúc sau sẽ đến, báo cho đội bạn phe ta biết đường mà rút lui.
Diêu Vũ Thành: Nhận được rồi. Lát nữa anh sẽ về văn phòng.
Lâm Tương: Ai nói anh, lát nữa Dương Thiên Lâm qua đó đấy, anh đừng để lão Trình gặp cô ta, Sở Sở đang còn tức giận, vạn nhất xảy ra chuyện gì lại khổ.
Diêu Vũ Thành nhắn một icon OK, trong lòng có chủ ý. Cúp điện thoại rồi, anh ta vội tranh thủ thời gian, đoán chắc Diệp Khương sẽ nhanh đến thôi nên Diêu Vũ Thành tìm lý do để người ta gọi Lương Dao xuống đây.
Sau khi Lương Dao xuống tầng thì đi thẳng đến chỗ Trình Dịch An, thấy trong văn phòng không có ai thì dò hỏi: “Anh ấy đâu rồi?”
“Vừa rồi có vụ tai nạn giao thông nên phải gọi cô xuống trực hộ một lát.” Diêu Vũ Thành chào hỏi với cô ta một lúc rồi quay về khoa nội, chưa được một lúc anh ta đã nghe thấy tiếng y tá dẫn đường, liền biết là Diệp Khương mang người tới.
“Đại Diêu!” Diệp Khương gõ cửa đi vào, thấy anh ta rồi thì đẩy Dương Thiên Lâm về phía trước, “Cậu còn nhớ đây là ai không?”
Diêu Vũ Thành sờ lên đầu, “Cái này... Bạn học trong lớp chúng ta à?”
“Dương Thiên Lâm đó, cậu quên rồi à? Năm đó cậu ấy và Trình Dịch An, một người là lớp phó một người là lớp trưởng.” Diệp Khương giả bộ như thể lơ đãng mà nhắc đến Trình Dịch An, vỗ đầu một cái, “Đúng rồi, lão Trình đâu? Không phải cậu ấy làm chung bệnh viện với cậu à? Hai ngày nay Lâm Lâm bị đau đầu nên muốn tìm cậu ấy khám hộ.”
“Đau đầu thì đến khoa nội thần kinh chứ, lão Trình nào hiểu đâu...” Diêu Vũ Thành lấy cốc dùng một lần rót nước cho họ, “Hôm sau hẵng đến, đến phòng khám bệnh của chủ nhiệm khoa nội ấy.”
“Đừng, để lão Trình xem mạch cái cũng có gì khó khăn đâu, lần trước ông cậu ấy còn được lên báo mà, tớ đã thấy rồi.” Diệp Khương nói xong thì đẩy Dương Thiên Lâm ra ngoài, “Sát vách đúng không? Cậu đi xem chút đi Lâm Lâm.”
Diệp Khương đưa xong thiệp mời thì yên vị ngồi chờ trong văn phòng của Diêu Vũ Thành. Ước chừng mười phút sau, Dương Thiên Lâm đi ra từ phòng sát vách. Diệp Khương còn chưa kịp hỏi tình hình thì đã bị cô ta kéo đi luôn.
“Đại Diêu, nhớ cùng lão Trình đến đó nhé!” Diệp Khương cất giọng dặn dò, bước nhanh theo Dương Thiên Lâm đi ra ngoài.
Diêu Vũ Thành cực kì đắc ý mà đóng lại cửa phòng lại, sau đó nhắn tin cho Lâm Tương.
Diêu Vũ Thành: Báo cáo vợ đại nhân, anh đã đánh lui quân địch.
Lâm Tương: Phó tướng lấy kế gì để địch lui quân vậy?
Diêu Vũ Thành: Hai phe tình địch tự tàn sát nhau, Sở Sở ngồi mát ăn bát vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.