Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc

Chương 13

Hồng Tâm Dữu Tử Hạch

27/04/2024

Sau đó ròng rã năm ngày không sáu giờ ba mươi phút, Trình Dịch An giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian này rồi vậy. Không nhắn tin lại, không nhấn thích bài của Diêu Vũ Thành trên vòng bạn bè, cho tới bây giờ cũng không hề đến nhà Diêu Vũ Thành.

Sáng sớm lúc sáu giờ, Sở Thanh đứng sắc thuốc, nghĩ đến việc tối nay phải đến dự hôn lễ của Diệp Khương rồi, không biết phải lấy vẻ mặt nào để đối diện với người kia nữa.

“Au...” Cô dùng băng gạc bọc lấy tay cầm của bình thuốc, lúc đổ thuốc ra ngoài bình thì không để tâm nên bị mấy giọt nước bắn vào chân. May là cô đi dép bông vải, chân cũng không bị dính mấy giọt cả.

Sở Thanh vứt đôi dép lê bị dính thuốc vào trong nhà vệ sinh, sau đó đi đến cửa trước mở ra tủ giày lấy một đôi dép lê thu đông, trong đó chỉ còn một đôi lần trước Trình Dịch An đi. Sở Thanh lạnh lùng cầm đôi dép lê ra ngoài, sau đó “oành” một tiếng, hung tợn đóng cửa tủ giày lại.

Nếu không phải vì đôi dép này đắt ấy à, thì cô đã quẳng nó từ tầng tám xuống lối đi bên dưới cho nó thịt nát xương tan từ lâu.

Cái hũ nút kia từ thời cấp ba đã có cái tật xấu này rồi, nói giận là giận, chẳng thèm nói gì cả, khiến cho người ta nghĩ mãi không ra.

Sở Thanh nhớ hồi lớp mười một có một lần vào lúc sáng sớm vừa đến trường đã nhìn thấy Trình Dịch An và Diêu Vũ Thành mặt đen như nhọ nồi. Theo lý thuyết thì vào sáng sớm, hẳn là Diêu Vũ Thành đang liều mạng chép vở Ngữ Văn mới đúng, hôm đó lại không hề động tới vở bài tập của Trình Dịch An.

Lúc sang tiết thứ hai, Sở Thanh và Lâm Tương vừa quay về lớp từ nhà vệ sinh thì đã thấy hai người kia không hiểu sao lại cãi vã. Nói là cãi nhau, nhưng thật ra là Diêu Vũ Thành đơn phương nhao nhao với Trình Dịch An, còn Trình Dịch An chỉ thỉnh thoảng không nóng không lạnh liếc cậu ta một cái, làm Diêu Vũ Thành tức đến mức dậm chân.

Vốn cho rằng Diêu Vũ Thành chỉ giận giận qua miệng rồi sẽ ổn thôi, ai chuông vào vừa reo lên, sau lưng Sở Thanh đã vang đến tiếng ghế đập xuống đất. Hai người bình thường một phe với nhau giờ lại choảng nhau, Diêu Vũ Thành còn không ngừng tụng kinh: “Chọn B, chọn B, chọn B...”

Trình Dịch An không kiên nhẫn cản đợt tiến công của Diêu Vũ Thành lại, miệng khẽ mở khẽ đóng, bất đắc dĩ nói: “Chọn C...” Cậu kiềm lấy hai tay Diêu Vũ Thành, sau đó cậu ta hoàn toàn không thể động đậy.

“Tớ nghe Đại Diêu nói lão Trình luyện Thái Cực quyền đó.” Lâm Tương đứng một bên vụng trộm thì thầm với Sở Thanh.

Mỗi một chiêu thức của Trình Dịch An đều vô cùng nhẹ nhàng, khác hoàn toàn với tên Diêu Vũ Thành hoang dại chỉ biết ngang ngược kia. Không cần biết là đỡ đòn hay là tấn công, cậu đều vững vững vàng vàng, bốn lạng địch ngàn cân*.

Gốc 四两拨千斤.

Diêu Vũ Thành rất mau đã thở hồng hộc, giày vò mãi mà vẫn chưa choảng được người ta, cũng sắp tức đến khóc luôn rồi.

“Làm gì thế?” Thầy Vật lý bước vào từ cửa, ánh mắt của các bạn học dần rời khỏi hai người Trình Dịch An, nhìn thầy Vật lý đầu tóc thưa thớt, mặt mũi tràn đầy sự tuyệt vọng.

“Thầy ơi, đây không phải là tiết Sinh sao ạ?” Có cái gan lớn nam sinh hỏi.

Thầy Vật lý cũng không để ý đến cậu ta, chỉ chỉ hai người phía sau đã đánh nhau đến độ mặt đỏ bừng, hỏi: “Hai đứa kia sao đấy hả? Bình thường chơi thân với nhau cơ mà, sao lại đánh nhau?”

Có một nam sinh ngồi một bên xem từ đầu đến cuối đứng lên, giải thích cho mọi người.

Chiều hôm qua, Trình Dịch An và Diêu Vũ Thành vì thi đấu một đề thi mà phiền não cả nửa ngày. Hai người tự mình giải phần mình rất lâu, sau đó đáp án làm ra không giống nhau, nhưng ai cũng không thuyết phục được ai cả. Sau rồi Trình Dịch An giận dỗi, đến trưa cũng vẫn không buồn đoái hoài đến Diêu Vũ Thành.

Buổi tối ở nhà, Trình Dịch An viết đầy một trang A4 về quá trình giải đề đến tận khuya, nào biết được hôm nay Diêu Vũ Thành xem rồi mà vẫn kiên trì bảo cậu làm không đúng, sau đó nói nói rồi thành đánh nhau.

Sở Thanh nghe xong, trách không được cô thấy hai ngày hôm qua và hôm nay bên tai được yên tĩnh không ít, hóa ra là hai người này chiến tranh lạnh.

“Sở Sở, cậu nhớ chú ý đấy, lấy tính cách của lão Trình ấy à, sau này hai người ở bên nhau rồi kiểu gì cậu cũng phải dỗ cậu ta mỗi ngày luôn ý, chiến tranh lạnh rồi là có thể chiến cả một năm trời luôn...” Lâm Tương nghe xong thì lắc đầu, thực ra là vì lo lắng cho Sở Thanh.



Sở Thanh đỏ mặt, đẩy Lâm Tương ở bên cạnh, “Nói cái gì đó...”

Thầy Vật lý nghe xong tình hình thì hơi giật mình. Từ xưa đến nay có không ít người vì giang sơn mỹ nhân mà đánh cho anh chết anh sống, lại là lần đầu thấy có kẻ vì đề vật lý mà đánh nhau. Ông ấy cầm đề bài nhìn chốc lát, sau đó chỉ chỉ Diêu Vũ Thành, hỏi: “Em nói chọn cái nào cơ?”

Diêu Vũ Thành cứng đầu cứng cổ, nghiêng qua bên Trình Dịch An một chút, lớn tiếng nói: “Chọn B!”

Thầy Vật lý hơi nhíu mày, lại nhìn về phía Trình Dịch An: “Em thì?”

“C.”

Dưới ánh nhìn chăm chú của các bạn học, thầy Vật lý gãi đầu một cái nói, “Chọn D.” Ông ấy cười rồi cho hai người ngồi xuống, sau đó cười giỡn nói: “Cũng may là hôm nay thầy Sinh xin nghỉ đấy, chứ không tôi mà không đến thì chả phải hai đứa kia đánh nhau luôn rồi à?”

Trình Dịch An biết được câu trả lời chính xác rồi thì bình tĩnh ngồi xuống, móc ra một chồng công thức để lên bàn bắt đầu giải đề một lần nữa.

Mà Diêu Vũ Thành ở một bên thì không thể tin được gãi đầu một cái, lúc ngồi xuống thì có ý muốn nói chuyện với Trình Dịch An, nhưng mà cậu cũng chẳng thèm để ý đến cậu ta.

Nếu Sở Thanh nhớ không lầm thì khi cuộc chiến tranh lạnh giữa Trình Dịch An và Diêu Vũ Thành kết thúc đã là một tháng sau, lúc cuộc thi Vật lý toàn tỉnh kết thúc rồi thì hai người họ mới lặng lẽ meo meo hòa thuận lại. Theo Lâm Tương nói thì đó là kết quả của việc Diêu Vũ Thành không ngừng cố gắng trong hơn tháng trời.

Buổi tối phải ra ngoài ăn cơm nên sau khi Sở Thanh tan tầm, cô đặc biết đi tìm một nhà tạo mẫu để ăn diện một phen, đổi bộ quần áo mặc lúc sáng. Đổi mình mặc một chiếc váy ngắn, bốt dài đến đầu gối, rồi khoác thêm một chiếc áo lông ở ngoài.

Sau khi đến, cô đi tặng phần tiền của mình rồi dựa theo vị trí bàn trên thiệp mới mà đi. Người chỉ vừa đến được nửa, Lâm Tương và Diêu Vũ Thành đều đến.

“Sở Sở!” Lâm Tương gọi cô ngồi bên cạnh mình, “Chậc chậc chậc, sao hôm nay mặc đẹp thế?”

“Đây là...” Những bạn học khác trên bàn đều nhìn về phía Sở Thanh, giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, lần trước từng tụ họp một lần rồi mà chưa từng thấy người này.

“Sở Thanh, có nhớ không?” Lâm Tương giúp cô giới thiệu, sau đó từng bước từng bước giúp Sở Thanh nhớ lại, “Kia là Tạ Đỉnh, kia là đại biểu môn số học Vương Văn. Kia là Kiều Sâm, ủy viên sinh hoạt hay là ủy viên lao động gì đấy... Từ bên kia từng người một, Vương Viện Thược, Trần Kiều. Bên cạnh Diệp Khương là Dương Thiên Lâm, lớp phó.”

Sở Thanh nhìn qua từng người, lần lượt chào hỏi từng người. Các bạn học cũng thay đổi không ít, nếu đột nhiên gặp trên đường thì nhất định là không thể nhận ra.

“Sở Thanh, lúc đó cậu không buồn í ử một tiếng đã rời đi, làm điểm bình quân môn Toán của lớp ta cao lên không ít đấy!” Đại biểu môn Số học Vương Văn đùa với cô, “Cậu chuyển trường à?”

Sở Thanh cười gật gật đầu, “Về chỗ bà.” Cô biết hôm nay đã đến rồi thì nhất định không thể tránh được việc họ đề ra câu hỏi, chi bằng dứt khoát thẳng thắn ngay từ đầu

“Cậu cũng thật là, tốt xấu gì cũng phải nói với chúng tớ một tiếng chứ, dù gì cũng làm bạn hơn một năm, hôm sau lúc chúng tớ đến không thấy cậu đâu đều rất giật mình đấy.”

“Đi gấp quá mà...”

Tiệc cưới sắp bắt đầu, tính cả bàn này của Sở Thanh thì bàn dành cho bạn cấp ba mất hai bàn lớn. Những người đã đồng ý với Diệp Khương rằng sẽ đến đều đã đến rồi, chỉ thiếu Trình Dịch An.

“Sao cậu ấy còn chưa đến thế?” Dương Thiên Lâm hỏi.



Diêu Vũ Thành nhìn đồng hồ, nói: “Lão Trình hẳn là đang đi trên đường, xế chiều hôm nay cậu ta xem bệnh với chủ nhiệm.”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, nhân viên phục vụ kéo cửa phòng tiệc ra. Trình Dịch An vắt chiếc áo khoác lông dê trên khuỷu tay, mang vẻ mệt mỏi phong trần đi vào.

Hôm nay anh cũng mặc như mọi hôm, áo sơmi trắng kết hợp với áo khoác đen, không đến mức cướp luôn sự chú ý của tân chú rể.

“Lão Trình!” Diêu Vũ Thành đứng dậy ra hiệu với anh, Dương Thiên Lâm ngồi đối diện lấy gương ra sửa sang tóc tai, lưng thẳng tắp.

Hai chỗ bên cạnh Sở Thanh và Diêu Vũ Thành đều trống, Trình Dịch An không nghĩ ngợi gì nhiều mà trực tiếp sang bên cạnh Diêu Vũ Thành ngồi xuống.

Trong lớp đều biết quan hệ của hai người kia không tầm thường, Trình Dịch An đến rồi cũng không dám đùa Sở Thanh, bây giờ nhìn dáng vẻ hai người mỗi người một ngả, càng ngậm miệng không nói câu nào.

Sau một loạt quy trình, tân cô dâu chú rể bắt đầu mời rượu. Lúc đến bàn của họ thì tân chú rể cũng đã say khướt, cả khuôn mặt đỏ bừng, dựa vào người phù rể mới miễn cưỡng đứng vững.

Sau khi tiễn vợ chồng Diệp Khương đi rồi, đồ ăn cũng ăn gần hết. Bạn học cũ mà gặp nhau thì không ngớt chủ đề trò chuyện, người nào ở lớp bên cạnh tốt với lớp mình, cặp nào lớp mình đã chia tay. Tuy nói đã lớn tuổi cả rồi nhưng vẫn hãy còn nhiều chuyện như tám năm trước vậy.

“Lúc ấy chúng tớ ấy à, đều cảm thấy... Cảm thấy lão Trình thích Sở Sở.” Vương Văn uống say, nói năng cũng không lưu loát, khi đó anh thích Sở Thanh là chuyện ai cũng biết, bây giờ nhắc đến thời cấp ba rồi, trong lòng khó tránh khỏi hơi xúc động.

Vừa nói đến cái này, cuộc nói chuyện trên trời dưới đất đều dừng lại, một bàn mười mấy ánh mắt nhìn chằm chằm hai người được nhắc đến tên. Nếu hai người kết hôn rồi thì đề tài này cũng coi như bỏ qua. Nhưng mà hai người này lại vẫn còn độc thân nên ai nấy đều rất hứng thú, đều muốn tìm ra chút gì đó từ nét mặt của hai người họ.

Dương Thiên Lâm thả điện thoại điện thoại trong tay xuống, ngẩng đầu chỉ chỉ Vương Văn: “Vương Văn cậu vẫn như xưa nhỉ, uống rượu vào là nói năng mê sảng, bữa cơm tạm biệt hôm đó cậu là người nói nhiều nhất luôn đó,.”

Vào bữa cơm tạm biệt khi tốt nghiệp ai nấy đều uống hết rượu, Vương Văn kéo từng bạn học một vừa khóc vừa nói chuyện linh tinh, nói xong một người tiễn một người, tình cảnh ấy sợ là cả đời cũng không quên nổi.

“Đúng vậy đó, cậu uống ít thôi, cẩn thận lúc về lại phải quỳ ván giặt đồ đấy!” Diêu Vũ Thành cũng tiếp câu của Dương Thiên Lâm.

Thấy mọi người không còn quan tâm mình, Sở Thanh rốt cục cũng thở ra một hơi dài. Đồ ngọt vừa đưa lên còn chưa ăn được hai miếng thì Diệp Khương vội vàng nói, “Các bạn, chủ nhiệm lớp ta đến rồi.”

Năm nay chủ nhiệm lớp vừa qua tuổi năm mươi, còn đang dẫn dắt một lớp năm ba sắp tốt nghiệp. Lúc này buổi tự học tối vừa kết thúc là ông đã chạy đến, Diệp Khương vội vàng để bên bếp núc làm ít món cho ông.

Ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Sở Thanh rồi, Diêu Vũ Thanh kéo chủ nhiệm lớp để ông gọi tên từng người. Đây là buổi tụ họp đầu tiên của ông và học sinh kể từ sau khi tốt nghiệp, híp mắt nhìn từng người rồi, chủ nhiệm lớp tràn đầy tự tin: “Dương Thiên Lâm, Vương Văn, Lưu Dao, Trình Dịch An...”

Diêu Vũ Thành chỉ chỉ mình và Lâm Tương ở bên cạnh, “Thầy ơi, còn bọn em thì sao?”

“Đại Diêu và Lâm Tương, lúc trước khi thi đại học tôi bảo hai anh chị yêu đương, hai anh chị còn dám giảo biện với tôi! Cũng kết hôn rồi...” Chủ nhiệm lớp cười hai tiếng, “Thằng nhóc nhà anh, người khác thì vội vàng học tập còn hai anh chị thì chỉ sợ muộn quá.”

“Thầy ơi thầy nhìn đây này.” Diêu Vũ Thành chỉ chỉ Sở Thanh bên cạnh, “Đây là ai?”

“Ô, Sở Thanh à!” Chủ nhiệm lớp đẩy kính, sau đó lại bổ sung: “Là cô nhóc kéo chân môn Toán học của lớp ta, chuyển đến năm lớp mười một chứ gì, tôi còn nhớ.”

“Thầy Lưu...” Sở Thanh vẫn còn hơi sợ ông ấy, chào hỏi đàng hoàng.

“Ài, còn sợ tôi à? Mặc dù em chỉ học hơn một năm ở lớp tôi thôi, nhưng tôi lại có ấn tượng sâu với em nhất đấy. Tôi dẫn dắt lớp chọn nhiều năm như thế rồi mà chưa từng thấy ai học lệch kinh như em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook