Chương 949: Chua chết tôi rồi
Vô Ưu 95
24/05/2024
Mọi người đều cười lên
Vợ chồng làm trong bệnh viện luôn rất dễ bị mọi người trêu chọc, đặc biệt là đôi của Trương Xu, cả hai đều ở độ tuổi 40, nhưng cả hai đều là phó chủ nhiệm, chủ nhiệm khoa nội tiết về hưu, tất nhiên là phó chủ Diêm Đông Tuyết lại lên thay, đây chính là chuyện ván đã đóng thuyền.
Ngoài ra, Diễm Đông Tuyết thường đến khoa cấp cứu, hội chẩn cực kì kịp thời nên có mối quan hệ rất tốt, còn gọi là con rể khoa cấp cứu, củng là anh rể khoa cấp cứu.
Lúc này Lý Bảo Sơn đi tới, nhìn thấy mọi người cười đến ồn ào cả lên, nhịn không được trầm giọng nói:
- Có chuyện gì vui vẻ vậy? Đây là bệnh viện, chú ý hình tượng chút, người bệnh mà nghe thấy thì làm sao?
Mọi người cười xấu hổ, tính cách chủ nhiệm Lý luôn vậy, mọi người cũng không thèm quan tâm, bằng không dái danh hiệu Lý than đen cũng không vang dội thế này đâu!
Lúc này, Trần Thương vừa cười vừa căm văn kiện đã sao chép đưa cho Lý Bảo Sơn:
- Chủ nhiệm, tạp chí « Lá Gan Cấy Ghép » đây, người có thể cầm dùng.
Lý Bảo Sơn đầu tiên là sững sở, sau đó lập tức vui mừng ra mặt, vội vàng tiếp nhận bản sao chép nhìn kỹ:
- Ha ha, không tệ nha, mọi người vui lên, sớm tan Tầm nha, tôi đi trước.
Mọi người nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười.
Nhìn xem chủ nhà bước đi vui vẻ như thế mọi người lập tức cười vang lên.
....
....
Trong lòng Lý Bảo Sơn mừng thầm, dù sao đây cũng là một bài luận văn có sức ảnh hưởng lớn nha!
Nghỉ đến Vương Hướng Quân và những người bạn của ông, chắc chắn nhìn thấy văn kiện này rất chua chát đây, tưởng tượng bộ mặt như quả đẳng thì cảm thấy cực kì hài lòng!
Nghĩ tới đây, Lý Bảo Sơn quyết định gửi cho bạn bè của mình, cho họ vui vẻ một chút nha!
Sau khi ý tưởng này xuất hiện, trong lòng không thể nào ngăn lại nữa, Lý Bảo Sơn vội vàng vào phòng làm việc của chủ nhiệm, đóng cửa lại.
Sau đó, ông cầm lấy di động, chụp mấy bức ảnh, rồi gửi đi kèm câu nói
- Thời đại này, sau cùng thì cũng là thế giới của người trẻ, chúng ta đã già rồi!
Tuy nhiên, trên tấm ảnh thứ nhất tên tác giả là “Lý Bảo Sơn” rất dễ thấy!
Quả nhiên, nháy mắt vừa gửi xong thì bài đăng đã bốc lửa, ấn like vô số!
Nhưng mà, đây không phải những điều Lý Bảo Sơn mong đợi nhất.
Lúc này, Trương Hữu Phúc vừa vặn thấy Lý Bảo Sơn cập nhật trạng thái, chua chát nói:
- Ai, chua chết tôi rồi!
Vợ của Trương Hữu Phúc nghe thấy, lập tức tò mò. hỏi:
- Hữu Phúc, sao thế?
Trương Hữu Phúc thở dài:
- Ai... Cái kia của tiểu Trần, Trần Thương xuất bản một cuốn « Lá Gan Cấy Ghép », tác giả đầu tiên lại có tên Lý Bảo Sơn, bây giờ ông ta gửi cho vô số bạn bè đây này!
Vợ ông nghe xong nhịn không được bật cười:
- Ồ? Đây là chuyện tốt mà, một chuyện tốt cho bệnh viện của chúng ta, em đã gọi điện cho tiểu Trần bảo cậu ấy thứ hai đến nhận tiền thưởng, bệnh viện chúng ta phát cho những 200 000 nhân dân tệ!
Trường Hữu Phúc nghe xong, càng ngày càng chua!
Nhiêu đó chắc đủ làm mấy chầu rượu thịt ngon.
Mà lúc này, sau khi thấy tin này, mí mắt ba bác sĩ lão làng của phòng cấp cứu của thành phố An Dương đều giật giật, cái người Lý Bảo Sơn này lúc nào học cách ra vẻ thế này!
Vương Hướng Quân nhìn thấy tên của Lý Bảo Sơn nổi bậc trên đó hơi không cam tâm!
Tuy nhiên, bạn bè cũ báo tin tốt cũng phải tâng bốc một chút, nhưng khen tên Lý than đen này trong lòng cũng khó chịu lắm, thế nên để ở dưới một câu đáp:
- Chúc mừng!
Những người còn lại cũng thế, từng câu chút mừng được viết ra.
Lý Bảo Sơn nhìn thấy đám ngươi Vương Hướng Quân ghi chúc mừng, khuôn mặt ông có thế nói là cười tươi như hoa nới
Không tệ, không tệ, khen kiểu này cũng thoải mái lắm.
Ha ha ha ha ha...
Vợ chồng làm trong bệnh viện luôn rất dễ bị mọi người trêu chọc, đặc biệt là đôi của Trương Xu, cả hai đều ở độ tuổi 40, nhưng cả hai đều là phó chủ nhiệm, chủ nhiệm khoa nội tiết về hưu, tất nhiên là phó chủ Diêm Đông Tuyết lại lên thay, đây chính là chuyện ván đã đóng thuyền.
Ngoài ra, Diễm Đông Tuyết thường đến khoa cấp cứu, hội chẩn cực kì kịp thời nên có mối quan hệ rất tốt, còn gọi là con rể khoa cấp cứu, củng là anh rể khoa cấp cứu.
Lúc này Lý Bảo Sơn đi tới, nhìn thấy mọi người cười đến ồn ào cả lên, nhịn không được trầm giọng nói:
- Có chuyện gì vui vẻ vậy? Đây là bệnh viện, chú ý hình tượng chút, người bệnh mà nghe thấy thì làm sao?
Mọi người cười xấu hổ, tính cách chủ nhiệm Lý luôn vậy, mọi người cũng không thèm quan tâm, bằng không dái danh hiệu Lý than đen cũng không vang dội thế này đâu!
Lúc này, Trần Thương vừa cười vừa căm văn kiện đã sao chép đưa cho Lý Bảo Sơn:
- Chủ nhiệm, tạp chí « Lá Gan Cấy Ghép » đây, người có thể cầm dùng.
Lý Bảo Sơn đầu tiên là sững sở, sau đó lập tức vui mừng ra mặt, vội vàng tiếp nhận bản sao chép nhìn kỹ:
- Ha ha, không tệ nha, mọi người vui lên, sớm tan Tầm nha, tôi đi trước.
Mọi người nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười.
Nhìn xem chủ nhà bước đi vui vẻ như thế mọi người lập tức cười vang lên.
....
....
Trong lòng Lý Bảo Sơn mừng thầm, dù sao đây cũng là một bài luận văn có sức ảnh hưởng lớn nha!
Nghỉ đến Vương Hướng Quân và những người bạn của ông, chắc chắn nhìn thấy văn kiện này rất chua chát đây, tưởng tượng bộ mặt như quả đẳng thì cảm thấy cực kì hài lòng!
Nghĩ tới đây, Lý Bảo Sơn quyết định gửi cho bạn bè của mình, cho họ vui vẻ một chút nha!
Sau khi ý tưởng này xuất hiện, trong lòng không thể nào ngăn lại nữa, Lý Bảo Sơn vội vàng vào phòng làm việc của chủ nhiệm, đóng cửa lại.
Sau đó, ông cầm lấy di động, chụp mấy bức ảnh, rồi gửi đi kèm câu nói
- Thời đại này, sau cùng thì cũng là thế giới của người trẻ, chúng ta đã già rồi!
Tuy nhiên, trên tấm ảnh thứ nhất tên tác giả là “Lý Bảo Sơn” rất dễ thấy!
Quả nhiên, nháy mắt vừa gửi xong thì bài đăng đã bốc lửa, ấn like vô số!
Nhưng mà, đây không phải những điều Lý Bảo Sơn mong đợi nhất.
Lúc này, Trương Hữu Phúc vừa vặn thấy Lý Bảo Sơn cập nhật trạng thái, chua chát nói:
- Ai, chua chết tôi rồi!
Vợ của Trương Hữu Phúc nghe thấy, lập tức tò mò. hỏi:
- Hữu Phúc, sao thế?
Trương Hữu Phúc thở dài:
- Ai... Cái kia của tiểu Trần, Trần Thương xuất bản một cuốn « Lá Gan Cấy Ghép », tác giả đầu tiên lại có tên Lý Bảo Sơn, bây giờ ông ta gửi cho vô số bạn bè đây này!
Vợ ông nghe xong nhịn không được bật cười:
- Ồ? Đây là chuyện tốt mà, một chuyện tốt cho bệnh viện của chúng ta, em đã gọi điện cho tiểu Trần bảo cậu ấy thứ hai đến nhận tiền thưởng, bệnh viện chúng ta phát cho những 200 000 nhân dân tệ!
Trường Hữu Phúc nghe xong, càng ngày càng chua!
Nhiêu đó chắc đủ làm mấy chầu rượu thịt ngon.
Mà lúc này, sau khi thấy tin này, mí mắt ba bác sĩ lão làng của phòng cấp cứu của thành phố An Dương đều giật giật, cái người Lý Bảo Sơn này lúc nào học cách ra vẻ thế này!
Vương Hướng Quân nhìn thấy tên của Lý Bảo Sơn nổi bậc trên đó hơi không cam tâm!
Tuy nhiên, bạn bè cũ báo tin tốt cũng phải tâng bốc một chút, nhưng khen tên Lý than đen này trong lòng cũng khó chịu lắm, thế nên để ở dưới một câu đáp:
- Chúc mừng!
Những người còn lại cũng thế, từng câu chút mừng được viết ra.
Lý Bảo Sơn nhìn thấy đám ngươi Vương Hướng Quân ghi chúc mừng, khuôn mặt ông có thế nói là cười tươi như hoa nới
Không tệ, không tệ, khen kiểu này cũng thoải mái lắm.
Ha ha ha ha ha...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.