Chương 863: Độ thiện cảm
Vô Ưu 95
07/05/2024
- Tôi sẽ thay con gái tận mắt nhìn cái tên cầm thú kia nhận sự trừng phạt của pháp luật!
...
...
Nam tử nói rất nhiều, Trần Thương gật đầu.
Sau khi Lý Bảo Sơn đến, cân nhắc nửa ngày, cũng đồng ý yêu cầu của người đàn ông, Trần Thương ký tên một loạt các giấy tờ cảm kết sau khi phẫu thuật, cho phép xuất viện.
Sau đó.
Một tháng sau, trong thời gian theo dõi giai đoạn sau của căn bệnh, Trần Thương biết gia đình của cô gái đã chuyển đến Trùng Khánh, thông qua ảnh chụp có thể nhìn thấy, cô gái cười rất vui vẻ.
Khi nhìn thấy tin tức, Trần Thương cũng nhìn thấy người bị hiềm nghỉ phạm tội Tôn Mỗ bị phán án hình, chỉ là... Khi đang ngồi tù, bị bệnh tâm thần, sau đó cũng không biết rõ nữa.
Tận đến vài chục năm sau, cô gái lần nữa trở về nơi này, mang theo một bé trai, cực kỳ giống cô.
Chỉ là lúc này, Trần Thương đã không có ở bệnh viện Tỉnh Nhị Viện tiếp đãi cô.
Khi đó Vương Dũng đã trở thành phó chủ nhiệm khoa cấp cứu.
Cô gái dùng điện thoại của Vương Dũng gọi cho. Trần Thương, nói Trần Thương một tiếng cám ơn, trí nhớ của cô đã khôi phục, nhưng cô cũng đã thoát khỏi.
Cô có một gia đình hạnh phúc, có một người chồng yêu cô, và có một cậu con trai rất đáng yêu...
Sau khi Trần Thương biết chuyện của người phụ nữ, rồi mỉm cười.
...
...
Buổi sáng thứ bảy, hôm nay “bệnh viện chỉnh hình Chí Tân” đã hẹn xong phẫu thuật, có năm tiểu cô nương muốn biến thành đại cô nương, vì thế Trần Thương đi tới bệnh viện rất sớm.
Hai tháng này, cơ sở thiết bị của không có quá nhiều thay đổi, nhưng bên trong cũng đã có một chút ít biến hóa,
Hiện tại, “Chuyên gia Trần giúp người trở nên xinh đẹp” đã xây dựng trở thành đại cương tuyên truyền chủ yếu của bệnh viện chỉnh hình Chí Tân, Trần Thương ở bên trong phạm vị một triệu chuyên gia chỉnh hình này kia cũng có chút danh tiếng.
Thành phố An Dương, phạm vi chỉnh hình không lớn, lúc này Trần Thương nhanh chóng nổi lên, nháy mắt đã lọt vào tầm mắt rất nhiều người
- Bác sĩ Trần đến sớm vậy!
- Bác sĩ Trần buổi sáng tốt lành!
- Bác sĩ Trần bữa sáng của ngài.
Trần Thương vừa đến bệnh viện chỉnh hình, một dàn nữ tiếp tân xinh đẹp hòa mình cùng đứng trước sảnh cúi đầu chào, hormone thanh xuân tự nhiên bốc cháy không kiêng nể gì cả.
Trần Thương cười cười với mọi người, nói một tiếng buổi sáng tốt lành.
Hiện tại Trần Thương, sớm đã xưa đâu bằng nay, là người đứng đầu bảng của toàn bộ bệnh viện chỉnh hình Chí Tân.
Từ Nhu như thế nào cũng không nghĩ tới, mấy tháng trước kia Trần Thương còn bình thường ngây ngô, dễ dàng thẹn thùng đỏ mặt, sẽ trưởng thành đến nước này.
Nhìn thấy Trần Thương đến, Từ Nhu đưa áo blouse trắng tới:
- Bác sĩ Trần, áo blouse trắng của anh, tôi đã giúp anh giặt sạch rồi.
Trần Thương cười cười, một tiếng nói:
- Cảm ơn.
[ Đinh! Độ thiện cảm của Từ Nhu + 5! ]
Trần Thương nghe thấy âm thanh hệ thống nhắc nhở, nhịn không được cười.
Đời người, đúng là hiện thực như vậy.
Khi anh chỉ là một nhân vật nhỏ, hệ thống sẽ phán định là: Không ở một cái đẳng cấp nào.
Nhưng khi anh trưởng thành, và trở thành một người hết sức quan trọng, sức nặng mỗi tiếng nói mỗi cử động của anh sẽ gia tăng trên phạm vi lớn.
[ Từ Nhu, độ thiện cảm: 40; một người trong lòng cuồng dã, tính cách ổn trọng, nghề nghiệp phái nữ mạnh mẽ, sùng bái người giỏi, nhắc nhở: Hiện tại tương đối sùng bái chủ nhân. ]
Trải qua mấy tháng, đến bây giờ, chỉ cần mình một câu cảm ơn, cũng có thể gia tăng một chút độ thiện cảm.
Nhưng mà, cũng không phải là nói Từ Nhu như thế nào.
Kỳ thật Trần Thương cũng cảm giác được một cái đạo lý:
“Khi anh cùng người đứng ở cùng một cái trình độ, cùng một cấp độ giống nhau thì kết giao mới là ngang bằng,
Thế nhưng nếu như anh muốn kết giao cùng một người cao hơn anh một bậc, quá trình này sẽ rất khó”
...
...
Nam tử nói rất nhiều, Trần Thương gật đầu.
Sau khi Lý Bảo Sơn đến, cân nhắc nửa ngày, cũng đồng ý yêu cầu của người đàn ông, Trần Thương ký tên một loạt các giấy tờ cảm kết sau khi phẫu thuật, cho phép xuất viện.
Sau đó.
Một tháng sau, trong thời gian theo dõi giai đoạn sau của căn bệnh, Trần Thương biết gia đình của cô gái đã chuyển đến Trùng Khánh, thông qua ảnh chụp có thể nhìn thấy, cô gái cười rất vui vẻ.
Khi nhìn thấy tin tức, Trần Thương cũng nhìn thấy người bị hiềm nghỉ phạm tội Tôn Mỗ bị phán án hình, chỉ là... Khi đang ngồi tù, bị bệnh tâm thần, sau đó cũng không biết rõ nữa.
Tận đến vài chục năm sau, cô gái lần nữa trở về nơi này, mang theo một bé trai, cực kỳ giống cô.
Chỉ là lúc này, Trần Thương đã không có ở bệnh viện Tỉnh Nhị Viện tiếp đãi cô.
Khi đó Vương Dũng đã trở thành phó chủ nhiệm khoa cấp cứu.
Cô gái dùng điện thoại của Vương Dũng gọi cho. Trần Thương, nói Trần Thương một tiếng cám ơn, trí nhớ của cô đã khôi phục, nhưng cô cũng đã thoát khỏi.
Cô có một gia đình hạnh phúc, có một người chồng yêu cô, và có một cậu con trai rất đáng yêu...
Sau khi Trần Thương biết chuyện của người phụ nữ, rồi mỉm cười.
...
...
Buổi sáng thứ bảy, hôm nay “bệnh viện chỉnh hình Chí Tân” đã hẹn xong phẫu thuật, có năm tiểu cô nương muốn biến thành đại cô nương, vì thế Trần Thương đi tới bệnh viện rất sớm.
Hai tháng này, cơ sở thiết bị của không có quá nhiều thay đổi, nhưng bên trong cũng đã có một chút ít biến hóa,
Hiện tại, “Chuyên gia Trần giúp người trở nên xinh đẹp” đã xây dựng trở thành đại cương tuyên truyền chủ yếu của bệnh viện chỉnh hình Chí Tân, Trần Thương ở bên trong phạm vị một triệu chuyên gia chỉnh hình này kia cũng có chút danh tiếng.
Thành phố An Dương, phạm vi chỉnh hình không lớn, lúc này Trần Thương nhanh chóng nổi lên, nháy mắt đã lọt vào tầm mắt rất nhiều người
- Bác sĩ Trần đến sớm vậy!
- Bác sĩ Trần buổi sáng tốt lành!
- Bác sĩ Trần bữa sáng của ngài.
Trần Thương vừa đến bệnh viện chỉnh hình, một dàn nữ tiếp tân xinh đẹp hòa mình cùng đứng trước sảnh cúi đầu chào, hormone thanh xuân tự nhiên bốc cháy không kiêng nể gì cả.
Trần Thương cười cười với mọi người, nói một tiếng buổi sáng tốt lành.
Hiện tại Trần Thương, sớm đã xưa đâu bằng nay, là người đứng đầu bảng của toàn bộ bệnh viện chỉnh hình Chí Tân.
Từ Nhu như thế nào cũng không nghĩ tới, mấy tháng trước kia Trần Thương còn bình thường ngây ngô, dễ dàng thẹn thùng đỏ mặt, sẽ trưởng thành đến nước này.
Nhìn thấy Trần Thương đến, Từ Nhu đưa áo blouse trắng tới:
- Bác sĩ Trần, áo blouse trắng của anh, tôi đã giúp anh giặt sạch rồi.
Trần Thương cười cười, một tiếng nói:
- Cảm ơn.
[ Đinh! Độ thiện cảm của Từ Nhu + 5! ]
Trần Thương nghe thấy âm thanh hệ thống nhắc nhở, nhịn không được cười.
Đời người, đúng là hiện thực như vậy.
Khi anh chỉ là một nhân vật nhỏ, hệ thống sẽ phán định là: Không ở một cái đẳng cấp nào.
Nhưng khi anh trưởng thành, và trở thành một người hết sức quan trọng, sức nặng mỗi tiếng nói mỗi cử động của anh sẽ gia tăng trên phạm vi lớn.
[ Từ Nhu, độ thiện cảm: 40; một người trong lòng cuồng dã, tính cách ổn trọng, nghề nghiệp phái nữ mạnh mẽ, sùng bái người giỏi, nhắc nhở: Hiện tại tương đối sùng bái chủ nhân. ]
Trải qua mấy tháng, đến bây giờ, chỉ cần mình một câu cảm ơn, cũng có thể gia tăng một chút độ thiện cảm.
Nhưng mà, cũng không phải là nói Từ Nhu như thế nào.
Kỳ thật Trần Thương cũng cảm giác được một cái đạo lý:
“Khi anh cùng người đứng ở cùng một cái trình độ, cùng một cấp độ giống nhau thì kết giao mới là ngang bằng,
Thế nhưng nếu như anh muốn kết giao cùng một người cao hơn anh một bậc, quá trình này sẽ rất khó”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.