Chương 862: Mất trí nhớ có chọn lọc
Vô Ưu 95
07/05/2024
Hiện tại rất tốt.
Vết sẹo lớn trong tim cô gái đã bị lãng quên, có lẽ đối với một cô gái hai mươi sáu tuổi mà nói, nên là dưỡng tốt thân thể, bắt đầu một cuộc sống, sinh hoạt mới.
Đây cũng là lựa chọn tốt nhất.
Tuy nhiên, chuyện này cần phải nói chuyện và liên hệ cùng gia đình, thậm chí có khả năng cảnh sát sẽ vào cuộc.
Trần Thương quay người nhìn cô gái, cười nói
- Nghỉ ngơi thật tốt, trong phòng giám sát đặc biết sẽ không cho gia đình đến thăm, vậy nên chờ sau khi cô ổn định lại, chúng tôi sẽ tiến hành điều chỉnh
Người phụ nữ cười nói:
- Cảm ơn báo sĩ, nhưng... Có thể tiêm cho tôi một liều thuốc giảm đau hay không, tôi cảm thấy rất đau, trên người tôi sao lại có nhiều vết thương như vậy, có phải là bị tai nạn xe hơi không?
....
....
Lý Bảo Sơn trở lại phòng cấp cứu với Trần Thương và những người khác, bắt đầu liên hệ người nhà bệnh nhân.
Các thành viên trong gia đình đã một đêm không, ngủ, vừa vẽ đến nhà đã nằm xuống, còn chưa kịp nghỉ ngơi, thì nghe tin con gái tỉnh lại
Lập tức vội vàng chạy đến.
Sau khi người đàn ông trung niên bước vào, Lý Bảo Sơn mới nói:
- Cô ấy bị mất trí nhớ.
Một câu làm người nhà ngây ngẩn cả người.
Lý Bảo Sơn tiếp tục giải thích:
- Nhưng mà, giá đình yên tâm, cô ấy chỉ là mất trí nhớ có chọn lọc, đối với gia đình đều nhớ rõ ràng, nhưng mà... Đổi với chồng của cô ấy, những chuyện đã xảy ra, đều đã quên.
- Thậm chí cô ấy còn không nhớ tại sao mình bị thương... những chuyện như vậy đều không nhớ rõ.
Một câu nói, làm cho ba người vừa mừng vừa sợ.
Đây không phải chuyện xấu!
- Tất cả mọi người đều biết
Người đàn ông không nhịn được hỏi:
- Cái kia... Thân thể con gái tôi thế nào rồi?
Sau khi Lý Bảo Sơn cân nhắc một lúc, mới nói ra:
- Hiện tại xem ra, đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng mà hội chứng tiêu cơ vân, và thân thể tụ huyết, cần một quá trình trị liệu tương đối dài, nhưng mà, cũng không phải rất nguy hiểm.
Người đàn ông nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên.
Lúc này, cảnh sát cũng tới, sau khi đi đến nhìn Trần Thương rồi nói:
- Cảm ơn anh, đồng chí, hiện tại chúng tôi đã lập hồ sơ vụ án, cuốn sổ của anh, cùng giấy chứng nhận tần tật đã trợ chúng tôi rất nhiều, lãnh đạo cấp trên đối vụ án lần này rất coi trọng, nhất định sẽ nghiêm ngặt xử lý!
Sau đó, Trần Thương nữ nói lại một lần bệnh tình của cô gái cho cảnh sát.
Người nhà của cô gái cũng đã bắt đầu liên lạc và thương lượng với cảnh sắt.
song cô gái có thể không ra tòa, phòng ngừa những chuyện này tạo thành sự tổn thương cho cô.
Nhưng đồng chí cảnh sát cũng không quyết định được.
Chỉ có thể trở về cùng cấp trên thương lượng lại.
Buổi chiều lúc ba giờ, giá định của người phụ nữ: Tìm đến, nhìn Trần Thương rồi nói:
- Bác sĩ Trần, chúng tôi muốn chuyển viện.
Trần Thương sững sờ:
- Chuyển viện? Chuyển đi chỗ nào?
Người đàn ông thở dài, thật vất vả mới giữ được khuôn mặt tươi cười:
- Cảm ơn ông trời, đã cho Ly Ly một kết quả tốt như vậy, chúng tôi không muốn để con bé sống tiếp ở lại thành phố này, muốn mang theo nó đi đến phía nam, đi đến một nơi không có người nhận ra chúng tôi, sau đó bắt đầu một cuộc sống mới.
Sau khi nói xong, người đàn ông ngồi ở đắng kia, ánh mắt kiên nghị:
- Tôi để con gái đi cùng vợ, còn tôi sẽ không đi, ta muốn ở lại, đòi lại công bằng cho con gái tôi!
- Những vết thương của con gái tôi, máu của nó cũng không thể chảy vô ích!
Vết sẹo lớn trong tim cô gái đã bị lãng quên, có lẽ đối với một cô gái hai mươi sáu tuổi mà nói, nên là dưỡng tốt thân thể, bắt đầu một cuộc sống, sinh hoạt mới.
Đây cũng là lựa chọn tốt nhất.
Tuy nhiên, chuyện này cần phải nói chuyện và liên hệ cùng gia đình, thậm chí có khả năng cảnh sát sẽ vào cuộc.
Trần Thương quay người nhìn cô gái, cười nói
- Nghỉ ngơi thật tốt, trong phòng giám sát đặc biết sẽ không cho gia đình đến thăm, vậy nên chờ sau khi cô ổn định lại, chúng tôi sẽ tiến hành điều chỉnh
Người phụ nữ cười nói:
- Cảm ơn báo sĩ, nhưng... Có thể tiêm cho tôi một liều thuốc giảm đau hay không, tôi cảm thấy rất đau, trên người tôi sao lại có nhiều vết thương như vậy, có phải là bị tai nạn xe hơi không?
....
....
Lý Bảo Sơn trở lại phòng cấp cứu với Trần Thương và những người khác, bắt đầu liên hệ người nhà bệnh nhân.
Các thành viên trong gia đình đã một đêm không, ngủ, vừa vẽ đến nhà đã nằm xuống, còn chưa kịp nghỉ ngơi, thì nghe tin con gái tỉnh lại
Lập tức vội vàng chạy đến.
Sau khi người đàn ông trung niên bước vào, Lý Bảo Sơn mới nói:
- Cô ấy bị mất trí nhớ.
Một câu làm người nhà ngây ngẩn cả người.
Lý Bảo Sơn tiếp tục giải thích:
- Nhưng mà, giá đình yên tâm, cô ấy chỉ là mất trí nhớ có chọn lọc, đối với gia đình đều nhớ rõ ràng, nhưng mà... Đổi với chồng của cô ấy, những chuyện đã xảy ra, đều đã quên.
- Thậm chí cô ấy còn không nhớ tại sao mình bị thương... những chuyện như vậy đều không nhớ rõ.
Một câu nói, làm cho ba người vừa mừng vừa sợ.
Đây không phải chuyện xấu!
- Tất cả mọi người đều biết
Người đàn ông không nhịn được hỏi:
- Cái kia... Thân thể con gái tôi thế nào rồi?
Sau khi Lý Bảo Sơn cân nhắc một lúc, mới nói ra:
- Hiện tại xem ra, đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng mà hội chứng tiêu cơ vân, và thân thể tụ huyết, cần một quá trình trị liệu tương đối dài, nhưng mà, cũng không phải rất nguy hiểm.
Người đàn ông nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên.
Lúc này, cảnh sát cũng tới, sau khi đi đến nhìn Trần Thương rồi nói:
- Cảm ơn anh, đồng chí, hiện tại chúng tôi đã lập hồ sơ vụ án, cuốn sổ của anh, cùng giấy chứng nhận tần tật đã trợ chúng tôi rất nhiều, lãnh đạo cấp trên đối vụ án lần này rất coi trọng, nhất định sẽ nghiêm ngặt xử lý!
Sau đó, Trần Thương nữ nói lại một lần bệnh tình của cô gái cho cảnh sát.
Người nhà của cô gái cũng đã bắt đầu liên lạc và thương lượng với cảnh sắt.
song cô gái có thể không ra tòa, phòng ngừa những chuyện này tạo thành sự tổn thương cho cô.
Nhưng đồng chí cảnh sát cũng không quyết định được.
Chỉ có thể trở về cùng cấp trên thương lượng lại.
Buổi chiều lúc ba giờ, giá định của người phụ nữ: Tìm đến, nhìn Trần Thương rồi nói:
- Bác sĩ Trần, chúng tôi muốn chuyển viện.
Trần Thương sững sờ:
- Chuyển viện? Chuyển đi chỗ nào?
Người đàn ông thở dài, thật vất vả mới giữ được khuôn mặt tươi cười:
- Cảm ơn ông trời, đã cho Ly Ly một kết quả tốt như vậy, chúng tôi không muốn để con bé sống tiếp ở lại thành phố này, muốn mang theo nó đi đến phía nam, đi đến một nơi không có người nhận ra chúng tôi, sau đó bắt đầu một cuộc sống mới.
Sau khi nói xong, người đàn ông ngồi ở đắng kia, ánh mắt kiên nghị:
- Tôi để con gái đi cùng vợ, còn tôi sẽ không đi, ta muốn ở lại, đòi lại công bằng cho con gái tôi!
- Những vết thương của con gái tôi, máu của nó cũng không thể chảy vô ích!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.