Bác Sĩ Thiên Tài Có Đôi Mắt Âm Dương
Chương 24: Huyện Thành Rất Đẹp.
Hổ Uy Tướng Quân
01/09/2021
Yến Tiểu Bắc rời khỏi thôn Khôi Khê cùng với rất nhiều lời căn dặn của Chú Thôi và dì miêu. Rời khỏi thị trấn Hà Hoa Yến Tiểu Bắc bắt xe buýt đến huyện thành Chiêu Bắc. Ở đây có rất nhiều người trong thôn Khôi Khê đến đây làm việc. Chồng của Chu Hồng Hạnh là Thôi Bảo Bình đã tổ chức một nhóm đội nhân công từ thôn Khôi Khê lên làm việc ở huyện thành Chiêu Bắc.
Lúc đầu chú Thôi cũng làm việc trong đội nhân công này nhưng khi xảy ra sự cố ông buộc phải trở lại thôn. Mặc dù chỉ là một huyện thành nhưng vì nó rất gần thành phố Thiệu Châu nên tương đối phát triển. Đây là một huyện thành nhỏ có chừng năm trăm nghìn người. Kể từ khi Yến Tiểu Bắc biết thì anh mới đi đến trấn Hà Hoa là nơi xa nhất, còn bây giờ khi đến huyện thành anh mới thấy choáng ngợp ngay cả khi còn ở bến xe.
Những tòa nhà cao chọc trời, xe cộ qua lại không ngớt người đi bộ tấp nập vội vàng, những tấm biển quảng cáo đầy sắc màu lạ lẫm và tươi mới. Mặc dù phải mất một lúc lâu Yến Tiểu Bắc mới thích ứng được không khí ở đây, anh nhìn các tòa nhà cao tầng vách kính sáng choang, rồi nhìn những nam thanh nữ tú mặc quần áo đẹp, còn cả mùi khói xe xông vào mũi của anh, sau đó anh nở một nụ cười thỏa mãn.
Huyện thành thật đẹp. Khi Yến Tiểu Bắc rời khỏi thôn Khôi Khê chú Thôi vì sợ anh bị lạc và không có ai chăm sóc nên ông đã gọi cho Thôi Bảo Bình nhờ người này để mắt tới Yến Tiểu Bắc. Nhưng Yến Tiểu Bắc không định đến tìm ông ta, mặc dù anh không biết công việc của Thôi Bảo Bình là gì nhưng nhìn hậu quả của chú Thôi phải gánh chịu thì anh biết công việc đó cũng không dễ dàng gì.
Anh là hậu duệ của Yến gia trong tay có âm dương thập bát kim sao có thể đi làm những việc nặng nhọc đó được. Ra khỏi bến xe cũng đã gần trưa, Yến tiểu Bắc tìm một quán ăn nhỏ gần đó gọi một phần cơm khoai tây để ăn. Anh vừa ăn vừa chậm chạp suy nghĩ xem tiếp theo mình phải đi đâu và phải làm gì thì nghe được câu chuyện của người khác bàn tán.
"Này cậu biết tin gì chưa? Đại tiểu thư nhà họ Tô bị bệnh nặng nếu không qua khỏi e rằng bệnh viện Khang Nhân coi như phải đóng cửa theo."
"Cậu đang nói đến con gái của Tô Hoàng Vũ tên là Tô Minh Ngọc đấy sao? Cô ấy lại bị bệnh à?
" Còn hơn bị bệnh ấy chứ, lần này e rằng không qua khỏi. "
" Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu mau nói đi.. "
" Nghe nói hôm nay cô ấy đột nhiên lại ngất xỉu ở nhà và được đưa đến bệnh viện Khang Nhân cấp cứu, cán bộ y bác sĩ và chuyên gia hàng đầu của bệnh viện cũng phải bó tay. Giáo sư Triệu là người có tiếng nói nhất trong bệnh viện đã nói vị Tô gia đại tiểu thư này không qua khỏi nên gia đình phải chuẩn bị tinh thần. "
" Điều đó chẳng khác nào lấy mạng của Tô Hoàng Vũ cả, đây là cô con gái duy nhất của ông ấy nếu không còn nữa thì sản nghiệp Tô gia lớn như vậy biết để lại cho ai bây giờ? "
" Ai nói không phải chứ.. "
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Những người này ngồi ở cạnh bàn Yến Tiểu Bắc vừa ăn vừa trò chuyện. Yến Tiểu Bắc nghe được rất rõ ràng, anh động lòng, bèn đứng dậy hỏi mấy người vừa nói:
" Xin hỏi mấy người anh em, từ đây để đến được bệnh viện Khang Nhân thì phải đi như thế nào vậy? "
Mấy người này cũng không quan tâm lắm, cho rằng anh chỉ là muốn đến xem náo nhiệt lên thản nhiên nói:
" Đi ra ngoài rẽ phải đến ngã tư thứ hai đi thêm ba trăm mét nữa thì bệnh viện ở ngay bên tay trái. "
Yến Tiểu Bắc cảm ơn bọn họ rồi rời khỏi cửa hàng ăn nhỏ, đi theo lời chỉ dẫn mà người đó vừa nói. Trên tay anh cầm một túi hành lý cũ kỹ mấy người này lắc đầu nói:
" Tên tiểu tử này cũng thật là người ta đã như vậy rồi vẫn còn thích đến xem náo nhiệt! "
Khoảng mười phút sau anh đã đứng trước cửa của bệnh viện Khang Nhân. Tuy nhiên khi nhìn thấy vài tòa nhà cao chót vót mà anh không khỏi ngây người. Nó không giống như bệnh viện ở thị trấn Hà Hoa chỉ có một tòa nhà. Anh đang không biết đi đâu tìm vị tiểu thư tên Tô Minh Ngọc bị ốm nặng kia ở đâu thì có một chiếc ô tô sang trọng dừng lại bên cạnh Yến Tiểu Bắc. Không đợi mở cửa xe hai người áo trắng đứng ở ven đường vội vàng chào hỏi, sau khi cửa xe mở ra thì một người trên xe bước xuống.
" Giáo sư Lý, cuối cùng ngài cũng đến rồi, nếu ngài không đến e rằng bệnh viện của chúng tôi sẽ bị gỡ bỏ. "
Người ta mở cửa xe là một lão nhân ngoài sáu mươi tuổi nhưng khi đứng trước mặt vị giáo sư Lý kia lại tỏ vẻ cung kính. Người bước xuống xe là một lão nhân gần bẩy mươi tuổi, đầu bị hói xung quanh chỉ còn một chút tóc trông không khác gì cái bồn cầu là mấy. Sắc mặt ông ta hồng nhuận, biểu cảm ông ta rất nghiêm túc hỏi
" Lão Triệu, bệnh nhân nào khiến anh phải căng thẳng như vậy? "
" Tình hình cấp bách chúng ta vừa đi vừa nói. "
Mặc dù trên mặt lão Triệu có ý cười nhưng không che hết được sự căng thẳng, còn vị giáo sư họ Lý vẫn bình tĩnh bước đi đằng trước. Một thanh niên mặc áo dài trắng đi ngay sau giáo sư Triệu lên tiếng nói trong lời nói của anh ta thập phần kêu ngạo:
" Giáo sư Triệu, có sư phụ của tôi ở đây thì ông đừng quá lo lắng! "
" Phải a! Phải a! Giáo sư Lý là một giáo sư đầu ngành trong lĩnh vực y học, có ngài ấy ở đây thì ta có thể yên tâm được rồi. "
Vừa nói chuyện cả nhóm người vừa đi bộ đến khu nhà ngoại trú. Yến Tiểu Bắc lặng lẽ theo sau họ đi đến được hành lang khoa cấp cứu. Trong hành lang có vài người đứng, trong đó có một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi đang hét lên với hai vị bác sĩ đứng ở trước mắt bằng một giọng vô cùng tức giận:
" Đây mà gọi là bệnh viện lớn nhất huyện thành à? Có mà tệ nhất thì có, nếu con gái của tôi có mệnh hệ gì thì đừng trách tôi không nương tay dỡ bỏ bệnh viện của mấy người! "
Hai người bác sĩ này chung quy không dám thở mạnh hay ngẩng đầu lên đối mặt với người đàn ông trung niên này. Bây giờ có một nữ bác sĩ tuổi ngoài bốn mươi thận trọng nói:
" Tô tổng yên tâm, chúng tôi đã đi mời giáo sư Lý ông ấy là một chuyên gia đứng đầu huyện thành Chiêu Bắc, ông ấy đang trên đường đến đây rất nhanh thôi sẽ đến. "
Người đàn ông trung niên tên Tô Hoàng Vũ được biết đến là người đàn ông giầu nhất huyện thành Chiêu Bắc đồng thời là đổng sự trưởng của Tô Thị. Ngoài hành lang có một phụ nữ trung niên không ngừng khóc lóc khi nhìn thấy giáo sư Triệu, giáo sư Lý cùng đoàn trợ lý đi vào thì bà ấy nhanh chóng ngồi dậy mừng rỡ nói:
" Giáo sư Triệu các người nhất định phải cứu được con gái của tôi. "
Giáo sư Triệu nói:
" Tô phu nhân, đây là giáo sư Lý là chuyên gia y tế hàng đầu Thiệu Châu có ông ấy ở đây con gái của bà sẽ được cứu. "
Người phụ nữ đáng thương lộ ra một chút gật đầu nói:
" Giáo sư Lý chỉ cần ngài cứu được con gái tôi, chúng tôi sẽ làm ngài hài lòng. "
Lý vẻ mặt nghiêm túc nói:
" Chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của chúng tôi, đừng lo lắng quá, tôi sẽ cố gắng hết sức. "
Giáo sư Triệu nói:
" Mau để giáo sư Lý vào trong, đừng để trễ nải thời gian cứu người! "
Người phụ nữ đứng qua một bên nhìn bóng giáo sư Triệu và giáo sư Lý bước vào phòng cấp cứu. Sau một lúc im lặng người phụ nữ nhìn sang người thanh niên đi theo giáo sư Lý và hỏi:
" Cậu là học trò của giáo sư lý phải không? "
Người thanh niên lộ ra vẻ kiêu ngạo, anh ta nói:
" Đúng vậy, tôi là học trò của giáo sư Lý tên là Cẩu Bộ Lễ. Tô phu nhân đừng quá lo lắng có sư phụ của tôi ra tay không có ai là không thể cứu được. "
Người phụ nữ khi nghe thấy tên của người thanh niên vừa rồi thì có vẻ choáng váng nhưng bà ta không nói gì nhiều nữa. Yến Tiểu Bắc bước đến cạnh Tô Hoàng Vũ hỏi:
" Người bệnh bên trong có tình trạng gì?"
Tô Hoàng Vũ quay lại nhìn Yến Tiểu Bắc còn rất trẻ trên tay lại mang theo túi hành lý cũ kỹ thì cũng mặc kệ không muốn trả lời. Cẩu Bộ Lễ khinh thường liếc nhìn anh sau đó tránh xa hai bước.
Lúc đầu chú Thôi cũng làm việc trong đội nhân công này nhưng khi xảy ra sự cố ông buộc phải trở lại thôn. Mặc dù chỉ là một huyện thành nhưng vì nó rất gần thành phố Thiệu Châu nên tương đối phát triển. Đây là một huyện thành nhỏ có chừng năm trăm nghìn người. Kể từ khi Yến Tiểu Bắc biết thì anh mới đi đến trấn Hà Hoa là nơi xa nhất, còn bây giờ khi đến huyện thành anh mới thấy choáng ngợp ngay cả khi còn ở bến xe.
Những tòa nhà cao chọc trời, xe cộ qua lại không ngớt người đi bộ tấp nập vội vàng, những tấm biển quảng cáo đầy sắc màu lạ lẫm và tươi mới. Mặc dù phải mất một lúc lâu Yến Tiểu Bắc mới thích ứng được không khí ở đây, anh nhìn các tòa nhà cao tầng vách kính sáng choang, rồi nhìn những nam thanh nữ tú mặc quần áo đẹp, còn cả mùi khói xe xông vào mũi của anh, sau đó anh nở một nụ cười thỏa mãn.
Huyện thành thật đẹp. Khi Yến Tiểu Bắc rời khỏi thôn Khôi Khê chú Thôi vì sợ anh bị lạc và không có ai chăm sóc nên ông đã gọi cho Thôi Bảo Bình nhờ người này để mắt tới Yến Tiểu Bắc. Nhưng Yến Tiểu Bắc không định đến tìm ông ta, mặc dù anh không biết công việc của Thôi Bảo Bình là gì nhưng nhìn hậu quả của chú Thôi phải gánh chịu thì anh biết công việc đó cũng không dễ dàng gì.
Anh là hậu duệ của Yến gia trong tay có âm dương thập bát kim sao có thể đi làm những việc nặng nhọc đó được. Ra khỏi bến xe cũng đã gần trưa, Yến tiểu Bắc tìm một quán ăn nhỏ gần đó gọi một phần cơm khoai tây để ăn. Anh vừa ăn vừa chậm chạp suy nghĩ xem tiếp theo mình phải đi đâu và phải làm gì thì nghe được câu chuyện của người khác bàn tán.
"Này cậu biết tin gì chưa? Đại tiểu thư nhà họ Tô bị bệnh nặng nếu không qua khỏi e rằng bệnh viện Khang Nhân coi như phải đóng cửa theo."
"Cậu đang nói đến con gái của Tô Hoàng Vũ tên là Tô Minh Ngọc đấy sao? Cô ấy lại bị bệnh à?
" Còn hơn bị bệnh ấy chứ, lần này e rằng không qua khỏi. "
" Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu mau nói đi.. "
" Nghe nói hôm nay cô ấy đột nhiên lại ngất xỉu ở nhà và được đưa đến bệnh viện Khang Nhân cấp cứu, cán bộ y bác sĩ và chuyên gia hàng đầu của bệnh viện cũng phải bó tay. Giáo sư Triệu là người có tiếng nói nhất trong bệnh viện đã nói vị Tô gia đại tiểu thư này không qua khỏi nên gia đình phải chuẩn bị tinh thần. "
" Điều đó chẳng khác nào lấy mạng của Tô Hoàng Vũ cả, đây là cô con gái duy nhất của ông ấy nếu không còn nữa thì sản nghiệp Tô gia lớn như vậy biết để lại cho ai bây giờ? "
" Ai nói không phải chứ.. "
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Những người này ngồi ở cạnh bàn Yến Tiểu Bắc vừa ăn vừa trò chuyện. Yến Tiểu Bắc nghe được rất rõ ràng, anh động lòng, bèn đứng dậy hỏi mấy người vừa nói:
" Xin hỏi mấy người anh em, từ đây để đến được bệnh viện Khang Nhân thì phải đi như thế nào vậy? "
Mấy người này cũng không quan tâm lắm, cho rằng anh chỉ là muốn đến xem náo nhiệt lên thản nhiên nói:
" Đi ra ngoài rẽ phải đến ngã tư thứ hai đi thêm ba trăm mét nữa thì bệnh viện ở ngay bên tay trái. "
Yến Tiểu Bắc cảm ơn bọn họ rồi rời khỏi cửa hàng ăn nhỏ, đi theo lời chỉ dẫn mà người đó vừa nói. Trên tay anh cầm một túi hành lý cũ kỹ mấy người này lắc đầu nói:
" Tên tiểu tử này cũng thật là người ta đã như vậy rồi vẫn còn thích đến xem náo nhiệt! "
Khoảng mười phút sau anh đã đứng trước cửa của bệnh viện Khang Nhân. Tuy nhiên khi nhìn thấy vài tòa nhà cao chót vót mà anh không khỏi ngây người. Nó không giống như bệnh viện ở thị trấn Hà Hoa chỉ có một tòa nhà. Anh đang không biết đi đâu tìm vị tiểu thư tên Tô Minh Ngọc bị ốm nặng kia ở đâu thì có một chiếc ô tô sang trọng dừng lại bên cạnh Yến Tiểu Bắc. Không đợi mở cửa xe hai người áo trắng đứng ở ven đường vội vàng chào hỏi, sau khi cửa xe mở ra thì một người trên xe bước xuống.
" Giáo sư Lý, cuối cùng ngài cũng đến rồi, nếu ngài không đến e rằng bệnh viện của chúng tôi sẽ bị gỡ bỏ. "
Người ta mở cửa xe là một lão nhân ngoài sáu mươi tuổi nhưng khi đứng trước mặt vị giáo sư Lý kia lại tỏ vẻ cung kính. Người bước xuống xe là một lão nhân gần bẩy mươi tuổi, đầu bị hói xung quanh chỉ còn một chút tóc trông không khác gì cái bồn cầu là mấy. Sắc mặt ông ta hồng nhuận, biểu cảm ông ta rất nghiêm túc hỏi
" Lão Triệu, bệnh nhân nào khiến anh phải căng thẳng như vậy? "
" Tình hình cấp bách chúng ta vừa đi vừa nói. "
Mặc dù trên mặt lão Triệu có ý cười nhưng không che hết được sự căng thẳng, còn vị giáo sư họ Lý vẫn bình tĩnh bước đi đằng trước. Một thanh niên mặc áo dài trắng đi ngay sau giáo sư Triệu lên tiếng nói trong lời nói của anh ta thập phần kêu ngạo:
" Giáo sư Triệu, có sư phụ của tôi ở đây thì ông đừng quá lo lắng! "
" Phải a! Phải a! Giáo sư Lý là một giáo sư đầu ngành trong lĩnh vực y học, có ngài ấy ở đây thì ta có thể yên tâm được rồi. "
Vừa nói chuyện cả nhóm người vừa đi bộ đến khu nhà ngoại trú. Yến Tiểu Bắc lặng lẽ theo sau họ đi đến được hành lang khoa cấp cứu. Trong hành lang có vài người đứng, trong đó có một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi đang hét lên với hai vị bác sĩ đứng ở trước mắt bằng một giọng vô cùng tức giận:
" Đây mà gọi là bệnh viện lớn nhất huyện thành à? Có mà tệ nhất thì có, nếu con gái của tôi có mệnh hệ gì thì đừng trách tôi không nương tay dỡ bỏ bệnh viện của mấy người! "
Hai người bác sĩ này chung quy không dám thở mạnh hay ngẩng đầu lên đối mặt với người đàn ông trung niên này. Bây giờ có một nữ bác sĩ tuổi ngoài bốn mươi thận trọng nói:
" Tô tổng yên tâm, chúng tôi đã đi mời giáo sư Lý ông ấy là một chuyên gia đứng đầu huyện thành Chiêu Bắc, ông ấy đang trên đường đến đây rất nhanh thôi sẽ đến. "
Người đàn ông trung niên tên Tô Hoàng Vũ được biết đến là người đàn ông giầu nhất huyện thành Chiêu Bắc đồng thời là đổng sự trưởng của Tô Thị. Ngoài hành lang có một phụ nữ trung niên không ngừng khóc lóc khi nhìn thấy giáo sư Triệu, giáo sư Lý cùng đoàn trợ lý đi vào thì bà ấy nhanh chóng ngồi dậy mừng rỡ nói:
" Giáo sư Triệu các người nhất định phải cứu được con gái của tôi. "
Giáo sư Triệu nói:
" Tô phu nhân, đây là giáo sư Lý là chuyên gia y tế hàng đầu Thiệu Châu có ông ấy ở đây con gái của bà sẽ được cứu. "
Người phụ nữ đáng thương lộ ra một chút gật đầu nói:
" Giáo sư Lý chỉ cần ngài cứu được con gái tôi, chúng tôi sẽ làm ngài hài lòng. "
Lý vẻ mặt nghiêm túc nói:
" Chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của chúng tôi, đừng lo lắng quá, tôi sẽ cố gắng hết sức. "
Giáo sư Triệu nói:
" Mau để giáo sư Lý vào trong, đừng để trễ nải thời gian cứu người! "
Người phụ nữ đứng qua một bên nhìn bóng giáo sư Triệu và giáo sư Lý bước vào phòng cấp cứu. Sau một lúc im lặng người phụ nữ nhìn sang người thanh niên đi theo giáo sư Lý và hỏi:
" Cậu là học trò của giáo sư lý phải không? "
Người thanh niên lộ ra vẻ kiêu ngạo, anh ta nói:
" Đúng vậy, tôi là học trò của giáo sư Lý tên là Cẩu Bộ Lễ. Tô phu nhân đừng quá lo lắng có sư phụ của tôi ra tay không có ai là không thể cứu được. "
Người phụ nữ khi nghe thấy tên của người thanh niên vừa rồi thì có vẻ choáng váng nhưng bà ta không nói gì nhiều nữa. Yến Tiểu Bắc bước đến cạnh Tô Hoàng Vũ hỏi:
" Người bệnh bên trong có tình trạng gì?"
Tô Hoàng Vũ quay lại nhìn Yến Tiểu Bắc còn rất trẻ trên tay lại mang theo túi hành lý cũ kỹ thì cũng mặc kệ không muốn trả lời. Cẩu Bộ Lễ khinh thường liếc nhìn anh sau đó tránh xa hai bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.