Bác Sĩ Thiên Tài Có Đôi Mắt Âm Dương
Chương 23: Ra Ngoài Xông Pha
Hổ Uy Tướng Quân
27/08/2021
A…bị một cái tát như trời giáng của Yến Tiểu Bắc người phụ nữ này suýt ngã xuống trên mặt in rõ vết hằn đỏ của lòng bàn tay.
"Mày.. mày dám đánh tao."
Không khí như đóng băng lại, bà ta nhìn Yến Tiểu Bắc khó tin và kinh hãi nói.
"Bà dám đánh dì Miêu, tại sao tôi không thể đánh bà được."
Giọng nói của Yến Tiểu Bắc lạnh lùng ẩn chứa sự bá đạo, không chỉ có người phụ nữ này mà cả những người khác trong thôn đứng xem đều không khỏi lạnh sống lưng. Đây đâu còn là tên ngốc Yến Tiểu Bắc chưa từng biết đánh trả hay chửi bới lại người khác khi bị bắt nạt mà chỉ biết cười trừ của ngày trước nữa. Người phụ nữ suýt chút nữa bỏ chạy, quay đầu lại nhìn ba người phía sau rồi gào lên:
"Chúng mày chết hết rồi à, xông lên đánh gãy chân thằng ranh kia cho tao."
Ba người đó là những tên đầu gấu mà bà ta tìm được ở thị trấn đến để dọa Miêu Cẩn Hoa ngoan ngoãn trả tiền. Nghe thấy người phụ nữ hét lên ba tên đầu gấu lập tức tỏ ra hung hãn xắn tay áo lao về phía Yến Tiểu Bắc. Yến Tiểu Bắc đang định vươn tay lấy kim vàng ra đột nhiên có bóng người xông đến trước mặt Yến Tiểu Bắc nói:
"Ai dám động đến người anh em của tao."
Anh ta lập tức giơ chân lên đạp ngã một tên đầu gấu trước mặt xuống đất. Người này chính là Thôi Vượng Tài, anh ta lúc này giống như Trương Phi đả ngựa đứng trước mặt Yến Tiểu Bắc không cho ai động đến Yến Tiểu Bắc.
"Anh Vượng Tài."
Hai người còn lại nhận ra Thôi Vượng Tài liền hét lên sợ hãi. Ba người này chỉ là những kẻ rảnh rỗi loanh quanh kiếm ăn ở thị trấn, còn Thôi Vượng Tài mới là đại ca chân chính nổi tiếng ở cái thị trấn Hà Hoa mà ai ai cũng biết đến. Thôi Vượng Tài nhìn người phụ nữ lên tiếng đe dọa:
"Ân Đào Hoa, bà không muốn tiếp tục mở cửa hàng của bà nữa sao?"
Người phụ nữ này là chị dâu của Miêu Cẩn Hoa, là mợ của Thôi Yên Nhiên tên là Ân Đào Hoa. Thôi Vượng tài cùng vợ hay đi mua quần áo trong trấn nên có quen biết với bà ta. Đương nhiên Ân Đào Hoa cũng biết Thôi Vượng Tài sau một hồi sửng sốt cũng ấm ức nói:
"Cô ta thiếu nợ tôi ba năm nay rồi, đã không trả tiền còn ra tay đánh người."
Thôi Vượng Tài hỏi:
"Là bà ra tay trước phải không?"
Ân Đào Hoa nghẹn ngào bà ta cũng nhìn thấy mấy người mình mang theo đều sợ Thôi Vượng Tài một phép, xem ra hôm nay đừng hòng nghĩ đến chuyện đòi được tiền, hơn nữa cái tát này bà ta cũng phải chịu một cách vô ích rồi.
"Nói gì thì nói cô vẫn là mợ của Thôi Yên Nhiên dù sao cũng là bà con, chỉ vì một nghìn tệ mà chạy đến tận nhà đòi tiền còn đánh cả người nữa.."
"Cũng thật là.. nói là thân nhân nhưng nửa điểm mặt mũi cũng không cho thậm chí còn tìm người đến đe dọa chỉ để đòi tiền thật sự là quá đáng mà.."
Những người dân trong thôn Khôi Khê nhìn thấy sự xuất hiện của Thôi Vượng Tài thì bắt đầu bàn tán xôn xao dù gì thì bọn họ cũng đều là người một thôn. Ân Đào Hoa nghe mấy lời đe dọa của Thôi Vượng Tài, cộng thêm mấy lời bàn tán xôn xao của người dân trong thôn tuy trong lòng rất khó chịu nhưng không dám nói thêm lời nào nữa. Bà ta khịt mũi chua chát nói:
"Vay tiền thì phải trả tiền là chuyện đương nhiên, dù là người thân cũng không thể quỵt nợ được."
Yến Tiểu Bắc chế nhạo:
"Là bà đã ra tay đánh dì Miêu trước, số tiền này là tiền bồi thường."
"Nhưng mày cũng đánh tao.."
"Là tự bà kiếm chuyện trước, Ân Đào Hoa tôi cảnh cáo cảnh cáo bà nếu bà còn dám tìm đến nhà dì Miêu Cẩn Hoa gây sự một lần nữa thì tôi đảm bảo cửa tiệm của bà cũng không cần phải mở nữa."
Trước khi Yến Tiểu Bắc trả lời, Thôi Vượng Tài vội vàng cướp lời hăm dọa Ân Đào Hoa. Anh ta là một tên hỗn đản không nói lý nên Ân Đào Hoa tin anh ta dám nói dám làm, anh ta thừa năng lực khiến cho cửa tiệm của mình phải đóng cửa theo ý của anh ta. Khuôn mặt Ân Đào Hoa lúc này méo xệch nhưng không dám nói thêm câu nào, bà ta bỏ đi giữa lời bàn tán xôn xao của mọi người.
"Người anh em Tiểu Bắc, đêm nay giúp tôi trông cứu thêm lần nữa."
Nhìn thấy mọi người trong thôn cũng rời đi hết, Thôi Vượng Tài ngay lập tức trở lại bộ dạng rất chân chó của mình nhìn Yến Tiểu Bắc ngượng ngùng cười và nhẹ giọng nói. Yến tiểu Bắc vừa cười vừa hỏi:
"Làm sao vậy, chị dâu không vừa ý sao?"
Thôi Vượng Tài cười một cách ngượng nghịu, Yến Tiểu Bắc đi đến chỗ gánh nước vừa cúi xuống gánh lên vai vừa hỏi:
"Anh muốn một lần hay lâu dài?"
Thôi Vượng Tài ngây người một lúc rồi mới phản ứng lại, bấy giờ mới gãi đầu lầm bầm nói một mình:
"Đương nhiên là lâu dài mới tốt."
Ban ngày thời tiết đẹp là vậy, đến khi trời tối mây đen đột nhiên giăng kín. Gió bắt đầu nổi lên hoành hành thôn nhỏ cùng cả vùng núi rộng lớn. Sau một tia chớp sáng choang như ban ngày là một tiếng sét chói tai, bầu trời bắt đầu đổ mưa xối xả. Miêu Cẩn Hoa nhìn về phía nhà của Yến Tiểu Bắc nói:
"Tiểu Bắc, đêm nay ở lại đi, dù sao thì tiểu Nhiên cũng không có ở nhà, con cứ vào phòng của nó."
Giông tố kéo đến, sấm chớp như muốn xé toang bầu trời, trước nhà có nhiều cây cối bị ngã, đến cây ngô đồng cổ thụ cũng bị gió đập cho tơi tả. Yến Tiểu Bắc gật đầu thật nếu cứ đội trời mưa to như thế này trở về sẽ không an toàn. Sau bữa tối anh trở về phòng của Thôi Yên Nhiên, ngồi xuống thiền như thường lệ để tiếp nhận thông tin khổng lồ trong truyền thừa của mình. Sáng sớm ngày hôm sau cuối cùng trời cũng tạnh mưa, cơn mưa to cứ như vậy mà trút nước xuống cả đêm. Anh vừa mới xuống khỏi giường khi nghe giọng nói của dì Miêu từ bên ngoài vang lên:
"Bây giờ phải làm sao đây, tất cả đã sụp đổ hết rồi."
Anh nghi ngờ mở cửa ra nhìn thì thấy dì Miêu đang đứng ngoài sân với đôi chân lấm lem bùn đất, còn vẻ mặt lo lắng nói chú Thôi.
"Có chuyện gì vậy dì Miêu?"
"Nhà của con đêm qua bị sập rồi."
Tiểu Bắc sửng sốt hỏi:
"Sập rồi?"
"Đêm qua mưa to gió lớn như vậy, ta cũng lo lắng nhà của con không biết có trụ được không, sớm nay khi tạnh mưa ta chạy qua xem một chút thì thấy sập rồi."
Nói đến phía sau câu nói, giọng của Miêu Cẩn Hoa nhỏ dần đi, còn kèm theo một tiếng thở dài. Yến tiểu Bắc nghe xong cũng rảo chân bước nhanh về xem thế nào, nhìn đống đổ nát hoang tàn trước mắt anh chết lặng. Nhà cửa không còn, nay mai phải sống ở đâu đây. Kỳ nghỉ thì Thôi Yên Nhiên sẽ quay về nên mình không thể ở mãi trong nhà của chú và dì được. Nếu như xây nhà mới thì phải cần rất nhiều tiền, mặc dù bây giờ anh có hơn hai vạn nếu đem đi xây nhà mới thì không đủ được. Quả thật nghèo là một cái căn bệnh nan y dù cho y thuật có siêu phàm đến đâu thì anh cũng không chữa nổi căn bệnh này. Tự nhiên anh nhớ đến lời đề nghị của người đàn ông trung niên ở bệnh viện thị trấn.
"Với y thuật của anh, chỉ cần ra khỏi sơn thôn, nhất định sẽ thu được nhiều thành tựu."
Đúng vậy nếu muốn kiếm công lập nghiệp thì phải ra bên ngoài chứ ở mãi cái thôn nhỏ bé trên núi này thì e rằng làm không thể làm được việc gì cả. Hơn nữa nhà sập rồi không còn chỗ ở nên anh đã nhanh chóng đưa ra quyết định của mình:
"Chú, dì con muốn ra ngoài xông pha một chút."
Chú Thôi và Miêu Cẩn Hoa sửng sốt, trong mắt hiện lên kia bối rối nhìn Yến Tiểu Bắc hỏi tại sao lại có ý tưởng này:
"Con định ra ngoài, định đi đâu vậy?"
Chú Thôi lên tiếng hỏi.
"Đi lên huyện, lên thành phố cũng được, trước đây không phải chú đã đi làm ở ngoài đó sao, chú làm được con cũng làm được."
Tiểu Bắc suy nghĩ xong thì nói một cách quả quyết.
"Cũng phải, người trẻ tuổi ra ngoài và chạm một chút cũng tốt, biết đâu ra ngoài với khả năng châm cứu của con có thể kiếm được nhiều tiền hơn."
Chú Thôi đồng ý ngay lập tức với Yến tiểu Bắc, nếu cứ ở mãi cái thôn nhỏ này thì thật sự quá lãng phí với tay nghề châm cứu của Yến Tiểu Bắc.
"Nhưng Tiểu Bắc còn nhỏ lại chưa bao giờ đi xa để nó ra ngoài một mình sẽ không yên tâm.."
Miêu Cẩn Hoa có phần lo lắng ngập ngừng lên tiếng nói. Yến Tiểu Bắc cười đáp lời:
"Dì đừng quá lo lắng, dì không thấy ngay cả Thôi Vượng Tài còn phải sợ con vậy ai còn dám bắt nạt con chứ?"
Miêu Cẩn Hoa biết rằng Yến Tiểu Bắc đã có quyết định rời khỏi thôn Khôi Khê, bà không thể giữ anh lại được, bà cũng biết nếu anh vẫn ở lại thì sắp tới phải làm gì để lo toan trang trải cho cuộc sống.
"Lão nhân khùng kia từng nói con không phải người thường, sau này sẽ làm được nhiều việc người khác không làm được, xem ra ông ấy nói đúng, cái thôn sơn nhỏ bé này thật sự không thể giữ lại được con rồi."
Miêu Cẩn Hoa trong lòng có chút xúc động nói, khóe mắt còn có một chút ẩm ướt.
"Mày.. mày dám đánh tao."
Không khí như đóng băng lại, bà ta nhìn Yến Tiểu Bắc khó tin và kinh hãi nói.
"Bà dám đánh dì Miêu, tại sao tôi không thể đánh bà được."
Giọng nói của Yến Tiểu Bắc lạnh lùng ẩn chứa sự bá đạo, không chỉ có người phụ nữ này mà cả những người khác trong thôn đứng xem đều không khỏi lạnh sống lưng. Đây đâu còn là tên ngốc Yến Tiểu Bắc chưa từng biết đánh trả hay chửi bới lại người khác khi bị bắt nạt mà chỉ biết cười trừ của ngày trước nữa. Người phụ nữ suýt chút nữa bỏ chạy, quay đầu lại nhìn ba người phía sau rồi gào lên:
"Chúng mày chết hết rồi à, xông lên đánh gãy chân thằng ranh kia cho tao."
Ba người đó là những tên đầu gấu mà bà ta tìm được ở thị trấn đến để dọa Miêu Cẩn Hoa ngoan ngoãn trả tiền. Nghe thấy người phụ nữ hét lên ba tên đầu gấu lập tức tỏ ra hung hãn xắn tay áo lao về phía Yến Tiểu Bắc. Yến Tiểu Bắc đang định vươn tay lấy kim vàng ra đột nhiên có bóng người xông đến trước mặt Yến Tiểu Bắc nói:
"Ai dám động đến người anh em của tao."
Anh ta lập tức giơ chân lên đạp ngã một tên đầu gấu trước mặt xuống đất. Người này chính là Thôi Vượng Tài, anh ta lúc này giống như Trương Phi đả ngựa đứng trước mặt Yến Tiểu Bắc không cho ai động đến Yến Tiểu Bắc.
"Anh Vượng Tài."
Hai người còn lại nhận ra Thôi Vượng Tài liền hét lên sợ hãi. Ba người này chỉ là những kẻ rảnh rỗi loanh quanh kiếm ăn ở thị trấn, còn Thôi Vượng Tài mới là đại ca chân chính nổi tiếng ở cái thị trấn Hà Hoa mà ai ai cũng biết đến. Thôi Vượng Tài nhìn người phụ nữ lên tiếng đe dọa:
"Ân Đào Hoa, bà không muốn tiếp tục mở cửa hàng của bà nữa sao?"
Người phụ nữ này là chị dâu của Miêu Cẩn Hoa, là mợ của Thôi Yên Nhiên tên là Ân Đào Hoa. Thôi Vượng tài cùng vợ hay đi mua quần áo trong trấn nên có quen biết với bà ta. Đương nhiên Ân Đào Hoa cũng biết Thôi Vượng Tài sau một hồi sửng sốt cũng ấm ức nói:
"Cô ta thiếu nợ tôi ba năm nay rồi, đã không trả tiền còn ra tay đánh người."
Thôi Vượng Tài hỏi:
"Là bà ra tay trước phải không?"
Ân Đào Hoa nghẹn ngào bà ta cũng nhìn thấy mấy người mình mang theo đều sợ Thôi Vượng Tài một phép, xem ra hôm nay đừng hòng nghĩ đến chuyện đòi được tiền, hơn nữa cái tát này bà ta cũng phải chịu một cách vô ích rồi.
"Nói gì thì nói cô vẫn là mợ của Thôi Yên Nhiên dù sao cũng là bà con, chỉ vì một nghìn tệ mà chạy đến tận nhà đòi tiền còn đánh cả người nữa.."
"Cũng thật là.. nói là thân nhân nhưng nửa điểm mặt mũi cũng không cho thậm chí còn tìm người đến đe dọa chỉ để đòi tiền thật sự là quá đáng mà.."
Những người dân trong thôn Khôi Khê nhìn thấy sự xuất hiện của Thôi Vượng Tài thì bắt đầu bàn tán xôn xao dù gì thì bọn họ cũng đều là người một thôn. Ân Đào Hoa nghe mấy lời đe dọa của Thôi Vượng Tài, cộng thêm mấy lời bàn tán xôn xao của người dân trong thôn tuy trong lòng rất khó chịu nhưng không dám nói thêm lời nào nữa. Bà ta khịt mũi chua chát nói:
"Vay tiền thì phải trả tiền là chuyện đương nhiên, dù là người thân cũng không thể quỵt nợ được."
Yến Tiểu Bắc chế nhạo:
"Là bà đã ra tay đánh dì Miêu trước, số tiền này là tiền bồi thường."
"Nhưng mày cũng đánh tao.."
"Là tự bà kiếm chuyện trước, Ân Đào Hoa tôi cảnh cáo cảnh cáo bà nếu bà còn dám tìm đến nhà dì Miêu Cẩn Hoa gây sự một lần nữa thì tôi đảm bảo cửa tiệm của bà cũng không cần phải mở nữa."
Trước khi Yến Tiểu Bắc trả lời, Thôi Vượng Tài vội vàng cướp lời hăm dọa Ân Đào Hoa. Anh ta là một tên hỗn đản không nói lý nên Ân Đào Hoa tin anh ta dám nói dám làm, anh ta thừa năng lực khiến cho cửa tiệm của mình phải đóng cửa theo ý của anh ta. Khuôn mặt Ân Đào Hoa lúc này méo xệch nhưng không dám nói thêm câu nào, bà ta bỏ đi giữa lời bàn tán xôn xao của mọi người.
"Người anh em Tiểu Bắc, đêm nay giúp tôi trông cứu thêm lần nữa."
Nhìn thấy mọi người trong thôn cũng rời đi hết, Thôi Vượng Tài ngay lập tức trở lại bộ dạng rất chân chó của mình nhìn Yến Tiểu Bắc ngượng ngùng cười và nhẹ giọng nói. Yến tiểu Bắc vừa cười vừa hỏi:
"Làm sao vậy, chị dâu không vừa ý sao?"
Thôi Vượng Tài cười một cách ngượng nghịu, Yến Tiểu Bắc đi đến chỗ gánh nước vừa cúi xuống gánh lên vai vừa hỏi:
"Anh muốn một lần hay lâu dài?"
Thôi Vượng Tài ngây người một lúc rồi mới phản ứng lại, bấy giờ mới gãi đầu lầm bầm nói một mình:
"Đương nhiên là lâu dài mới tốt."
Ban ngày thời tiết đẹp là vậy, đến khi trời tối mây đen đột nhiên giăng kín. Gió bắt đầu nổi lên hoành hành thôn nhỏ cùng cả vùng núi rộng lớn. Sau một tia chớp sáng choang như ban ngày là một tiếng sét chói tai, bầu trời bắt đầu đổ mưa xối xả. Miêu Cẩn Hoa nhìn về phía nhà của Yến Tiểu Bắc nói:
"Tiểu Bắc, đêm nay ở lại đi, dù sao thì tiểu Nhiên cũng không có ở nhà, con cứ vào phòng của nó."
Giông tố kéo đến, sấm chớp như muốn xé toang bầu trời, trước nhà có nhiều cây cối bị ngã, đến cây ngô đồng cổ thụ cũng bị gió đập cho tơi tả. Yến Tiểu Bắc gật đầu thật nếu cứ đội trời mưa to như thế này trở về sẽ không an toàn. Sau bữa tối anh trở về phòng của Thôi Yên Nhiên, ngồi xuống thiền như thường lệ để tiếp nhận thông tin khổng lồ trong truyền thừa của mình. Sáng sớm ngày hôm sau cuối cùng trời cũng tạnh mưa, cơn mưa to cứ như vậy mà trút nước xuống cả đêm. Anh vừa mới xuống khỏi giường khi nghe giọng nói của dì Miêu từ bên ngoài vang lên:
"Bây giờ phải làm sao đây, tất cả đã sụp đổ hết rồi."
Anh nghi ngờ mở cửa ra nhìn thì thấy dì Miêu đang đứng ngoài sân với đôi chân lấm lem bùn đất, còn vẻ mặt lo lắng nói chú Thôi.
"Có chuyện gì vậy dì Miêu?"
"Nhà của con đêm qua bị sập rồi."
Tiểu Bắc sửng sốt hỏi:
"Sập rồi?"
"Đêm qua mưa to gió lớn như vậy, ta cũng lo lắng nhà của con không biết có trụ được không, sớm nay khi tạnh mưa ta chạy qua xem một chút thì thấy sập rồi."
Nói đến phía sau câu nói, giọng của Miêu Cẩn Hoa nhỏ dần đi, còn kèm theo một tiếng thở dài. Yến tiểu Bắc nghe xong cũng rảo chân bước nhanh về xem thế nào, nhìn đống đổ nát hoang tàn trước mắt anh chết lặng. Nhà cửa không còn, nay mai phải sống ở đâu đây. Kỳ nghỉ thì Thôi Yên Nhiên sẽ quay về nên mình không thể ở mãi trong nhà của chú và dì được. Nếu như xây nhà mới thì phải cần rất nhiều tiền, mặc dù bây giờ anh có hơn hai vạn nếu đem đi xây nhà mới thì không đủ được. Quả thật nghèo là một cái căn bệnh nan y dù cho y thuật có siêu phàm đến đâu thì anh cũng không chữa nổi căn bệnh này. Tự nhiên anh nhớ đến lời đề nghị của người đàn ông trung niên ở bệnh viện thị trấn.
"Với y thuật của anh, chỉ cần ra khỏi sơn thôn, nhất định sẽ thu được nhiều thành tựu."
Đúng vậy nếu muốn kiếm công lập nghiệp thì phải ra bên ngoài chứ ở mãi cái thôn nhỏ bé trên núi này thì e rằng làm không thể làm được việc gì cả. Hơn nữa nhà sập rồi không còn chỗ ở nên anh đã nhanh chóng đưa ra quyết định của mình:
"Chú, dì con muốn ra ngoài xông pha một chút."
Chú Thôi và Miêu Cẩn Hoa sửng sốt, trong mắt hiện lên kia bối rối nhìn Yến Tiểu Bắc hỏi tại sao lại có ý tưởng này:
"Con định ra ngoài, định đi đâu vậy?"
Chú Thôi lên tiếng hỏi.
"Đi lên huyện, lên thành phố cũng được, trước đây không phải chú đã đi làm ở ngoài đó sao, chú làm được con cũng làm được."
Tiểu Bắc suy nghĩ xong thì nói một cách quả quyết.
"Cũng phải, người trẻ tuổi ra ngoài và chạm một chút cũng tốt, biết đâu ra ngoài với khả năng châm cứu của con có thể kiếm được nhiều tiền hơn."
Chú Thôi đồng ý ngay lập tức với Yến tiểu Bắc, nếu cứ ở mãi cái thôn nhỏ này thì thật sự quá lãng phí với tay nghề châm cứu của Yến Tiểu Bắc.
"Nhưng Tiểu Bắc còn nhỏ lại chưa bao giờ đi xa để nó ra ngoài một mình sẽ không yên tâm.."
Miêu Cẩn Hoa có phần lo lắng ngập ngừng lên tiếng nói. Yến Tiểu Bắc cười đáp lời:
"Dì đừng quá lo lắng, dì không thấy ngay cả Thôi Vượng Tài còn phải sợ con vậy ai còn dám bắt nạt con chứ?"
Miêu Cẩn Hoa biết rằng Yến Tiểu Bắc đã có quyết định rời khỏi thôn Khôi Khê, bà không thể giữ anh lại được, bà cũng biết nếu anh vẫn ở lại thì sắp tới phải làm gì để lo toan trang trải cho cuộc sống.
"Lão nhân khùng kia từng nói con không phải người thường, sau này sẽ làm được nhiều việc người khác không làm được, xem ra ông ấy nói đúng, cái thôn sơn nhỏ bé này thật sự không thể giữ lại được con rồi."
Miêu Cẩn Hoa trong lòng có chút xúc động nói, khóe mắt còn có một chút ẩm ướt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.