Bác Sĩ Thiên Tài Và Người Vợ Lẽ Không Dễ Động Tới
Chương 410: Vú Vương Điên Rồi
Cô Tô Tiểu Thất
03/10/2023
Sáng sớm hôm sau, khi Vân Nhược Nguyệt đang ngủ, liền nghe thấy tiếng hét từ bên ngoài: "Không xong rồi, vú Vương điên rồi!"
Vừa nghe thấy tiếng động, Vân Nhược Nguyệt liền nhảy dựng lên, ngồi dậy.
Nàng lại cảm thấy sắp có chuyện xảy đến, đêm qua nàng ngủ không ngon giấc, mãi đến rạng sáng nàng mới ngủ được.
Kết quả là vừa ngủ quên được một lúc thì bị âm thanh này đánh thức.
"Nương nương, người tỉnh rồi à? Bên ngoài có người hầu nói vú Vương điên rồi, người có muốn ra ngoài nhìn xem không?" Phượng Nhi mở cửa bước vào, bưng một chậu nước nóng vào trong cho nàng.
Vân Nhược Nguyệt gật đầu, xuống giường, tùy ý rửa mặt rồi theo Phượng Nhi ra ngoài.
Âm thanh phát ra từ sân sau, cách chỗ bọn họ không xa, khi nàng bước ra ngoài, liền nhìn thấy Chu Hiên Thần dẫn Mộ Ly và Mộ Trúc ra khỏi Tinh Thần Các.
Nhìn thấy Chu Hiên Thần mặc quân phục, trên người mặc áo choàng đỏ rực, đầu đội mũ Ngọc Lâm, Vân Nhược Nguyệt biết hắn đang chuẩn bị đi quân doanh.
Hắn đứng đó, thân hình cao ráo, bộ áo giáp màu trắng bạc khiến hắn trông lấp lánh và tỏa sáng, cả người trông uy nghiêm lãnh đạm, mang khí chất của một vị vua.
Đôi mắt vàng đen đó lạnh lùng quét qua mọi người, cuối cùng rơi vào Vân Nhược Nguyệt, "Phía sân sau truyền đến âm thanh gì vậy?"
"Ta không biết, nghe nói Vú Vương điên rồi." Vân Nhược Nguyệt nói.
Chu Hiên Thần sửng sốt một lát, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi, “Chúng ta đi xem xem.”
Nói xong, hắn dẫn đám người Mộ Ly đi về phía sân sau.
Gần đây trong phủ liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, cũng sắp đến cuối năm, chuyện này hình như xui xẻo lắm, hắn khó chịu đến nỗi nhíu mày.
Khi mọi người bước ra sân sau, họ nhìn thấy mấy người giúp việc vây quanh vú Vương, như muốn ngăn vú Vương nhảy xuống hồ.
Vú Vương lúc này tóc rối bù, quần áo xộc xệch, kích động hét lớn: “Ta nhìn thấy rồi, ta nhìn thấy Vương phi bắt được một con mèo rừng, nàng bắt được con mèo rừng và cắn vào cổ con mèo rừng. Khắp nơi đều là máu, nàng ta còn hút máu mèo rừng, cháu trai ta chắc chắn đã bị nàng ta giết, cổ của cháu trai ta chắc chắn đã bị Vương phi cắn đứt, cháu trai tội nghiệp của ta, nó đã chết, bà già này sống có ích gì nữa. Ta có lỗi với cha mẹ của nó.”
Vú Vương nói xong, lại định ném mình xuống hồ, nhưng bị mấy người hầu nhanh chóng ngăn lại.
Chu Hiên Thần ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, Vân Nhược Nguyệt cũng lạnh lùng nhìn Vú Vương.
Chu Hiên Thần lạnh lùng nói: "Vú Vương, ngươi đang nói cái gì?"
Vừa nhìn thấy Vương gia tới, vú Vương vội vàng quay người lại, run rẩy nhìn Chu Hiên Thần với vẻ mặt hoảng sợ. Đột nhiên, bà nhìn thấy phía sau Chu Hiên Thần là Vân Nhược Nguyệt đứng đó, bà ta liền ôm đầu hét lên: "Ahhh".
"Cứu ta với, Vương gia, Vương phi là một con yêu quái. Nàng đã uống máu của con mèo. Cháu trai của ta chắc chắn đã bị nàng giết chết.." Vú Vương kinh hoàng hét lên và lùi lại với khuôn mặt tái nhợt.
Khi mọi người nghe thấy tiếng khóc của vú Vương, mọi người đều nhìn Vân Nhược Nguyệt với ánh mắt rất sợ hãi.
Mọi người nhìn thấy nàng đều bất giác lùi lại hai bước, như sợ nàng sẽ cắn vào cổ mình.
Chu Hiên Thần lạnh lùng nhìn vú Vương, hắn một chút cũng không tin lời của bà ta, giọng nói đầy sát khí: "Ngươi nhìn thấy khi nào? Ngươi có nhìn rõ ràng nàng là Vương phi không?"
Vú Vương ngập ngừng rồi gật đầu, "Lão nô vừa rồi đi tìm Tiêu Xuyên Tử ở sân sau, nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo màu hồng bay lượn trên tường, lão nô nhìn thoáng qua liền nhận ra đây chính là nữ yêu quái mà bọn họ đang nói đến. Lão nô chính là sợ Tiêu Xuyên Tử bị nàng bắt được, chạy tới nhìn nàng, liền thấy nàng trong góc bắt được một con mèo rừng, nàng nhe nanh ra, cắn vào cổ mèo rừng, bắt đầu hút máu mèo rừng. Sau khi hút xong, nàng ném con mèo xuống đất rồi bay đi.”
Vừa nghe thấy tiếng động, Vân Nhược Nguyệt liền nhảy dựng lên, ngồi dậy.
Nàng lại cảm thấy sắp có chuyện xảy đến, đêm qua nàng ngủ không ngon giấc, mãi đến rạng sáng nàng mới ngủ được.
Kết quả là vừa ngủ quên được một lúc thì bị âm thanh này đánh thức.
"Nương nương, người tỉnh rồi à? Bên ngoài có người hầu nói vú Vương điên rồi, người có muốn ra ngoài nhìn xem không?" Phượng Nhi mở cửa bước vào, bưng một chậu nước nóng vào trong cho nàng.
Vân Nhược Nguyệt gật đầu, xuống giường, tùy ý rửa mặt rồi theo Phượng Nhi ra ngoài.
Âm thanh phát ra từ sân sau, cách chỗ bọn họ không xa, khi nàng bước ra ngoài, liền nhìn thấy Chu Hiên Thần dẫn Mộ Ly và Mộ Trúc ra khỏi Tinh Thần Các.
Nhìn thấy Chu Hiên Thần mặc quân phục, trên người mặc áo choàng đỏ rực, đầu đội mũ Ngọc Lâm, Vân Nhược Nguyệt biết hắn đang chuẩn bị đi quân doanh.
Hắn đứng đó, thân hình cao ráo, bộ áo giáp màu trắng bạc khiến hắn trông lấp lánh và tỏa sáng, cả người trông uy nghiêm lãnh đạm, mang khí chất của một vị vua.
Đôi mắt vàng đen đó lạnh lùng quét qua mọi người, cuối cùng rơi vào Vân Nhược Nguyệt, "Phía sân sau truyền đến âm thanh gì vậy?"
"Ta không biết, nghe nói Vú Vương điên rồi." Vân Nhược Nguyệt nói.
Chu Hiên Thần sửng sốt một lát, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi, “Chúng ta đi xem xem.”
Nói xong, hắn dẫn đám người Mộ Ly đi về phía sân sau.
Gần đây trong phủ liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, cũng sắp đến cuối năm, chuyện này hình như xui xẻo lắm, hắn khó chịu đến nỗi nhíu mày.
Khi mọi người bước ra sân sau, họ nhìn thấy mấy người giúp việc vây quanh vú Vương, như muốn ngăn vú Vương nhảy xuống hồ.
Vú Vương lúc này tóc rối bù, quần áo xộc xệch, kích động hét lớn: “Ta nhìn thấy rồi, ta nhìn thấy Vương phi bắt được một con mèo rừng, nàng bắt được con mèo rừng và cắn vào cổ con mèo rừng. Khắp nơi đều là máu, nàng ta còn hút máu mèo rừng, cháu trai ta chắc chắn đã bị nàng ta giết, cổ của cháu trai ta chắc chắn đã bị Vương phi cắn đứt, cháu trai tội nghiệp của ta, nó đã chết, bà già này sống có ích gì nữa. Ta có lỗi với cha mẹ của nó.”
Vú Vương nói xong, lại định ném mình xuống hồ, nhưng bị mấy người hầu nhanh chóng ngăn lại.
Chu Hiên Thần ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, Vân Nhược Nguyệt cũng lạnh lùng nhìn Vú Vương.
Chu Hiên Thần lạnh lùng nói: "Vú Vương, ngươi đang nói cái gì?"
Vừa nhìn thấy Vương gia tới, vú Vương vội vàng quay người lại, run rẩy nhìn Chu Hiên Thần với vẻ mặt hoảng sợ. Đột nhiên, bà nhìn thấy phía sau Chu Hiên Thần là Vân Nhược Nguyệt đứng đó, bà ta liền ôm đầu hét lên: "Ahhh".
"Cứu ta với, Vương gia, Vương phi là một con yêu quái. Nàng đã uống máu của con mèo. Cháu trai của ta chắc chắn đã bị nàng giết chết.." Vú Vương kinh hoàng hét lên và lùi lại với khuôn mặt tái nhợt.
Khi mọi người nghe thấy tiếng khóc của vú Vương, mọi người đều nhìn Vân Nhược Nguyệt với ánh mắt rất sợ hãi.
Mọi người nhìn thấy nàng đều bất giác lùi lại hai bước, như sợ nàng sẽ cắn vào cổ mình.
Chu Hiên Thần lạnh lùng nhìn vú Vương, hắn một chút cũng không tin lời của bà ta, giọng nói đầy sát khí: "Ngươi nhìn thấy khi nào? Ngươi có nhìn rõ ràng nàng là Vương phi không?"
Vú Vương ngập ngừng rồi gật đầu, "Lão nô vừa rồi đi tìm Tiêu Xuyên Tử ở sân sau, nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo màu hồng bay lượn trên tường, lão nô nhìn thoáng qua liền nhận ra đây chính là nữ yêu quái mà bọn họ đang nói đến. Lão nô chính là sợ Tiêu Xuyên Tử bị nàng bắt được, chạy tới nhìn nàng, liền thấy nàng trong góc bắt được một con mèo rừng, nàng nhe nanh ra, cắn vào cổ mèo rừng, bắt đầu hút máu mèo rừng. Sau khi hút xong, nàng ném con mèo xuống đất rồi bay đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.