Chương 1231: Khắc địch!
Liễu Hạ Huy
15/05/2013
Tên sát thủ tung chân đá văng cánh cửa phòng, ngay khi đối phương còn chưa có phản ứng, y đã nhào tới.
Thanh chủy thủ vung lên, hung hăng đâm vào thân hình to lớn nằm trong chăn kia.
Gần, càng lúc càng gần.
Bịch...
Đột nhiên cổ tay y bị một bàn tay to bắt được, bắt chặt, giống như bị một chiếc kìm sắt khóa chặt vậy
Thanh đao cứng đơ ở trên không trung, chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ là có thể đâm vào người Long Vương.
Thế nhưng chỉ một khoảng cách nhỏ đó mà giống như gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt. Cho dù y cố gắng cỡ nào đi nữa cũng không thể tiến tới được.
Một đôi mắt to như chuông đồng nhìn y, quát to:
- Hãy báo tên của ngươi, cho ngươi chết toàn thây!
Hắc y nhân không trả lời, y còn đang cố sức giãy dụa. Đáng tiếc bàn tay phải cầm đao của y dù có nỗ lực như thế nào đi nữa cũng không thể thoát ra được.
Tay trái y vươn ra, bàn tay duỗi ra nhanh như chớp tấn công vào hai mắt Long Vương.
Chỉ cần đánh trúng mục tiêu hai mắt, dưới cơn đau hành hạ, tay phải của y đương nhiên sẽ bị đối phương thả ra.
Long Vương không né, không tránh, bàn tay còn lại trong chăn vươn ra.
Bịch...
Bàn tay còn lại của hắc y nhân cũng rơi vào tay Long Vương. Màn này lọt vào mắt Đại Đầu giống như một gã sắc lang muốn phi lê Long Vương trong phòng ngủ. Long Vương giống như đang thà chết phản kháng, quả thật khẩu vị quá nặng đô.
- Không được nhúc nhích!
Đại Đầu giơ súng định bắn.
Hai tay của hắc y nhân đều bị khống chế, phía sau có người cầm súng nhắm vào mình.
Tình huống cực kỳ nguy hiểm.
Nếu như quả nhiên là một sắc lang, có lẽ lựa chọn duy nhất của y là giang tay chịu trói dưới chân cô gái của mình...
Đáng tiếc y là một sát thủ.
Vào đúng thời điểm tưởng như không có lối thoát, đột nhiên tên sát thủ quăng giày trong chân mình ra ngoài.
Cái giày như có mắt, bay tới nhắm vào đầu Đại Đầu. Đại Đầu bắn một phát súng đánh bay, không, không bay mà là nổ tung.
Giày tên sát thủ lại có uy lực của một quả bom, chỉ cần tiếp xúc với một lực mạnh nó sẽ phát nổ
Ầm...!
Đất trời rung chuyển, toàn bộ căn phòng rung chuyển như muốn đổ sụp.
Khi Đại Đầu đứng dậy từ trong bụi mù, tường trong phòng cũng đã sập một mảng, trong khi đó chiếc giường của Long Vương vừa nằm đã bị đè nát vụn.
- Long Chủ!
Đại Đầu gào lên. Hắn nhào tới bới đất đá định cứu Long Vương lên.
- Ta đang ở đây.
Giọng nói của Long Vương vang lên phía sau.
Đại Đầu quay người nhìn, hắn thấy Long Vương đang ngồi ở bàn đọc cách đó không xa. Xung quanh Long Vương có nhiều gạch vụn nhưng tuyệt nhiên không chạm vào người ông.
- Long Chủ, người không sao chứ?
Đại Đầu nôn nóng hỏi.
- Không sao.
Long Vương nói.
Đêm nay, Long Vương cũng không ngủ.
Người già đều mất ngủ. Mới rồi Long Vương còn đang suy nghĩ xem liệu có phải mình đã già rồi không?
Long Vương cũng phát hiện có kẻ thù tập kích, nhưng ông không nhú nhích. Bởi vì ông biết còn có Đại Đầu. Ông tin tưởng chiến sĩ của mình, tin tưởng chính con cái của mình.
Thế nhưng điều Long Vương không ngờ sát thủ này có thoát khỏi Đại Đầu vọt vào trong phòng mình. Điều này khiến ông phải đánh giá lại năng lực của sát thủ.
Chính vì vậy khi sát thủ cầm đao đánh tới, một tay của Long Vương đã chế ngự cổ tay y, sau đó kiềm chế hành động hai tay của y.
Tiếp theo Đại Đầu cũng xông vào.
Long Vương nghĩ rằng trong tình huống này, sát thủ chỉ còn cách buông tay chịu trói, không ngờ y còn dùng cách đồng quy y tận với bọn họ.
Đương nhiên, Long Vương không muốn đồng quy y tận với một sát thủ lạ mặt, chính vì vậy ông buông hai tay y ra và tìm cách né tránh, trong khi đó tên sát thủ cũng nhân cơ hội bỏ chạy.
Trong tay Long Vương vẫn còn cầm thanh chủy thủ. Ông ném thanh chủy thủ cho Đại Đầu, nói:
- Đi bắt hắn đi.
- Tôi không thể đi.
Đại Đầu nói.
Nếu như hắn bỏ đi, Long Vương thì sao?
- Tiểu tử này...
Long Vương cười nói nhưng ông không ép Đại Đầu.
Khi tên sát thủ đánh vỡ thủy tinh, vệ sĩ bên ngoài đã nghe thấy tiếng động.
Bọn họ nhanh chóng tập hợp, bao vây nghiêm ngặt bốn mặt xung quanh biệt thự.
- Xông vào!
Đội trưởng đội bảo vệ ra lệnh, lập tức mọi người đẩy cửa biệt thự xông vào bên trong.
Thế nhưng khi vừa mới tiến vào thì có người hoảng hốt la lên.
Rầm...!
Tất cả mọi người nằm xuống.
Tìm kiếm một vòng không thấy tung tích kẻ thù.
- Xảy ra chuyện gì?
Đội trưởng đội bảo vệ quát to.
- Có cái gì đó tập kích tôi.
Đó chính là giọng nói rất đau đớn của đội viên xông vào trước nhất báo cáo.
- Nghỉ ngơi tại chỗ. Những người khác vào trong cứu người.
Một lần nữa viên đội trưởng lại ra lệnh.
Thế nhưng ngay sau khi anh ta vừa ra lệnh, lập tức nghe tiếng đội viên của mình kêu la: “Ôi... ôi... a... a... a...” rất loạn.
- Đội trưởng, có cái gì đó tập kích tôi!
- Đội trưởng, là ong mật, có rất nhiều ong mật!
- Đội trưởng, tôi...
Không cần nghe người khác báo cáo, Trương Kiên cũng biết âm thanh vù vù của đàn ong.
Vào lúc hơn ba giờ sáng này, tại sao trong cơn mưa gió sớm chớp này lại xuất hiện nhiều ong mật như vậy?
Bầy ong mật này dường như có thù oán với loài người, chúng điên cuồng đuổi theo bọn họ. Các đội viên chạy trốn xung quanh, cởi quần áo phất loạn, bắt đầu có người ngã xuống đất. Chỉ bị ong mật đốt một chút, tại sao lại ngã được, rốt cuộc đây là ong mật gì vậy?
Bóng đem u ám, giống như màn hắc ám này không có điểm cuối.
Bọn họ không có cách nào nhìn thấy những con vật nhỏ hung tợn, chúng ẩn giấu trong gió, trong mưa, bọn họ rất khó phòng bị. Những đội viên bảo vệ ngã xuống càng lúc càng nhiều. Trương Kiên phát hiện ra tình hình bất ổn.
Trương Kiên giơ tay chụp một con ong mật rồi anh ta dùng đồng hồ dạ quang chiếu nhìn, gầm lên:
- Mọi người chú ý. Đây là ong ăn thịt người!
...
Tối này Tần Lạc không ra ngoài. Buổi tối, người nhà ngồi quây quần ăn cơm rồi hắn lại cùng Bối Bối chơi “Thực vật đại chiến cương thi”, cuối cùng kéo Lâm Hoán Khê đi “tắm nước lạnh” một hồi rồi mới ôm mỹ nhân nằm ngủ.
Bên ngoài mưa to gió lớn, còn chuyện nào sảng khoái hơn là ôm ngự tỷ, ngực lớn, mông bự nằm ngủ?
Tiếng chuông điện thoại lanh lảnh đột nhiên vang lên, đánh thức Tần Lạc và cả Lâm Hoán Khê đang ngủ say.
Tần Lạc tức giận ngồi dậy, thầm nghĩ: Nếu như không cho tôi một lý do đầy đủ, đừng trách tôi sau này xếp vào danh sách đen của tôi.
Tần Lạc cầm điện thoại di động, nhìn thoáng qua màn hình, lập tức cơn giận tiêu tan phân nửa.
Bởi vì người gọi điện là Văn Nhân Mục Nguyệt.
Hơn nữa nàng còn dùng số điện thoại riêng tư kia. Nếu như có người dùng số điện thoại này gọi tới, chứng minh đích thân Văn Nhân Mục Nguyệt gọi điện.
Tần Lạc bấm nhận cuộc gọi, bình tĩnh hỏi:
- Chào em, có chuyện gì vậy?
- Có sát thủ ám sát Long Vương.
Giọng nói Văn Nhân Mục Nguyệt rất bình tĩnh, giống như nàng đang nói tới một vấn đề chẳng quan trọng gì cho cam. Thế nhưng Tần Lạc vẫn cảm nhận được sự tức giận sát khí trong lòng nàng.
- Có... xảy ra chuyện gì không?
Tần Lạc nôn nóng hỏi.
- Không.
- Bây giờ anh tới ngay.
Tần Lạc nói.
Tần Lạc còn muốn nói câu gì đó thì bên kia đã chấm dứt cuộc gọi
Tần Lạc nghĩ: Cũng may lúc nãy mình không nổi nóng nếu không nói không chừng cô gái này tắt điện thoại ngay.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Lâm Hoán Khê dò hỏi, một nửa vai của nàng lộ ra ngoài, cực kỳ hấp dẫn.
- Sư phụ đã xảy ra chuyện. Anh phải lập tức tới xem tình hình.
Tần Lạc nói. Hắn vừa mặc quần áo vừa nói với Lâm Hoán Khê:
- Không có chuyện gì đâu. Em cứ ngủ đi, không cần để ý tới việc của anh.
Lâm Hoán Khê không nói nữa, nàng lại chui vào trong chăn.
Lâm Hoán Khê đã sớm hiểu một đạo lý: Nếu như bản thân mình không giúp được người đàn ông của mình, tốt nhất không mang thêm phiền toái cho anh ấy.
Thế nhưng có rất nhiều phụ nữ không hiểu được điều này.
Nếu không tại sao lại có một câu: “Hồng nhan họa thủy?”.
Tần Lạc dẫn theo Hồng Phu đi tới viện dưỡng lão gia tôc Văn Nhân. Lúc này nơi đó đã bị phong tỏa.
Quân Sư tới, Ly tơi, Hỏa Dược tới, Kiều Mộc dẫn theo đội bảo vệ Long Vương cũng tới, còn khá nhiều quân cảnh mặc đồ đen, không hiểu thuộc về bộ phận chuyên môn nào.
Nếu không có Ly dẫn đường, Tần Lạc tuyệt đối không thể tiến vào bên trong.
Ly dẫn theo Tần Lạc đi tới biệt thự Long Vương, nàng nói:
- Bọn họ đang ở bên trong.
- Sư phụ có việc gì không?
Tần Lạc lo lắng hỏi. Xảy ra chuyện lớn như vậy, rất nhiều người tới, xem ra chuyện này rất khó khăn.
Long Vương là ai? Là người đứng đầu Long Tức.
Long Tức là nơi nào? Là cái nôi của bộ đội đặc chủng.
Cho dù là trực tiếp hay gián tiếp, Long Vương có hàng ngàn hàng vạn Long tử, Long tôn, hơn nữa những người này đều nằm trong những bộ phận quan trong nhất của Trung Quốc.
Bây giờ có kẻ dám ra tay với Long Vương, đó là hành vi gì vậy?
Người phạm ta là kẻ thù của ta, cho dù xa gần cũng đều phải chết!
Thanh chủy thủ vung lên, hung hăng đâm vào thân hình to lớn nằm trong chăn kia.
Gần, càng lúc càng gần.
Bịch...
Đột nhiên cổ tay y bị một bàn tay to bắt được, bắt chặt, giống như bị một chiếc kìm sắt khóa chặt vậy
Thanh đao cứng đơ ở trên không trung, chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ là có thể đâm vào người Long Vương.
Thế nhưng chỉ một khoảng cách nhỏ đó mà giống như gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt. Cho dù y cố gắng cỡ nào đi nữa cũng không thể tiến tới được.
Một đôi mắt to như chuông đồng nhìn y, quát to:
- Hãy báo tên của ngươi, cho ngươi chết toàn thây!
Hắc y nhân không trả lời, y còn đang cố sức giãy dụa. Đáng tiếc bàn tay phải cầm đao của y dù có nỗ lực như thế nào đi nữa cũng không thể thoát ra được.
Tay trái y vươn ra, bàn tay duỗi ra nhanh như chớp tấn công vào hai mắt Long Vương.
Chỉ cần đánh trúng mục tiêu hai mắt, dưới cơn đau hành hạ, tay phải của y đương nhiên sẽ bị đối phương thả ra.
Long Vương không né, không tránh, bàn tay còn lại trong chăn vươn ra.
Bịch...
Bàn tay còn lại của hắc y nhân cũng rơi vào tay Long Vương. Màn này lọt vào mắt Đại Đầu giống như một gã sắc lang muốn phi lê Long Vương trong phòng ngủ. Long Vương giống như đang thà chết phản kháng, quả thật khẩu vị quá nặng đô.
- Không được nhúc nhích!
Đại Đầu giơ súng định bắn.
Hai tay của hắc y nhân đều bị khống chế, phía sau có người cầm súng nhắm vào mình.
Tình huống cực kỳ nguy hiểm.
Nếu như quả nhiên là một sắc lang, có lẽ lựa chọn duy nhất của y là giang tay chịu trói dưới chân cô gái của mình...
Đáng tiếc y là một sát thủ.
Vào đúng thời điểm tưởng như không có lối thoát, đột nhiên tên sát thủ quăng giày trong chân mình ra ngoài.
Cái giày như có mắt, bay tới nhắm vào đầu Đại Đầu. Đại Đầu bắn một phát súng đánh bay, không, không bay mà là nổ tung.
Giày tên sát thủ lại có uy lực của một quả bom, chỉ cần tiếp xúc với một lực mạnh nó sẽ phát nổ
Ầm...!
Đất trời rung chuyển, toàn bộ căn phòng rung chuyển như muốn đổ sụp.
Khi Đại Đầu đứng dậy từ trong bụi mù, tường trong phòng cũng đã sập một mảng, trong khi đó chiếc giường của Long Vương vừa nằm đã bị đè nát vụn.
- Long Chủ!
Đại Đầu gào lên. Hắn nhào tới bới đất đá định cứu Long Vương lên.
- Ta đang ở đây.
Giọng nói của Long Vương vang lên phía sau.
Đại Đầu quay người nhìn, hắn thấy Long Vương đang ngồi ở bàn đọc cách đó không xa. Xung quanh Long Vương có nhiều gạch vụn nhưng tuyệt nhiên không chạm vào người ông.
- Long Chủ, người không sao chứ?
Đại Đầu nôn nóng hỏi.
- Không sao.
Long Vương nói.
Đêm nay, Long Vương cũng không ngủ.
Người già đều mất ngủ. Mới rồi Long Vương còn đang suy nghĩ xem liệu có phải mình đã già rồi không?
Long Vương cũng phát hiện có kẻ thù tập kích, nhưng ông không nhú nhích. Bởi vì ông biết còn có Đại Đầu. Ông tin tưởng chiến sĩ của mình, tin tưởng chính con cái của mình.
Thế nhưng điều Long Vương không ngờ sát thủ này có thoát khỏi Đại Đầu vọt vào trong phòng mình. Điều này khiến ông phải đánh giá lại năng lực của sát thủ.
Chính vì vậy khi sát thủ cầm đao đánh tới, một tay của Long Vương đã chế ngự cổ tay y, sau đó kiềm chế hành động hai tay của y.
Tiếp theo Đại Đầu cũng xông vào.
Long Vương nghĩ rằng trong tình huống này, sát thủ chỉ còn cách buông tay chịu trói, không ngờ y còn dùng cách đồng quy y tận với bọn họ.
Đương nhiên, Long Vương không muốn đồng quy y tận với một sát thủ lạ mặt, chính vì vậy ông buông hai tay y ra và tìm cách né tránh, trong khi đó tên sát thủ cũng nhân cơ hội bỏ chạy.
Trong tay Long Vương vẫn còn cầm thanh chủy thủ. Ông ném thanh chủy thủ cho Đại Đầu, nói:
- Đi bắt hắn đi.
- Tôi không thể đi.
Đại Đầu nói.
Nếu như hắn bỏ đi, Long Vương thì sao?
- Tiểu tử này...
Long Vương cười nói nhưng ông không ép Đại Đầu.
Khi tên sát thủ đánh vỡ thủy tinh, vệ sĩ bên ngoài đã nghe thấy tiếng động.
Bọn họ nhanh chóng tập hợp, bao vây nghiêm ngặt bốn mặt xung quanh biệt thự.
- Xông vào!
Đội trưởng đội bảo vệ ra lệnh, lập tức mọi người đẩy cửa biệt thự xông vào bên trong.
Thế nhưng khi vừa mới tiến vào thì có người hoảng hốt la lên.
Rầm...!
Tất cả mọi người nằm xuống.
Tìm kiếm một vòng không thấy tung tích kẻ thù.
- Xảy ra chuyện gì?
Đội trưởng đội bảo vệ quát to.
- Có cái gì đó tập kích tôi.
Đó chính là giọng nói rất đau đớn của đội viên xông vào trước nhất báo cáo.
- Nghỉ ngơi tại chỗ. Những người khác vào trong cứu người.
Một lần nữa viên đội trưởng lại ra lệnh.
Thế nhưng ngay sau khi anh ta vừa ra lệnh, lập tức nghe tiếng đội viên của mình kêu la: “Ôi... ôi... a... a... a...” rất loạn.
- Đội trưởng, có cái gì đó tập kích tôi!
- Đội trưởng, là ong mật, có rất nhiều ong mật!
- Đội trưởng, tôi...
Không cần nghe người khác báo cáo, Trương Kiên cũng biết âm thanh vù vù của đàn ong.
Vào lúc hơn ba giờ sáng này, tại sao trong cơn mưa gió sớm chớp này lại xuất hiện nhiều ong mật như vậy?
Bầy ong mật này dường như có thù oán với loài người, chúng điên cuồng đuổi theo bọn họ. Các đội viên chạy trốn xung quanh, cởi quần áo phất loạn, bắt đầu có người ngã xuống đất. Chỉ bị ong mật đốt một chút, tại sao lại ngã được, rốt cuộc đây là ong mật gì vậy?
Bóng đem u ám, giống như màn hắc ám này không có điểm cuối.
Bọn họ không có cách nào nhìn thấy những con vật nhỏ hung tợn, chúng ẩn giấu trong gió, trong mưa, bọn họ rất khó phòng bị. Những đội viên bảo vệ ngã xuống càng lúc càng nhiều. Trương Kiên phát hiện ra tình hình bất ổn.
Trương Kiên giơ tay chụp một con ong mật rồi anh ta dùng đồng hồ dạ quang chiếu nhìn, gầm lên:
- Mọi người chú ý. Đây là ong ăn thịt người!
...
Tối này Tần Lạc không ra ngoài. Buổi tối, người nhà ngồi quây quần ăn cơm rồi hắn lại cùng Bối Bối chơi “Thực vật đại chiến cương thi”, cuối cùng kéo Lâm Hoán Khê đi “tắm nước lạnh” một hồi rồi mới ôm mỹ nhân nằm ngủ.
Bên ngoài mưa to gió lớn, còn chuyện nào sảng khoái hơn là ôm ngự tỷ, ngực lớn, mông bự nằm ngủ?
Tiếng chuông điện thoại lanh lảnh đột nhiên vang lên, đánh thức Tần Lạc và cả Lâm Hoán Khê đang ngủ say.
Tần Lạc tức giận ngồi dậy, thầm nghĩ: Nếu như không cho tôi một lý do đầy đủ, đừng trách tôi sau này xếp vào danh sách đen của tôi.
Tần Lạc cầm điện thoại di động, nhìn thoáng qua màn hình, lập tức cơn giận tiêu tan phân nửa.
Bởi vì người gọi điện là Văn Nhân Mục Nguyệt.
Hơn nữa nàng còn dùng số điện thoại riêng tư kia. Nếu như có người dùng số điện thoại này gọi tới, chứng minh đích thân Văn Nhân Mục Nguyệt gọi điện.
Tần Lạc bấm nhận cuộc gọi, bình tĩnh hỏi:
- Chào em, có chuyện gì vậy?
- Có sát thủ ám sát Long Vương.
Giọng nói Văn Nhân Mục Nguyệt rất bình tĩnh, giống như nàng đang nói tới một vấn đề chẳng quan trọng gì cho cam. Thế nhưng Tần Lạc vẫn cảm nhận được sự tức giận sát khí trong lòng nàng.
- Có... xảy ra chuyện gì không?
Tần Lạc nôn nóng hỏi.
- Không.
- Bây giờ anh tới ngay.
Tần Lạc nói.
Tần Lạc còn muốn nói câu gì đó thì bên kia đã chấm dứt cuộc gọi
Tần Lạc nghĩ: Cũng may lúc nãy mình không nổi nóng nếu không nói không chừng cô gái này tắt điện thoại ngay.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Lâm Hoán Khê dò hỏi, một nửa vai của nàng lộ ra ngoài, cực kỳ hấp dẫn.
- Sư phụ đã xảy ra chuyện. Anh phải lập tức tới xem tình hình.
Tần Lạc nói. Hắn vừa mặc quần áo vừa nói với Lâm Hoán Khê:
- Không có chuyện gì đâu. Em cứ ngủ đi, không cần để ý tới việc của anh.
Lâm Hoán Khê không nói nữa, nàng lại chui vào trong chăn.
Lâm Hoán Khê đã sớm hiểu một đạo lý: Nếu như bản thân mình không giúp được người đàn ông của mình, tốt nhất không mang thêm phiền toái cho anh ấy.
Thế nhưng có rất nhiều phụ nữ không hiểu được điều này.
Nếu không tại sao lại có một câu: “Hồng nhan họa thủy?”.
Tần Lạc dẫn theo Hồng Phu đi tới viện dưỡng lão gia tôc Văn Nhân. Lúc này nơi đó đã bị phong tỏa.
Quân Sư tới, Ly tơi, Hỏa Dược tới, Kiều Mộc dẫn theo đội bảo vệ Long Vương cũng tới, còn khá nhiều quân cảnh mặc đồ đen, không hiểu thuộc về bộ phận chuyên môn nào.
Nếu không có Ly dẫn đường, Tần Lạc tuyệt đối không thể tiến vào bên trong.
Ly dẫn theo Tần Lạc đi tới biệt thự Long Vương, nàng nói:
- Bọn họ đang ở bên trong.
- Sư phụ có việc gì không?
Tần Lạc lo lắng hỏi. Xảy ra chuyện lớn như vậy, rất nhiều người tới, xem ra chuyện này rất khó khăn.
Long Vương là ai? Là người đứng đầu Long Tức.
Long Tức là nơi nào? Là cái nôi của bộ đội đặc chủng.
Cho dù là trực tiếp hay gián tiếp, Long Vương có hàng ngàn hàng vạn Long tử, Long tôn, hơn nữa những người này đều nằm trong những bộ phận quan trong nhất của Trung Quốc.
Bây giờ có kẻ dám ra tay với Long Vương, đó là hành vi gì vậy?
Người phạm ta là kẻ thù của ta, cho dù xa gần cũng đều phải chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.