Chương 1232: Ông không phải là người khiêm nhường!
Liễu Hạ Huy
15/05/2013
Gió không ngừng, mưa không tạnh.
Quân nhân có tác phong phóng khoáng, thô kệch, không có thói quen mang ô. Tần Lạc cũng chỉ biết đội mưa đi trên con đường nhỏ tới biệt thự.
Thỉnh thoảng còn kèm theo vài tiếng sấm, lúc đó bầu trời giống như đột nhiên bị tách đôi.
Khi chưa tới gần, Tần Lạc ngửi thấy mùi lưu huỳnh ta mùi tanh, khét của sinh vật bị đốt cháy. Có thể thấy, cuộc chiến diễn ra ác liệt tới cỡ nào.
Càng tới gần, việc bảo vệ càng nghiêm ngặt. Trên con đường nhỏ tới Cẩm Lý, có một hàng hắc y nhân đứng đội mưa mà không cần mang ô.
Hiển nhiên không chỉ có Long Vương ở bên trong, có thể còn có nhân vật tai to mặt lớn.
Nhưng hắc y nhân này không biết Tần Lạc, nhưng bọn rất quen thuộc với Ly. Ly thản nhiên dẫn Tần Lạc đi vào trong biệt thự, không một ai ngăn cản hay hỏi han.
Cẩm Lý là biệt thự nơi Long Vương ở, sau khi xảy ra vụ nổ mạnh, chỉ có bức tường phía đông và một nửa căn phòng đổ sụp, những nơi khác hoàn toàn không bị hư hỏng, thế nhưng lúc này nó là nơi nguy hiểm, ở lại không phù hợp nữa.
Chính vì vậy sau khi Trương Kiên, đội trưởng đội bảo vệ viện dưỡng lão báo cáo sự việc với Văn Nhân Mục Nguyệt, anh ta nhận được mệnh lệnh phải liều chết bảo vệ, bảo vệ sự an toàn của Long Vương, hơn nữa mời Long Vương chuyển sang biệt thự số hai chỉ cách một bức tường.
Bây giờ Tần Lạc đang đi vào biệt thự số hai.
Trước cửa biệt thự số hai chật kín người nhưng không ai nói chuyện. Đại sảnh biệt thự sáng chưng, khá nhiều người hoặc đứng hoặc ngồi.
Tần Lạc đi theo Ly vào trong nhà, hắn liếc mắt nhìn thấy Long Vương đang ngồi ở phòng khách uống trà. Tần Lạc thầm yên tâm khi nhìn thấy ông bình yên vô sự.
Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi bên cạnh Long Vương như một tiểu bối đang rót nước pha trà. Ngồi đối diện với Long Vương là hai ông già, một cao, một lùn, dáng vẻ uy nghiêm, oai phong, có vẻ là người rất có quyền thế.
Đương nhiên nếu như không có quyền, có thế, tuyệt đối không thể nào ngồi đối diện, địa vị ngang bằng với Long Vương.
- Tần Lạc, tới đây ngồi.
Long Vương lên tiếng.
- Không cần sư phụ. Quần áo con ướt.
Tần Lạc từ chối.
- Bảo ngồi thì cứ ngồi. Dài dòng cái gì?
Long Vương quát to.
- Dạ, sư phụ.
Tần Lạc không dám nói nữa. Hắn vội vàng đi tới ngồi bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt.
Điều này khiến khá nhiều người đang đứng trong phòng bất mãn. Cấp bậc bọn họ không thấp, tư cách cao, nhưng không có cơ hội ngồi. Gã này là ai mà được Long Vương trực tiếp cho phép ngồi xuống. Ngay cả Quân Sư với vẻ mặt lãnh đạm cũng phải đứng sau Long Vương. Nàng cũng không đủ tư cách ngồi.
Văn Nhân Mục Nguyệt rút ra một cái khăn sạch, đưa cho Tần Lạc nói:
- Lau mặt đi.
- Cám ơn.
Tần Lạc nhận chiếc khăn. Chiếc khăn vẫn còn ấm, giống như mới được là vậy. Dùng chiếc khăn này lau mặt cũng là một hưởng thụ hiếm có trong đời người.
Tình huống vừa rồi lọt vào mắt những người đàn ông đang đứng thẳng, khiến bọn họ không khỏi cảm thấy buồn bực. Tất cả chuyện tốt trên đời đều bị tiểu tử này chiếm mất. Có muốn để cho người ta sống nữa hay không vậy?
Sau khi Long Vương bắt Tần Lạc ngồi xuống, ông chẳng nói chẳng rằng với hắn một câu. Hai ông già, một cao, một lùn cũng không nói. Văn Nhân Mục Nguyệt chuyên tâm pha trà như không biết bên ngoài đang xảy ra những chuyện gì.
Sau khi Tần Lạc lau mặt, hắn cầm chiếc khăn trong tay, rồi thì cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn trái tim, ngồi yên lặng không chủ động lên tiếng.
Trong trường hợp này, chỉ nên ngồi yên. Nào tới lượt mình chỉ chỉ trỏ trỏ?
Cho dù nói đúng hay sai, cũng để lại ấn tượng không biết quy củ trong mắt người khác. Một vài ông già ở cấp cao rất coi trọng chuyện này.
Uống trà, yên lặng.
Yên lặng, uống trà.
Năm người ngồi và mười mấy người đứng bốn phía xung quanh phòng đều không ai nói chuyện, không ai lên tiếng. Bầu không khí trong phòng yên tĩnh một cách đáng sợ.
Đúng lúc này bên ngoài phòng vang lên tiếng giày da nện trên sàn nhà.
Rầm.
Hai ông già một cao, một lùn ngồi đối diện với Long Vương lập tức đứng dậy. Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi ông già cao cười nói:
- Thiên Trượng, lão Uông tới. Chúng tôi đi ra ngoài nghênh đón. Chân của ông không tiện đi lại, hãy ngồi trong phòng chờ.
- Tần Lạc, thay ta ra ngoài nghênh đón thủ trưởng.
Long Vương nói.
- Dạ, sư phụ.
Tần Lạc không biết “thủ trưởng” mà Long Vương nói tới là ai nhưng nếu như đại diện cho Long Vương ra ngoài, nhất định không phải là chuyện xấu.
Ông già cao thoáng nhìn Long Vương với anh mắt kinh ngạc, sau đó ông nhìn Tần Lạc cười nói:
- Tiểu tử, chúng ta đi thôi.
- Dạ.
Tần Lạc trả lời rồi hắn đi theo sau hai ông già.
- Mục Nguyệt, cô cũng nên ra ngoài nghênh đón đó. Cô là chủ nhân, không nên chậm trễ.
Long Vương nhin Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
- Đúng vậy.
Văn Nhân Mục Nguyệt đứng dậy, nàng đi theo sau Tần Lạc ra bên ngoài.
Những người khác trong phòng cũng đi theo. Vào thời khắc này không ai muốn mình trở thành người lạc hậu.
Tần Lạc đi theo sau hai vị thủ lĩnh, ngay khi ra tới cửa, hắn nhìn thấy một ông già, người nhỏ bé, gầy gò, được bao quanh bởi một đám hắc y nhân đang đi tới bên này.
Tần Lạc chấn động khi nhìn thấy rõ gương mặt của ông già này. Mặc dù Tần Lạc không phải là người quá mẫn cảm với chính trị, hắn cũng biết ông già này có lực ảnh hưởng, địa vị thế nào ở Trung Quốc. Trước kia, đài truyền hình quốc gia đưa tin về những cuộc họp cấp cao, thường có hình ảnh của ông.
Thậm chí Vương Nê Hầu, ông của Vương Cửu Cửu cũng đi theo sát. Ông đi bên phải, vị trí thứ hai. Quả nhiên Vương gia không phải là một gia tộc bình thường.
Trong lòng Tần Lạc như bị kim đam rất khó chịu khi hắn nghĩ tới chuyện Vương Cửu Cửu dù xuất thân từ một gia đình danh giá như này nhưng vẫn tình nguyện duy trì mối quan hệ tình nhân với mình. Thật sự nàng đã chịu rất nhiều thiệt thòi.
Vào thời khắc này, đột nhiên Tần Lạc nảy sinh một suy nghĩ trong đầu. Một suy nghĩ mà hắn chưa từng nghĩ tới.
Tại sao không thể cười tất cả bọn họ? Tại sao phải phụ bạc bọn họ?
Nhất định có cách, nhất định phải có.
- Lão thủ trưởng.
Ông già cao và ông già lùn đi trước nhất vội vàng đi lên mấy bước đón, bắt tay lãnh đạo.
- Mưa to như này, không cần đón.
Ông già bắt tay bọn họ, nói.
- Không thể phế bỏ quy củ.
Ông già cao cười nói.
- Thiên Trượng có việc gì không?
Uông Hồng Thanh lên tiếng hỏi ông già lùn khi đang bắt tay.
- Không việc gì.
Ông già lùn chỉ Tần Lạc ở phía sau nói:
- Lão Long cho người trẻ tuổi này thay mặt lão tiếp đón thủ trưởng.
- Thiên Trượng lại dùng chiêu này.
Uông Hồng Thanh nói, ông giơ tay cầm tay Tần Lạc nói:
- Không sai. Rất không sai.
- Cám ơn thủ trưởng.
Giọng nói Tần Lạc không khỏi cao lên mấy phần. Hắn không hiểu mấy từ “không sai” của ông già đó. Ý là phong thái của hắn không sai hay là chuyện hắn làm không sai, thế nhưng Tần Lạc lại xấu hổ không dám đi theo hỏi tiếp.
Trong khi đang nói, Vương Nê Hầu đi tới trước mặt Tần Lạc. Ông không nắm tay Tần Lạc mà chỉ vỗ vỗ vào vai hắn. Hành động này lập tức lọt vào mắt ông già cao, lùn kia, hai người liếc nhìn nhau đầy ý nghĩa, trong khi đó mười mấy người đàn ông đi theo sau mấy người Tần Lạc lúc này mới giải tỏa tư tưởng, lúc này bọn họ mới hiểu vì sao Long Thiên Trượng coi trọng Tần Lạc, ngay khi tới đã cho phép hắn ngồi xuống, cũng hiểu vì sao người thừa kế gia tộc Văn Nhân, Văn Nhân Mục Nguyệt lại chủ động đưa khăn lau mặt cho hắn, rõ ràng là vì người ta có chỗ dựa hùng mạnh sau lưng mà.
Uông Hồng Thanh là người đầu tiên đi vào trong phòng khác, khi nhìn thấy Long Vương đang ngồi ở sa long, ông cười ha hả nói:
- Thiên Trượng, mạng của ông cũng lớn thật.
- Đúng vậy.
Long Vương cười nói.
- Già rồi không chết thì là tặc. Bây giờ tôi thành lão tặc.
- Ông mà già hả? Ông đang tự mắng mình hay mắng khéo mấy người chúng ta đấy?
Uông Hồng Thanh chỉ vào mình rồi lại chỉ vào đám người Vương Nê Hầu ở sau nói.
- Mấy người chúng ta, có ai ít tuổi hơn ông không?
- Mấy người nhìn vẫn trẽ. Tôi già rồi.
Long Thiên Trượng nói.
Không phải Long Vương khách sáo. Sau khi mấy người Uông Hồng Thanh, Vương Nê Hầu rút lui, câu cá, trồng hoa, cuộc sống nhàn nhã tự tại, thoạt nhìn tinh thần rất sảng khoái. Trong khi đó Long Vương đau ốm lâu ngày, thân thể ông lão hóa cực nhanh. Mặc dù sau khi Tần Lạc xuất hiện, hắn đã ngăn cản có hiệu quả thời kỳ lão hóa của ông nhưng gương mặt Long Vương trông vẫn già hơn mấy người kia một chút.
Văn Nhân Mục Nguyệt đóng vai trò là chủ nhà mời Uông Hồng Thanh, Vương Nê Hầu và mấy lão đại quân bộ ngồi. Hai ông già một cao, một lùn cùng ngồi ghế chót. Tần Lạc không đủ tư cách ngồi xuống. Hắn đứng sau Long Vương như Quân Sư.
Nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt lại ngồi xuống vì nàng phải pha trà mời mấy ông già.
Uông Hồng Thanh phá lên cười nhìn Long Vương nói:
- Dĩ nhiên có người trốn thoát khỏi tay ông sao?
- Già rồi.
Long Vương tự giễu.
- Không cử động được nữa.
- Ông đó hả?
Uông Hồng Thanh chỉ vào Long Vương, nụ cười tắt dần.
- Bây giờ ông muốn làm gì?
- Tìm người.
Long Vương vẫn cười nhưng nụ cười mang vẻ cay độc.
- Cho dù phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra hắn. Tôi chỉ muốn biết là kẻ nào muốn cái mạng già này.
- Đó là hiển nhiên.
Uông Hồng Thanh gật đầu nói.
- Long Tức làm chủ lực, dốc toàn lực tìm kiếm hung thủ. Vậy có được không?
- Không thành vấn đề.
Long Vương rất hài lòng với an bài này. Người trong Long Tức đều là người của ông. Bọn họ ra mặt tìm người cũng chính là ý muốn của ông.
- Lão Cao, lão Chu, hai người các ông cũng hành động đi, giúp đỡ Long Tức một chút.
Uông Hồng Thanh quay nhìn hai ông già một cao, một lùn nói:
- Nhất định phải bắt được người cho ta.
Hai ông già cùng trả lời nhận lệnh.
Sau khi phân phó xong, Uông Hồng Thanh lại cười ha hả nhìn Long Vương nói:
- Thiên Trượng, còn yêu cầu nào nữa không? Ta biết ông tuyệt đối không phải là một người khiêm nhường như vậy.
- Tôi có.
Quân Sư đứng sau lưng Long Vương lên tiếng.
Quân nhân có tác phong phóng khoáng, thô kệch, không có thói quen mang ô. Tần Lạc cũng chỉ biết đội mưa đi trên con đường nhỏ tới biệt thự.
Thỉnh thoảng còn kèm theo vài tiếng sấm, lúc đó bầu trời giống như đột nhiên bị tách đôi.
Khi chưa tới gần, Tần Lạc ngửi thấy mùi lưu huỳnh ta mùi tanh, khét của sinh vật bị đốt cháy. Có thể thấy, cuộc chiến diễn ra ác liệt tới cỡ nào.
Càng tới gần, việc bảo vệ càng nghiêm ngặt. Trên con đường nhỏ tới Cẩm Lý, có một hàng hắc y nhân đứng đội mưa mà không cần mang ô.
Hiển nhiên không chỉ có Long Vương ở bên trong, có thể còn có nhân vật tai to mặt lớn.
Nhưng hắc y nhân này không biết Tần Lạc, nhưng bọn rất quen thuộc với Ly. Ly thản nhiên dẫn Tần Lạc đi vào trong biệt thự, không một ai ngăn cản hay hỏi han.
Cẩm Lý là biệt thự nơi Long Vương ở, sau khi xảy ra vụ nổ mạnh, chỉ có bức tường phía đông và một nửa căn phòng đổ sụp, những nơi khác hoàn toàn không bị hư hỏng, thế nhưng lúc này nó là nơi nguy hiểm, ở lại không phù hợp nữa.
Chính vì vậy sau khi Trương Kiên, đội trưởng đội bảo vệ viện dưỡng lão báo cáo sự việc với Văn Nhân Mục Nguyệt, anh ta nhận được mệnh lệnh phải liều chết bảo vệ, bảo vệ sự an toàn của Long Vương, hơn nữa mời Long Vương chuyển sang biệt thự số hai chỉ cách một bức tường.
Bây giờ Tần Lạc đang đi vào biệt thự số hai.
Trước cửa biệt thự số hai chật kín người nhưng không ai nói chuyện. Đại sảnh biệt thự sáng chưng, khá nhiều người hoặc đứng hoặc ngồi.
Tần Lạc đi theo Ly vào trong nhà, hắn liếc mắt nhìn thấy Long Vương đang ngồi ở phòng khách uống trà. Tần Lạc thầm yên tâm khi nhìn thấy ông bình yên vô sự.
Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi bên cạnh Long Vương như một tiểu bối đang rót nước pha trà. Ngồi đối diện với Long Vương là hai ông già, một cao, một lùn, dáng vẻ uy nghiêm, oai phong, có vẻ là người rất có quyền thế.
Đương nhiên nếu như không có quyền, có thế, tuyệt đối không thể nào ngồi đối diện, địa vị ngang bằng với Long Vương.
- Tần Lạc, tới đây ngồi.
Long Vương lên tiếng.
- Không cần sư phụ. Quần áo con ướt.
Tần Lạc từ chối.
- Bảo ngồi thì cứ ngồi. Dài dòng cái gì?
Long Vương quát to.
- Dạ, sư phụ.
Tần Lạc không dám nói nữa. Hắn vội vàng đi tới ngồi bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt.
Điều này khiến khá nhiều người đang đứng trong phòng bất mãn. Cấp bậc bọn họ không thấp, tư cách cao, nhưng không có cơ hội ngồi. Gã này là ai mà được Long Vương trực tiếp cho phép ngồi xuống. Ngay cả Quân Sư với vẻ mặt lãnh đạm cũng phải đứng sau Long Vương. Nàng cũng không đủ tư cách ngồi.
Văn Nhân Mục Nguyệt rút ra một cái khăn sạch, đưa cho Tần Lạc nói:
- Lau mặt đi.
- Cám ơn.
Tần Lạc nhận chiếc khăn. Chiếc khăn vẫn còn ấm, giống như mới được là vậy. Dùng chiếc khăn này lau mặt cũng là một hưởng thụ hiếm có trong đời người.
Tình huống vừa rồi lọt vào mắt những người đàn ông đang đứng thẳng, khiến bọn họ không khỏi cảm thấy buồn bực. Tất cả chuyện tốt trên đời đều bị tiểu tử này chiếm mất. Có muốn để cho người ta sống nữa hay không vậy?
Sau khi Long Vương bắt Tần Lạc ngồi xuống, ông chẳng nói chẳng rằng với hắn một câu. Hai ông già, một cao, một lùn cũng không nói. Văn Nhân Mục Nguyệt chuyên tâm pha trà như không biết bên ngoài đang xảy ra những chuyện gì.
Sau khi Tần Lạc lau mặt, hắn cầm chiếc khăn trong tay, rồi thì cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn trái tim, ngồi yên lặng không chủ động lên tiếng.
Trong trường hợp này, chỉ nên ngồi yên. Nào tới lượt mình chỉ chỉ trỏ trỏ?
Cho dù nói đúng hay sai, cũng để lại ấn tượng không biết quy củ trong mắt người khác. Một vài ông già ở cấp cao rất coi trọng chuyện này.
Uống trà, yên lặng.
Yên lặng, uống trà.
Năm người ngồi và mười mấy người đứng bốn phía xung quanh phòng đều không ai nói chuyện, không ai lên tiếng. Bầu không khí trong phòng yên tĩnh một cách đáng sợ.
Đúng lúc này bên ngoài phòng vang lên tiếng giày da nện trên sàn nhà.
Rầm.
Hai ông già một cao, một lùn ngồi đối diện với Long Vương lập tức đứng dậy. Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi ông già cao cười nói:
- Thiên Trượng, lão Uông tới. Chúng tôi đi ra ngoài nghênh đón. Chân của ông không tiện đi lại, hãy ngồi trong phòng chờ.
- Tần Lạc, thay ta ra ngoài nghênh đón thủ trưởng.
Long Vương nói.
- Dạ, sư phụ.
Tần Lạc không biết “thủ trưởng” mà Long Vương nói tới là ai nhưng nếu như đại diện cho Long Vương ra ngoài, nhất định không phải là chuyện xấu.
Ông già cao thoáng nhìn Long Vương với anh mắt kinh ngạc, sau đó ông nhìn Tần Lạc cười nói:
- Tiểu tử, chúng ta đi thôi.
- Dạ.
Tần Lạc trả lời rồi hắn đi theo sau hai ông già.
- Mục Nguyệt, cô cũng nên ra ngoài nghênh đón đó. Cô là chủ nhân, không nên chậm trễ.
Long Vương nhin Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
- Đúng vậy.
Văn Nhân Mục Nguyệt đứng dậy, nàng đi theo sau Tần Lạc ra bên ngoài.
Những người khác trong phòng cũng đi theo. Vào thời khắc này không ai muốn mình trở thành người lạc hậu.
Tần Lạc đi theo sau hai vị thủ lĩnh, ngay khi ra tới cửa, hắn nhìn thấy một ông già, người nhỏ bé, gầy gò, được bao quanh bởi một đám hắc y nhân đang đi tới bên này.
Tần Lạc chấn động khi nhìn thấy rõ gương mặt của ông già này. Mặc dù Tần Lạc không phải là người quá mẫn cảm với chính trị, hắn cũng biết ông già này có lực ảnh hưởng, địa vị thế nào ở Trung Quốc. Trước kia, đài truyền hình quốc gia đưa tin về những cuộc họp cấp cao, thường có hình ảnh của ông.
Thậm chí Vương Nê Hầu, ông của Vương Cửu Cửu cũng đi theo sát. Ông đi bên phải, vị trí thứ hai. Quả nhiên Vương gia không phải là một gia tộc bình thường.
Trong lòng Tần Lạc như bị kim đam rất khó chịu khi hắn nghĩ tới chuyện Vương Cửu Cửu dù xuất thân từ một gia đình danh giá như này nhưng vẫn tình nguyện duy trì mối quan hệ tình nhân với mình. Thật sự nàng đã chịu rất nhiều thiệt thòi.
Vào thời khắc này, đột nhiên Tần Lạc nảy sinh một suy nghĩ trong đầu. Một suy nghĩ mà hắn chưa từng nghĩ tới.
Tại sao không thể cười tất cả bọn họ? Tại sao phải phụ bạc bọn họ?
Nhất định có cách, nhất định phải có.
- Lão thủ trưởng.
Ông già cao và ông già lùn đi trước nhất vội vàng đi lên mấy bước đón, bắt tay lãnh đạo.
- Mưa to như này, không cần đón.
Ông già bắt tay bọn họ, nói.
- Không thể phế bỏ quy củ.
Ông già cao cười nói.
- Thiên Trượng có việc gì không?
Uông Hồng Thanh lên tiếng hỏi ông già lùn khi đang bắt tay.
- Không việc gì.
Ông già lùn chỉ Tần Lạc ở phía sau nói:
- Lão Long cho người trẻ tuổi này thay mặt lão tiếp đón thủ trưởng.
- Thiên Trượng lại dùng chiêu này.
Uông Hồng Thanh nói, ông giơ tay cầm tay Tần Lạc nói:
- Không sai. Rất không sai.
- Cám ơn thủ trưởng.
Giọng nói Tần Lạc không khỏi cao lên mấy phần. Hắn không hiểu mấy từ “không sai” của ông già đó. Ý là phong thái của hắn không sai hay là chuyện hắn làm không sai, thế nhưng Tần Lạc lại xấu hổ không dám đi theo hỏi tiếp.
Trong khi đang nói, Vương Nê Hầu đi tới trước mặt Tần Lạc. Ông không nắm tay Tần Lạc mà chỉ vỗ vỗ vào vai hắn. Hành động này lập tức lọt vào mắt ông già cao, lùn kia, hai người liếc nhìn nhau đầy ý nghĩa, trong khi đó mười mấy người đàn ông đi theo sau mấy người Tần Lạc lúc này mới giải tỏa tư tưởng, lúc này bọn họ mới hiểu vì sao Long Thiên Trượng coi trọng Tần Lạc, ngay khi tới đã cho phép hắn ngồi xuống, cũng hiểu vì sao người thừa kế gia tộc Văn Nhân, Văn Nhân Mục Nguyệt lại chủ động đưa khăn lau mặt cho hắn, rõ ràng là vì người ta có chỗ dựa hùng mạnh sau lưng mà.
Uông Hồng Thanh là người đầu tiên đi vào trong phòng khác, khi nhìn thấy Long Vương đang ngồi ở sa long, ông cười ha hả nói:
- Thiên Trượng, mạng của ông cũng lớn thật.
- Đúng vậy.
Long Vương cười nói.
- Già rồi không chết thì là tặc. Bây giờ tôi thành lão tặc.
- Ông mà già hả? Ông đang tự mắng mình hay mắng khéo mấy người chúng ta đấy?
Uông Hồng Thanh chỉ vào mình rồi lại chỉ vào đám người Vương Nê Hầu ở sau nói.
- Mấy người chúng ta, có ai ít tuổi hơn ông không?
- Mấy người nhìn vẫn trẽ. Tôi già rồi.
Long Thiên Trượng nói.
Không phải Long Vương khách sáo. Sau khi mấy người Uông Hồng Thanh, Vương Nê Hầu rút lui, câu cá, trồng hoa, cuộc sống nhàn nhã tự tại, thoạt nhìn tinh thần rất sảng khoái. Trong khi đó Long Vương đau ốm lâu ngày, thân thể ông lão hóa cực nhanh. Mặc dù sau khi Tần Lạc xuất hiện, hắn đã ngăn cản có hiệu quả thời kỳ lão hóa của ông nhưng gương mặt Long Vương trông vẫn già hơn mấy người kia một chút.
Văn Nhân Mục Nguyệt đóng vai trò là chủ nhà mời Uông Hồng Thanh, Vương Nê Hầu và mấy lão đại quân bộ ngồi. Hai ông già một cao, một lùn cùng ngồi ghế chót. Tần Lạc không đủ tư cách ngồi xuống. Hắn đứng sau Long Vương như Quân Sư.
Nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt lại ngồi xuống vì nàng phải pha trà mời mấy ông già.
Uông Hồng Thanh phá lên cười nhìn Long Vương nói:
- Dĩ nhiên có người trốn thoát khỏi tay ông sao?
- Già rồi.
Long Vương tự giễu.
- Không cử động được nữa.
- Ông đó hả?
Uông Hồng Thanh chỉ vào Long Vương, nụ cười tắt dần.
- Bây giờ ông muốn làm gì?
- Tìm người.
Long Vương vẫn cười nhưng nụ cười mang vẻ cay độc.
- Cho dù phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra hắn. Tôi chỉ muốn biết là kẻ nào muốn cái mạng già này.
- Đó là hiển nhiên.
Uông Hồng Thanh gật đầu nói.
- Long Tức làm chủ lực, dốc toàn lực tìm kiếm hung thủ. Vậy có được không?
- Không thành vấn đề.
Long Vương rất hài lòng với an bài này. Người trong Long Tức đều là người của ông. Bọn họ ra mặt tìm người cũng chính là ý muốn của ông.
- Lão Cao, lão Chu, hai người các ông cũng hành động đi, giúp đỡ Long Tức một chút.
Uông Hồng Thanh quay nhìn hai ông già một cao, một lùn nói:
- Nhất định phải bắt được người cho ta.
Hai ông già cùng trả lời nhận lệnh.
Sau khi phân phó xong, Uông Hồng Thanh lại cười ha hả nhìn Long Vương nói:
- Thiên Trượng, còn yêu cầu nào nữa không? Ta biết ông tuyệt đối không phải là một người khiêm nhường như vậy.
- Tôi có.
Quân Sư đứng sau lưng Long Vương lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.