Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 170: Người khách không ngờ tới

Liễu Hạ Huy

28/03/2013

Trước đó, Tần Hạo án chiếu theo lời của Long Vương đã giao phấn dưỡng da Kim Dũng cho bí thư sinh hoạt Kiều Mộc của ông ta, rồi do Kiều Mộc tới phục trách liên hệ với quân bộ.

Thời gian cách với lần giao dược phẩm lần trước chưa tới một tháng, đại biểu của quân bộ rất nhanh liền lại một lần nữa đăng môn bái phỏng. Tần Hạo lại được kiến thức sức ảnh hưởng to lớn của Long Vương.

Quân phương tiến hành kiểm tra về các phương diện như tác dục phụ và dược hiệu của phấn dưỡng da Kim Dũng, kết quả kiểm tra rất rõ ràng, hiệu quả của loại thuốc phấn do thảo dược Trung y hợp thành này trên phương diện ngoại thương có hiệu quả kinh người, hơn nữa, còn không hề có bất kỳ tác dụng phụ độc hại nào.

Vì vậy, bọn họ liền phái người tới hiệp đàm chuyện hợp tác với Tần Hạo ngay.

Trải qua hiệp thương hữu hảo giữa song phương, sẽ do Quốc Tế Khuynh Thành toàn bộ xuất vốn xây nhà xưởng, đồng thời dựa theo yêu cầu của quân phương mà sản xuất hai loại thuốc bôi dưới dạng thuốc bọt và thuốc nước. Quân phương phụ trách mua trọn loại dược vật này.

Có điều, quân phương cũng đề ra một yêu cầu, đó là không cho phép bán dược vật này cho thế lực đối địch và thế lực không hữu hảo. Cũng chính là muốn nói, có thể bán cho những thế lực hữu hảo với Trung Quốc.

Một người không thể kiếm toàn bộ tiền của thế giới. Cho nên, Tần Hạo và Lệ Khuynh Thành cũng không có ý kiến gì đối với yêu cầu này.

Sau khi Lệ Khuynh Thành tiễn đại biểu của quân phương xong, Tần Hạo đang chuẩn bị bắt xe luôn ở cửa thì Lệ Khuynh Thành hét lên: "Tần Hạo. Tới phòng làm việc của tôi một lát đã."

"Được." Tần Hạo cười khổ đáp ứng.

"Sao vậy? Trông anh có vẻ miễn cưỡng?" Lệ Khuynh Thành cười tỉm tỉm nhìn Tần Hạo.

"Đâu có. Cô đa nghi quá." Tần Hạo vội vàng phủ nhận. Hắn quả thực không dám đơn độc gặp mặt với Lệ Khuynh Thành, càng không dám gặp riêng cô ta ở trong phòng làm việc của cô ta.

Mỗi lần tiến vào trong căn phòng đó, trong không khí dường như tràn ngập mùi vị ám muội, ngay cả không khí được hít vào trong người cũng mang theo hiệu quả kích tình.

Hắn cũng luôn luôn không kìm lòng được mà nhớ tới tình cảnh ngày hôm đó. Chén rượu trong tay mình rơi xuống đất, hai người ôm nhau hôn hít, áo ngoài của cô ta bị mình cởi ra, nút buộc áo lót cũng bị mình cởi ra nốt, còn có một nút bị mình giật đứt, mình hôn lên ngực và chiếc áo lót không che nổi bộ ngững trắng nõn của cô a, nghĩ tới thôi lại khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Lệ Khuynh Thành nhích lại gần, Tần Hạo lại ngửi được mùi thơm đặc biệt thấm vào lòng người trên cơ thể cô ta. Cô ả nói khẽ: "Cậu sợ tôi ăn cậu à? Lần trước là cậu động tay động chân trước mà."

"Chuyện làn trước có lẽ là tại tôi uống quá nhiều rượu." Tần Hạo xấu hổ giải thích. Hắn không tiện nói ra một câu đại loại như 'kỳ thực là cô quá dụ người'

"Rượu của cậu hình như đổ xuống đất hết rồi mà?"

"...." Sự nắm bắt của nữ nhân đối với những tình tiết nhỏ đã đạt tới một mức độ cực đoan đến khủng bố. Chuyện đã qua nhiều ngày rồi, cô ta không ngờ vẫn nhớ rõ là mình hôm đó căn bản không uống rượu.

Khi đi qua tầng hai, đám nữ nhân đang nói chuyện trong đại sảnh nhìn thấy Tần Lạc, ai ai cũng thần tình sục sôi hét: "Tần Lạc, sau khi xong chuyện thì xuống nói chuyện nhé!"

"Cậu tỉnh lại đi. Với vị khẩu của Lệ yêu tinh, trong chốc lát liệu có thể xong được ư?"

"Tôi chỉ lo Tần Lạc không chịu nổi mà thôi. Thân thể của anh ta gầy gò quá."

"Cậu thì biết cái gì? Nam nhân gày gò mới có khí lực. Mấy thằng béo có mấy thằng có thể kiên trì được mười phút đâu!"

"Không thể nói vậy được. Tôi cảm thấy..."

....

Tần Lạc lạc một nữa hoảng hốt trốn chạy. Những nữ lưu manh này thực sự là quá khủng bố rồi.

Tới phòng làm việc, Lệ Khuynh Thành lại đi tới tủ rượu. May mà lần này cô ta không bức Tần Lạc uống rượu, chỉ tự rót cho mình một chén, nói với Tần Lạc: "Công ty đã bắt đầu trù bị rồi. Tôi chuẩn bị để Lô Vĩ đi phụ trách công ty con này. Hắn theo tôi mấy năm, tôi thấy nhân phẩm và năng lực của hắn cũng không tồi."

"Những chuyện này cô cứ tự quyết định." Tần Lạc cười nói.

"Coi như anh có lương tâm." Lệ Khuynh Thành liếc Tần Lạc đầy quyến rũ, nói: "Nghiệp đoàn Trung y bị anh đưa cho vợ cả rồi. Quốc Tế Khuyanh Thành dẫu sao thì cũng nên để cho vợ hai tôi lấy lại chút mặt mũi."



"Tôi lúc đó đã trưng cầu ý kiến của cô. Là cô nói muốn chấp chưởng Quốc Tế Khuynh Thành mà. Cô tự mình lựa chọn, có quan hệ gì tới tôi đâu?" Tần Lạc nói một cách trốn tránh.

"Đó là chứng tỏ tôi tự mình biết mình." Lệ Khuynh Thành nói: "Với tính tình của Lâm Hoán Khê, chỉ bằng cái tên Quốc Tế Khuynh Thành thôi thì cô ta cũng quyết không chấp nhận công việc này rồi."

"...." Tần Lạc trợn mắt nhìn Lệ Khuynh Thành, không ngờ cô ả này lại quái dị đến mức này.

Lúc đó khi Tần Lạc hỏi Lâm Hoán Khê muốn làm ở đâu, lựa chọn của Lâm Hoán Khê là nghiệp đoàn Trung y. Tần Lạc hỏi nguyên nhân, cô ta nói là không thích cái tên Quốc Tế Khuynh Thành.

Thì ra, người hiểu nữ nhân chính là nữ nhân.

Lệ Khuynh Thành không cần nhìn vẻ mặt của Tần Lạc cũng biết là mình đoán đúng rồi, nói: "Tên của công ty đặt là gì nhỉ? Anh có kiến nghị gì không?"

"Tên là Long Đằng đi." Tần Lạc nói,

"Long Đằng? Vì sao lại gọi là Long Đằng?" Lệ Khuynh Thành nhíu mày nói. Cái tên này rõ ràng là không phù hợp với thẩm mỹ của cô ta.

"Vì, vì để kỷ niệm một đám con cháu của rồng." Tần Lạc cười nói.

Hắn nhớ tới tới những vết thương đan xen ngang dọc trên người Long Vương, nhớ tới vết sẹo sâu hoắc trên lưng Ly mà ai thấy cũng phải giật mình, nhớ tới vô số nhưng long tử long tôm đã đổ máu vì quốc gia và dân tộc.

HI vọng, những con cự long này có thể thực sự bay lên trời. Quốc gia này thực sự có thể cường đại hơn. Có như vậy, bọn họ sẽ không cần phải khổ cực dùng đạn và thân thể của mình đi ngăn cản sự xâm lược của kẻ thù.

Lúc đó, bọn họ không phải cũng có thể yên tâm, sống cuộc sống mà mình muốn ư?

Dược tề của mình, hi vọng có thể giảm bớt đau đớn, mang tới cơ hội sinh tồn cho họ.

Bất cứ lúc nào, nhân dân đều không bài xích thương gia kiếm tiền. Nhưng, chỗ tiền này nhất định phải sạch, không được trái với lương tâm.

Đáng tiếc là những xí nghiệp hiện tại đại đa số đều là bán lương tâm để kiếm tiền.

Lệ Khuynh Thành nhìn ánh mắt thâm thúy của Tần Lạc, nói: "Được rồi. Vậy thì nghe theo lời anh đi. Tên của công ty sẽ là Long Đằng. Chút nữa tôi sẽ sai người đi xin đăng ký."

"Cực khổ cho các cô rồi." Tần Lạc cảm kích nói.

Còn có một chuyện phải thương lượng với anh." Lẹ Khuynh Thành từ trên sa lông đứng dậy, bước tới góc nhà lấy ra một cái hộp, nói: "Anh nhìn đi."

"Một bộ thiên tằm dưỡng da? Đây là gì vậy?" Tần Lạc nhìn cái hộp được gói rất tinh xảo, có chút ngu ngơ không hiểu.

"Anh không nhìn thấy chữ quảng cáo bên trên à?" Lệ Khuynh Thành nói.

Tần Lạc lúc này mới xem xét kỹ càng, phát hiện chữ quảng cáo bên trên là 'để người mà bạn yêu cả đời tô son cho bạn'.

"Đây là đạo bản à?" Tần Lạc tức giận nói.

"Đúng vậy." Lệ Khuynh Thành trả lời. "Bọn họ thấy chúng ta mở rộng thị trường sản phẩm làm đẹp Trung y, thế là lập tức theo vào. Lợi dụng hiệu ứng quảng cáo của chúng ta hòng chiếm thị trường cấp thấp."

"Chúng ta có thể kiện họ không?" Tần Lạc hỏi.

"Không thể."

"Vì sao?"



"Pháp luật của quốc gia về việc bảo hộ bản quyền vẫn chưa đủ nghiêm khắc. Bọn họ đây chính là đang lách luật. Anh cũng thấy rồi đó, bất kể là tên gọi, chữ quảng cáo, thậm chí là thành phần trung dược viết trên sách hướng dẫn đều hoàn toàn thay đổi. Bọn họ hoàn toàn có thể nói đây là sản phẩm mới mà họ nghiên cứu ra. Hơn nữa, một khi chúng ta khởi kiện họ, họ càng vui, vì như vậy chẳng khác nào chúng ta quảng cáo cho họ cả."

"Thế giờ phải làm thế nào?" Tần Lạc bất lực nói.

"Yên tâm đi. Tôi đã đi nghe ngóng rồi, sản phẩm là do một danh y đường của Trung Quốc đưa ra. Tôi không để yên cho họ đâu." Lệ Khuynh Thành sắc mặt âm trầm nói.

Danh y đường Trung Quốc?

Tần Lạc lại nhớ tới lần bái phỏng đó của mình, tình cảnh mình và Quản Tự gặp nhau trong thang máy.

Bọn họ rốt cuộc là muốn làm gì?

"Tôi tin rằng bọn họ khẳng định là không phải đối thủ của cô." Tần Lạc cười ha ha, nói.

Rất kỳ lạ, cô ả Lệ Khuynh Thành này luôn luôn có thể tạo ra một cảm giác rất an tâm cho người khác. Hình như chỉ cần có cô ta ở bên cạnh thì sẽ không có vấn đề gì là không thể giải quyết.

Tần Lạc vừa ra khỏi cửa lớn của Quốc Tế Khuynh Thành thì thấy một chiếc xe màu đen đỗ ở cửa.

Một nam nhân mặc Tây trang màu đen chạy ra mở cửa xe, sau đó đứng sang bên cạnh.

Đầu tiên là một đôi giày cao gót thò ra, sau đó mới là một nữ nhân mặc bộ đồ màu trắng, bên ngoài khoác áo bành tô đen. Đoan chính xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy, nhìn từ xa liền cảm thấy xinh đẹp không thể tả nổi.

Nữ nhân này Tần Lạc biết, đó chính là Cừu Yên Mị, lão bản đứng sau Danh viện hội sở.

Tần Lạc và cô ta có gặp mặt hai lần, lần thứ nhất là cùng Vương Cửu Cửu tham gia Danh viện yến hội, kết quả phát sinh xung đột với Quản Tự, cô ta còn ngầm nói giúp mình. Lần thứ hai là trên yến hội của gia gia Tần Tung Hoành, lúc đó, bởi vì khả năng giao tiếp cao mình của cô ta, không hcỉ kéo quan hệ cùng Tần Lạc gần lại không ít, mà cũng coi như là có quen biết với Vương Cửu Cửu và Văn Nhân Mục Nguyệt.

"Tôi vừa tới, anh lại muốn đi, có phải là không hoan nghênh tôi không?" Cừu Yên Mị nhìn thấy Tần Lạc từ Quốc Tế Khuynh Thành bước ra, hờn dỗi nói.

Có một số nữ nhân chính là có loại bản sự này, cho dù là họ không quen biết, nhưng lời mà cô ta nói ra đều khiến người khác cảm thấy quan hệ giữa bọn họ thân mật vô cùng.

"Tôi không ngờ cô tới đây." Tần Lạc cười nói: "Tới làm đẹp à? Hay là tới tìm Lệ Khuynh Thành?"

"Tôi đến tìm Lệ Khuynh Thành." Cừu Yên Mị nói. "Anh vừa từ đó đi ra, chứng tỏ cô ta ở công ty rồi."

"Ừ. Vậy không làm phiền các người. Tôi đi trước." Tần Lạc nói.

"Để lái xe của tôi đưa anh đi." Cừu Yên Mị nói.

"Không cần đâu. Tôi tự mình bắt xe về được mà." Tần Lạc cự tuyệt.

"Khách khí với tôi làm gì?" Trong lúc nói, Cừu Yên Mị phất tay với tài xe. Vì thế, chiếc xe vừa đỗ ở cửa liền được lái tới trước mặt Tần Lạc.

"Cám ơn." Tần Lạc cảm kích nói.

"Chuyện nhỏ thôi mà." Cừu Yên Mị gật đầu, sau đó đi vào đại sảnh của Quốc Tế Khuynh Thành.

Lệ Khuynh Thành đang ở trong phòng làm việc duyệt tư liệu thì quản lý của phòng thẩm mỹ tới gõ cửa, nói: "Lệ tổng, có người muốn gặp cô."

"Ai vậy?" Lệ Khuynh Thành bảo cô ta vào, sau đó hỏi.

"Cô ta không nói. Chỉ bảo tôi đưa danh thiếp cho cô." Quản lý nói xong liền đưa một tấm danh thiếp cho Lệ Khuynh Thành.

Lệ Khuynh Thành nhận lấy tấm danh thiếp rồi nhìn qua, sắc mặt biến đổi nói: "Bảo với cô ta là tôi không có ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook