Chương 169: Nguyên nhân sinh bệnh 'chứng sợ nam'
Liễu Hạ Huy
28/03/2013
Khi Tần Lạc và Ly đi tới tiểu viện mà Long Vương đang sống để tạm biệt thì cái tên vừa nổ súng dọa mình cũng đang đứng ở bên cạnh Long Vương, sắc mặt trang nghiêm, nhưng thoạt nhìn thấy rất cung kính đối với Long Vương.
Long Vương thấy Tần Lạc trở về, cười nói: "Hỏa Dược, hắn chính là Tần Lạc mà ta đã nhắc tới với con. Sau này, hắn chính là tiểu sư đệ của các con. Có chuyện gì thì chiếu cố cho hắn nhé."
"Chúng con đã gặp nhau rồi." Hỏa Dược nhìn Tần Lạc, nói.
"Ồ, đã gặp rồi ư?" Long Vương không biết chuyện vừa phát sinh ở bên ngoài.
"Con vừa rồi đã nổ súng với hắn." Hỏa Dược thẳng thắn nói.
Hắn bước tới trước mặt Tần Lạc, hai chân đứng nghiêm. Sau đó 'rập' một cái cúi người chào theo nghi thức quân đội, lớn tiếng nói: "Tôi đại biểu cho toàn thể thành viên của tiểu đội Long Tức biểu thị lòng cảm ơn đối với cậu."
Vừa rồi Long Vương đã kể cho hắn nghe về hiện trạng thân thể của mình, hơn nữa còn nói dưới sự trị liệu của Tần Lạc, bệnh tình đã ngừng ác hóa, có khả năng bình phục. Tin tức này đối với mấy vạn long tử long tôn mà nói, thực sự là quá kinh hỉ.
Nếu Long Vương có thể lại một lần nữa đứng dậy, điều này đối với họ mà nói đại biểu cho cái gì? Người bên ngoài sẽ không thể hiểu được ý nghĩa Long Vương đối với họ.
Ông ấy là sư phụ, là trưởng bối, là chiến thần, cũng là tín ngưỡng tinh thần của bọn họ.
Hắn kính lễ với Tần Lạc, cũng chính là phương thức tốt nhất để biểu đạt lòng cảm kích dối với Tần Lạc.
Quân lễ của quân nhân là một trong những lời cảm ơn trầm trọng nhất trên thế giới.
Tần Lạc tới thế giới này hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên có người kính lễ với hắn. Hơn nữa, người kính lễ này còn là một đội viên luôn luôn ngông cuồng tự đại của Long Tức.
Tần Lạc cười cười xua tay, nói: "Tôi đã nói là Long Vương là sư phụ của tôi. Tôi vốn phải tận sức chữa trị cho ông ấy. Tôi cũng không phải là trưởng quan của anh, đừng hành đại lễ này."
"Nếu Long Vương khỏi bệnh, cậu chính là ân nhân của Long Tức chúng tôi." giọng nói của Hỏa Dược lạnh tanh: "Tôi cũng thiếu cậu một mạng."
"Ha ha, khách khí rồi. Tôi có mạng của anh cũng chẳng để làm gì." Tần Lạc khiêm tốn nói.
Thằng ôn này tuy vừa rồi bắn mình, hơn nữa biểu tình khi nói cũng cứng ngắc. Nhưng từ nhưng lời thốt ra trong miệng hắn, khiến người ta thấy cũng rất thoải mái.
Tần Lạc biết, bọn họ 'thiếu cậu một mạng' thực sự là 'thiếu cậu một mạng', quyết không phải là nói cho có lệ.
Sau khi tạm biệt Long Vương, vẫn là Ly chở hắn về.
Trên đường về, Tần Lạc mềm oặt dựa lên ghế, không có hứng thú để nói chuyện.
Ly cũng không quấy rầy. Chỉ chú tâm lái xe.
"Hắn là người mạnh nhất Long Tức?" Tần Lạc đột nhiên cất tiếng hỏi.
"Không!" Ly biết hắn đang nói ai. "Quân sư mới là mạnh nhất. Hỏa Dược chỉ có thể xếp thứ ba."
"Quân sư là ai?"
"Anh ta đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài. Anh sau này sẽ có cơ hội để gặp thôi." Ly nói.
"Một đám biến thái." Tần Lạc thống khổ rên lên một tiếng. Đối với hắn mà nói, Ly đã là cường đại lắm rồi, còn thuật bắn súng của Hỏa Dược càng khủng bố hơn. Nhưng, bọn họ vẫn không phải là mạnh nhất.
"Đúng vậy. Bọn họ là một đám biến thái." Ly không ngờ cũng gật đầu nói.
"Cô cũng vậy thôi." Tần Lạc nói.
"Nếu tôi là vậy thì sớm đã một đao giết chết anh rồi." Ly nói.
"Cô đã nói là không báo thù tôi rồi mà." Tần Lạc cảnh giác nhìn cô gái này, nói: "Cô còn đáp ứng tôi không lái xe quá nhanh."
"Tôi đã nói vậy ư?"
"Cô con thề nữa."
"Tôi dùng cai gì để thề?"
"Cha mẹ cô."
"Đúng vậy. Nhưng tôi căn bản không biết cha mẹ tôi là ai." Ly lạnh lùng nói. "Còn nữa, tôi đã nói là nếu như tôi phản lại lời thề thì sao không?"
"Cô là quân nhân, sao có thể nói lời mà không giữ lấy lời?"
"Anh là nam nhân, sao còn khi phụ nữ nhân?" Khi Ly nói lại một nữa nhấn mạnh ga.
Vì vậy, Tần Lạc không thể nói tiếp được nữa. Hai tay cẩn thận nắm dây an toàn, co mình vào trong góc.
Khi xe dừng trước cửa khu nhà, Tần Lạc ruốt cuộc cũng không nhịn nổi, nhảy xuống xe, nôn như điên vào thùng rác.
Ly thò đầu ra, hét lên với Tần Lạc: "Nhớ nhé, sau này đừng dễ dàng tin lời nữ nhân."
Xe lại khởi động, sau đó rầm rầm ly khai.
Tần Lạc lắc lắc đầu đi vào nhà, Lâm Thanh Nguyên đang ngồi trong sân đọc sách.
Thấy Tần Lạc về, cười ha ha nói: "Tần Lạc, ta vừa nói chuyện với gia gia của cháu xong."
"Thật ư? Nói những gì vậy?" Tần Lạc xốc lại tinh thần để ứng phó. Không muốn để Lâm lão gia tử nhìn ra mình bất thường.
"Đã lâu rồi không có liên hệ với ông ta, cũng chính là nói về tình huống gần đây của cháu. Ta nói là cháu sống ở đây rất tốt, bảo ông ấy đừng lo lắng." Lâm Thanh Nguyên nói.
"Không nói gì khác ư?" Tần Lạc hỏi.
"Có, ông ấy hỏi khi nào cháu về." Lâm Thanh Nguyên nói.
Tần Lạc tính toán ngày tháng, đúng là tới cuối năm rồi. Bất tri bất giác đã nửa năm rồi không về.
"Xem ra, đúng là phải về nhà xem thế nào rồi." Tần Lạc cười nói. "Rời nhà hơn nửa năm rồi."
"Đúng vậy. Ta cũng nói thế." Lâm Thanh Nguyên cười nói.
"Nếu như cháu đi, vậy thì ông và Hóan Khê sẽ phải đón năm mới một mình, không phải là quá cô đơn sao?"
"Coi như là thằng nhóc cháu cũng có lương tâm, vẫn luôn nghĩ đến Hoán Khê." Lâm Thanh Nguyên trêu chọc. "Yên tâm đi, gia gia của cháu đã mời ta và Hóan Khê tới phương nam đón năm mới. Tới lúc đó, chúng ta cùng xuất phát."
"........"
"Sao? Không muốn à?" Tâm tình của Lâm Thanh Nguyên hôm nay vui vẻ dị thường, nụ cười trên mặt chưa hề tắt. "Không nguyện ý để Hoán Khê tới gặp gia trưởng nhà cháu ư?"
"Không đâu, cháu nguyện ý chứ." Tần Lạc đáp vội,
"Vậy thì hiềm lão đầu tử ta chướng mắt hả?"
"Lâm gia gia khách khí rồi. Cháu ở Yến Kinh đều nhờ ông chiếu cố, ông cho dù ở lại Tần gia dưỡng lão cũng là điều nên làm." Tần Lạc nói.
"Vậy thì được rồi. Năm nay chúng ta sẽ đón năm mới ở nhà cháu. Ta cũng lâu rồi chưa đón năm mới ở phương nam. Muốn xem xem bầu không khí năm mới ở bên đó có nồng đậm như phương bắc không." Lâm Thanh Nguyên vỗ vai Tần Lạc, nói với vẻ rất hưởng thụ.
"Vậy cha mẹ của Hoán Khê thì sao? Bọn họ năm mới có về không?" Tần Lạc hỏi.
"Cha mẹ của Hoán Khê? Hoán Khê đến giờ vẫn chưa nói cho cháu biết à?" Lâm Thanh Nguyên nhíu mày, nói.
"Không có." Tần Lạc lắc đầu. Nhìn vẻ mặt của Lâm Thanh Nguyên, hình như đã xảy ra chuyện gì thì phải.
"Ài, đều là tại thằng con hư hỏng của ta." Lâm Thanh Nguyên thở dài nói. "Nếu không phải vì nó, Hoán Khê sau này cũng sẽ không bị bệnh thành thế này đâu."
"Sao vậy?" Tần Lạc trong lòng nóng bừng.
"Ài, chuyện xấu trong nhà vốn không nên nói ra ngoài. Nhưng cháu cũng không phải là người ngoài, hiện tại nói với cháu cũng không có vấn đề gì. Khi Hoán Khê lên trung học, cha của Hoán Khê ra ngoài tìm đàn bà. Mẹ của Hoán Khê phát hiện ra, hai người cãi cọ cả ngày. Về sau tiểu Quỳnh tức giận mà một mình ra nước ngoài."
"Một gia đình đang yên ổn bị hắn biến thành như vậy, ta cũng không bằng lòng với thằng con này. Chửi cho nó một trận, nói là nếu không tìm tiểu Quỳnh về, sau này sẽ không cho bước vào cửa nhà chúng ta."
"Tính cách của Hoán Khê trước đây rất tốt, cha mẹ cả ngày cãi nhau, nó vẫn bảo trì tính cách vui vẻ hoạt bát, cũng vẫn rất hiếu thuận với ta. Đáng tiếc, ta không nên đưa nó đi du học. Nếu không, nó cũng không biến thành thế này đâu." Lâm Thanh Nguyên nhớ tới chuyện trước đây, vành mắt lại đỏ lên, nói với vẻ tự trách.
"Lâm gia gia, cái đó có liên quan gì tới việc ông đưa cô ấy ra nước ngoài đâu." Tần Lạc khuyên nhủ.
Có lẽ, quả thực đúng như những gì mà Lâm Thanh Nguyên đã nói, tính cách của Lâm Hoán Khê trước kia là rất vui vẻ hoạt bát. Nhưng, điều này không chứng tỏ trong lòng cô ấy thực sự như vậy.
Mỗi một người đều có tính cách song trọng, hoặc là tính cách đa trọng. Có người vẻ ngoài tùy tiện cẩu thả, nhưng bên trong lại rất mẫn cảm tế nhị. Có người bên ngoài sầu muộn, nội tâm lại nhiệt tình dâng trào,
Lâm Hoán Khê lúc học trung học chính là lúc thân thể phát triển, cũng chính là thời khắc quan trọng của việc bắt đầu phát dục thành thục. Đời sống tình cảm của cha mẹ xuất hiện vết nứt dẫn đến việc gia đình tan vỡ, không thể không có chút ảnh hưởng nào tới cô ta.
Thông qua tiếp xúc với Lâm Hoán Khê, Tần Lạc cũng coi như là có chút lý giải về cô ấy. Cô ta là một người thích giấu tình cảm chân thực của mình ở trong lòng, tất cả mọi chuyện đều thích tự mình chịu đựng.
Ví dụ như, cho tới bây giờ, Tần Lạc vẫn chưa rõ vì sao cô ta giừ dung từ chức ở trường học.
Cũng chính bởi vì loại tính cách kiểu 'nội tích' này, khi sự bực bội, mất mát, tịnh mịch, cừu hơn trong cơ thể cô ta đạt tới trình độ nhất định, khiến cơ thể của cô ta không thể chịu đựng nội, thì sẽ xuất hiện các loại bệnh tâm lý.
Tần Lạc cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân Lâm Hoán Khê mắc bệnh 'sợ nam'. Kỳ thực, nam nhân mà cô ta chán ghét nhất chính là cha ruột của mình.
Nhưng, quan niệm truyền thống của người Trung Quốc lại khiến cô ta cảm thấy như vậy là không đúng, là ngỗ nghịch. Con gái sao có thể ghét bỏ cha của mình? Thế này, cô ta chỉ có thể trốn tránh, trốn tránh cảm giác chán ghét này.
Nhưng, khi mối tình đầu của cô ta bị thất bại. Thế là, tình tự tiêu cực trước đây cô ta áp chế trong lòng cứ thế phun trào ra ngoài. Sự chán ghét cha mình trước đây đều chuyển sang hết người Quản Tự.
Ghét cha, ghét Quản Tự, từng bước phát triển ra thành chán ghét tất cả nam nhâm.
Cô bé đáng thương này, trong cuộc đời đã trải qua quá nhiều đau khổ.
Nếu không phải là cha mình chán cũ tìm mới, gia đình của cô ta vốn rất hạnh phục và hòa thuận.
Nếu không phải vì mẹ bỏ đi xa, cô ta cũng sẽ không phải vào giai đoạn quan trọng nhất trong đời người lại không có ai giúp đỡ và khuyên bảo.
Mà người đàn ông vốn là chỗ dựa và mang lại hành phúc cho cô ta, khi quay lưng lại lộ ra bộ mặt khủng bố.
Trên thế giới này, còn có thứ gì đáng để cô ta tin tưởng nữa đây?
"Tần Lạc à, cháu sau này nhất định phải đối đãi tốt với Hoán Khê. Nó quá khổ rồi." Lâm Thanh Nguyên nắm tay Tần Lạc, dặn dò một cách nghiêm túc.
"Cháu hiểu mà. Cháu sẽ làm vậy." Tần Lạc cũng nói một cách nghiêm túc.
Khi một già một trẻ đang nắm tay bộc lộ chân tình thì Lâm Hoán Khê lái BWV về.
Lâm Hoán Khê đỗ xe ở cửa, nhìn hai người, hỏi: "Hai ông cháu đang làm gì vậy?"
"Ông và Tần Lạc đang thương lượng việc tới phương nam đón năm mới. Hoán Khê, cháu thấy thế nào?" Lâm Thanh Nguyên cười hỏi. Ông ta biết bệnh tình của cháu mình hiện tại đã gần như khỏi hắn, cho nên mới dám nói đùa với cô ta.
Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc, nói: "Thế nào cũng được."
"Vậy em rốt cuộc là có đi không?" Tần Lạc thấy cô ta muốn chạy, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
"Không phải là còn lâu mới tới năm mới sao?" Lâm Hoán Khê đỏ mặt, muốn trốn tránh vấn đề này.
"Thế nhưng phải đặt vé máy bay trước. Chậm là không mua được vé đâu." Tần Lạc nói.
Lâm Hoán Khê mở ví ra, rút chứng minh thư dúi vào tay Tần Lạc, sau đó cuống cuồng chạy đi.
Long Vương thấy Tần Lạc trở về, cười nói: "Hỏa Dược, hắn chính là Tần Lạc mà ta đã nhắc tới với con. Sau này, hắn chính là tiểu sư đệ của các con. Có chuyện gì thì chiếu cố cho hắn nhé."
"Chúng con đã gặp nhau rồi." Hỏa Dược nhìn Tần Lạc, nói.
"Ồ, đã gặp rồi ư?" Long Vương không biết chuyện vừa phát sinh ở bên ngoài.
"Con vừa rồi đã nổ súng với hắn." Hỏa Dược thẳng thắn nói.
Hắn bước tới trước mặt Tần Lạc, hai chân đứng nghiêm. Sau đó 'rập' một cái cúi người chào theo nghi thức quân đội, lớn tiếng nói: "Tôi đại biểu cho toàn thể thành viên của tiểu đội Long Tức biểu thị lòng cảm ơn đối với cậu."
Vừa rồi Long Vương đã kể cho hắn nghe về hiện trạng thân thể của mình, hơn nữa còn nói dưới sự trị liệu của Tần Lạc, bệnh tình đã ngừng ác hóa, có khả năng bình phục. Tin tức này đối với mấy vạn long tử long tôn mà nói, thực sự là quá kinh hỉ.
Nếu Long Vương có thể lại một lần nữa đứng dậy, điều này đối với họ mà nói đại biểu cho cái gì? Người bên ngoài sẽ không thể hiểu được ý nghĩa Long Vương đối với họ.
Ông ấy là sư phụ, là trưởng bối, là chiến thần, cũng là tín ngưỡng tinh thần của bọn họ.
Hắn kính lễ với Tần Lạc, cũng chính là phương thức tốt nhất để biểu đạt lòng cảm kích dối với Tần Lạc.
Quân lễ của quân nhân là một trong những lời cảm ơn trầm trọng nhất trên thế giới.
Tần Lạc tới thế giới này hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên có người kính lễ với hắn. Hơn nữa, người kính lễ này còn là một đội viên luôn luôn ngông cuồng tự đại của Long Tức.
Tần Lạc cười cười xua tay, nói: "Tôi đã nói là Long Vương là sư phụ của tôi. Tôi vốn phải tận sức chữa trị cho ông ấy. Tôi cũng không phải là trưởng quan của anh, đừng hành đại lễ này."
"Nếu Long Vương khỏi bệnh, cậu chính là ân nhân của Long Tức chúng tôi." giọng nói của Hỏa Dược lạnh tanh: "Tôi cũng thiếu cậu một mạng."
"Ha ha, khách khí rồi. Tôi có mạng của anh cũng chẳng để làm gì." Tần Lạc khiêm tốn nói.
Thằng ôn này tuy vừa rồi bắn mình, hơn nữa biểu tình khi nói cũng cứng ngắc. Nhưng từ nhưng lời thốt ra trong miệng hắn, khiến người ta thấy cũng rất thoải mái.
Tần Lạc biết, bọn họ 'thiếu cậu một mạng' thực sự là 'thiếu cậu một mạng', quyết không phải là nói cho có lệ.
Sau khi tạm biệt Long Vương, vẫn là Ly chở hắn về.
Trên đường về, Tần Lạc mềm oặt dựa lên ghế, không có hứng thú để nói chuyện.
Ly cũng không quấy rầy. Chỉ chú tâm lái xe.
"Hắn là người mạnh nhất Long Tức?" Tần Lạc đột nhiên cất tiếng hỏi.
"Không!" Ly biết hắn đang nói ai. "Quân sư mới là mạnh nhất. Hỏa Dược chỉ có thể xếp thứ ba."
"Quân sư là ai?"
"Anh ta đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài. Anh sau này sẽ có cơ hội để gặp thôi." Ly nói.
"Một đám biến thái." Tần Lạc thống khổ rên lên một tiếng. Đối với hắn mà nói, Ly đã là cường đại lắm rồi, còn thuật bắn súng của Hỏa Dược càng khủng bố hơn. Nhưng, bọn họ vẫn không phải là mạnh nhất.
"Đúng vậy. Bọn họ là một đám biến thái." Ly không ngờ cũng gật đầu nói.
"Cô cũng vậy thôi." Tần Lạc nói.
"Nếu tôi là vậy thì sớm đã một đao giết chết anh rồi." Ly nói.
"Cô đã nói là không báo thù tôi rồi mà." Tần Lạc cảnh giác nhìn cô gái này, nói: "Cô còn đáp ứng tôi không lái xe quá nhanh."
"Tôi đã nói vậy ư?"
"Cô con thề nữa."
"Tôi dùng cai gì để thề?"
"Cha mẹ cô."
"Đúng vậy. Nhưng tôi căn bản không biết cha mẹ tôi là ai." Ly lạnh lùng nói. "Còn nữa, tôi đã nói là nếu như tôi phản lại lời thề thì sao không?"
"Cô là quân nhân, sao có thể nói lời mà không giữ lấy lời?"
"Anh là nam nhân, sao còn khi phụ nữ nhân?" Khi Ly nói lại một nữa nhấn mạnh ga.
Vì vậy, Tần Lạc không thể nói tiếp được nữa. Hai tay cẩn thận nắm dây an toàn, co mình vào trong góc.
Khi xe dừng trước cửa khu nhà, Tần Lạc ruốt cuộc cũng không nhịn nổi, nhảy xuống xe, nôn như điên vào thùng rác.
Ly thò đầu ra, hét lên với Tần Lạc: "Nhớ nhé, sau này đừng dễ dàng tin lời nữ nhân."
Xe lại khởi động, sau đó rầm rầm ly khai.
Tần Lạc lắc lắc đầu đi vào nhà, Lâm Thanh Nguyên đang ngồi trong sân đọc sách.
Thấy Tần Lạc về, cười ha ha nói: "Tần Lạc, ta vừa nói chuyện với gia gia của cháu xong."
"Thật ư? Nói những gì vậy?" Tần Lạc xốc lại tinh thần để ứng phó. Không muốn để Lâm lão gia tử nhìn ra mình bất thường.
"Đã lâu rồi không có liên hệ với ông ta, cũng chính là nói về tình huống gần đây của cháu. Ta nói là cháu sống ở đây rất tốt, bảo ông ấy đừng lo lắng." Lâm Thanh Nguyên nói.
"Không nói gì khác ư?" Tần Lạc hỏi.
"Có, ông ấy hỏi khi nào cháu về." Lâm Thanh Nguyên nói.
Tần Lạc tính toán ngày tháng, đúng là tới cuối năm rồi. Bất tri bất giác đã nửa năm rồi không về.
"Xem ra, đúng là phải về nhà xem thế nào rồi." Tần Lạc cười nói. "Rời nhà hơn nửa năm rồi."
"Đúng vậy. Ta cũng nói thế." Lâm Thanh Nguyên cười nói.
"Nếu như cháu đi, vậy thì ông và Hóan Khê sẽ phải đón năm mới một mình, không phải là quá cô đơn sao?"
"Coi như là thằng nhóc cháu cũng có lương tâm, vẫn luôn nghĩ đến Hoán Khê." Lâm Thanh Nguyên trêu chọc. "Yên tâm đi, gia gia của cháu đã mời ta và Hóan Khê tới phương nam đón năm mới. Tới lúc đó, chúng ta cùng xuất phát."
"........"
"Sao? Không muốn à?" Tâm tình của Lâm Thanh Nguyên hôm nay vui vẻ dị thường, nụ cười trên mặt chưa hề tắt. "Không nguyện ý để Hoán Khê tới gặp gia trưởng nhà cháu ư?"
"Không đâu, cháu nguyện ý chứ." Tần Lạc đáp vội,
"Vậy thì hiềm lão đầu tử ta chướng mắt hả?"
"Lâm gia gia khách khí rồi. Cháu ở Yến Kinh đều nhờ ông chiếu cố, ông cho dù ở lại Tần gia dưỡng lão cũng là điều nên làm." Tần Lạc nói.
"Vậy thì được rồi. Năm nay chúng ta sẽ đón năm mới ở nhà cháu. Ta cũng lâu rồi chưa đón năm mới ở phương nam. Muốn xem xem bầu không khí năm mới ở bên đó có nồng đậm như phương bắc không." Lâm Thanh Nguyên vỗ vai Tần Lạc, nói với vẻ rất hưởng thụ.
"Vậy cha mẹ của Hoán Khê thì sao? Bọn họ năm mới có về không?" Tần Lạc hỏi.
"Cha mẹ của Hoán Khê? Hoán Khê đến giờ vẫn chưa nói cho cháu biết à?" Lâm Thanh Nguyên nhíu mày, nói.
"Không có." Tần Lạc lắc đầu. Nhìn vẻ mặt của Lâm Thanh Nguyên, hình như đã xảy ra chuyện gì thì phải.
"Ài, đều là tại thằng con hư hỏng của ta." Lâm Thanh Nguyên thở dài nói. "Nếu không phải vì nó, Hoán Khê sau này cũng sẽ không bị bệnh thành thế này đâu."
"Sao vậy?" Tần Lạc trong lòng nóng bừng.
"Ài, chuyện xấu trong nhà vốn không nên nói ra ngoài. Nhưng cháu cũng không phải là người ngoài, hiện tại nói với cháu cũng không có vấn đề gì. Khi Hoán Khê lên trung học, cha của Hoán Khê ra ngoài tìm đàn bà. Mẹ của Hoán Khê phát hiện ra, hai người cãi cọ cả ngày. Về sau tiểu Quỳnh tức giận mà một mình ra nước ngoài."
"Một gia đình đang yên ổn bị hắn biến thành như vậy, ta cũng không bằng lòng với thằng con này. Chửi cho nó một trận, nói là nếu không tìm tiểu Quỳnh về, sau này sẽ không cho bước vào cửa nhà chúng ta."
"Tính cách của Hoán Khê trước đây rất tốt, cha mẹ cả ngày cãi nhau, nó vẫn bảo trì tính cách vui vẻ hoạt bát, cũng vẫn rất hiếu thuận với ta. Đáng tiếc, ta không nên đưa nó đi du học. Nếu không, nó cũng không biến thành thế này đâu." Lâm Thanh Nguyên nhớ tới chuyện trước đây, vành mắt lại đỏ lên, nói với vẻ tự trách.
"Lâm gia gia, cái đó có liên quan gì tới việc ông đưa cô ấy ra nước ngoài đâu." Tần Lạc khuyên nhủ.
Có lẽ, quả thực đúng như những gì mà Lâm Thanh Nguyên đã nói, tính cách của Lâm Hoán Khê trước kia là rất vui vẻ hoạt bát. Nhưng, điều này không chứng tỏ trong lòng cô ấy thực sự như vậy.
Mỗi một người đều có tính cách song trọng, hoặc là tính cách đa trọng. Có người vẻ ngoài tùy tiện cẩu thả, nhưng bên trong lại rất mẫn cảm tế nhị. Có người bên ngoài sầu muộn, nội tâm lại nhiệt tình dâng trào,
Lâm Hoán Khê lúc học trung học chính là lúc thân thể phát triển, cũng chính là thời khắc quan trọng của việc bắt đầu phát dục thành thục. Đời sống tình cảm của cha mẹ xuất hiện vết nứt dẫn đến việc gia đình tan vỡ, không thể không có chút ảnh hưởng nào tới cô ta.
Thông qua tiếp xúc với Lâm Hoán Khê, Tần Lạc cũng coi như là có chút lý giải về cô ấy. Cô ta là một người thích giấu tình cảm chân thực của mình ở trong lòng, tất cả mọi chuyện đều thích tự mình chịu đựng.
Ví dụ như, cho tới bây giờ, Tần Lạc vẫn chưa rõ vì sao cô ta giừ dung từ chức ở trường học.
Cũng chính bởi vì loại tính cách kiểu 'nội tích' này, khi sự bực bội, mất mát, tịnh mịch, cừu hơn trong cơ thể cô ta đạt tới trình độ nhất định, khiến cơ thể của cô ta không thể chịu đựng nội, thì sẽ xuất hiện các loại bệnh tâm lý.
Tần Lạc cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân Lâm Hoán Khê mắc bệnh 'sợ nam'. Kỳ thực, nam nhân mà cô ta chán ghét nhất chính là cha ruột của mình.
Nhưng, quan niệm truyền thống của người Trung Quốc lại khiến cô ta cảm thấy như vậy là không đúng, là ngỗ nghịch. Con gái sao có thể ghét bỏ cha của mình? Thế này, cô ta chỉ có thể trốn tránh, trốn tránh cảm giác chán ghét này.
Nhưng, khi mối tình đầu của cô ta bị thất bại. Thế là, tình tự tiêu cực trước đây cô ta áp chế trong lòng cứ thế phun trào ra ngoài. Sự chán ghét cha mình trước đây đều chuyển sang hết người Quản Tự.
Ghét cha, ghét Quản Tự, từng bước phát triển ra thành chán ghét tất cả nam nhâm.
Cô bé đáng thương này, trong cuộc đời đã trải qua quá nhiều đau khổ.
Nếu không phải là cha mình chán cũ tìm mới, gia đình của cô ta vốn rất hạnh phục và hòa thuận.
Nếu không phải vì mẹ bỏ đi xa, cô ta cũng sẽ không phải vào giai đoạn quan trọng nhất trong đời người lại không có ai giúp đỡ và khuyên bảo.
Mà người đàn ông vốn là chỗ dựa và mang lại hành phúc cho cô ta, khi quay lưng lại lộ ra bộ mặt khủng bố.
Trên thế giới này, còn có thứ gì đáng để cô ta tin tưởng nữa đây?
"Tần Lạc à, cháu sau này nhất định phải đối đãi tốt với Hoán Khê. Nó quá khổ rồi." Lâm Thanh Nguyên nắm tay Tần Lạc, dặn dò một cách nghiêm túc.
"Cháu hiểu mà. Cháu sẽ làm vậy." Tần Lạc cũng nói một cách nghiêm túc.
Khi một già một trẻ đang nắm tay bộc lộ chân tình thì Lâm Hoán Khê lái BWV về.
Lâm Hoán Khê đỗ xe ở cửa, nhìn hai người, hỏi: "Hai ông cháu đang làm gì vậy?"
"Ông và Tần Lạc đang thương lượng việc tới phương nam đón năm mới. Hoán Khê, cháu thấy thế nào?" Lâm Thanh Nguyên cười hỏi. Ông ta biết bệnh tình của cháu mình hiện tại đã gần như khỏi hắn, cho nên mới dám nói đùa với cô ta.
Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc, nói: "Thế nào cũng được."
"Vậy em rốt cuộc là có đi không?" Tần Lạc thấy cô ta muốn chạy, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
"Không phải là còn lâu mới tới năm mới sao?" Lâm Hoán Khê đỏ mặt, muốn trốn tránh vấn đề này.
"Thế nhưng phải đặt vé máy bay trước. Chậm là không mua được vé đâu." Tần Lạc nói.
Lâm Hoán Khê mở ví ra, rút chứng minh thư dúi vào tay Tần Lạc, sau đó cuống cuồng chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.