Bác Sĩ Thú Y Số Một Trong Thế Giới Tu Chân
Chương 38: I Love Magic (1)
Mộc Tiểu Phàm
22/06/2024
===============
Sau khi đuổi Lạc tông chủ trở về, Mộc Thừa Huyên mới nói rõ phương án cụ thể mà hai người các nàng đã thương lượng.
Chân Nguyễn Hiểu Vân bị thương, kỳ thật đối với người tu chân mà nói là một vấn đề rất nhỏ.
Mộc Thừa Huyên hơi rót vào một chút linh khí vào chân của nàng là có thể khôi phục tri giác, liên tục vượt qua một nén nhang thời gian là có thể hoàn toàn đứng lên.
Rõ ràng chỉ cần một chút linh khí như vậy, nhưng vấn đề là trong cơ thể Nguyễn Hiểu Vân không có cách nào lưu lại linh khí, buông tay sẽ không có.
Cho nên, Mộc Thừa Huyên nghĩ ra một phương pháp tuy rằng trị được phần ngọn không trị được tận gốc nhưng có thể nhanh chóng có hiệu quả - -
Trực tiếp đem linh khí rót vào trong đan dược, phối hợp với một ít linh thảo làm chậm quá trình tiêu hóa.
Trước khi tiêu hóa hết, trong cơ thể sẽ có luồng linh khí cuồn cuộn không ngừng.
Nguyễn Hiểu Vân nghe hiểu.
Nói cách khác, mỗi một tu chân giả đều giống như là một cái độc lập trạm phát điện, có thể dựa vào tự thân tu luyện, hấp thu tinh hoa của thiên địa, cũng như có thể tự mình phát quang phát nhiệt, chiếu sáng
cả thế gian!
Mà thời đại này người bình thường sẽ không có công năng phát điện, nhưng là bọn hắn tại cái này linh khí sung túc thời đại tiêm nhiễm, là từng cái nho nhỏ nạp điện bảo, bị ban cho linh khí cũng có thể kéo dài không tiêu tan, kéo dài tuổi thọ.
Thảm nhất chính là chính mình, từ một cái hoàn toàn không có linh khí thời đại đến, vừa không thể phát điện, càng không thể tồn điện.
Nhưng mà!
Cô ấy có thể ăn pin!
Miễn là pin được sạc, cô ấy có thể đứng dậy và ăn một cái khác khi hết pin. Hiệu quả và nhanh chóng!
Đối với phương án như vậy, tim Nguyễn Hiểu Vân đập thình thịch.
.
Trong mấy ngày chờ lò luyện đan làm xong, nghĩ Mộc tỷ tỷ cùng Doanh tỷ tỷ vì mình làm nhiều chuyện như vậy, Nguyễn Hiểu Vân cũng muốn vì các nàng làm chút chuyện.
Cân nhắc đến vấn đề riêng tư cá nhân, cô dọn ra khỏi phòng Mộc Thừa Huyên, ở trong căn phòng khác.
Nghe nói dưới tình huống bình thường, gian phòng này hẳn là cho đệ tử thân truyền của Huyên tỷ tỷ ở.
Nhưng Mộc Thừa Huyên phỏng chừng là mang hài tử cũng mang đủ rồi. Tuy rằng thân là đảo chủ, nhưng một đệ tử nàng cũng không có nhận qua, cho nên gian phòng này vẫn trống không, vừa vặn cho Nguyễn Hiểu Vân ở, Mộc Thừa Huyên nàng ấy cũng thuận tiện chiếu ứng.
Một ngày nọ, Mộc Thừa Huyên đi xử lý công việc hàng ngày trên đảo, Nguyễn Hiểu Vân trời sinh tính tình không thích gọi người bên ngoài tới hỗ trợ mình.
Hơn nữa trên thực tế cô cũng không quen biết người khác trên đảo này, liền một mình giúp tiểu nhân ngư gội đầu, dùng chính là dầu gội đầu trong túi vải nhỏ bên người chứa đầy tạp vật của mình.
Đừng nhìn tóc vàng của vật nhỏ thoạt nhìn mềm mại tơ trơn, nhưng vẫn ở trong nước không có quy tắc bay tới bay lui, rất nhiều tóc đã thắt lại, dùng lược chải cũng chải không ra.
Dù vậy Nguyễn Hiểu Vân vẫn rất có kiên nhẫn với động vật, bảo Cửu Vĩ đặt cô ở bên cạnh bể cá. Cứ như vậy ngồi dưới đất, cởi găng tay, dặn Tiểu nhân ngư chỉ thò đầu ra ngoài bể cá, dùng ngón tay mềm mại từng chút từng chút giúp nó chải mái tóc rối.
Nước thỉnh thoảng chảy ra, làm ướt ống tay áo của cô ấy. Cũng may thời tiết nóng bức, cô cũng không thèm để ý.
Sau khi đuổi Lạc tông chủ trở về, Mộc Thừa Huyên mới nói rõ phương án cụ thể mà hai người các nàng đã thương lượng.
Chân Nguyễn Hiểu Vân bị thương, kỳ thật đối với người tu chân mà nói là một vấn đề rất nhỏ.
Mộc Thừa Huyên hơi rót vào một chút linh khí vào chân của nàng là có thể khôi phục tri giác, liên tục vượt qua một nén nhang thời gian là có thể hoàn toàn đứng lên.
Rõ ràng chỉ cần một chút linh khí như vậy, nhưng vấn đề là trong cơ thể Nguyễn Hiểu Vân không có cách nào lưu lại linh khí, buông tay sẽ không có.
Cho nên, Mộc Thừa Huyên nghĩ ra một phương pháp tuy rằng trị được phần ngọn không trị được tận gốc nhưng có thể nhanh chóng có hiệu quả - -
Trực tiếp đem linh khí rót vào trong đan dược, phối hợp với một ít linh thảo làm chậm quá trình tiêu hóa.
Trước khi tiêu hóa hết, trong cơ thể sẽ có luồng linh khí cuồn cuộn không ngừng.
Nguyễn Hiểu Vân nghe hiểu.
Nói cách khác, mỗi một tu chân giả đều giống như là một cái độc lập trạm phát điện, có thể dựa vào tự thân tu luyện, hấp thu tinh hoa của thiên địa, cũng như có thể tự mình phát quang phát nhiệt, chiếu sáng
cả thế gian!
Mà thời đại này người bình thường sẽ không có công năng phát điện, nhưng là bọn hắn tại cái này linh khí sung túc thời đại tiêm nhiễm, là từng cái nho nhỏ nạp điện bảo, bị ban cho linh khí cũng có thể kéo dài không tiêu tan, kéo dài tuổi thọ.
Thảm nhất chính là chính mình, từ một cái hoàn toàn không có linh khí thời đại đến, vừa không thể phát điện, càng không thể tồn điện.
Nhưng mà!
Cô ấy có thể ăn pin!
Miễn là pin được sạc, cô ấy có thể đứng dậy và ăn một cái khác khi hết pin. Hiệu quả và nhanh chóng!
Đối với phương án như vậy, tim Nguyễn Hiểu Vân đập thình thịch.
.
Trong mấy ngày chờ lò luyện đan làm xong, nghĩ Mộc tỷ tỷ cùng Doanh tỷ tỷ vì mình làm nhiều chuyện như vậy, Nguyễn Hiểu Vân cũng muốn vì các nàng làm chút chuyện.
Cân nhắc đến vấn đề riêng tư cá nhân, cô dọn ra khỏi phòng Mộc Thừa Huyên, ở trong căn phòng khác.
Nghe nói dưới tình huống bình thường, gian phòng này hẳn là cho đệ tử thân truyền của Huyên tỷ tỷ ở.
Nhưng Mộc Thừa Huyên phỏng chừng là mang hài tử cũng mang đủ rồi. Tuy rằng thân là đảo chủ, nhưng một đệ tử nàng cũng không có nhận qua, cho nên gian phòng này vẫn trống không, vừa vặn cho Nguyễn Hiểu Vân ở, Mộc Thừa Huyên nàng ấy cũng thuận tiện chiếu ứng.
Một ngày nọ, Mộc Thừa Huyên đi xử lý công việc hàng ngày trên đảo, Nguyễn Hiểu Vân trời sinh tính tình không thích gọi người bên ngoài tới hỗ trợ mình.
Hơn nữa trên thực tế cô cũng không quen biết người khác trên đảo này, liền một mình giúp tiểu nhân ngư gội đầu, dùng chính là dầu gội đầu trong túi vải nhỏ bên người chứa đầy tạp vật của mình.
Đừng nhìn tóc vàng của vật nhỏ thoạt nhìn mềm mại tơ trơn, nhưng vẫn ở trong nước không có quy tắc bay tới bay lui, rất nhiều tóc đã thắt lại, dùng lược chải cũng chải không ra.
Dù vậy Nguyễn Hiểu Vân vẫn rất có kiên nhẫn với động vật, bảo Cửu Vĩ đặt cô ở bên cạnh bể cá. Cứ như vậy ngồi dưới đất, cởi găng tay, dặn Tiểu nhân ngư chỉ thò đầu ra ngoài bể cá, dùng ngón tay mềm mại từng chút từng chút giúp nó chải mái tóc rối.
Nước thỉnh thoảng chảy ra, làm ướt ống tay áo của cô ấy. Cũng may thời tiết nóng bức, cô cũng không thèm để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.