Bác Sĩ Thú Y Số Một Trong Thế Giới Tu Chân
Chương 39: I Love Magic (2)
Mộc Tiểu Phàm
22/06/2024
Tiểu nhân ngư chưa bao giờ được đối xử như vậy, đầu được bàn tay Nguyễn Hiểu Vân dịu dàng nâng lên, cả người và đuôi cá đều trôi nổi trên mặt nước, thoải mái nhắm mắt lại, đều muốn ngủ.
Phượng Hoàng và Cửu Vĩ ở bên cạnh nhìn có chút mất hứng, cảm thấy tiểu nhân ngư này thật sự là đạp mũi lên mặt bọn họ, một chút cũng không coi mình là khách nhân.
Nhưng hai con lông xù đều không thích nước, tuy rằng nhìn bộ dáng dịu dàng mát xa của Nguyễn Hiểu Vân có chút động tâm, nhưng rốt cuộc đối với chuyện tắm rửa này vẫn là thật sự chúng nó không có hứng thú.
Linh thú kỳ thật cũng có phân chia đẳng cấp, bất quá không có phức tạp như tu chân giả, vừa là đẳng cấp, vừa là phương hướng, lại là thuộc tính linh căn gì.
Linh thú chỉ có bốn phẩm giai, Thiên Địa Huyền Hoàng, theo thứ tự từ tốt đến kém.
Mà Phượng Hoàng cùng Cửu Vĩ chính là thuộc về cực phẩm nhất Thiên cấp linh thú, trong khi tiểu nhân ngư chỉ thuộc cấp Địa, một cấp thấp hơn.
Hiện tại một linh thú địa cấp đều diễu võ dương oai trước mặt hai linh thú thiên cấp, hai tổ tông này không phải là tức giận sao?
Phượng Hoàng và Cửu Vĩ liếc nhau.
Hai linh thú im lặng câu thông.
Phượng Hoàng: [ Đánh nó? ]
Cửu Vĩ dùng chân trước làm động tác ném đồ: [ Ném bùn lên đầu nó. ]
Phượng Hoàng vẫn cao ngạo: [ Có thể, cậu đi. ]
Có thể là cảm giác được đẳng cấp áp chế của đỉnh cấp linh thú mang đến nguy hiểm, tiểu nhân ngư trong nháy mắt giật mình một cái, tỉnh táo mở to mắt, đuôi vung lên, kích khởi một chuỗi bọt nước lớn, trong nháy mắt chìm nghỉm vào trong nước.
Nguyễn Hiểu Vân tay đầy bong bóng lập tức nắm lấy khoảng không, có chút mơ hồ: " Hả? Chị dùng sức quá sao? "
Phượng Hoàng và Cửu Vĩ đều tự nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nguyễn Hiểu Vân mờ mịt nhìn theo ánh mắt của chúng, lại bị một chuyện khác hấp dẫn lực chú ý.
" Tiểu Cửu, em có thể giúp chị lấy chậu hoa trên bệ cửa sổ kia cho chị xem không? " Nguyễn Hiểu Vân ôn nhu thỉnh cầu, thuận tiện nhúng sạch bong bóng trong tay vào nước.
Nghe thấy Nguyễn Hiểu Vân là đang gọi mình, Cửu Vĩ thật cao hứng, vui vẻ nhảy lên, dùng một cái đuôi cuốn chậu hoa to bằng bàn tay người trưởng thành xuống, đưa tới trước mặt nàng.
Thuận tiện còn đắc ý lại giảo hoạt liếc Phượng Hoàng một cái: [ Ha ha, ngươi xem, nàng bảo ta mà không gọi ngươi. Ai bảo cánh của ngươi một chút cũng không dùng được! ]
Phượng Hoàng nghiêng đầu: [ Ấu trĩ. ]
Nguyễn Hiểu Vân tỉ mỉ quan sát chậu hoa kia.
Đó là Huyên tỷ tỷ đêm qua đặc biệt vì cô ấy đặt ở bên bệ cửa sổ, nói là loại hoa này lá cây có thể tản mát ra trợ ngủ mùi thơm.
Chính mình lúc ấy còn đặc biệt nhìn thoáng qua, lớn lên có chút giống hoa dành dành ( hoa nhài ), lá cây xanh biếc lúc này lớn lên rất tươi tốt, còn treo ba đóa hoa nho nhỏ căn bản còn không có nở ra.
Huyên tỷ tỷ nói hoa này ít nhất còn phải một năm mới có thể nở, cũng không cần tưới nước, chỉ cần để đây là được, sau khi nở cánh hoa còn có thể làm thuốc.
Thế nhưng, không phải đã nói một năm sao, như thế nào lúc này mới một đêm liền nở một đóa?
Cô quan sát thấy những chiếc lá có chút ướt và đất cũng ướt.
Cô suy nghĩ một chút, lấy tay cầm một ít nước trong bể cá, tưới lên lá cây.
Cũng không có phản ứng.
Nhưng Nguyễn Hiểu Vân vẫn không từ bỏ, gõ gõ vách ngoài bể cá: " Kiều Kiều, em có thể giúp chị một chuyện không? "
Phượng Hoàng và Cửu Vĩ ở bên cạnh nhìn có chút mất hứng, cảm thấy tiểu nhân ngư này thật sự là đạp mũi lên mặt bọn họ, một chút cũng không coi mình là khách nhân.
Nhưng hai con lông xù đều không thích nước, tuy rằng nhìn bộ dáng dịu dàng mát xa của Nguyễn Hiểu Vân có chút động tâm, nhưng rốt cuộc đối với chuyện tắm rửa này vẫn là thật sự chúng nó không có hứng thú.
Linh thú kỳ thật cũng có phân chia đẳng cấp, bất quá không có phức tạp như tu chân giả, vừa là đẳng cấp, vừa là phương hướng, lại là thuộc tính linh căn gì.
Linh thú chỉ có bốn phẩm giai, Thiên Địa Huyền Hoàng, theo thứ tự từ tốt đến kém.
Mà Phượng Hoàng cùng Cửu Vĩ chính là thuộc về cực phẩm nhất Thiên cấp linh thú, trong khi tiểu nhân ngư chỉ thuộc cấp Địa, một cấp thấp hơn.
Hiện tại một linh thú địa cấp đều diễu võ dương oai trước mặt hai linh thú thiên cấp, hai tổ tông này không phải là tức giận sao?
Phượng Hoàng và Cửu Vĩ liếc nhau.
Hai linh thú im lặng câu thông.
Phượng Hoàng: [ Đánh nó? ]
Cửu Vĩ dùng chân trước làm động tác ném đồ: [ Ném bùn lên đầu nó. ]
Phượng Hoàng vẫn cao ngạo: [ Có thể, cậu đi. ]
Có thể là cảm giác được đẳng cấp áp chế của đỉnh cấp linh thú mang đến nguy hiểm, tiểu nhân ngư trong nháy mắt giật mình một cái, tỉnh táo mở to mắt, đuôi vung lên, kích khởi một chuỗi bọt nước lớn, trong nháy mắt chìm nghỉm vào trong nước.
Nguyễn Hiểu Vân tay đầy bong bóng lập tức nắm lấy khoảng không, có chút mơ hồ: " Hả? Chị dùng sức quá sao? "
Phượng Hoàng và Cửu Vĩ đều tự nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nguyễn Hiểu Vân mờ mịt nhìn theo ánh mắt của chúng, lại bị một chuyện khác hấp dẫn lực chú ý.
" Tiểu Cửu, em có thể giúp chị lấy chậu hoa trên bệ cửa sổ kia cho chị xem không? " Nguyễn Hiểu Vân ôn nhu thỉnh cầu, thuận tiện nhúng sạch bong bóng trong tay vào nước.
Nghe thấy Nguyễn Hiểu Vân là đang gọi mình, Cửu Vĩ thật cao hứng, vui vẻ nhảy lên, dùng một cái đuôi cuốn chậu hoa to bằng bàn tay người trưởng thành xuống, đưa tới trước mặt nàng.
Thuận tiện còn đắc ý lại giảo hoạt liếc Phượng Hoàng một cái: [ Ha ha, ngươi xem, nàng bảo ta mà không gọi ngươi. Ai bảo cánh của ngươi một chút cũng không dùng được! ]
Phượng Hoàng nghiêng đầu: [ Ấu trĩ. ]
Nguyễn Hiểu Vân tỉ mỉ quan sát chậu hoa kia.
Đó là Huyên tỷ tỷ đêm qua đặc biệt vì cô ấy đặt ở bên bệ cửa sổ, nói là loại hoa này lá cây có thể tản mát ra trợ ngủ mùi thơm.
Chính mình lúc ấy còn đặc biệt nhìn thoáng qua, lớn lên có chút giống hoa dành dành ( hoa nhài ), lá cây xanh biếc lúc này lớn lên rất tươi tốt, còn treo ba đóa hoa nho nhỏ căn bản còn không có nở ra.
Huyên tỷ tỷ nói hoa này ít nhất còn phải một năm mới có thể nở, cũng không cần tưới nước, chỉ cần để đây là được, sau khi nở cánh hoa còn có thể làm thuốc.
Thế nhưng, không phải đã nói một năm sao, như thế nào lúc này mới một đêm liền nở một đóa?
Cô quan sát thấy những chiếc lá có chút ướt và đất cũng ướt.
Cô suy nghĩ một chút, lấy tay cầm một ít nước trong bể cá, tưới lên lá cây.
Cũng không có phản ứng.
Nhưng Nguyễn Hiểu Vân vẫn không từ bỏ, gõ gõ vách ngoài bể cá: " Kiều Kiều, em có thể giúp chị một chuyện không? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.