Bác Sĩ Thú Y Số Một Trong Thế Giới Tu Chân
Chương 40: I Love Magic (3)
Mộc Tiểu Phàm
22/06/2024
Tiểu nhân ngư vừa mới trốn đi khẩn cấp tránh nguy hiểm trong nháy mắt lao ra khỏi mặt nước, bong bóng trên tóc đã toàn bộ bị rửa sạch, mái tóc vàng thoạt nhìn càng sáng bóng mềm mại hơn, có thể trực tiếp đặt ở trên bình dưỡng tóc làm tranh tuyên truyền.
- Không có một " tiểu bảo bối " nào có thể cự tuyệt yêu cầu của Nguyễn Hiểu Vân.
" Em vừa rồi, là dùng đuôi đập nước phải không? Em có thể dùng đuôi tưới thêm chút nước cho hoa này không? "
Tiểu nhân ngư gật đầu, đuôi cá màu lam cẩn thận bưng nước lên, sợ làm ướt Nguyễn Hiểu Vân, từng chút từng chút tưới lên những nụ hoa chưa nở kia.
Tốt lắm, ba đóa hoa, đều nở hết rồi.
Nguyễn Hiểu Vân mở to hai mắt, trong lòng vang lên lời thoại của Harry Potter - -
" I love Magic "
Cô ấy giống như, biết mình có thể vì Huyên tỷ tỷ làm cái gì rồi!
.
Cùng lúc đó, trong nhà kho ngầm Đan Phượng đảo, Mộc Thừa Quỳ cầm một quyển sổ sách đang kiểm tra đối chiếu lại lượng hàng tồn kho còn trong từng ngăn tủ.
Bởi vì phía sau núi bị hai tiểu tổ tông làm phiền, hiện giờ số lượng dược liệu tồn kho lẻ tẻ ở Đan Phượng đảo hiện tại xem ra thật sự là càng xem càng chua xót.
Bởi vì lò Phượng Linh Đan còn chưa luyện xong, Mộc Thừa Huyên tạm thời không nói cho hắn biết chuyện này.
Cho nên Mộc Thừa Quỳ vẫn cho rằng nhà mình đang ở bên bờ vực phá sản, hắn đếm một hồi liền cảm thấy da đầu tê dại, con đường phía trước một mảnh xám xịt, chọc không được quay đầu, chọn một câu chuyện:
" Tỷ, tỷ cùng Lạc tông chủ rốt cuộc vì sao lại tin tưởng Nguyễn Hiểu Vân như vậy a? Các người không cảm thấy cô ấy rất đáng nghi sao?
Năm Nạn đói liền gặp yêu nữ, Thiên Đạo đây là muốn vong ta Đan Phượng đảo? "
Thật sự không thể để lại một miếng cơm mềm cho con sâu gạo này ăn sao?
Mộc Thừa Huyên từ trong sổ sách ngẩng đầu, tay cầm bút lông dừng ở không trung, suy nghĩ một hồi nói: " Cô ấy rất đặc biệt. "
Nói đến điểm này, Mộc Thừa Quỳ cũng không thể không phục: " Có thể thuần phục linh thú thành như vậy, quả thật là rất đặc biệt. " Cho nên mới càng khả nghi a!
Mộc Thừa Huyên lắc đầu, buông bút trong tay xuống: " Tỷ nói không phải cái này. "
Suy nghĩ một chút, nàng đem chuyện Nguyễn Hiểu Vân và chị Kỳ Kỳ trong miệng nói cho đệ đệ biết.
Còn chưa nghe xong, Mộc Thừa Quỳ đã cảm động lây mà cảm thán một câu: " Chết rồi, không ngờ, cô ấy cũng có một tỷ tỷ kinh khủng như vậy. "
Chữ " cũng " này, dùng rất có nội hàm.
Mộc Thừa Huyên: " ...... "
Loại đệ đệ này giữ lại làm gì, dứt khoát đưa hắn đi gặp cha mẹ đi......
Nhận được một cái ánh mắt hàn băng của tỷ tỷ, Mộc Thừa Quỳ rốt cục ý thức được mình nói sai, rụt cổ: " Ta ta ta...... Ta cái gì cũng không nói, tỷ tiếp tục, tiếp tục.... "
Mộc Thừa Huyên mặt không chút thay đổi âm vang hữu lực:
" Người ta! Ở tình huống chỉ có hai người!! Phản ứng đầu tiên không phải hoài nghi tỷ tỷ hại mình! Mà là lo lắng tỷ tỷ có hay không cũng bị hãm hại! Lòng son sắt, chân thành thuần túy cỡ nào!!! "
Mộc Thừa Quỳ vội vàng chân chó phụ họa: " Đúng đúng đúng, tỷ tỷ nói cái gì đều đúng. "
Nhưng trong lòng thầm nghĩ, suy nghĩ của Nguyễn Hiểu Vân thật sự rất đặc biệt, nếu đổi lại là mình, đừng nói chỉ có hai người, cho dù là một trăm người đứng trên vách núi, hắn cũng có thể xác định, người đầu tiên đưa tay đẩy mình xuống, nhất định là tỷ của hắn...
-------
Bất hiếu đến thế là cùng. Thằng em bất hiếu nhất của năm!!! Mộc Thừa Huyên nói đúng [ Đệ đệ này không nên ở lâu ].
- Không có một " tiểu bảo bối " nào có thể cự tuyệt yêu cầu của Nguyễn Hiểu Vân.
" Em vừa rồi, là dùng đuôi đập nước phải không? Em có thể dùng đuôi tưới thêm chút nước cho hoa này không? "
Tiểu nhân ngư gật đầu, đuôi cá màu lam cẩn thận bưng nước lên, sợ làm ướt Nguyễn Hiểu Vân, từng chút từng chút tưới lên những nụ hoa chưa nở kia.
Tốt lắm, ba đóa hoa, đều nở hết rồi.
Nguyễn Hiểu Vân mở to hai mắt, trong lòng vang lên lời thoại của Harry Potter - -
" I love Magic "
Cô ấy giống như, biết mình có thể vì Huyên tỷ tỷ làm cái gì rồi!
.
Cùng lúc đó, trong nhà kho ngầm Đan Phượng đảo, Mộc Thừa Quỳ cầm một quyển sổ sách đang kiểm tra đối chiếu lại lượng hàng tồn kho còn trong từng ngăn tủ.
Bởi vì phía sau núi bị hai tiểu tổ tông làm phiền, hiện giờ số lượng dược liệu tồn kho lẻ tẻ ở Đan Phượng đảo hiện tại xem ra thật sự là càng xem càng chua xót.
Bởi vì lò Phượng Linh Đan còn chưa luyện xong, Mộc Thừa Huyên tạm thời không nói cho hắn biết chuyện này.
Cho nên Mộc Thừa Quỳ vẫn cho rằng nhà mình đang ở bên bờ vực phá sản, hắn đếm một hồi liền cảm thấy da đầu tê dại, con đường phía trước một mảnh xám xịt, chọc không được quay đầu, chọn một câu chuyện:
" Tỷ, tỷ cùng Lạc tông chủ rốt cuộc vì sao lại tin tưởng Nguyễn Hiểu Vân như vậy a? Các người không cảm thấy cô ấy rất đáng nghi sao?
Năm Nạn đói liền gặp yêu nữ, Thiên Đạo đây là muốn vong ta Đan Phượng đảo? "
Thật sự không thể để lại một miếng cơm mềm cho con sâu gạo này ăn sao?
Mộc Thừa Huyên từ trong sổ sách ngẩng đầu, tay cầm bút lông dừng ở không trung, suy nghĩ một hồi nói: " Cô ấy rất đặc biệt. "
Nói đến điểm này, Mộc Thừa Quỳ cũng không thể không phục: " Có thể thuần phục linh thú thành như vậy, quả thật là rất đặc biệt. " Cho nên mới càng khả nghi a!
Mộc Thừa Huyên lắc đầu, buông bút trong tay xuống: " Tỷ nói không phải cái này. "
Suy nghĩ một chút, nàng đem chuyện Nguyễn Hiểu Vân và chị Kỳ Kỳ trong miệng nói cho đệ đệ biết.
Còn chưa nghe xong, Mộc Thừa Quỳ đã cảm động lây mà cảm thán một câu: " Chết rồi, không ngờ, cô ấy cũng có một tỷ tỷ kinh khủng như vậy. "
Chữ " cũng " này, dùng rất có nội hàm.
Mộc Thừa Huyên: " ...... "
Loại đệ đệ này giữ lại làm gì, dứt khoát đưa hắn đi gặp cha mẹ đi......
Nhận được một cái ánh mắt hàn băng của tỷ tỷ, Mộc Thừa Quỳ rốt cục ý thức được mình nói sai, rụt cổ: " Ta ta ta...... Ta cái gì cũng không nói, tỷ tiếp tục, tiếp tục.... "
Mộc Thừa Huyên mặt không chút thay đổi âm vang hữu lực:
" Người ta! Ở tình huống chỉ có hai người!! Phản ứng đầu tiên không phải hoài nghi tỷ tỷ hại mình! Mà là lo lắng tỷ tỷ có hay không cũng bị hãm hại! Lòng son sắt, chân thành thuần túy cỡ nào!!! "
Mộc Thừa Quỳ vội vàng chân chó phụ họa: " Đúng đúng đúng, tỷ tỷ nói cái gì đều đúng. "
Nhưng trong lòng thầm nghĩ, suy nghĩ của Nguyễn Hiểu Vân thật sự rất đặc biệt, nếu đổi lại là mình, đừng nói chỉ có hai người, cho dù là một trăm người đứng trên vách núi, hắn cũng có thể xác định, người đầu tiên đưa tay đẩy mình xuống, nhất định là tỷ của hắn...
-------
Bất hiếu đến thế là cùng. Thằng em bất hiếu nhất của năm!!! Mộc Thừa Huyên nói đúng [ Đệ đệ này không nên ở lâu ].
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.