Chương 6:
Samson
01/03/2024
Bác sĩ nói một tràng, Tùng chăm chú lắng nghe để ứng nghiệm vào bản thân xem nguyên nhân là do đâu. Tùng gật gù. Bác sĩ Oanh tiếp tục:
– Trước tiên, cô sẽ khám dương vật cho cháu, để loại trừ các nguyên nhân từ bệnh lý. Cháu cởi quần ra đi.
Câu nói này bác sĩ Oanh nói gần như hàng ngày, vì vậy với bác sĩ mà nói thì nó bình thường như cân đường hộp sữa, còn với bệnh nhân Tùng thì không như vậy.
Tùng chậm rãi ngường ngùng dùng hai tay tụt cái quần xuống đến đầu gối thì dừng lại. Vì đeo khẩu trang nên Tùng không nhìn thấy bác sĩ Oanh đang tủm tỉm cười khi nhìn thấy dương vật Tùng đã cứng cứng lên một chút. Bác sĩ Oanh gặp cảnh này phải nói là thường như cơm bữa vậy, cũng bởi bà là một bác sĩ nữ, cũng không còn trẻ nữa nhưng với dáng người cao cao và đặc biệt cặp vú khá to nổi bật ở phần trước, cặp mông căng tròn núng nính trong chiếc quần vải mỏng đồng phục luôn làm cho các nam bệnh nhân có phản ứng sinh lý. Đó vừa là điều dở nhưng cũng thường là điều hay, bởi nếu khám dương vật thì nếu cứng lên một chút sẽ dễ dàng khám hơn khi các đường gân, các thể nang căng phồng sẽ dễ dàng cho việc chẩn đoán.
Tùng ngoảnh mặt đi chỗ khác không dám nhìn vào hành động của bác sĩ.
Bác sĩ Oanh chạm bàn tay có đeo găng tay cao su của mình vào dương vật Tùng, và đúng là Tùng có nhạy cảm hơn người thường một chút, dương vật ngúc ngắc động đậy trong lòng bàn tay bác sĩ Oanh. Cẩn thận săm soi từng chút một bên ngoài, từ đầu dương vật xuống đến thân dương vật, rồi gốc dương vật và cuối cùng là toàn bộ bìu dái. Bác sĩ Oanh còn cẩn thận nắn bóp từng viên tinh hoàn một xem có gì bất thường không. Cuối cùng bác sĩ Oanh vuốt một đường từ trên đầu dương vật xuống đến tận gốc buồi, mục đích là để nhìn rõ phần da dưới đầu dương vật xem có gì dị thường không. Và chỉ cần như vậy thôi là quá đủ để bệnh nhân Tùng rùng mình một cái, không kiềm chế nổi khi bàn tay bác sĩ vẫn đặt ở gốc dương vật.
– “Ôi, bác sĩ ơi, cháu cháu cháu… aaaaa”, Tùng xuất tinh, vài dòng tinh trùng nóng hổi phọt ra khỏi đầu dương vật bắn lên không trung.
Bác sĩ Oanh gặp trường hợp này quá nhiều trong thâm niên công tác của mình, nhất là đối với bệnh nhân khám và điều trị xuất tinh sớm. Ấy thế nên biểu hiện của bác sĩ Oanh hết sức bình thường, bác sĩ còn khuyến mại cho bệnh nhân vài cái tuốt lên tuốt xuống nữa để bệnh nhân xuất hết tinh trùng ra ngoài.
Tinh trùng phọt ra ngoài không nhiều lắm, dính nhớp nháp vào tay của bác sĩ:
– “Không sao, không sao, đừng ngại”, bác sĩ Oanh trấn an để bệnh nhân yên tâm rằng chuyện như vậy không phải là vấn đề với bác sĩ.
Lấy cái khăn ở bên cạnh, bác sĩ Oanh lau tay mình trước sau đó nhẹ nhàng lau hết tinh trùng còn vương vấn ở dương vật bệnh nhân. Bác sĩ kết luận:
– Nhìn bên ngoài thì không có biểu hiện gì bất thường, cháu có dương vật bình thường như bao nhiêu người khác, cả về chiều dài, đường kính lẫn độ to của tinh hoàn. Cô nghi ngờ cháu bị viêm nhiễm gì đó ở bên trong. Giờ cô chỉ định cháu đi siêu âm dương vật, sau khi có kết quả, cháu quay lại đây nhé.
Tùng không còn ngại khi vị bác sĩ lớn tuổi khả ái nói như vậy, kéo cái quần lên che dương vật giờ đã xìu đi một tí. Lồm cồm bò dậy, Tùng cất bước ra bàn làm việc của bác sĩ Oanh.
– Giấy chỉ định siêu âm đây, cháu ra ngoài có y tá hướng dẫn. Khi nào có kết quả cầm vào đây gặp cô.
– Vâng, cháu cảm ơn cô. Cô ơi, cháu có bị nặng không ạ, cháu lo lắm.
Nhìn khuôn mặt non nớt đáng thương của Tùng, bác sĩ Oanh kéo khẩu trang xuống. Tùng bất ngờ hơn nữa khi nhìn cô bác sĩ này rất đẹp, một vẻ đẹp mặn mà của người lớn tuổi, bác sĩ Oanh có sống mũi cao, trán rộng, lông mày thưa, đôi mắt to đượm buồn, đôi môi dầy, hàm răng trắng đều như hạt bắp. Nhìn vào khuôn mặt thôi cũng có thể đoán là bác sĩ có làn da rất trắng. Tùng chỉ đoán bác sĩ khoảng độ 50 tuổi là cùng, cậu không thể ngờ rằng bác sĩ Oanh đã 58 tuổi rồi chứ không còn trẻ nữa.
– Cháu đừng lo, ai cũng có vấn đề gì đó về sức khỏe cả. Cháu đi bệnh viện khám khi vừa phát hiện vấn đề là tốt lắm rồi. Giờ đi siêu âm để loại trừ thêm nguyên nhân viêm nhiễm bên trong đường sinh dục. Còn nếu không bị viêm nhiễm, không có bất thường về bệnh lý thì cô sẽ hướng dẫn cháu những kiến thức y khoa liên quan đến tình dục, kết hợp với thực hành thì sẽ dần dần khắc phục được bệnh xuất tinh sớm thôi. Cứ yên tâm. Bệnh viện Thiên Ngọc nếu nhận lời chữa trị cho cháu thì đảm bảo sẽ khỏi. Thế nhé.
Tùng thở phào một cái rồi gật đầu cảm ơn bác sĩ Oanh lần nữa, cậu cầm tờ giấy chỉ định siêu âm đi ra bên ngoài.
Cửa đóng lại, bác sĩ Oanh lần này cười không che giấu, bà nói thật nhỏ: “Thanh niên gì mà mới có chạm vào đã xuất tinh, không chữa bệnh này thì làm gì có cô nào chịu nổi. Hi hi hi”.
Nói xong, cũng giống như bác sĩ Tình, bác sĩ Oanh cũng với ra cửa gọi to:
– “Mời bệnh nhân khác vào khám”, nói xong, bác sĩ Oanh lại kéo khẩu trang lên mặt mình rồi thầm nghĩ: “Không biết có thằng tây nào vào khám không nhỉ?”.
Theo lệ, ngày cuối cùng hàng tháng, bệnh viện Thiên Ngọc lại họp 1 lần. Thành phần tham dự cuộc họp gồm ban giám đốc bệnh viện và các trưởng khoa, phòng, trưởng bộ phận. Cuộc họp theo lệ này rất nhẹ nhàng để bệnh viện tổng kết lại hoạt động của cả tháng và phân công lịch làm việc cho tháng tiếp theo, nói chung là để mọi người thư giãn và vui vẻ là chính thôi. Và hôm nay là ngày ấy.
Tất cả mọi người tham dự họp ngồi bên cạnh một chiếc bàn hình bầu dục, đỉnh bàn là chỗ ngồi của giám đốc bệnh viện, một người thanh niên còn khá trẻ chỉ trên 30 tuổi một chút tên là Toàn. Toàn không phải là một bác sĩ mà chuyên môn lại thuộc ngành kinh tế, làm giám đốc bệnh viện Thiên Ngọc cũng không có gì khó hiểu khi người chủ thực sự của bệnh viện là bố mẹ Toàn. Mở đầu cuộc họp, Toàn nở nụ cười hài lòng vì kết quả hoạt động khám chữa bệnh của bệnh viện hiện nay là rất tốt:
– Tôi rất mừng vì tháng vừa rồi, bệnh viện của chúng ta đã hoàn thành tất cả các chỉ tiêu khám chữa bệnh, đường dây nóng của bệnh viện cũng không nhận được được cuộc gọi nào của bệnh nhân phàn nàn về chúng ta cả. Có được điều này là nhờ sự nỗ lực của tất cả chúng ta.
Câu này nghe quen quá nên chẳng ai thấy hào hứng gì, nhưng vẫn vỗ tay cho có phong trào. Dứt tràng pháo tay, Toàn nhìn về phía ông Tình:
– Tôi đặc biệt trân trọng cảm ơn bác sĩ Đặng Trung Tình, tuy chú mới về bệnh viện được 3 tháng thôi nhưng Phụ Khoa do chú phụ trách phải nói là thay da đổi thịt. Lượng bệnh nhân đến khám rất đông mà nhiều khi chúng ta không kịp đáp ứng. Tôi đang lên kế hoạch mở rộng Phụ Khoa.
Ông Tình thì không quan tâm lắm đến chuyện mà giám đốc Toàn vừa nói, đây chỉ là công việc làm thêm của ông lúc tuổi về hưu, ông gật gật đầu nhưng rồi nhìn sang phía đối diện, nơi “kẻ thù truyền kiếp” của ông đang dẩu môi tự nói với mình nhưng nói to cho cả cuộc họp nghe thấy, là tiếng bà Oanh đang chu cái đôi môi dầy lên:
– Người gì mà cái tên cũng nghe lạ. Đàn ông trên đời này có hỏi có mấy người chung tình mà bày đặt tên là Đặng Chung Tình.
Cái giọng nói đanh đá của bà Oanh không phải lần đầu tiên ông Tình nghe thấy. Ông còn nhớ như in cái ngày ông mới về bệnh viện, nhìn thấy người đàn bà trạc trạc tuổi mình thì ông cũng có hào hứng một chút vì ở cái bệnh viện này toàn người trẻ măng, có người dạng đồng niên cũng là có thêm người bạn già.
Ông lại gần hỏi rất đàn ông: “Chào em, anh là Tình, mới về bệnh viện này làm việc. Nghe mọi người nói em là già nhất ở đây. Có gì anh không hiểu em chỉ cho anh được không?”. Nhưng ông Tình có cái sai lầm lớn nhất cuộc đời tính đến bây giờ, đấy là ông động đúng vào hạch của đa số đàn bà vào lứa tuổi của bà Oanh, đó là dùng đến chữ “già”, và bà Oanh không ưa ông Tình ngay từ cái buổi ban đầu ấy. Bà độp lại: “Em iếc gì, già giếc gì, không hiểu gì thì lên mà hỏi ban giám đốc ấy, đây không rảnh”. Ông Tình ấn tượng với bà Oanh từ dạo ấy, một người nhìn thì rất đẹp nhưng cực kỳ đanh đá.
Trở lại với không gian tại buổi họp, nghe bà Oanh nói như vậy thì ông Tình cũng không nhắm mắt làm ngơ mà cho qua. Ông nhổm khỏi ghế, nhìn thẳng vào bà Oanh đang ngồi đối diện mà nói rằng:
– Này cái bà già đanh đá kia, tôi tên là Trung Tình chứ không phải là Chung Tình, tê e rờ chứ không phải là cê hát, bà có học chính tả không đấy hả.
– Trước tiên, cô sẽ khám dương vật cho cháu, để loại trừ các nguyên nhân từ bệnh lý. Cháu cởi quần ra đi.
Câu nói này bác sĩ Oanh nói gần như hàng ngày, vì vậy với bác sĩ mà nói thì nó bình thường như cân đường hộp sữa, còn với bệnh nhân Tùng thì không như vậy.
Tùng chậm rãi ngường ngùng dùng hai tay tụt cái quần xuống đến đầu gối thì dừng lại. Vì đeo khẩu trang nên Tùng không nhìn thấy bác sĩ Oanh đang tủm tỉm cười khi nhìn thấy dương vật Tùng đã cứng cứng lên một chút. Bác sĩ Oanh gặp cảnh này phải nói là thường như cơm bữa vậy, cũng bởi bà là một bác sĩ nữ, cũng không còn trẻ nữa nhưng với dáng người cao cao và đặc biệt cặp vú khá to nổi bật ở phần trước, cặp mông căng tròn núng nính trong chiếc quần vải mỏng đồng phục luôn làm cho các nam bệnh nhân có phản ứng sinh lý. Đó vừa là điều dở nhưng cũng thường là điều hay, bởi nếu khám dương vật thì nếu cứng lên một chút sẽ dễ dàng khám hơn khi các đường gân, các thể nang căng phồng sẽ dễ dàng cho việc chẩn đoán.
Tùng ngoảnh mặt đi chỗ khác không dám nhìn vào hành động của bác sĩ.
Bác sĩ Oanh chạm bàn tay có đeo găng tay cao su của mình vào dương vật Tùng, và đúng là Tùng có nhạy cảm hơn người thường một chút, dương vật ngúc ngắc động đậy trong lòng bàn tay bác sĩ Oanh. Cẩn thận săm soi từng chút một bên ngoài, từ đầu dương vật xuống đến thân dương vật, rồi gốc dương vật và cuối cùng là toàn bộ bìu dái. Bác sĩ Oanh còn cẩn thận nắn bóp từng viên tinh hoàn một xem có gì bất thường không. Cuối cùng bác sĩ Oanh vuốt một đường từ trên đầu dương vật xuống đến tận gốc buồi, mục đích là để nhìn rõ phần da dưới đầu dương vật xem có gì dị thường không. Và chỉ cần như vậy thôi là quá đủ để bệnh nhân Tùng rùng mình một cái, không kiềm chế nổi khi bàn tay bác sĩ vẫn đặt ở gốc dương vật.
– “Ôi, bác sĩ ơi, cháu cháu cháu… aaaaa”, Tùng xuất tinh, vài dòng tinh trùng nóng hổi phọt ra khỏi đầu dương vật bắn lên không trung.
Bác sĩ Oanh gặp trường hợp này quá nhiều trong thâm niên công tác của mình, nhất là đối với bệnh nhân khám và điều trị xuất tinh sớm. Ấy thế nên biểu hiện của bác sĩ Oanh hết sức bình thường, bác sĩ còn khuyến mại cho bệnh nhân vài cái tuốt lên tuốt xuống nữa để bệnh nhân xuất hết tinh trùng ra ngoài.
Tinh trùng phọt ra ngoài không nhiều lắm, dính nhớp nháp vào tay của bác sĩ:
– “Không sao, không sao, đừng ngại”, bác sĩ Oanh trấn an để bệnh nhân yên tâm rằng chuyện như vậy không phải là vấn đề với bác sĩ.
Lấy cái khăn ở bên cạnh, bác sĩ Oanh lau tay mình trước sau đó nhẹ nhàng lau hết tinh trùng còn vương vấn ở dương vật bệnh nhân. Bác sĩ kết luận:
– Nhìn bên ngoài thì không có biểu hiện gì bất thường, cháu có dương vật bình thường như bao nhiêu người khác, cả về chiều dài, đường kính lẫn độ to của tinh hoàn. Cô nghi ngờ cháu bị viêm nhiễm gì đó ở bên trong. Giờ cô chỉ định cháu đi siêu âm dương vật, sau khi có kết quả, cháu quay lại đây nhé.
Tùng không còn ngại khi vị bác sĩ lớn tuổi khả ái nói như vậy, kéo cái quần lên che dương vật giờ đã xìu đi một tí. Lồm cồm bò dậy, Tùng cất bước ra bàn làm việc của bác sĩ Oanh.
– Giấy chỉ định siêu âm đây, cháu ra ngoài có y tá hướng dẫn. Khi nào có kết quả cầm vào đây gặp cô.
– Vâng, cháu cảm ơn cô. Cô ơi, cháu có bị nặng không ạ, cháu lo lắm.
Nhìn khuôn mặt non nớt đáng thương của Tùng, bác sĩ Oanh kéo khẩu trang xuống. Tùng bất ngờ hơn nữa khi nhìn cô bác sĩ này rất đẹp, một vẻ đẹp mặn mà của người lớn tuổi, bác sĩ Oanh có sống mũi cao, trán rộng, lông mày thưa, đôi mắt to đượm buồn, đôi môi dầy, hàm răng trắng đều như hạt bắp. Nhìn vào khuôn mặt thôi cũng có thể đoán là bác sĩ có làn da rất trắng. Tùng chỉ đoán bác sĩ khoảng độ 50 tuổi là cùng, cậu không thể ngờ rằng bác sĩ Oanh đã 58 tuổi rồi chứ không còn trẻ nữa.
– Cháu đừng lo, ai cũng có vấn đề gì đó về sức khỏe cả. Cháu đi bệnh viện khám khi vừa phát hiện vấn đề là tốt lắm rồi. Giờ đi siêu âm để loại trừ thêm nguyên nhân viêm nhiễm bên trong đường sinh dục. Còn nếu không bị viêm nhiễm, không có bất thường về bệnh lý thì cô sẽ hướng dẫn cháu những kiến thức y khoa liên quan đến tình dục, kết hợp với thực hành thì sẽ dần dần khắc phục được bệnh xuất tinh sớm thôi. Cứ yên tâm. Bệnh viện Thiên Ngọc nếu nhận lời chữa trị cho cháu thì đảm bảo sẽ khỏi. Thế nhé.
Tùng thở phào một cái rồi gật đầu cảm ơn bác sĩ Oanh lần nữa, cậu cầm tờ giấy chỉ định siêu âm đi ra bên ngoài.
Cửa đóng lại, bác sĩ Oanh lần này cười không che giấu, bà nói thật nhỏ: “Thanh niên gì mà mới có chạm vào đã xuất tinh, không chữa bệnh này thì làm gì có cô nào chịu nổi. Hi hi hi”.
Nói xong, cũng giống như bác sĩ Tình, bác sĩ Oanh cũng với ra cửa gọi to:
– “Mời bệnh nhân khác vào khám”, nói xong, bác sĩ Oanh lại kéo khẩu trang lên mặt mình rồi thầm nghĩ: “Không biết có thằng tây nào vào khám không nhỉ?”.
Theo lệ, ngày cuối cùng hàng tháng, bệnh viện Thiên Ngọc lại họp 1 lần. Thành phần tham dự cuộc họp gồm ban giám đốc bệnh viện và các trưởng khoa, phòng, trưởng bộ phận. Cuộc họp theo lệ này rất nhẹ nhàng để bệnh viện tổng kết lại hoạt động của cả tháng và phân công lịch làm việc cho tháng tiếp theo, nói chung là để mọi người thư giãn và vui vẻ là chính thôi. Và hôm nay là ngày ấy.
Tất cả mọi người tham dự họp ngồi bên cạnh một chiếc bàn hình bầu dục, đỉnh bàn là chỗ ngồi của giám đốc bệnh viện, một người thanh niên còn khá trẻ chỉ trên 30 tuổi một chút tên là Toàn. Toàn không phải là một bác sĩ mà chuyên môn lại thuộc ngành kinh tế, làm giám đốc bệnh viện Thiên Ngọc cũng không có gì khó hiểu khi người chủ thực sự của bệnh viện là bố mẹ Toàn. Mở đầu cuộc họp, Toàn nở nụ cười hài lòng vì kết quả hoạt động khám chữa bệnh của bệnh viện hiện nay là rất tốt:
– Tôi rất mừng vì tháng vừa rồi, bệnh viện của chúng ta đã hoàn thành tất cả các chỉ tiêu khám chữa bệnh, đường dây nóng của bệnh viện cũng không nhận được được cuộc gọi nào của bệnh nhân phàn nàn về chúng ta cả. Có được điều này là nhờ sự nỗ lực của tất cả chúng ta.
Câu này nghe quen quá nên chẳng ai thấy hào hứng gì, nhưng vẫn vỗ tay cho có phong trào. Dứt tràng pháo tay, Toàn nhìn về phía ông Tình:
– Tôi đặc biệt trân trọng cảm ơn bác sĩ Đặng Trung Tình, tuy chú mới về bệnh viện được 3 tháng thôi nhưng Phụ Khoa do chú phụ trách phải nói là thay da đổi thịt. Lượng bệnh nhân đến khám rất đông mà nhiều khi chúng ta không kịp đáp ứng. Tôi đang lên kế hoạch mở rộng Phụ Khoa.
Ông Tình thì không quan tâm lắm đến chuyện mà giám đốc Toàn vừa nói, đây chỉ là công việc làm thêm của ông lúc tuổi về hưu, ông gật gật đầu nhưng rồi nhìn sang phía đối diện, nơi “kẻ thù truyền kiếp” của ông đang dẩu môi tự nói với mình nhưng nói to cho cả cuộc họp nghe thấy, là tiếng bà Oanh đang chu cái đôi môi dầy lên:
– Người gì mà cái tên cũng nghe lạ. Đàn ông trên đời này có hỏi có mấy người chung tình mà bày đặt tên là Đặng Chung Tình.
Cái giọng nói đanh đá của bà Oanh không phải lần đầu tiên ông Tình nghe thấy. Ông còn nhớ như in cái ngày ông mới về bệnh viện, nhìn thấy người đàn bà trạc trạc tuổi mình thì ông cũng có hào hứng một chút vì ở cái bệnh viện này toàn người trẻ măng, có người dạng đồng niên cũng là có thêm người bạn già.
Ông lại gần hỏi rất đàn ông: “Chào em, anh là Tình, mới về bệnh viện này làm việc. Nghe mọi người nói em là già nhất ở đây. Có gì anh không hiểu em chỉ cho anh được không?”. Nhưng ông Tình có cái sai lầm lớn nhất cuộc đời tính đến bây giờ, đấy là ông động đúng vào hạch của đa số đàn bà vào lứa tuổi của bà Oanh, đó là dùng đến chữ “già”, và bà Oanh không ưa ông Tình ngay từ cái buổi ban đầu ấy. Bà độp lại: “Em iếc gì, già giếc gì, không hiểu gì thì lên mà hỏi ban giám đốc ấy, đây không rảnh”. Ông Tình ấn tượng với bà Oanh từ dạo ấy, một người nhìn thì rất đẹp nhưng cực kỳ đanh đá.
Trở lại với không gian tại buổi họp, nghe bà Oanh nói như vậy thì ông Tình cũng không nhắm mắt làm ngơ mà cho qua. Ông nhổm khỏi ghế, nhìn thẳng vào bà Oanh đang ngồi đối diện mà nói rằng:
– Này cái bà già đanh đá kia, tôi tên là Trung Tình chứ không phải là Chung Tình, tê e rờ chứ không phải là cê hát, bà có học chính tả không đấy hả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.