Bác Sĩ Tình

Chương 7:

Samson

01/03/2024

Những người còn lại thì đều che miệng cười, đây không phải lần đầu tiên họ chứng kiến hai người già nhất bệnh viện này cãi nhau, không hiểu tại làm sao nhưng 2 người này như nước với lửa, như Tấm với Cám, như Tom và Jerry, không gặp nhau thì thôi, nhưng cứ hễ gặp nhau là phải chí chóe với nhau chuyện gì đấy mới yên được, nhưng với người khác thì họ không bao giờ làm vậy.

Bà Oanh đối lại luôn chứ không chịu lép vế:

– Ông Tình già kia, ông bảo ai đanh đá? Tôi làm gì ông mà ông bảo tôi đanh đá hả. Có muốn biết đanh đá là thế nào không? Uh, ông không phải là Chung Tình, mà là Trung Tình. Trung Tình được chưa, Trung Tình là Tinh…

Bà cố tình không nói ra chữ “Trùng” nhưng như vậy cũng đủ để cả đám người bò lăn bò xoài ra cười rũ rượi, cười không nhặt được mồm. Giám đốc Toàn cũng vậy, anh mặc dù cố tỏ vẻ nghiêm túc nhưng cũng không thể nhịn nổi phải lấy một tay bịt miệng và quay ra đằng sau mà cười một phát không thì tẩu hỏa nhập ma mất.

Còn ông Tình thì sao? Mặt mày ông đỏ gay đỏ gắt, ông chỉ muốn một ngày nào đó, cái bà già chết tiệt đanh đá cá cày vừa bỡn cợt cái tên cúng cơm của ông, bố ông Tình tên là Đặng Trung Thực thì đặt tên con là Đặng Trung Tình có gì là lạ. Ông khấn trời lạy phật cho cái bà già kia mắc bệnh phụ khoa phải mang bướm sang cho ông khám, lúc đó ông dùng con thú mỏ vịt của mình mà trả thù.

– Bà già mắc dịch… tôi…

Bà Oanh thấy ông Tình đứng hẳn lên rời khỏi ghế nghến sang phía bà thì bà cũng bật đứng dậy, hai tay chống vào bàn mà ưỡn bộ ngực to của mình ra phía trước như thách thức. Đúng lúc đấy thì giám đốc Toàn nén cười mà giảng hòa, 2 trụ cột của bệnh viện nên không muốn làm mất lòng ai, chuyện này giám đốc hầu như lúc nào gặp cả hai người đều phải làm:

– Thôi, cô chú cho cháu xin. Cuộc họp kết thúc.

Vậy là mọi người rục rịch ra về trong nụ cười sảng khoái, họ biết thừa hai ông bà này chỉ nói ra mồm vậy thôi chứ để làm gì nhau cụ thể thì còn lâu.

Mọi người là thế nhưng cả ông Tình và bà Oanh đều không như vậy, ông bà vẫn đứng yên ở vị trí của mình mà gằm gằm nhìn đối phương không chịu động đậy, họ như hai con hổ chuẩn bị vồ vào nhau cấu xé đến nơi.

Ngoảnh lại thấy không còn ai, bà Oanh thấy mình hơi lố, bà vội xì ra một ngữ điệu hết sức đàn bà:

– Xí!

Ông Tình thì không “xí” đối đáp lại, ông chuẩn bị co giò chạy, nhưng trước khi chạy ông dự định sẽ chọc bà Oanh một phát nữa mới hả dạ:



– Nhà bà bán bưởi à?

Nói xong ông chạy thật nhanh ra cửa để lại bà Oanh ngơ ngác một lúc mới hiểu được, bà vội thu cái ngực của mình lại, hai tay đặt lên hai vú qua cái áo, bà đỏ bừng mặt hét lên nhưng không ai nghe tiếng:

– Lão Tình già chết tiệt, đồ dâm dê đê tiện kia. Tôi mà gặp lại ông thì đừng có mà trách.

Ông Tình kết thúc cuộc họp thì nhanh nhanh chóng chóng xuống tầng hầm lấy lấy xe về vội, ông sợ bà Oanh đuổi theo thì lại phải mất một ít thời gian mà cãi nhau với bà già đanh đá ấy. Vừa bóng gió nói đến việc mình cảm nhận thấy vú bà Oanh mặc dù đã già rồi nhưng còn rất “ngon” làm ông đang hả hê trong lòng.

Việc làm thường ngày của ông Tình kể từ khi hưu trí đến giờ là đi đón thằng cháu nội của ông, con của thằng con trai út. Cháu tên là Đặng Gia Bảo.

Gia Bảo năm nay 5 tuổi, đang học trường mầm non ở gần nhà, là con độc nhất tính đến hiện tại của vợ chồng thằng con trai út nhà ông Tình, tên là Đặng Trung Lưu và vợ là Bành Thu Thủy. Hai ông cháu thân nhau lắm, Gia Bảo thường gắn bó với ông nội nhiều hơn là với bố mẹ. Ông nội đưa đi học, đón về, nấu cơm, tắm rửa cho, chơi cùng với nhau và đến tối là ngủ với ông nội. Chẳng thế mà Gia Bảo quý ông nội lắm, cái gì cũng ông hết thôi.

Ông Tình chở cháu nội trên chiếc xe máy Future huyền thoại của mình về thì cũng là lúc Thủy, con dâu của ông vừa về đến nhà. Một căn nhà 3 tầng cũ kỹ trong một con ngõ nhỏ ở quận Cầu Giấy.

Thủy vừa lên phòng thay một bộ đồ mặc ở nhà và đang ở trong bếp nấu cơm. Cô cao đến gần 1 mét 65 với cặp mông đầy đặn nảy nở căng đét trong chiếc quần lửng, cái áo phông không cổ mặc ở nhà không làm ngắn đi tấm lưng dài và eo nhỏ. Phía đối diện của mông là có nét nổi bật là bộ ngực căng tròn cao vút lên không biết là tự nhiên hay là do áo lót nó nâng lên. Cái quần mặc ở nhà được kéo sát lên háng làm ẩn hiện mu lồn với đường chẻ mờ ảo ở giữa như tách bướm ra làm 2.

Gia Bảo nhìn thấy thì chạy lại ôm vào chân của mẹ, cái đầu của cậu chàng đặt ngay vào đôi mông căng mọng của Thủy:

– Mẹ, con chào mẹ.

Thủy thấy ngứa mông thì đẩy đầu con ra rồi nói:

– Con về rồi à, hôm nay đi học có ngoan không?



Nói rồi cô nhìn ra phía ngoài, nơi ông Tình đang cởi đôi giày, cô chào bố gọn lỏn:

– Bố về ạ!

Nói xong Thủy lại tiếp tục công việc bếp núc dở dang của mình.

Ông Tình cũng chẳng lạ tính cô con dâu út của mình. Từ ngày nó về làm con dâu đã gần 6 rồi, ông hình như chưa bao giờ nhìn thấy nó cười thì phải, có chăng nó chỉ cười với Gia Bảo, ngay cả với chồng nó là Lưu cũng không thấy vui vẻ gì giống như bao cặp vợ chồng khác. Thủy không biết ở bên ngoài thế nào, chứ ông Tình thấy con dâu nói chuyện giao tiếp với các thành viên gia đình cũng rất ít, chỉ đáp gọn gàng nhanh chóng cho qua chuyện thôi, tất nhiên không phải dạng cộc lốc hỗn hào. Thế nên cô con dâu Thủy này ông ở cùng nhiều năm rồi nhưng cũng chưa hiểu hết con người nó là như thế nào.

Nói về căn nhà của ông Tình một chút, là một căn nhà nhà ống 3 tầng. Tầng 1 là không gian của khu bếp ở phía sau, phía ngoài là phòng khách. Tầng 2 gồm có 2 phòng là phòng ngủ của vợ chồng Lưu – Thủy và một phòng nhỏ của Gia Bảo, tuy nhiên Gia Bảo vẫn còn bé nên thường lên phòng ông nội ngủ. Tầng 3 cũng có 2 phòng, 1 phòng của ông Tình và 1 phòng làm phòng thờ ông bà tổ tiên và nơi đó còn có đặt ban thờ của một người rất quan trọng trong gia đình này, là vợ của ông Tình.

Thằng con trai út của ông Tình năm nay 30 tuổi, ngày nó sinh cũng chính là ngày vợ ông mất ngay trên bàn đẻ. Hồi đó ông 30 tuổi chịu nỗi đau người vợ yêu dấu qua đời để lại cho ông một thân một mình nuôi 2 thằng con trai, thằng lớn mới được 5 tuổi, đứa bé thì vừa mới chào đời. Mới đó mà đã được 30 năm rồi.

Ồng Tình tắm giặt xong xuôi thì đi xuống tầng 1 ăn cơm, đó chuyện rất bình thường mà ngày nào cũng như vậy. Quây quần bên mâm cơm có thêm cả Lưu vừa mới về, nhìn thấy bố trên tầng đi xuống, Lưu nói:

– Bố xuống ăn cơm ạ.

Gia Bảo cũng nói chen vào:

– Cháu mời ông ăn cơm ạ, ông ơi, ông ngồi cạnh cháu đây này.

Chỉ có Thủy là lẳng lặng dọn nốt một vài món ăn ra bàn mà thôi, cô không có thói quen vồn vập, khách sáo. Có khi cả bữa cơm không nói nổi lấy một lời, nhiều lúc ông Tình tự hỏi không biết đứa con dâu này trong đầu nó đang nghĩ cái gì, nó có coi thường ông không mà sao chẳng bao giờ thấy nó mở miệng ra nói chuyện, hỏi gì thì đáp lấy, không hơn không kém.

Nhưng ở chung đã lâu rồi, nên mọi sự bất thường lại trở nên bình thường. Đang ăn cơm, ông Tình muốn hỏi Lưu xem tình hình công tác thế nào, lâu rồi không thấy nó nói chuyện:

– Lưu, việc ở cơ quan có gì mới không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook