Bác Sĩ Tình

Chương 8:

Samson

01/03/2024

Lưu trước học trường Nhân văn, sau khi tốt nghiệp thì về công tác tại Viện nghiên cứu về văn hóa của nhà nước, phụ trách mảng nghiên cứu về văn hóa Nho giáo, Đạo giáo. V. V. Nói chung là công việc này đối với người khác thì có phần tẻ nhạt, nhưng với Lưu thì lại rất hợp. Lưu tính tình ưu sự nhẹ nhàng, chỉn chu, lịch sự, văn hóa, đôi khi có phần cổ hủ. Tính cách Lưu cũng phù hợp với cái công việc mà anh đang làm. Nghe bố hỏi, Lưu nói:

– Công việc của con cũng vẫn bình thường thôi bố, chỉ là phòng con vừa mới có thay đổi một chút về nhân sự. Bố còn nhớ anh Huy không, anh ấy vừa được bổ nhiệm làm trưởng phòng.

Nghe chồng nói đến chữ “Huy”, Thủy lén giấu mọi người một cái mím môi kín đáo nhưng rất nhanh chóng trở lại bình thường.

Ông Tình ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nhớ ra:

– Nhớ rồi, có phải thằng Huy cùng cơ quan con mà một lần dẫn vợ đến bệnh viện của bố khám bệnh không?

– Vâng, đúng anh ấy rồi đấy ạ. Anh ấy vẫn thỉnh thoảng nhắc đến bố đấy.

– “Thế hả?”, Ông Tình gật gù bừa chứ thực ra ông không nhớ lồn vợ thằng Huy ở cơ quan con trai giờ nó hình thù ra sao nữa, nghề nghiệp của ông cho ông một diễm phúc mà đàn ông trong thiên hạ thường ngày đêm mơ ước, đó là ngắm lồn con vợ rồi thu tiền của thằng chồng.

Bố con ông Lưu cứ vừa ăn vừa nói chuyện như vậy nhưng Thủy tịch không nói một lời nào, cô chỉ chúm chím cái miệng gắp từng miếng nhỏ thức ăn đưa lên đôi môi mọng, rồi thỉnh thoảng có gắp cho Gia Bảo miếng này miếng nọ mà thôi, cô dường như chẳng quan tâm đến chuyện gì khác.

Lưu hỏi bố:

– À, bố nghỉ hưu rồi lại đi làm thêm ở bệnh viện tư à?

– Uh, có vấn đề gì không? Tôi đi làm được 3 tháng rồi mà giờ anh mới hỏi à?

Ông Tình có chút thất vọng về con trai, nó hầu như chẳng bao giờ quan tâm xem bố làm gì, sức khỏe ra sao. Đấy, ngay cái chuyện ông về hưu hôm trước, hôm sau là đi làm ở bệnh viện tư ngay mà đến giờ này nó mới biết.

Lưu đặt đũa xuống tỏ vẻ khá là nghiêm trọng:

– Con thì không dám can thiệp sâu vào công việc của bố, nhưng theo quan điểm của con, bố nghỉ hưu rồi thì nên ở nhà nghỉ ngơi, chơi với con cháu. Bố nghỉ hưu rồi vẫn đi làm thêm, họ hàng, làng xóm, bạn bè người ta lại nghĩ là chúng con không nuôi nổi bố, người ta dị nghị.

Bố và con trai mấy ai được hòa hợp đâu, ông Tình thực là không hiểu thanh niên như thằng Lưu đang nghĩ cái gì trong đầu nữa, ông cũng hơi bực mình nhưng vẫn giữ được thái độ nhã nhặn:



– Tôi còn sức khỏe thì đi làm thôi, vừa là để kiếm thêm thu nhập nhưng cái chính vẫn là để tìm niềm vui tuổi già trong công việc.

Lưu đáp lại ngay mà không nghĩ sâu xa:

– Nhưng bố phải nghĩ cho anh em chúng con nữa. Miệng lưỡi thiên hạ độc địa, họ lại bảo anh em chúng con bất hiếu, bắt bố đi làm. Anh Phong thì không ở cùng bố, con ở cùng bố suốt ngày nghe người ta đàm tiếu, điếc hết cả tai.

Ông Tình dường như không còn nén nổi sự bình tĩnh nữa rồi, ông đứng phắt dậy:

– Anh nói cái gì? Anh sợ thiên hạ nghĩ xấu về anh? Thế anh đã bao giờ thử vắt tay lên trán xem tôi nghĩ gì, tôi muốn gì chưa? Hay anh nghĩ rằng tôi giờ già rồi, không còn đủ tư cách làm bố anh nữa?

Lưu thấy bố nóng lên thì dịu giọng:

– Ý con không phải thế, ý con là…

Nhưng ông Tình không để Lưu nói hết câu, ông đứng dậy đi lên tầng 2, vừa đi ông vừa nói:

– Ý anh như thế nào tôi không biết, nhưng nói ra mồm thì phải nghĩ trước đã. Giờ tôi đi sang nhà vợ chồng thằng Phong thăm các cháu, sáng mai tôi về.

Thấy ông nội và bố có vẻ đang căng thẳng, Gia Bảo lúi cúi ăn mà không dám ho he nửa lời. Chỉ có Thủy là chẳng nói chẳng rằng, cô đang cười thầm trong lòng.

Ông Tình sang nhà vợ chồng đứa con cả chơi, cách nhà ông ở chỉ vài km thôi. Nói một chút về gia đình nhà cậu con trai cả của ông Tình. Năm nay Đặng Trung Phong 35 tuổi, hiện đang làm Phó Giám đốc một công ty kinh doanh dược phẩm của Mỹ, vợ Phong tên là Hoàng Thúy Vân, 30 tuổi, làm cùng công ty với Phong nhưng ở vị trí trợ lý Tổng Giám đốc. Vợ chồng Phong – Vân sinh được 2 đứa con, đầu lòng là gái tên Lan được 10 tuổi. Đứa út tên Quang Anh đang học lớp 1.

Ông Tình cứ cách vài bữa là sang nhà thằng con trai cả chơi, một là để thể thay đổi không khí ngột ngạt ở nhà, nhưng quan trọng hơn cả vẫn là đến thăm và chơi với 2 đứa cháu nội của mình. Cũng như Gia Bảo, con thằng Lưu, ông rất quý 2 đứa cháu nội con của Phong Vân, chúng còn bé, hồn nhiên nhí nhảnh lại rất yêu ông nội. Ai ở vào cái tuổi của ông mới thấu, đôi khi tìm kiếm sự vui vẻ bằng việc nói chuyện với mấy đứa trẻ con. Còn nói với người lớn thì ít, ngay như chuyện vừa mới xảy ra đấy thôi, nói chuyện được dăm ba câu với thằng con trai là đã thấy có hiện tượng của nhồi máu cơ tim rồi.

Nhà Phong – Vân là một ngôi nhà liền kề 4 tầng ở một khu đô thị. Căn nhà này mặc dù đứng tên Phong – Vân nhưng hoàn toàn là tiền của ông Tình tích góp mà mua cho con. Ông tính toán rất kỹ chuyện này, nhà ông đang ở hiện tại là nhà mà ông được thừa kế của ông cha, ông sẽ di chúc nó cho thằng Lưu. Còn thằng Phong cũng có phần là căn nhà liền kề này. Ông cho như thế là hợp với tính cách của hai thằng con. Lưu thì sống cổ hủ, phong kiến nên cho ở nhà ông cha để lại, Phong tính tình phóng khoáng, hiện đại thì ở trong khu đô thị là hợp nhất rồi.

– “A ông nội! A ông nội”, nhìn thấy ông nội đỗ xe máy ở cửa, ông chưa kịp bấm chuông thì Lan nhìn thấy, nó chạy vội ra mở cửa cho ông, thằng út Quang Anh cũng reo lên theo chị mà chạy ra đón ông.



Ông cháu tình cảm lắm, nhìn thấy các cháu xùa ra đón mình, mọi suy nghĩ buồn phiền lúc ở nhà chợt tan biến đi đâu mất tăm mất tích. Ông Tình nâng bổng thằng Quang Anh lên rồi nắm tay Lan đi vào trong nhà. Nhìn thấy con dâu và con trai đang mỗi người cầm một cái điện thoại ngoài phòng khách, ông lắc đầu ngao ngán vì thời buổi hiện đại, công nghệ thông tin này, ai việc nấy ít giao tiếp với nhau.

– “Bố sang chơi ạ”, Phong đưa thấp cái điện thoại xuống rồi ngẩng mặt lên chào bố.

Vân vội vàng cài lại cái áo lót, vừa nãy cô phải thò tay ra đằng sau mà tháo khuy cài áo lót để cho đôi vú của mình được tự do, nó quá chật trội so với áo lót mỏng tang, sau đâu đấy cô chạy ra cửa đón bố chồng:

– Bố ạ. Quang Anh, lớn rồi mà cứ leo lên người ông thế à? Bố ăn cơm ở nhà chưa ạ?

Trái ngược với cô con dâu vợ thằng Lưu, Vân vợ Phong là người rất thoải mái, vui vẻ và rất đon đả mỗi lần bố sang. Nói về Vân một chút, Vân năm nay 30 tuổi, tuổi trưởng thành nhất, mặn mà nhất của thời con gái. Vân cao gần 1 mét bẩy, sinh thường 2 đứa rồi nhưng vẫn giữ được nguyên phom dáng như hồi còn thiếu nữ với số đo 3 vòng đúng chuẩn của người mẫu luôn. Vú nở mông cong vòng eo con kiến. Ông Tình còn nhớ như in, ngày thằng Phong dẫn con Vân về ra mắt, một kẻ cô đơn sống một thân một mình nhiều năm nhìn Vân đúng là có vài giây đứng hình. Nghe Phong nói, Vân hồi còn học đại học là khoa khôi nữ sinh thanh lịch, Phong phải tốn không biết bao nhiêu công sức mới có được cô.

– Bố ăn rồi, sang chơi với các cháu.

– Vâng bố vào nhà chơi đi ạ. Lan rót cho ông cốc nước.

Sang nhà thằng con cả lần nào cũng vậy, ông Tình ít nói chuyện với thằng Phong nhưng bù lại hai đứa cháu nội và cô con dâu thì xúm xít vào ông mà hỏi han hết chuyện này đến chuyện khác. Ông Tình không cố ý nhìn Vân đâu, nhưng vì ngồi đối diện nhau nên thỉnh thoảng do những động tác cúi người, động tác đảo chân nên những bộ phận nhạy cảm trên người Vân lọt vào tầm mắt ông.

Với kinh nghiệm trong nghề bác sĩ của mình, chỉ nhìn mon men ở cuống vú thôi là ông cũng đoán được vú của con dâu rất to, rất mẩy và không bị chảy xệ rồi. Duy chỉ có lồn con dâu là ông chưa được tận mục sở thị nhìn thấy da lồn lần nào, nhưng nhìn vào đũng quần mỗi lần Vân mặc đồ bó sát thì có thể khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng Vân có cái lồn rất to, rất múp, mu cao và khá là rậm lông. Cặp đít thì núng nính khỏi phải bàn rồi.

Vợ chồng Vân lấy nhau được hơn 10 năm, ông Tình sang đây chủ yếu là thăm con thăm cháu nhưng cũng có một lý do mà ông giấu kín trong lòng không dám thổ lộ cho bất kỳ ai, đó là được ngắm cô con dâu Vân. Vân tính tình khoáng đạt, hiện đại nên mỗi khi ở nhà thường ăn mặc mát mẻ, không giống như cô con dâu Thủy ở nhà mà ăn mặc kín cổng cao tường, cơm nước xong xuôi là du dú ở trong phòng như sợ phải giao tiếp với người khác. Mặc dù để đánh giá thì độ xinh đẹp và sexy thì không kém Vân là bao nhiêu.

Nói chuyện một hồi cũng đến lúc muộn, ông Tình sang chơi giờ này thường ngủ luôn tại đây mai mới về, chuyện rất bình thường như cân đường hộp sữa. Ở nhà của vợ chồng Phong Vân cũng dành riêng một phòng trên tầng 4 cho ông. Tầng 3 là 2 phòng của 2 đứa cháu, còn vợ chồng Phong Vân thì ngủ tại một phòng lớn nhất ở tầng 2. Tầng 1 là phòng bếp và phòng ăn.

Đêm đã về khuya, ông Tình trằn trọc mãi không ngủ được. Ông buồn phiền lắm vì không tìm được tiếng nói chung với thằng con trai út, nó là đứa mà ông thương nhất và nuôi nấng cũng vất vả nhất, vừa ra đời được mấy phút đồng hồ thì mẹ qua đời. Nhưng ở đời, cái gì mà mình đặt nhiều tình cảm nhất, đến khi không được như ý muốn thì lại làm mình đau khổ nhất.

Khát nước, ông Tình lò dò xuống tầng 1 để uống nước. Không dám bật điện cầu thang sợ các con cháu tỉnh giấc, ông dò dẫm từng bước một theo từng bậc cầu thang mà đi xuống. Đến tầng 2, ngang qua cửa phòng ngủ của vợ chồng Phong Vân, ông chợt đứng khựng lại, tim đập thình thịch vì tiếng vọng ra từ bên trong, mặc dù cửa đã đóng, không gian tối đen như mực nhưng ông nghe rõ mồn một tiếng động ở bên trong vọng ra. Đó là tiếng làm tình, tiếng va chạm chan chát của 2 bộ phận sinh dục, tiếng rên rỉ như gào thét của Vân. Ông không dám đứng lại lâu ở đó, bởi với ông rình mò người khác là điều không nên làm, nhất là người đó lại là con trai và con dâu của mình.

Mở tủ lạnh, ông tu ừng ực để hạ bớt cơn thèm khát của mình, con khát nước thì đã hạ đi, còn cái nóng trong người, cái bí bách trong người ông không cách nào làm nó xuôi đi được. Cảm nhận thấy dương vật mình đã chỉa thẳng ra ngoài làm cái quần ngủ của ông giờ trông như một túp lều vậy. Tự chất vấn bản thân: “Không được, nó là các con của mình mà”. Nghĩ như vậy nên ông lấy hết can đảm để trở về phòng của mình, nhưng khốn nỗi, lại phải đi qua cái cửa phòng chết tiệt ấy.

Những âm thanh dâm dục, đam mê của cuộc làm tình đã đánh gục ý chí của ông Tình, ông tặc lưỡi: “Chỉ là nghe thôi mà”, rồi áp sát tai vào cánh cửa để nghe cho rõ hơn những âm thanh vọng ra từ bên trong, bàn tay ông từ từ đưa xuống đũng quần mình lần tìm con chim cô đơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook