Bác Sĩ Trịnh Kết Hôn Cùng Bảo Bối
Chương 6
Vu Quân Công Tử
03/04/2023
"Mừng ngày sinh nhật của em, mừng ngày sinh nhật của em, mừng ngày đó em sinh ra đời.." tiếng chuông điện thoại của Lục Nhan chợt vang lên, thì ra y để quên lại bàn không có mang theo, thằng Bình đang thầm thích y, lẽ thường đương nhiên nó muốn biết là ai gọi đến cho y, không chút do dự, nó liền vươn tay cầm điện thoại của y lên xem qua, đôi mắt nó biến sắc, trong màn hình điện thoại, chính là anh hai của y gọi đến, có nên bắt máy không hay không, nó đắn đo suy nghĩ một hồi, kết quả lại không bắt máy cứ để đổ chuông, cuộc gọi nhỡ liền kết thúc. Tin nhắn lại rất nhanh gởi đến, nó hiếu kì bấm bấm xem trộm nội dung.
"Bảo bối, em đang ở đâu?"
"Bảo bối, mau bắt máy!"
Thấy hai từ bảo bối này từ chính tay anh hai y gởi đến, đôi mày của nó chau lại, giật giật, anh hai của y sao lại dùng từ bảo bối để gọi y, nó tuy không có anh hai, nhưng nó biết hai từ bảo bối này vô cùng thân mật, anh em ruột thịt cũng ít khi nào mà dùng đến, huống hồ nó từng nhìn thấy anh hai của y mấy lần đến đón y, nó cũng biết sơ qua là anh hai y vô cùng nghiêm khắc, nó càng biết hắn lại không phải là anh ruột của y, chưa hết mỗi lần đám bạn rủ nhau ra căn tin uống nước hay đi chơi, nó còn nghe y hết lòng ca ngợi anh hai mình với đám bạn, với nó, rằng anh hai y chăm sóc y từ nhỏ, cưng chiều hết mực, muốn cái gì liền có cái đó, trong lúc y kể chuyện, nó lặng lẽ quan sát, nó thấy khi nhắc đến anh hai mình, đáy mắt của y ánh lên tia sáng của dục vọng. Nhưng nó vẫn lấp liếm bỏ qua, nó nghĩ anh hai y tính tình nghiêm khắc lạnh nhạt vậy, chưa chắc đã đồng cảm với y, nay thật không ngờ điều nó dự đoán đã thành sự thật, anh hai y gọi y bằng hai từ bảo bối, rất có thể hắn và y còn tiến xa hơn chút nữa, đã làm ra cái chuyện kia rồi đi, nghĩ đến đây bàn tay nó siết chặt, cơ hồ muốn siết nát cái điện thoại của y trong tay nó.
Lúc này, y từ toilet đi ra, thằng Bình nó trả vội cái điện thoại vào chỗ cũ, nhanh chóng điều chỉnh tư thế lại một chút, trưng ra vẻ mặt tự nhiên "đi lâu vậy mày, dội hết nước bồn cầu của người ta?"
"Hừ, tụi nó vẫn chưa đến sao, chắc tao phải về đó mày!" Lục Nhan không có ý định ngồi xuống ghế, hướng mắt nhìn thằng Bình hạ giọng muốn về, mặt mày nó đã méo xệch.
"Rồi mày không đợi tụi nó đến sao Nhan?"
"Không đợi, bạn bè với nhau, gặp lúc nào chả được mày!"
"Nhan, khoan đã, cạn với tao thêm một ly ở lại bầu bạn với tao chút đi mày, hôm nay tao có chuyện buồn!" nó kéo tay y năn nỉ, nghe vậy y mới miễn cưỡng ngồi xuống, ly bia của nó đã ép tới bên cạnh.
Y miễn cưỡng uống một ngụm "rồi mày có chuyện gì buồn, nãy giờ sao không tâm sự với tao, mày quên tao với mày là bạn?"
"Nhan, mày chỉ xem tao là bạn?" Thằng Bình đã có chút khó chịu.
"Không xem mày là bạn chứ mày muốn làm cái gì của tao, kẻ thù sao mày?" Y cười cười lắc đầu.
"Nhan, không phải vậy, ý tao muốn nói!" thằng Bình muốn nói rằng nó yêu y, muốn làm người yêu, không muốn làm bạn bè, ngay lúc này điện thoại y lại vang lên, là Gia Hạo gọi tới.
Y nhoẻn cười bắt máy "a lô, em nghe nè anh hai!"
"Bảo bối, em đang ở đâu, anh gọi nãy giờ sao không nghe máy, mau nói anh biết em đang ở đâu?" Đầu giây bên kia tiếng Gia Hạo nôn nóng khẩn trương.
"À, em đang ở quán bar.." nói đến đây đầu óc y chợt nhiên quay cuồng một mảnh, cứ thế gục xuống mặt bàn, bỏ lại một câu lấp lửng, đầu giây bên kia tiếng Gia Hạo không ngừng vang vọng, lặp đi lặp lại cư nhiên chỉ có một câu, chính là cái tên của y - Mạch Lục Nhan!
"Thuốc tốt, ngấm cũng đúng lúc quá đó mày!" khóe môi thằng Bình nhếch lên hài lòng, vươn tay tắt cái điện thoại, ánh mắt trầm xuống tối sầm, đoạn vòng qua bờ vai Lục Nhan, tính vực y dậy rời khỏi bar, nhưng y hoàn toàn mất ý thức vốn không thể đi lại. Cả hai nhanh chóng ngã nhào xuống ghế, thân thể y đè lên người nó, khiến hạ thể nó càng thêm ngứa ngáy, vươn tay vuốt ve cái gương mặt thanh tú của y gần trong gang tấc, yết hầu của nó dịch động "Nhan, mày thật đáng yêu quá mức, không có mọi người xung quanh, tao thật muốn làm tình với mày ngay tại đây đó Nhan, Nhan!"
Nó hôn lên môi y một cái, sau đó miễn cưỡng mà dứt ra, đổi lại một tư thế khác vòng tay bế y lên, rất tiếc cân nặng của y cùng nó xấp xỉ nhau, nó bế không có nổi.
Cuối cùng nó đành ngồi xổm xuống cứ thế vòng hai tay hai chân y ra trước người nó, cõng y trên lưng khệ nệ rời bước khỏi bar, đi về hướng đường lộ, ngoắc ngoắc một chiếc taxi.
Tài xế dừng xe lại mở cửa, nó liền bỏ y vào trong, ngồi xuống bên cạnh y, đóng sầm cửa lại, để y dựa vào lòng nó, chiếc xe lăn bánh rời đi, nó không đưa y về nhà. Mà là bảo tài xế lái xe đến một cái khách sạn gần đó.
Nó moi tiền trong túi ra trả tài xế rồi lần nữa cõng y vào phòng, cả quá trình vô cùng gian nan, bỏ y xuống được giường nệm, nó cũng mệt lử mà ngã xuống, đè lên cả thân thể của y. Chấn động quá mạnh lại thuốc mê tan dần khiến y tỉnh lại, nhìn thấy nó nằm đè lên thân mình, y kinh sợ vươn tay hất nó ra, miệng bật quát lớn đầy cáu bẳn "Bình, mày làm cái gì, cút khỏi thân tao!" rất tiếc ngấm thuốc quá lâu, chân tay y chẳng còn chút lực, lớn tiếng quát người thế nào cũng thành nhỏ nhẹ trong cuống họng. Thằng Bình thấy biểu tình nóng giận của y, lại thấy y thở gấp do ngấm thuốc, nó vừa vui vừa sợ, vươn tay vuốt ve gò má nóng ran của y, đáy mắt bùng ham muốn tột độ
"Nhan, đừng xua đuổi tao, tao yêu mày lắm đó Nhan!"
"Thằng khốn, tao không có yêu mày, mau buông tao ra!" y vùng vẫy tháo thân, nó càng đè chặt y bên dưới, vươn tay cởi áo sơ mi của y ra phanh ra lồng ngực trắng nõn trước mặt nó.
"Thằng chóa, cút khỏi thân tao!" y rống giận mở miệng văng tục, nó chẳng những không cút, trái lại còn cúi xuống gặm cắn lồng ngực của y, mặc cho y rống gào trong vô vọng. Lúc này một thân ảnh lao vào phòng, cánh tay mang theo cỗ lực đã lôi nó ra khỏi thân y, Trịnh Gia Hạo không nói nhiều, túm lấy cổ áo nó xách lên, một đấm trực tiếp hạ xuống gương mặt nó "hạ tiện, ai cho mày động đến em tao, hả?"
Hắn gầm lên, tiếng trước tiếng sau, một đấm lại giáng xuống gương mặt nó, máu mũi nó chảy ra òng ọc thiếu điều muốn bể cả sống mũi.
"Anh, đừng đánh nữa, em biết em sai rồi, nhưng em thật thích Lục Nhan lắm đó anh, đừng đánh nữa mà anh, anh!" thằng Bình đối diện với anh hai của Lục Nhan vừa sợ vừa không đủ sức phản kháng cứ thế bị đấm cho mấy quả đau đến kêu cha gọi mẹ.
Gia Hạo dù có tức giận cũng còn có kiềm chế, buông tay khỏi cổ áo nó, đoạn leo lên giường, vươn tay cài mấy cái cúc áo bị bung trên lồng ngực của y lại. Nhìn vào đáy mắt đục ngầu của hắn, toàn thân y khắc này rét lạnh, không dám mở miệng nói bất kì một câu nào, yên ổn nằm trong vòng tay của hắn, để hắn mang đi, rất tiếc đi được hai bước, thằng Bình đã từ phía sau vươn hai tay níu chân hắn lại, đầu gối của nó áp sát mặt nền.
"Anh à, em thật yêu thích em trai của anh, anh tin em đi, cho em cơ hội theo đuổi Nhan đi anh!"
Nghe một lời này, máu nóng trong lòng hắn sôi lên ùng ục. Hắn quay đầu lại, trừng mắt nhìn nó "một khi mày chuốc thuốc em trai tao, mày đã không còn tư cách theo đuổi nó, bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi chân tao!"
"Anh, em biết em không còn tư cách, nhưng em thương thầm em trai của anh nhiều năm qua rồi, y lại không hề để ý đến em, chỉ xem em là bạn, em tưởng chỉ có mình em lệch lạc giới tính, hóa ra em trai anh cũng thuộc dạng đó, không khác gì em, có điều người y thích lại là anh hai của y, người đã nuôi y khôn lớn, cái này thì em không thể cho y, càng không thể sánh bằng anh rồi, hiện tại em chỉ muốn khẳng định lại một điều, lúc nãy em nhìn thấy anh nhắn tin cho Nhan, anh gọi Nhan là bảo bối, có phải anh cũng có tình cảm với y, hai người đang quen nhau sao, em rất bất ngờ, với địa vị gia thế của anh, anh chấp nhận y, anh vượt qua được rào cản của ba mẹ anh, của xã hội này sao anh, anh có từng nghĩ đến phải đối mặt với bao nhiêu chuyện, nhưng em lại là đằng khác, em không có gia thế địa vị gì hết, ba mẹ của em cũng rất thương yêu em, biết em thuộc giới tính thứ ba vẫn chấp nhận em là con của ổng bả, tuy em không giàu có như anh, nhưng gia đình em không thiếu ăn, em lại có nghị lực tin tưởng vào tương lai mình đã chọn, nếu nói có thể đem lại hạnh phúc cho y, em là người thích hợp nhất!"
"Hừ, nếu nói như cậu, ngoài kia còn đầy rẫy người thích hợp với em trai tôi, nhưng rất tiếc trong lòng y chỉ có mình tôi, nếu không y đã chấp nhận cậu từ lâu rồi, không đợi đến giờ này, cậu lại chẳng hiểu chút gì về tình yêu cả, một khi đã thật lòng yêu một ai đó, cho dù có bị cả thế gian này nguyền rủa, cũng sẽ không bao giờ từ bỏ bạn đời của mình, tôi có là bác sĩ hay gì đi chăng nữa thì cũng là con người, cũng có trái tim máu thịt, không hề ngoại lệ. Nể tình cậu thẳng thắn cương nghị, tôi khuyên cậu một câu chân thành, đừng tơ tưởng đến bảo bối nhà tôi nữa, chúng tôi sắp sửa kết hôn rồi, y đời này chỉ có thể gả cho tôi!"
Nghe một lời này, Thằng Bình hai mắt mở to, bàn tay buông lỏng cổ chân Giạ Hạo, cứ thế nó ngồi bệch trên giường, nhìn hắn mang y đi.
Cả quãng đường về nhà, hắn không nói không rằng, càng không liếc nhìn y lấy một cái, y biết hắn giận lắm, càng thêm sợ không dám hó hé gì, lại nói lúc nãy tuy có ngấm thuốc cả người mềm nhũn vô lực, mê mê loạn loạn trong cánh tay của hắn, y vẫn là nghe rõ mồn một lời hắn nói với bạn của y, lời nói khẳng định hùng hồn, rằng có bao nhiêu rào cản hắn cũng sẽ vượt qua, sẽ khắc phục, tuyệt không bao giờ bỏ rơi bạn đời của mình, hắn dùng từ bạn đời, bạn đời hắn nói lại chính là y, còn vui sướng nào hơn, y lâng lâng trong dạ, ngồi lặng lẽ ở hàng ghế sau lưng hắn, không nói thêm lời nào nữa, tay thọc vào túi móc ra cái điện thoại xem coi mấy giờ rồi, liền thấy cả chục cuộc gọi nhỡ của hắn, còn có một loạt tin nhắn hắn nhắn tới máy của y, cư nhiên nội dung chỉ có một "bảo bối, em đang ở đâu?"
Nào giờ hắn chưa từng gọi cho y quá hai cuộc trong một ngày, nay chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ gọi đến cả chục cuộc, chúng tỏ hắn quan tâm y nhiều lắm, hắn không tìm được y có lẽ hiện tại y xong đời với tên bạn chơi bẩn kia rồi. Quá mức kinh hỉ, y ngẩng đầu lên vụt miệng gọi tên hắn, đáy mắt sáng lấp lánh.
"Anh, em biết sai rồi, lần sau không gặp thằng Bình nữa, nó là đứa bạn xấu!"
Gia Hạo không đáp lời, mắt vẫn nhìn phía trước.
"Anh, đừng làm mặt lạnh, nói gì đó với em đi, mắng chửi cũng được, anh hai, anh hai!" y uất ức nói lớn.
Hắn điên tiết giậm chân ga phanh gấp lại, y chới với đầu đổ về phía trước cũng may có giây an toàn cố định lại. Hắn không nói không rằng đột nhiên xoay người qua, đè chặt y xuống dưới ghế ngồi, há miệng cắn vào cằn cổ y một cái.
"A a!" y bật kêu lên, máu tươi chảy ra, đau đến hốc mắt tiết nước.
"Em còn muốn tôi phải nói cái gì với em, hả?" Hắn trừng mắt tức giận nhìn y.
Y đôi mắt ngấn nước nhìn hắn, "hức hức.. em bị nó chuốc thuốc, em không hề muốn vào khách sạn với nó, là em không phòng bị, em sai rồi, em xin lỗi anh, thật xin lỗi!"
"Em xin lỗi cái gì, tụi nó gọi tới em liền đáp ứng, tôi muốn giữ kĩ em bên mình em có cho tôi cơ hội nào không, kết hôn với tôi thì hẹn lần thoái thác, hay là em thật sự thích cái tên lúc nãy, thích chơi trò tình dục kích thích với nó?"
"Không, em không có, em không có, Gia Hạo à, cho em cơ hội, em không gặp nó nữa, tin em đi Gia Hạo!". Truyện Điền Văn
Y nức nở thổn thức.
Hắn trừng mắt nhìn y: "Hảo, nhớ kĩ lời em nói, còn thấy em đi gặp nó một lần nữa, hai ta lập tức kết thúc!"
Dứt lời, hắn cúi xuống cắn thêm một cái vào vết thương trên cổ y, đầu lưỡi vươn ra liếm máu của y chảy vào khoang miệng hắn.
"Hức hức!" Vừa đau vừa nhột, y nhịn không được móng tay bấu chặt vào bờ vai của hắn..
"Bảo bối, em đang ở đâu?"
"Bảo bối, mau bắt máy!"
Thấy hai từ bảo bối này từ chính tay anh hai y gởi đến, đôi mày của nó chau lại, giật giật, anh hai của y sao lại dùng từ bảo bối để gọi y, nó tuy không có anh hai, nhưng nó biết hai từ bảo bối này vô cùng thân mật, anh em ruột thịt cũng ít khi nào mà dùng đến, huống hồ nó từng nhìn thấy anh hai của y mấy lần đến đón y, nó cũng biết sơ qua là anh hai y vô cùng nghiêm khắc, nó càng biết hắn lại không phải là anh ruột của y, chưa hết mỗi lần đám bạn rủ nhau ra căn tin uống nước hay đi chơi, nó còn nghe y hết lòng ca ngợi anh hai mình với đám bạn, với nó, rằng anh hai y chăm sóc y từ nhỏ, cưng chiều hết mực, muốn cái gì liền có cái đó, trong lúc y kể chuyện, nó lặng lẽ quan sát, nó thấy khi nhắc đến anh hai mình, đáy mắt của y ánh lên tia sáng của dục vọng. Nhưng nó vẫn lấp liếm bỏ qua, nó nghĩ anh hai y tính tình nghiêm khắc lạnh nhạt vậy, chưa chắc đã đồng cảm với y, nay thật không ngờ điều nó dự đoán đã thành sự thật, anh hai y gọi y bằng hai từ bảo bối, rất có thể hắn và y còn tiến xa hơn chút nữa, đã làm ra cái chuyện kia rồi đi, nghĩ đến đây bàn tay nó siết chặt, cơ hồ muốn siết nát cái điện thoại của y trong tay nó.
Lúc này, y từ toilet đi ra, thằng Bình nó trả vội cái điện thoại vào chỗ cũ, nhanh chóng điều chỉnh tư thế lại một chút, trưng ra vẻ mặt tự nhiên "đi lâu vậy mày, dội hết nước bồn cầu của người ta?"
"Hừ, tụi nó vẫn chưa đến sao, chắc tao phải về đó mày!" Lục Nhan không có ý định ngồi xuống ghế, hướng mắt nhìn thằng Bình hạ giọng muốn về, mặt mày nó đã méo xệch.
"Rồi mày không đợi tụi nó đến sao Nhan?"
"Không đợi, bạn bè với nhau, gặp lúc nào chả được mày!"
"Nhan, khoan đã, cạn với tao thêm một ly ở lại bầu bạn với tao chút đi mày, hôm nay tao có chuyện buồn!" nó kéo tay y năn nỉ, nghe vậy y mới miễn cưỡng ngồi xuống, ly bia của nó đã ép tới bên cạnh.
Y miễn cưỡng uống một ngụm "rồi mày có chuyện gì buồn, nãy giờ sao không tâm sự với tao, mày quên tao với mày là bạn?"
"Nhan, mày chỉ xem tao là bạn?" Thằng Bình đã có chút khó chịu.
"Không xem mày là bạn chứ mày muốn làm cái gì của tao, kẻ thù sao mày?" Y cười cười lắc đầu.
"Nhan, không phải vậy, ý tao muốn nói!" thằng Bình muốn nói rằng nó yêu y, muốn làm người yêu, không muốn làm bạn bè, ngay lúc này điện thoại y lại vang lên, là Gia Hạo gọi tới.
Y nhoẻn cười bắt máy "a lô, em nghe nè anh hai!"
"Bảo bối, em đang ở đâu, anh gọi nãy giờ sao không nghe máy, mau nói anh biết em đang ở đâu?" Đầu giây bên kia tiếng Gia Hạo nôn nóng khẩn trương.
"À, em đang ở quán bar.." nói đến đây đầu óc y chợt nhiên quay cuồng một mảnh, cứ thế gục xuống mặt bàn, bỏ lại một câu lấp lửng, đầu giây bên kia tiếng Gia Hạo không ngừng vang vọng, lặp đi lặp lại cư nhiên chỉ có một câu, chính là cái tên của y - Mạch Lục Nhan!
"Thuốc tốt, ngấm cũng đúng lúc quá đó mày!" khóe môi thằng Bình nhếch lên hài lòng, vươn tay tắt cái điện thoại, ánh mắt trầm xuống tối sầm, đoạn vòng qua bờ vai Lục Nhan, tính vực y dậy rời khỏi bar, nhưng y hoàn toàn mất ý thức vốn không thể đi lại. Cả hai nhanh chóng ngã nhào xuống ghế, thân thể y đè lên người nó, khiến hạ thể nó càng thêm ngứa ngáy, vươn tay vuốt ve cái gương mặt thanh tú của y gần trong gang tấc, yết hầu của nó dịch động "Nhan, mày thật đáng yêu quá mức, không có mọi người xung quanh, tao thật muốn làm tình với mày ngay tại đây đó Nhan, Nhan!"
Nó hôn lên môi y một cái, sau đó miễn cưỡng mà dứt ra, đổi lại một tư thế khác vòng tay bế y lên, rất tiếc cân nặng của y cùng nó xấp xỉ nhau, nó bế không có nổi.
Cuối cùng nó đành ngồi xổm xuống cứ thế vòng hai tay hai chân y ra trước người nó, cõng y trên lưng khệ nệ rời bước khỏi bar, đi về hướng đường lộ, ngoắc ngoắc một chiếc taxi.
Tài xế dừng xe lại mở cửa, nó liền bỏ y vào trong, ngồi xuống bên cạnh y, đóng sầm cửa lại, để y dựa vào lòng nó, chiếc xe lăn bánh rời đi, nó không đưa y về nhà. Mà là bảo tài xế lái xe đến một cái khách sạn gần đó.
Nó moi tiền trong túi ra trả tài xế rồi lần nữa cõng y vào phòng, cả quá trình vô cùng gian nan, bỏ y xuống được giường nệm, nó cũng mệt lử mà ngã xuống, đè lên cả thân thể của y. Chấn động quá mạnh lại thuốc mê tan dần khiến y tỉnh lại, nhìn thấy nó nằm đè lên thân mình, y kinh sợ vươn tay hất nó ra, miệng bật quát lớn đầy cáu bẳn "Bình, mày làm cái gì, cút khỏi thân tao!" rất tiếc ngấm thuốc quá lâu, chân tay y chẳng còn chút lực, lớn tiếng quát người thế nào cũng thành nhỏ nhẹ trong cuống họng. Thằng Bình thấy biểu tình nóng giận của y, lại thấy y thở gấp do ngấm thuốc, nó vừa vui vừa sợ, vươn tay vuốt ve gò má nóng ran của y, đáy mắt bùng ham muốn tột độ
"Nhan, đừng xua đuổi tao, tao yêu mày lắm đó Nhan!"
"Thằng khốn, tao không có yêu mày, mau buông tao ra!" y vùng vẫy tháo thân, nó càng đè chặt y bên dưới, vươn tay cởi áo sơ mi của y ra phanh ra lồng ngực trắng nõn trước mặt nó.
"Thằng chóa, cút khỏi thân tao!" y rống giận mở miệng văng tục, nó chẳng những không cút, trái lại còn cúi xuống gặm cắn lồng ngực của y, mặc cho y rống gào trong vô vọng. Lúc này một thân ảnh lao vào phòng, cánh tay mang theo cỗ lực đã lôi nó ra khỏi thân y, Trịnh Gia Hạo không nói nhiều, túm lấy cổ áo nó xách lên, một đấm trực tiếp hạ xuống gương mặt nó "hạ tiện, ai cho mày động đến em tao, hả?"
Hắn gầm lên, tiếng trước tiếng sau, một đấm lại giáng xuống gương mặt nó, máu mũi nó chảy ra òng ọc thiếu điều muốn bể cả sống mũi.
"Anh, đừng đánh nữa, em biết em sai rồi, nhưng em thật thích Lục Nhan lắm đó anh, đừng đánh nữa mà anh, anh!" thằng Bình đối diện với anh hai của Lục Nhan vừa sợ vừa không đủ sức phản kháng cứ thế bị đấm cho mấy quả đau đến kêu cha gọi mẹ.
Gia Hạo dù có tức giận cũng còn có kiềm chế, buông tay khỏi cổ áo nó, đoạn leo lên giường, vươn tay cài mấy cái cúc áo bị bung trên lồng ngực của y lại. Nhìn vào đáy mắt đục ngầu của hắn, toàn thân y khắc này rét lạnh, không dám mở miệng nói bất kì một câu nào, yên ổn nằm trong vòng tay của hắn, để hắn mang đi, rất tiếc đi được hai bước, thằng Bình đã từ phía sau vươn hai tay níu chân hắn lại, đầu gối của nó áp sát mặt nền.
"Anh à, em thật yêu thích em trai của anh, anh tin em đi, cho em cơ hội theo đuổi Nhan đi anh!"
Nghe một lời này, máu nóng trong lòng hắn sôi lên ùng ục. Hắn quay đầu lại, trừng mắt nhìn nó "một khi mày chuốc thuốc em trai tao, mày đã không còn tư cách theo đuổi nó, bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi chân tao!"
"Anh, em biết em không còn tư cách, nhưng em thương thầm em trai của anh nhiều năm qua rồi, y lại không hề để ý đến em, chỉ xem em là bạn, em tưởng chỉ có mình em lệch lạc giới tính, hóa ra em trai anh cũng thuộc dạng đó, không khác gì em, có điều người y thích lại là anh hai của y, người đã nuôi y khôn lớn, cái này thì em không thể cho y, càng không thể sánh bằng anh rồi, hiện tại em chỉ muốn khẳng định lại một điều, lúc nãy em nhìn thấy anh nhắn tin cho Nhan, anh gọi Nhan là bảo bối, có phải anh cũng có tình cảm với y, hai người đang quen nhau sao, em rất bất ngờ, với địa vị gia thế của anh, anh chấp nhận y, anh vượt qua được rào cản của ba mẹ anh, của xã hội này sao anh, anh có từng nghĩ đến phải đối mặt với bao nhiêu chuyện, nhưng em lại là đằng khác, em không có gia thế địa vị gì hết, ba mẹ của em cũng rất thương yêu em, biết em thuộc giới tính thứ ba vẫn chấp nhận em là con của ổng bả, tuy em không giàu có như anh, nhưng gia đình em không thiếu ăn, em lại có nghị lực tin tưởng vào tương lai mình đã chọn, nếu nói có thể đem lại hạnh phúc cho y, em là người thích hợp nhất!"
"Hừ, nếu nói như cậu, ngoài kia còn đầy rẫy người thích hợp với em trai tôi, nhưng rất tiếc trong lòng y chỉ có mình tôi, nếu không y đã chấp nhận cậu từ lâu rồi, không đợi đến giờ này, cậu lại chẳng hiểu chút gì về tình yêu cả, một khi đã thật lòng yêu một ai đó, cho dù có bị cả thế gian này nguyền rủa, cũng sẽ không bao giờ từ bỏ bạn đời của mình, tôi có là bác sĩ hay gì đi chăng nữa thì cũng là con người, cũng có trái tim máu thịt, không hề ngoại lệ. Nể tình cậu thẳng thắn cương nghị, tôi khuyên cậu một câu chân thành, đừng tơ tưởng đến bảo bối nhà tôi nữa, chúng tôi sắp sửa kết hôn rồi, y đời này chỉ có thể gả cho tôi!"
Nghe một lời này, Thằng Bình hai mắt mở to, bàn tay buông lỏng cổ chân Giạ Hạo, cứ thế nó ngồi bệch trên giường, nhìn hắn mang y đi.
Cả quãng đường về nhà, hắn không nói không rằng, càng không liếc nhìn y lấy một cái, y biết hắn giận lắm, càng thêm sợ không dám hó hé gì, lại nói lúc nãy tuy có ngấm thuốc cả người mềm nhũn vô lực, mê mê loạn loạn trong cánh tay của hắn, y vẫn là nghe rõ mồn một lời hắn nói với bạn của y, lời nói khẳng định hùng hồn, rằng có bao nhiêu rào cản hắn cũng sẽ vượt qua, sẽ khắc phục, tuyệt không bao giờ bỏ rơi bạn đời của mình, hắn dùng từ bạn đời, bạn đời hắn nói lại chính là y, còn vui sướng nào hơn, y lâng lâng trong dạ, ngồi lặng lẽ ở hàng ghế sau lưng hắn, không nói thêm lời nào nữa, tay thọc vào túi móc ra cái điện thoại xem coi mấy giờ rồi, liền thấy cả chục cuộc gọi nhỡ của hắn, còn có một loạt tin nhắn hắn nhắn tới máy của y, cư nhiên nội dung chỉ có một "bảo bối, em đang ở đâu?"
Nào giờ hắn chưa từng gọi cho y quá hai cuộc trong một ngày, nay chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ gọi đến cả chục cuộc, chúng tỏ hắn quan tâm y nhiều lắm, hắn không tìm được y có lẽ hiện tại y xong đời với tên bạn chơi bẩn kia rồi. Quá mức kinh hỉ, y ngẩng đầu lên vụt miệng gọi tên hắn, đáy mắt sáng lấp lánh.
"Anh, em biết sai rồi, lần sau không gặp thằng Bình nữa, nó là đứa bạn xấu!"
Gia Hạo không đáp lời, mắt vẫn nhìn phía trước.
"Anh, đừng làm mặt lạnh, nói gì đó với em đi, mắng chửi cũng được, anh hai, anh hai!" y uất ức nói lớn.
Hắn điên tiết giậm chân ga phanh gấp lại, y chới với đầu đổ về phía trước cũng may có giây an toàn cố định lại. Hắn không nói không rằng đột nhiên xoay người qua, đè chặt y xuống dưới ghế ngồi, há miệng cắn vào cằn cổ y một cái.
"A a!" y bật kêu lên, máu tươi chảy ra, đau đến hốc mắt tiết nước.
"Em còn muốn tôi phải nói cái gì với em, hả?" Hắn trừng mắt tức giận nhìn y.
Y đôi mắt ngấn nước nhìn hắn, "hức hức.. em bị nó chuốc thuốc, em không hề muốn vào khách sạn với nó, là em không phòng bị, em sai rồi, em xin lỗi anh, thật xin lỗi!"
"Em xin lỗi cái gì, tụi nó gọi tới em liền đáp ứng, tôi muốn giữ kĩ em bên mình em có cho tôi cơ hội nào không, kết hôn với tôi thì hẹn lần thoái thác, hay là em thật sự thích cái tên lúc nãy, thích chơi trò tình dục kích thích với nó?"
"Không, em không có, em không có, Gia Hạo à, cho em cơ hội, em không gặp nó nữa, tin em đi Gia Hạo!". Truyện Điền Văn
Y nức nở thổn thức.
Hắn trừng mắt nhìn y: "Hảo, nhớ kĩ lời em nói, còn thấy em đi gặp nó một lần nữa, hai ta lập tức kết thúc!"
Dứt lời, hắn cúi xuống cắn thêm một cái vào vết thương trên cổ y, đầu lưỡi vươn ra liếm máu của y chảy vào khoang miệng hắn.
"Hức hức!" Vừa đau vừa nhột, y nhịn không được móng tay bấu chặt vào bờ vai của hắn..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.