Bác Sỹ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ
Chương 30: Bác Sĩ Từ, Cậu Nhìn Nhầm Chuyện Của Tôi Rồi Đấy! (1)
Bản Mệnh Điêu Thiền
09/09/2023
Không ngờ thậm chí ngay cả đầu mối ẩn núp phía sau mà Từ Huyền cũng có thể biết được rõ ràng.
Những chuyện kia ngoại trừ bản thân ông ta ra thì chắc chắn không có người thứ hai biết!
Thật sự là khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Cũng may chuyện này đối với ông ta không có ảnh hưởng gì quá lớn.
"Bác sĩ Từ, cậu cũng đừng tức giận."
Hoa Khai Phú Quý mỉm cười nói: "Tôi thật sự có việc muốn nhờ cậu cố vấn."
"Chỉ là kiểu người làm ăn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng giống như chúng tôi, để lời được ít tiền không dễ dàng, quen làm việc cẩn thận rồi."
"Con người của tôi lại không có văn hóa gì, chỉ có thể dùng loại chuyện nhỏ này, hi vọng bác sĩ Từ hiểu cho."
"Vậy đi, tôi bày tỏ chút lòng áy náy của tôi trước vậy."
Ông ta vừa mới dứt lời, trong phòng phát trực tiếp đột nhiên xuất hiện đặc hiệu khen thưởng.
Một số bạn xem phát trực tiếp có di động hơi cùi bắp đều cảm thấy hơi đứng máy một lát.
"Mẹ kiếp, đặc hiệu khoa trương như vậy, đây là thưởng bao nhiêu thế hả?"
"10... 20... 50, vãi beep, 50 cái tên lửa siêu cấp! Tròn 10 vạn!"
"Tao thừa nhận tao chua, đại lão tài sản mấy trăm triệu đúng là không bình thường. Đến cả nói lời xin lỗi cũng đều có thành ý như vậy."
"Nói thật, tụi bây không cảm thấy tên Hoa Khai Phú Quý này làm việc rất âm hiểm à? Dù sao tao cảm thấy rất không thoải mái đấy. Mấy cái khen thưởng đã làm tụi bây đánh mất tam quan rồi à? Cũng có khen thưởng tụi bây đâu chứ..."
"Đồng cảm với lầu trên, tuy người này là thổ hào đấy, thế nhưng cảm quan của tôi đối với ông ta rất không tốt. Vì tiền mà hạ thấp tiêu chuẩn vô hạn."
"Chắc với cuộc sống đến mức quy mô như thế thì đây là cuộc sống hằng ngày của những ông chủ kia chăng."
"Lẽ nào người này không sợ phía đối tác của ông ta biết à?"
" y dồ, tụi bây không nghe ổng nói đã ký cả hợp đồng rồi à, phỏng chừng cũng đã giao hàng xong rồi, có biết cũng không làm được gì."
Từ Huyền nói đầy thâm ý: "Vị bệnh hữu này, anh khen thưởng nhiều như vậy, sợ rằng anh sẽ phải hối hận."
Hoa Khai Phú Quý vung tay lên, cười ha ha nói: "Bác sĩ Từ, cậu cứ nói đùa."
"Tí tiền lẻ này, với tôi cũng chỉ là chút lòng thành mà thôi."
"Tôi không phải người hẹp hòi như vậy."
Từ Huyền khẽ lắc đầu.
Xem ra người này thật sự nghe không hiểu rồi.
Hoa Khai Phú Quý tiếp tục nói: "Bác sĩ Từ, thật ra là tôi muốn hỏi cậu về..."
Ông ta còn chưa nói hết lời thì đã bị Từ Huyền cắt đứt.
"Anh không cần nói, bệnh của anh tôi đã biết rồi."
Hoa Khai Phú Quý ngẩn ra, "Bệnh gì cơ?"
Ông ta vừa nói xong, bạn xem phát trực tiếp của phòng phát trực tiếp lập tức điên cuồng bình luận.
"Đừng có hỏi! Đừng có hỏi! Đừng có hỏi!"
"Ông chủ Hoa, còn dám hỏi nữa, bây giờ tắt phát trực tiếp chạy trốn còn kịp đấy! [vô cùng đau đớn.jpg]"
"Ông còn nói ông là người xem nữa chứ, nghe thế mà cũng không biết à? Có thật không thế? Tôi chả tin đâu."
Hoa Khai Phú Quý nhìn lướt qua màn đạn, trong lòng cũng có chút sợ.
Cảnh Từ Huyền xem bệnh cho người khác trước đó, không phải ông ta không xem qua.
Không phải là bị người lừa dối chịu thiệt thì chính là rủi ro.
Dù sao không có một ai có kết cục tốt.
Trong lòng ông ta không hiểu sao lại có xúc động muốn nhanh chóng ngắt mạng bỏ chạy.
Nhưng mà lý trí nói cho ông ta biết, nếu như điều Từ Huyền muốn nói là sự thật, vậy chạy trốn cũng chẳng qua là bịt tai trộm chuông mà thôi.
Với lại đều đã đến loại thời điểm này rồi, ai có thể nhịn được không nghe đây?
Từ Huyền thản nhiên nói: "Chứng lo âu."
Hoa Khai Phú Quý ngẩn ra: "Lo âu? Tôi có gì mà phải lo âu cơ chứ?"
Từ Huyền thản nhiên phun ra hai chữ: "Phá sản."
Hoa Khai Phú Quý biến sắc, cười gượng nói.
"Bác sĩ Từ nói đùa, người làm ăn chúng tôi, có ai không sợ phá sản."
Từ Huyền cười ha ha, chậm rãi mở miệng: "Ngành mà anh đang làm, là về phương diện sản xuất tinh vi."
"Tiền thân của công ty này thật ra trước đây cũng là do người khác thiếu nợ nên bồi thường cho các anh."
"Không ngờ mới vừa lấy được vốn chủ sở hữu công ty thì trùng hợp đứng ở đầu ngọn gió, đột nhiên bị xí nghiệp lớn chọn trúng làm bên cung cấp hàng hóa, công trạng thế mà lại tăng trưởng theo kiểu bùng nổ."
"Thế nhưng trong lòng anh rõ ràng, kỹ thuật của công ty các anh ở trong ngành không hề xuất chúng, chỉ là may mắn dựa vào tặng lễ lôi kéo được một người phụ trách chọn mua của xí nghiệp lớn."
"Trong lòng anh cũng biết, một khi người khác đá các anh ra khỏi danh sách thương nghiệp cung ứng, các anh sẽ xong đời."
"Rõ ràng thì rõ ràng, các anh lại không có bienj pháp nào đối với việc này."
"Thậm chí bởi vì các anh không hiểu kỹ thuật, cho nên tiền các anh kiếm được trong mấy năm này không có lấy ra để đầu tư nghiên cứu phát minh và thăng cấp kỹ thuật, trái lại dùng các loại thủ đoạn cất toàn bộ vào miệng túi mình."
Những chuyện kia ngoại trừ bản thân ông ta ra thì chắc chắn không có người thứ hai biết!
Thật sự là khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Cũng may chuyện này đối với ông ta không có ảnh hưởng gì quá lớn.
"Bác sĩ Từ, cậu cũng đừng tức giận."
Hoa Khai Phú Quý mỉm cười nói: "Tôi thật sự có việc muốn nhờ cậu cố vấn."
"Chỉ là kiểu người làm ăn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng giống như chúng tôi, để lời được ít tiền không dễ dàng, quen làm việc cẩn thận rồi."
"Con người của tôi lại không có văn hóa gì, chỉ có thể dùng loại chuyện nhỏ này, hi vọng bác sĩ Từ hiểu cho."
"Vậy đi, tôi bày tỏ chút lòng áy náy của tôi trước vậy."
Ông ta vừa mới dứt lời, trong phòng phát trực tiếp đột nhiên xuất hiện đặc hiệu khen thưởng.
Một số bạn xem phát trực tiếp có di động hơi cùi bắp đều cảm thấy hơi đứng máy một lát.
"Mẹ kiếp, đặc hiệu khoa trương như vậy, đây là thưởng bao nhiêu thế hả?"
"10... 20... 50, vãi beep, 50 cái tên lửa siêu cấp! Tròn 10 vạn!"
"Tao thừa nhận tao chua, đại lão tài sản mấy trăm triệu đúng là không bình thường. Đến cả nói lời xin lỗi cũng đều có thành ý như vậy."
"Nói thật, tụi bây không cảm thấy tên Hoa Khai Phú Quý này làm việc rất âm hiểm à? Dù sao tao cảm thấy rất không thoải mái đấy. Mấy cái khen thưởng đã làm tụi bây đánh mất tam quan rồi à? Cũng có khen thưởng tụi bây đâu chứ..."
"Đồng cảm với lầu trên, tuy người này là thổ hào đấy, thế nhưng cảm quan của tôi đối với ông ta rất không tốt. Vì tiền mà hạ thấp tiêu chuẩn vô hạn."
"Chắc với cuộc sống đến mức quy mô như thế thì đây là cuộc sống hằng ngày của những ông chủ kia chăng."
"Lẽ nào người này không sợ phía đối tác của ông ta biết à?"
" y dồ, tụi bây không nghe ổng nói đã ký cả hợp đồng rồi à, phỏng chừng cũng đã giao hàng xong rồi, có biết cũng không làm được gì."
Từ Huyền nói đầy thâm ý: "Vị bệnh hữu này, anh khen thưởng nhiều như vậy, sợ rằng anh sẽ phải hối hận."
Hoa Khai Phú Quý vung tay lên, cười ha ha nói: "Bác sĩ Từ, cậu cứ nói đùa."
"Tí tiền lẻ này, với tôi cũng chỉ là chút lòng thành mà thôi."
"Tôi không phải người hẹp hòi như vậy."
Từ Huyền khẽ lắc đầu.
Xem ra người này thật sự nghe không hiểu rồi.
Hoa Khai Phú Quý tiếp tục nói: "Bác sĩ Từ, thật ra là tôi muốn hỏi cậu về..."
Ông ta còn chưa nói hết lời thì đã bị Từ Huyền cắt đứt.
"Anh không cần nói, bệnh của anh tôi đã biết rồi."
Hoa Khai Phú Quý ngẩn ra, "Bệnh gì cơ?"
Ông ta vừa nói xong, bạn xem phát trực tiếp của phòng phát trực tiếp lập tức điên cuồng bình luận.
"Đừng có hỏi! Đừng có hỏi! Đừng có hỏi!"
"Ông chủ Hoa, còn dám hỏi nữa, bây giờ tắt phát trực tiếp chạy trốn còn kịp đấy! [vô cùng đau đớn.jpg]"
"Ông còn nói ông là người xem nữa chứ, nghe thế mà cũng không biết à? Có thật không thế? Tôi chả tin đâu."
Hoa Khai Phú Quý nhìn lướt qua màn đạn, trong lòng cũng có chút sợ.
Cảnh Từ Huyền xem bệnh cho người khác trước đó, không phải ông ta không xem qua.
Không phải là bị người lừa dối chịu thiệt thì chính là rủi ro.
Dù sao không có một ai có kết cục tốt.
Trong lòng ông ta không hiểu sao lại có xúc động muốn nhanh chóng ngắt mạng bỏ chạy.
Nhưng mà lý trí nói cho ông ta biết, nếu như điều Từ Huyền muốn nói là sự thật, vậy chạy trốn cũng chẳng qua là bịt tai trộm chuông mà thôi.
Với lại đều đã đến loại thời điểm này rồi, ai có thể nhịn được không nghe đây?
Từ Huyền thản nhiên nói: "Chứng lo âu."
Hoa Khai Phú Quý ngẩn ra: "Lo âu? Tôi có gì mà phải lo âu cơ chứ?"
Từ Huyền thản nhiên phun ra hai chữ: "Phá sản."
Hoa Khai Phú Quý biến sắc, cười gượng nói.
"Bác sĩ Từ nói đùa, người làm ăn chúng tôi, có ai không sợ phá sản."
Từ Huyền cười ha ha, chậm rãi mở miệng: "Ngành mà anh đang làm, là về phương diện sản xuất tinh vi."
"Tiền thân của công ty này thật ra trước đây cũng là do người khác thiếu nợ nên bồi thường cho các anh."
"Không ngờ mới vừa lấy được vốn chủ sở hữu công ty thì trùng hợp đứng ở đầu ngọn gió, đột nhiên bị xí nghiệp lớn chọn trúng làm bên cung cấp hàng hóa, công trạng thế mà lại tăng trưởng theo kiểu bùng nổ."
"Thế nhưng trong lòng anh rõ ràng, kỹ thuật của công ty các anh ở trong ngành không hề xuất chúng, chỉ là may mắn dựa vào tặng lễ lôi kéo được một người phụ trách chọn mua của xí nghiệp lớn."
"Trong lòng anh cũng biết, một khi người khác đá các anh ra khỏi danh sách thương nghiệp cung ứng, các anh sẽ xong đời."
"Rõ ràng thì rõ ràng, các anh lại không có bienj pháp nào đối với việc này."
"Thậm chí bởi vì các anh không hiểu kỹ thuật, cho nên tiền các anh kiếm được trong mấy năm này không có lấy ra để đầu tư nghiên cứu phát minh và thăng cấp kỹ thuật, trái lại dùng các loại thủ đoạn cất toàn bộ vào miệng túi mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.