Chương 2:
Nhựt Dương
26/03/2022
Đứng trên thanh hành lang cầu, cậu nhìn xuống không những không thấy mặt nước mà cũng không thấy bất cứ thứ gì chỉ thấy một màng đen mịt mờ ảo, nó tựa như một lối thoát để cậu về với thiên đàng.
Từng cơn gió thoảng qua, đan xen những sợ tóc bay phắp phới, cậu hít thở thật sâu và vội dùng tay gạt đi những giọt nước mắt động lại trên khóe mi, cười thầm rồi vùi mình xuống dòng nước chảy xiết bên dưới.
Cậu đã đứng rất lâu trước khi quyết định nhảy xuống, cậu đã hét thật to cho đến khàn giọng và cổ họng đau buốt không còn hét lên được nữa, 'đau lại thêm đau, buồn càng thêm buồn'.
Đúng lúc ấy, một chàng trai bắt gặp cậu đang có ý định tự tử, anh chạy thật nhanh vừa kiệp kéo cậu thiếu niên về phía của mình, "này! Cậu có gì thì từ từ nói, đừng nghĩ quẩn chứ?".
Tuy cổ họng rất đau nhưng cậu cố hét lên, "anh làm cái gì vậy? Thả tôi ra".
"Tôi hỏi cậu đang làm gì thì đúng hơn".
Cậu thiếu niên đúng lên rồi đẩy mạnh chàng trai ra xa, "tôi muốn chết, anh không thấy sao? Tôi muốn chết", nắm chặt hai tay giọng nói sỗ sàng từ cậu.
Vừa nói xong cậu khóc nức nở, chàng trai đứng đối diện chỉ lẳng lặng nhìn rồi hỏi, "tại sao?".
"Tất cả bọn họ đều ruồng bỏ tôi, xa lánh và xua đuổi tôi, tôi ghét bọn họ".
Nghe xong chàng trai không động viên mà còn khuyên cậu nên nhảy xuống, "nhảy đi! Cậu xem nếu như cậu chết bọn họ có buồn và khóc lóc thảm thiết vì cậu chết hay không?".
"Hay họ đứng trước cái xác chết ấy mà cười nhạo đủ điều".
Nhận thấy được những gì chàng trai nói là đúng cậu im lặng một hồi lâu rồi cũng chịu lên tiếng, lúc này giọng cậu khàn đến mức không thể nào nghe rõ ràng được, "anh nói đúng". Cậu lui về sau, ngã quỵ xuống mặt đường những giọt nước mắt rơi lợp bợp, lợp bợp.
Từng gọt li ti rơi xuống, thấy thế chàng trai tiến lại gần và ngồi xuống an ủi cậu, "sau này có chuyện gì thì suy nghĩ trước mọi mặt rồi hẳn quyết định".
"Em tên gì? nhà ở đâu để anh đưa về".
"Nhất Minh, còn anh?".
"Hào tình", chàng trai đưa tay đỡ cậu đứng lên, phủi nhẹ lớp bụi bẩn bám trên người rồi cậu cúi đầu cảm ơn anh chàng.
Từng cơn gió thoảng qua, đan xen những sợ tóc bay phắp phới, cậu hít thở thật sâu và vội dùng tay gạt đi những giọt nước mắt động lại trên khóe mi, cười thầm rồi vùi mình xuống dòng nước chảy xiết bên dưới.
Cậu đã đứng rất lâu trước khi quyết định nhảy xuống, cậu đã hét thật to cho đến khàn giọng và cổ họng đau buốt không còn hét lên được nữa, 'đau lại thêm đau, buồn càng thêm buồn'.
Đúng lúc ấy, một chàng trai bắt gặp cậu đang có ý định tự tử, anh chạy thật nhanh vừa kiệp kéo cậu thiếu niên về phía của mình, "này! Cậu có gì thì từ từ nói, đừng nghĩ quẩn chứ?".
Tuy cổ họng rất đau nhưng cậu cố hét lên, "anh làm cái gì vậy? Thả tôi ra".
"Tôi hỏi cậu đang làm gì thì đúng hơn".
Cậu thiếu niên đúng lên rồi đẩy mạnh chàng trai ra xa, "tôi muốn chết, anh không thấy sao? Tôi muốn chết", nắm chặt hai tay giọng nói sỗ sàng từ cậu.
Vừa nói xong cậu khóc nức nở, chàng trai đứng đối diện chỉ lẳng lặng nhìn rồi hỏi, "tại sao?".
"Tất cả bọn họ đều ruồng bỏ tôi, xa lánh và xua đuổi tôi, tôi ghét bọn họ".
Nghe xong chàng trai không động viên mà còn khuyên cậu nên nhảy xuống, "nhảy đi! Cậu xem nếu như cậu chết bọn họ có buồn và khóc lóc thảm thiết vì cậu chết hay không?".
"Hay họ đứng trước cái xác chết ấy mà cười nhạo đủ điều".
Nhận thấy được những gì chàng trai nói là đúng cậu im lặng một hồi lâu rồi cũng chịu lên tiếng, lúc này giọng cậu khàn đến mức không thể nào nghe rõ ràng được, "anh nói đúng". Cậu lui về sau, ngã quỵ xuống mặt đường những giọt nước mắt rơi lợp bợp, lợp bợp.
Từng gọt li ti rơi xuống, thấy thế chàng trai tiến lại gần và ngồi xuống an ủi cậu, "sau này có chuyện gì thì suy nghĩ trước mọi mặt rồi hẳn quyết định".
"Em tên gì? nhà ở đâu để anh đưa về".
"Nhất Minh, còn anh?".
"Hào tình", chàng trai đưa tay đỡ cậu đứng lên, phủi nhẹ lớp bụi bẩn bám trên người rồi cậu cúi đầu cảm ơn anh chàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.