Chương 3:
Nhựt Dương
28/03/2022
Chào tạm biệt Hạo Tinh cậu trở về nhà, thấy con mình trở về người mẹ tiến lại, cứ ngỡ là hỏi thăm lo lắng con trai của mình nhưng nào ngờ bà lại quát lên, "mày đi luôn đi, về đây làm gì? Tốn cơm tốn gạo".
Cậu chỉ lặng lẽ bước vào phòng rồi ngã ngay lên giường, phủ chăn kính người rồi khóc thầm trong cái gọi là tuổi thân của mình.
11 giờ đêm người mẹ vẫn la mắng ầm ĩ cả khu phố đang say giấc, nghe tiếng của bà ấy mà phải bật đầu ngồi dậy vì quá ồn, "không hiểu sao tao có thể đẻ ra đứa con như mầy, biết vậy lúc mới sinh ra tao bóp mũi cho mầy chết".
Người mẹ lấy hơi rồi bà mắng tiếp, "cái thứ tệ hại, mầy nghĩ mầy đem vài đồng về là hay hả?", "nhìn lại mầy xem cái thứ bê đê, không ưa nổi".
Nghe những lời mắng chửi của mẹ Nhất Minh chỉ biết im lặng và mà khóc vì trong gia đình của cậu không một ai chịu lắng nghe những lời nói cũng không cho cậu bày tỏ cảm xúc cũng như niềm khát khao mong muốn được yêu thương và đối xử tốt hơn dù chỉ là một chút.
Sáng hôm sau khi cậu tỉnh giấc và bước chậm rãi ra khỏi phòng, tiếng gọi khô khốc không một chút trìu mến, "lại đây ăn sáng rồi đi cho khuất mắt tạo".
Cậu đáp lời nhẹ nhàng, gương mặt có đôi phần buồn bã, "dạ".
Trên bàn ăn Nhất Minh vừa dùng đũa cho vào chén một phần nhỏ trứng chiên, lúc này người mẹ liền quát lên, "trứng để em mầy ăn, mầy thì ăn rau với cơm thôi".
Cậu buông nhẹ đôi đũa trên tay xuống, "thế con ăn rau cũng được".
Đang ăn bỗng nhiên mẹ của cậu sựng đũa lại hình như bà đã nhớ chuyện gì đó, "sao vậy mẹ?", Cậu hỏi.
"Tiền lương tháng này, mầy chưa đưa cho tao thì phải?".
Bà dằn đũa rồi chất vấn, "em mầy sắp nhập học, đưa cho tao giữ, em mầy còn phải đóng tiền học nữa".
"Không phải con đã đưa cho mẹ tiền ứng hồi tuần trước rồi sao?".
"Số tiền còn lại con dành để ăn uống và đi lại", cậu nói tiếp.
"Đi lại thì toàn là đi bộ, ăn uống cũng là tao mua cho ăn, mầy còn giữ riêng làm gỉ?".
Cậu hạ đũa rồi đáp, "dạ".
Cậu chỉ lặng lẽ bước vào phòng rồi ngã ngay lên giường, phủ chăn kính người rồi khóc thầm trong cái gọi là tuổi thân của mình.
11 giờ đêm người mẹ vẫn la mắng ầm ĩ cả khu phố đang say giấc, nghe tiếng của bà ấy mà phải bật đầu ngồi dậy vì quá ồn, "không hiểu sao tao có thể đẻ ra đứa con như mầy, biết vậy lúc mới sinh ra tao bóp mũi cho mầy chết".
Người mẹ lấy hơi rồi bà mắng tiếp, "cái thứ tệ hại, mầy nghĩ mầy đem vài đồng về là hay hả?", "nhìn lại mầy xem cái thứ bê đê, không ưa nổi".
Nghe những lời mắng chửi của mẹ Nhất Minh chỉ biết im lặng và mà khóc vì trong gia đình của cậu không một ai chịu lắng nghe những lời nói cũng không cho cậu bày tỏ cảm xúc cũng như niềm khát khao mong muốn được yêu thương và đối xử tốt hơn dù chỉ là một chút.
Sáng hôm sau khi cậu tỉnh giấc và bước chậm rãi ra khỏi phòng, tiếng gọi khô khốc không một chút trìu mến, "lại đây ăn sáng rồi đi cho khuất mắt tạo".
Cậu đáp lời nhẹ nhàng, gương mặt có đôi phần buồn bã, "dạ".
Trên bàn ăn Nhất Minh vừa dùng đũa cho vào chén một phần nhỏ trứng chiên, lúc này người mẹ liền quát lên, "trứng để em mầy ăn, mầy thì ăn rau với cơm thôi".
Cậu buông nhẹ đôi đũa trên tay xuống, "thế con ăn rau cũng được".
Đang ăn bỗng nhiên mẹ của cậu sựng đũa lại hình như bà đã nhớ chuyện gì đó, "sao vậy mẹ?", Cậu hỏi.
"Tiền lương tháng này, mầy chưa đưa cho tao thì phải?".
Bà dằn đũa rồi chất vấn, "em mầy sắp nhập học, đưa cho tao giữ, em mầy còn phải đóng tiền học nữa".
"Không phải con đã đưa cho mẹ tiền ứng hồi tuần trước rồi sao?".
"Số tiền còn lại con dành để ăn uống và đi lại", cậu nói tiếp.
"Đi lại thì toàn là đi bộ, ăn uống cũng là tao mua cho ăn, mầy còn giữ riêng làm gỉ?".
Cậu hạ đũa rồi đáp, "dạ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.