Chương 472: Buôn bán trong mùa tuyết.
Nam Hi
19/12/2015
Tống Huy Tông ngày hôm nay dường như vô cùng vui vẻ, tất cả những gì Lý
Kỳ làm cùng với những thành công của hắn thật sự không hẹn mà nên, lần
đầu tiên Lý Kỳ được tiễn tới Tần Phủ, điều này khiến cho những đại thần
khác phải ngưỡng mộ, bọn họ ở bên Tống Huy Tông chưa được mười năm thì
cũng đã tám năm rồi, nhưng lần đầu thấy Tống Huy Tông đích thân đưa một
người con trai về nhà, điều này thậm chí còn cao quý hơn cả những vinh
quang tối cao. Nhưng Lý Kỳ lại chẳng hề để bụng, tiện đường đấy ư, tiễn
mình thì có sao đâu, hơn nữa những ngày này xe cộ chẳng cần phải thêm
dầu làm gì.
Đợi tới Tần Phủ, thì trời cũng đã tối, Lý Kỳ lúc này mới nhớ ra hôm nay mình chưa ăn trưa, cái bụng như dính luôn vào cái lưng phía sau rồi, hắn lao phăm phăm vào trong bếp, làm ngay một bát cá muối bún gạo lớn để lấp đầy bụng đã.
- Ợ
Lý Kỳ ợ một tiếng mà tới hậu đường, thậm chí đến cửa cũng lười gõ, trực tiếp đẩy cửa đi vào trong, chỉ thấy Tần phu nhân đang ngồi bên cạnh bếp lò đọc sách. Nàng xuất thân là gia đình giàu có, đọc sách có thể nói là việc làm giết thời gian duy nhất của nàng.
“Hừ, ta ở bên ngoài bôn ba cực khổ, nàng lại trốn ở đây mà hưởng thụ, thực sự quá không công bằng.”
Lý Kỳ nghĩ thầm trong lòng một câu, kỳ thật hôm nay Trương Xuân Nhi tới đã trút bỏ được sự bực dọc trong lòng hắn, song thu hoạch của chuyến đi này thật sự không hề nhỏ.
Tần phu nhân có chút bất mãn với việc đột nhiên xâm nhập của Lý Kỳ, nhíu mày một cái, nhưng cũng không nhiều lời, khẽ cười nói:
- Ngươi đã quay trở về à, hôm nay thật sự vất vả cho ngươi rồi.
Lý Kỳ khép cửa lại, miệng nửa đùa nửa thật nói:
- Phu nhân thật thông mình, vậy cũng để cho cô phát hiện rồi. Chẳng qua là nhờ vào hồng phúc của phu nhân, ta vẫn chưa đi theo Phàn lão Gia Tử đâu.
Tần phu nhân hơi sững sợ, lập tức hiểu ra, lườm hắn một cái rồi nói:
- Ngươi giữ mồm giữ miệng đi chứ, Phàn lão gia cũng đã qua đời, sao ngươi còn đem ra làm trò đùa. Ta chẳng phải là không thể đi mới bảo ngươi đi sao, nhớ ngày đó là khoảng thời gian khó khăn nhất của chúng ta, Phàn lão gia đã chủ động cứu trợ chúng ta, giúp chúng ta vượt qua được cửa ải khó khăn, ngươi đi tiễn cùng ông ta tới đoạn đường cuối cùng là điều nên làm.
- Phu nhân, đây là hai chuyện khác nhau, một bên là tình cảm, còn một bên là buôn bán làm ăn, tuyệt đối không thể coi như một được, ta đi là đại diện cho tấm lòng của Túy Tiên Cư chúng ta, thực sự không phải vì Phàn lão gia đã từng giúp chúng ta, kỳ thật cũng không thể nói là giúp đỡ, nếu không có lợi với Phàn Lâu của ông ta, ông ta có còn giúp chúng ta không, đây chỉ là việc có lợi cho cả đôi bên mà thôi. Còn nữa, ta lúc trước không muốn đi, là vì ta cảm thấy nếu đặt tinh lực vào bên này, không bằng nghĩ xem con đường sau này của Phàn Lâu sẽ đi thế nào, đây mới là điều mà Phàn Lão Gia Tử hy vọng muốn thấy.
Lý Kỳ đi ra phía trước, ngồi đối diện với Tần phu nhân, hai tay duỗi lên trên lò sưởi, thích thú nói:
- Ở trong nhà thấy thoải mái thật.
Tần phu nhân lắc nhẹ đầu, cách suy nghĩ của nàng với Lý Kỳ hoàn toàn trái ngược, hai người vì thế cũng không biết đã tranh cãi với nhau bao nhiêu lần rồi, thế nhưng vấn đề vẫn tồn tại như cũ, để có được giải pháp thì chẳng ai có cách gì thay đổi được suy nghĩ của đối phương, nàng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, âm thầm thở dài, thôi được, sau này nếu hắn không đồng ý làm việc, ta cũng không yêu cầu nữa, miễn là không phải tranh cãi với nhau nữa. Nàng đứng dậy, ngồi đúng vào vị trí rồi đem cả chiếc bếp nhỏ kia cho Lý Kỳ, cầm quyển sách lên rồi bắt đầu đọc.
“Trời ạ! Ngồi xa như vậy làm gì? Ta sẽ không ăn thịt cô đâu mà sợ, mà thôi đi, chỉ cần cô đừng để ta ngồi là được rồi.”
Lý Kỳ cũng đã hiểu được tư tưởng tam tòng tứ đức của Tần phu nhân, ha hả nói:
- Phu nhân, cô đang đọc cái gì vậy? Không phải là sách Hoàng Sắc Tiểu Nhân đó chứ.
Tần phu nhân không hiểu sách Hoàng Sắc là gì, nói:
- Những quyển tạp sách này, thế nào lại gọi là sách Hoàng Sắc Tiểu Nhân?
Lý Kỳ tỏ ra hứng thú, nói:
- Có tác dụng rất lớn đó, những quyển sách Hoàng Sắc Tiểu Nhân này không chỉ làm cho người đọc cảm thấy hứng thú, chìm đắm vào trong nó, hơn nữa còn có thể vừa đọc vừa rèn luyện, khiến cho con người đạt được thăng hoa trong tinh thần, tuyệt đối có lợi cho thể xác lẫn tinh thần, những vật dụng cần thiết khi ở nhà hay lữ hành, so với Khổng Thánh Nhân thì xem còn hay hơn nhiều.
Tần phu nhân tò mò nói:
- Thật sao? nhưng không biết cuốn sách này là ai viết vậy?
- Dĩ nhiên là các dâm tài quảng đại rồi.
Lý Kỳ nói chữ “dâm” này nhỏ xíu, Tần phu nhân cũng chẳng chú ý, đương nhiên là nghĩ hắn nói “nhân tài”, nói:
- Nếu ngươi nói như vậy, ta thật sự mong muốn được đọc một lần.
- Có cơ hội, nhất định có cơ hội đấy.
Lý Kỳ cười ha hả, có chừng có mực, chợt nhớ tới mấy ngày này đều không gặp được Quý Hồng Nô, liền hỏi:
- Phu nhân, Hồng Nô vẫn chưa về sao?
Tần phu nhân nói:
- Cô ta mấy ngày nay ở Bạch Phủ rồi.
- Bạch Phủ ư?
Lý Kỳ hơi sững sờ, giận dữ nói:
- Hai nữ tử này thật sự hết cách rồi, đã không biết thưởng thức đồ ăn của ta, còn để lại ta một mình lạnh lẽo ở trong này, không được, ngày mai ta cũng đi Bạch Phủ ở. Phu nhân, cô đừng có ngăn cản ta đấy.
“Người này chỉ biết khua môi múa mép, nếu ngươi dám tới Bạch Phủ thì sớm đã dọn đi rồi, sao mà đợi tới bây giờ được.”
Tần phu nhân than thở nhẹ, khép miệng lại, không nói thêm một lời nào nữa, lại cầm lấy sách đọc.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, ngay sau đó là tiếng của Ngô Phúc Vinh:
- Phu nhân, phu nhân có ở bên trong không?
- Là Ngô thúc à, mời vào.
Tần phu nhân vội đặt sách xuống nói, cũng không biết vì sao Ngô Phúc Vinh đột nhiên đến khiến trong lòng nàng như nhẹ bớt đi phần nào.
Ngô Phúc Vinh đẩy cửa đi vào, thấy cũng có Lý Kỳ, ngần cả người, nói:
- Lý sư phó, ngươi trở về từ bao giờ vậy?
Không đợi Lý Kỳ trả lời, ông ta lại vội vàng hỏi:
- Lý sư phó, nghe nói Trương Xuân Nhi hôm nay cũng đi lễ tang Phàn lão gia nhỉ?
Tần phu nhân mở to mắt, nói:
- Ô, còn có việc này sao?
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ phu nhân không biết sao?
Tần phu nhân lắc đầu nói:
- Ta hôm nay đi giúp Thất nương bọn họ rồi, chưa hề vào trong cửa hàng, cũng chưa ai nói cho ta biết.
Ngô Phúc Vinh vội vàng hỏi:
- Lão hủ vẫn nghe mọi người nói, Trương Xuân Nhi kia đã mua Phan Lầu này phải không?
Tần phu nhân kinh ngạc hỏi:
- Việc này là thật sao?
Ngô Phúc Vinh lắc đầu nói:
- Lão hủ cũng chỉ nghe nói, không rõ ràng lắm.
Hai người đều nhìn về phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ ha hả cười nói:
- Ngô đại thúc, thúc ngồi xuống trước, cháu sẽ từ từ nói cho hai người nghe.
Đợi sau khi Ngô Phúc Vinh ngồi xuống. Hắn liền nói với bọn họ chuyện ở tang lễ hôm nay một lần. Kỳ thực sau khi hắn trở về từ lễ tang, đã muốn thương lượng cùng Ngô Phúc Vinh một chút, nhưng Tống Huy Tông đột nhiên lại đến, khiến cho hắn quên mất việc này.
Tần phu nhân sau khi nghe xong, nghi ngờ nói:
- Thế nhưng Trương Xuân Nhi dùng tiền ở đâu để mua Phan Lầu vậy?
Ngô Phúc Vinh thoáng chút suy nghĩ, nói:
- Nếu thật sự như vậy, chắc chắn có người đứng đằng sau giúp đỡ cô rồi.
Lý Kỳ gật đầu cười nói:
- Ngô đại thúc nói không sai, người mua thật sự chắc chắn là người khác rồi, Trương Xuân Nhi chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi.
Ngô Phúc Vinh hỏi:
- Vậy ngươi có biết người mua là ai không?
“Việc này nói lớn thì lớn nói nhỏ thì nhỏ, hay là đừng nói cho bọn họ biết trước, tránh việc bọn họ lo lắng.”
Lý Kỳ lắc đầu cười nói:
- Cháu làm sao biết được.
Tần phu nhân thấy vẻ mặt mỉm cười của Lý Kỳ, một chút lo lắng cũng không có, bèn nói:
- Vì sao ngươi đến một chút căng thẳng cũng không có vậy, nếu thật sự Phàn lão gia đúng như lời nói như vậy, Trương Xuân Nhi rời khỏi Phan Lầu có thể đến với chúng ta, cho dù người mua thật sự là ai đi nữa, cô ta cũng đã trở thành đông chủ của Phan Lầu rồi, mặc dù chúng ta có hết sức tranh đấu thì kết quả cũng không như mong đợi.
Ngô Phúc Vinh tức giận nói:
- Chẳng dễ dàng gì yên ổn được một thời gian thì xuất hiện một Trương Xuân Nhi, việc buôn bán này thật sự không có cách nào làm được rồi.
Tần phu nhân cũng cảm thấy lo lắng phần nào, nàng giống Ngô Phúc Vinh, thích những ngày tháng tương đối nhàn hạ. Nhưng nói đi nói lại, việc buôn bán làm sao mà nhàn hạ được?
Không phải là một Trương Xuân Nhi sao, đến mức khủng hoảng như vậy sao, Lý Kỳ hừ nhẹ nói:
- Ta hiện giờ lại mong muốn Phàn lão gia tử nói trúng, vậy ta vẫn bớt đi được biết bao nhiêu việc. Cho dù cô ta không đấu với chúng ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta được, tốt nhất đừng tóm lấy cơ hội cho ta, nói cách khác ta vĩnh viễn bắt cô ta cả đời không thể lên được.
Tần phu nhân cau mày nhăn mặt nói:
- Ngươi ác khí quá lớn rồi, chúng ta buôn bán, chứ không phải dùng thủ đoạn giết người cướp của đâu, bất kể việc gì bỏ qua được thì bỏ qua, Phàn lão gia trước khi lâm chung chẳng phải cũng mong ngươi thủ hạ lưu tình với Trương Xuân Nhi đó sao.
Lý Kỳ giơ tay nói:
- Nhưng ta chưa đồng ý với lão. Cho dù đồng ý rồi thì ta cũng có thể nuốt lời mà.
Tần phu nhân không biết lời nói của Lý Kỳ là thật hay giả, không vui nói:
- Nếu ngươi không đồng ý với Phàn lão gia cũng vậy thôi, nhưng nếu ngươi đồng ý rồi, há sao có thể nuốt lời được.
- Ta chỉ tin vào giấy trắng mực đen, lời hứa trên miệng thì không thể giữ được.
Lý Kỳ lắc đầu, nói tiếp:
- Phu nhân, có một số việc cô không hiểu, dù sao Trương Xuân Nhi đã đụng vào ta, ta quyết định sẽ không bỏ qua cho cô ta, việc này cô cũng không cần khuyên răn nữa, mà có khuyên cũng vô dụng.
Dù rằng tính cách của Tần phu nhân khá ôn thuận, lúc này cũng khó tránh nổi giận, nói:
- Cô ta đối với Phàn lão gia như vậy, nhưng Phàn lão gia có thể tha thứ cho cô ta, cô ta lại chẳng làm gì ảnh hưởng đến ngươi cả, việc quái gì ngươi phải hùng hổ hăm dọa bức người như vậy?
Lý Kỳ thản nhiên nói:
- Đây là chuyện riêng của ta và cô ta.
Ngô Phúc Vinh thấy hai người bọn họ tranh cãi với nhau, vội hỏi:
- Bây giờ không phải là lúc tranh luận, chúng ta hiện nay nên ứng phó thế nào đây?
Lý Kỳ cười một cách khinh thường rồi nói:
- Hiện giờ nghiệp vụ của chúng ta đã ổn định lại rồi, mà cô ta còn phải bắt đầu lại lần nữa, trước mắt căn bản không đáng để lo nghĩ, hiện giờ mối lo duy nhất của ta lại là Thái Lão Hồ Ly. Lão Hồ Ly này dã tâm bất tử, thực tế khiến người ta khó mà phòng bị, ai mà biết có ngày lão có đâm dao sau lưng chúng ta hay không, nhất định phải nghĩ cách đối phó với lão, không thể để lão liên kết với Trương Xuân Nhi được.
Ngô Phúc Vinh buồn bực nói:
- Thế nhưng làm sao mới có thể đối phó với việc liên kết giữa lão và Trường Xuân Nhi đây?
- Quyền lợi.
Lý Kỳ sắc mặt trở nên trang nghiêm, nói:
- Ta định tăng cường kế hoạch mở đại lý ở Giang Nam với lão, đoán chừng năm sau, chỉ cần quyền lợi trong đó đủ lớn, như vậy đến lúc chúng ta đấu tranh với Trương Xuân Nhi, lão không thể không thận trọng cân nhắc.
- Đây có thể coi là một biện pháp tốt, dù sao kế hoạch này đã sớm định rồi,
Ngô Phúc Vinh gật gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên nói:
- Ồ đúng rồi, Tiểu Ngọc hôm nay có nói cho ta, từ trận đại tuyết xảy ra đến này, con gái trong nhà dường như chẳng có ai đi, nói ra có phải đóng cửa một ngày hay không?
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Vì sao chẳng có ai đi vậy?
Tần phu nhân vốn dĩ không muốn nói chuyện với người này, nhưng nghe hắn hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy, thật sự không nhịn được mới nói:
- Hiện giờ trời lạnh như thế, ai nguyện ý chạy ra ngoài chứ.
Ngô Phúc Vinh gật đầu nói:
- Phu nhân nói rất đúng, không chỉ có như vậy, quán rượu và việc buôn bán ở Túy Tiên Cư cũng thiếu không ít, khách đi thiếu gần sáu thành so với trước đây.
Lý Kỳ lại thở một hơi lạnh, nói:
- Thiếu nhiều nhiều như vậy, làm sao chẳng có ai nói cho ta vậy hả?
Ngô Phúc Vinh cười nói:
- Hằng năm tới lúc này, mọi người là như vậy, đều đã quen rồi, hơn nữa gần đây việc nhiều như vậy, cho nên cũng chưa vội nói với ngươi, sang năm sẽ tốt lên.
- Năm sau ư? Vậy là sớm lắm rồi.
Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng, trong đầu bỗng nhiên lóe sáng, dường như đã nhận ra được mấu chốt nào đó, hai mắt chăm chú nhìn lên bếp lửa, khuôn mặt bị ánh lửa chiếu đỏ bừng, than thạch cháy đỏ tách ra một loại màu sắc từ trong con ngươi của hắn, suy nghĩ nửa ngày trời, hắn bống nhiên hỏi:
- Ngươi nói tất cả mọi người đều như vậy ư?
Ngô Phúc Vinh gật đầu nói
- Đương nhiên rồi, những gia đình giàu có đều cho người đặt một bàn ăn, dân thương cũng tới gần cửa hàng mua thịt chín về ăn, bình thường cũng không ăn trong cửa hàng, kể từ đó chúng ta tự nhiên không kiếm được nhiều như trước nữa.
Lý Kỳ nhếch miệng lên nói:
- Đối với chúng ta mà nói. Có thể là một chuyện tốt đấy.
- Chuyện tốt ư?
Ngô Phúc Vinh kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười nói:
- Đồ ăn mà khách khứa ngày nay họ cần không phải thú vị, cùng không phải ngon, mà là sự ấm áp, ở đâu có sự ấm áp, bọn họ sẽ tới đó. Nếu tiệm Bạch Chước của chúng ta ấm áp hơn so với các cửa hàng khác, những vị khách kia đều sẽ đến với cửa hàng của chúng ta, một đến hai về, như vậy chúng ta sẽ có thêm nhiều khách hàng mới nữa.
Tần phu nhân cau mày nói:
- Tuy nói như vậy, nhưng làm sao ngươi có thể để cửa hàng của chúng ta ấm hơn các cửa hàng khác được.
Ngô Phúc Vinh nói:
- Hiện nay tất cả mọi người đều đặt vài chiếc lò trong cửa hàng sưởi ấm cho khách, nếu không thì chúng ta mua mấy chiếc về được không?
Hừ! Phải cần số lượng lớn đấy sao mà dùng được.
Lý Kỳ lắc đầu như trống bỏi:
- Cách mua thêm bếp lò này chắc chắn không được, quán rượu của chúng ta lớn như vậy, khách khứa cũng nhiều, đặt bao nhiêu chiếc bếp cho đủ đây, nếu là bếp than, đa phần sẽ dễ dàng trúng độc than, ta ngồi một lát, cũng cảm thấy hơi đau đầu, cũng không biết đặt nó ở đâu nữa, hơn nữa khói bay đầy nhà, ai dám quay trở lại, mà cũng đã hạn chế phạm vi hoạt động của mọi người rồi, cách này không được, quyết định không được.
Ngô Phúc Vinh hoang mang nói:
- Theo như lời ngươi nói, chúng ta nên làm thế nào?
Lý Kỳ cười nói:
- Sửa lò sưởi trong tường xong còn phải lắp lò quản nữa.
- Lò sưởi trong tường ư? Lò quản ư?
Ngô Phúc Vinh và Tần phu nhân ngơ ngác nhìn nhau.
Lý Kỳ càng nghĩ càng hưng phấn, vội vàng giải thích cho hai người về lò sưởi trong tường và lò quản. Nhưng Ngô Phúc Vinh và Tần phu nhân chưa bao giờ thấy đồ vậy đó, nghe nói vậy, trên mặt tỏ vẻ nghi hoặc.
- Đến lúc đó các ngươi khắc biết, dù sao cũng nhất định sẽ có tác dụng tốt.
Lý Kỳ cũng lười giải thích, chợt nhớ tới điều gì đó, nói:
- Chúng ta cũng phải làm cho Phàn Lâu một bộ.
Tần phu nhân vừa nghe, trong lòng rất là vui mừng, thầm nghĩ, xem ra hắn chỉ thích khoe khoang là giỏi, kỳ thật lòng dạ vẫn khá lương thiện, không giống như lời hắn nói, mọi chuyện lúc nào cũng lấy quyền lợi làm đầu.
Ai ngờ Lý Kỳ nói ngay sau đó:
- Phan Lầu cách xa chúng ta, nhưng lại gần Phàn Lâu, hơn nữa Phàn Thiếu Bạch và Trương Xuân Nhi không đội trời chung, chúng ta giúp Phàn Lâu cũng là giúp chính mình, có hai quyền lợi này, chúng ta vừa đúng lúc có thể uy hiếp được Trương Xuân Nhi. Ừ, ta giờ lập tức cho thợ mộc tới, ngày mai bắt đầu khởi công. Trận tuyết này có thể rơi cả tháng thì càng tốt rồi.
Tần phu nhân nghe vậy ngây người ra, tên này thật sự hết thuốc chữa rồi.
Đợi tới Tần Phủ, thì trời cũng đã tối, Lý Kỳ lúc này mới nhớ ra hôm nay mình chưa ăn trưa, cái bụng như dính luôn vào cái lưng phía sau rồi, hắn lao phăm phăm vào trong bếp, làm ngay một bát cá muối bún gạo lớn để lấp đầy bụng đã.
- Ợ
Lý Kỳ ợ một tiếng mà tới hậu đường, thậm chí đến cửa cũng lười gõ, trực tiếp đẩy cửa đi vào trong, chỉ thấy Tần phu nhân đang ngồi bên cạnh bếp lò đọc sách. Nàng xuất thân là gia đình giàu có, đọc sách có thể nói là việc làm giết thời gian duy nhất của nàng.
“Hừ, ta ở bên ngoài bôn ba cực khổ, nàng lại trốn ở đây mà hưởng thụ, thực sự quá không công bằng.”
Lý Kỳ nghĩ thầm trong lòng một câu, kỳ thật hôm nay Trương Xuân Nhi tới đã trút bỏ được sự bực dọc trong lòng hắn, song thu hoạch của chuyến đi này thật sự không hề nhỏ.
Tần phu nhân có chút bất mãn với việc đột nhiên xâm nhập của Lý Kỳ, nhíu mày một cái, nhưng cũng không nhiều lời, khẽ cười nói:
- Ngươi đã quay trở về à, hôm nay thật sự vất vả cho ngươi rồi.
Lý Kỳ khép cửa lại, miệng nửa đùa nửa thật nói:
- Phu nhân thật thông mình, vậy cũng để cho cô phát hiện rồi. Chẳng qua là nhờ vào hồng phúc của phu nhân, ta vẫn chưa đi theo Phàn lão Gia Tử đâu.
Tần phu nhân hơi sững sợ, lập tức hiểu ra, lườm hắn một cái rồi nói:
- Ngươi giữ mồm giữ miệng đi chứ, Phàn lão gia cũng đã qua đời, sao ngươi còn đem ra làm trò đùa. Ta chẳng phải là không thể đi mới bảo ngươi đi sao, nhớ ngày đó là khoảng thời gian khó khăn nhất của chúng ta, Phàn lão gia đã chủ động cứu trợ chúng ta, giúp chúng ta vượt qua được cửa ải khó khăn, ngươi đi tiễn cùng ông ta tới đoạn đường cuối cùng là điều nên làm.
- Phu nhân, đây là hai chuyện khác nhau, một bên là tình cảm, còn một bên là buôn bán làm ăn, tuyệt đối không thể coi như một được, ta đi là đại diện cho tấm lòng của Túy Tiên Cư chúng ta, thực sự không phải vì Phàn lão gia đã từng giúp chúng ta, kỳ thật cũng không thể nói là giúp đỡ, nếu không có lợi với Phàn Lâu của ông ta, ông ta có còn giúp chúng ta không, đây chỉ là việc có lợi cho cả đôi bên mà thôi. Còn nữa, ta lúc trước không muốn đi, là vì ta cảm thấy nếu đặt tinh lực vào bên này, không bằng nghĩ xem con đường sau này của Phàn Lâu sẽ đi thế nào, đây mới là điều mà Phàn Lão Gia Tử hy vọng muốn thấy.
Lý Kỳ đi ra phía trước, ngồi đối diện với Tần phu nhân, hai tay duỗi lên trên lò sưởi, thích thú nói:
- Ở trong nhà thấy thoải mái thật.
Tần phu nhân lắc nhẹ đầu, cách suy nghĩ của nàng với Lý Kỳ hoàn toàn trái ngược, hai người vì thế cũng không biết đã tranh cãi với nhau bao nhiêu lần rồi, thế nhưng vấn đề vẫn tồn tại như cũ, để có được giải pháp thì chẳng ai có cách gì thay đổi được suy nghĩ của đối phương, nàng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, âm thầm thở dài, thôi được, sau này nếu hắn không đồng ý làm việc, ta cũng không yêu cầu nữa, miễn là không phải tranh cãi với nhau nữa. Nàng đứng dậy, ngồi đúng vào vị trí rồi đem cả chiếc bếp nhỏ kia cho Lý Kỳ, cầm quyển sách lên rồi bắt đầu đọc.
“Trời ạ! Ngồi xa như vậy làm gì? Ta sẽ không ăn thịt cô đâu mà sợ, mà thôi đi, chỉ cần cô đừng để ta ngồi là được rồi.”
Lý Kỳ cũng đã hiểu được tư tưởng tam tòng tứ đức của Tần phu nhân, ha hả nói:
- Phu nhân, cô đang đọc cái gì vậy? Không phải là sách Hoàng Sắc Tiểu Nhân đó chứ.
Tần phu nhân không hiểu sách Hoàng Sắc là gì, nói:
- Những quyển tạp sách này, thế nào lại gọi là sách Hoàng Sắc Tiểu Nhân?
Lý Kỳ tỏ ra hứng thú, nói:
- Có tác dụng rất lớn đó, những quyển sách Hoàng Sắc Tiểu Nhân này không chỉ làm cho người đọc cảm thấy hứng thú, chìm đắm vào trong nó, hơn nữa còn có thể vừa đọc vừa rèn luyện, khiến cho con người đạt được thăng hoa trong tinh thần, tuyệt đối có lợi cho thể xác lẫn tinh thần, những vật dụng cần thiết khi ở nhà hay lữ hành, so với Khổng Thánh Nhân thì xem còn hay hơn nhiều.
Tần phu nhân tò mò nói:
- Thật sao? nhưng không biết cuốn sách này là ai viết vậy?
- Dĩ nhiên là các dâm tài quảng đại rồi.
Lý Kỳ nói chữ “dâm” này nhỏ xíu, Tần phu nhân cũng chẳng chú ý, đương nhiên là nghĩ hắn nói “nhân tài”, nói:
- Nếu ngươi nói như vậy, ta thật sự mong muốn được đọc một lần.
- Có cơ hội, nhất định có cơ hội đấy.
Lý Kỳ cười ha hả, có chừng có mực, chợt nhớ tới mấy ngày này đều không gặp được Quý Hồng Nô, liền hỏi:
- Phu nhân, Hồng Nô vẫn chưa về sao?
Tần phu nhân nói:
- Cô ta mấy ngày nay ở Bạch Phủ rồi.
- Bạch Phủ ư?
Lý Kỳ hơi sững sờ, giận dữ nói:
- Hai nữ tử này thật sự hết cách rồi, đã không biết thưởng thức đồ ăn của ta, còn để lại ta một mình lạnh lẽo ở trong này, không được, ngày mai ta cũng đi Bạch Phủ ở. Phu nhân, cô đừng có ngăn cản ta đấy.
“Người này chỉ biết khua môi múa mép, nếu ngươi dám tới Bạch Phủ thì sớm đã dọn đi rồi, sao mà đợi tới bây giờ được.”
Tần phu nhân than thở nhẹ, khép miệng lại, không nói thêm một lời nào nữa, lại cầm lấy sách đọc.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, ngay sau đó là tiếng của Ngô Phúc Vinh:
- Phu nhân, phu nhân có ở bên trong không?
- Là Ngô thúc à, mời vào.
Tần phu nhân vội đặt sách xuống nói, cũng không biết vì sao Ngô Phúc Vinh đột nhiên đến khiến trong lòng nàng như nhẹ bớt đi phần nào.
Ngô Phúc Vinh đẩy cửa đi vào, thấy cũng có Lý Kỳ, ngần cả người, nói:
- Lý sư phó, ngươi trở về từ bao giờ vậy?
Không đợi Lý Kỳ trả lời, ông ta lại vội vàng hỏi:
- Lý sư phó, nghe nói Trương Xuân Nhi hôm nay cũng đi lễ tang Phàn lão gia nhỉ?
Tần phu nhân mở to mắt, nói:
- Ô, còn có việc này sao?
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ phu nhân không biết sao?
Tần phu nhân lắc đầu nói:
- Ta hôm nay đi giúp Thất nương bọn họ rồi, chưa hề vào trong cửa hàng, cũng chưa ai nói cho ta biết.
Ngô Phúc Vinh vội vàng hỏi:
- Lão hủ vẫn nghe mọi người nói, Trương Xuân Nhi kia đã mua Phan Lầu này phải không?
Tần phu nhân kinh ngạc hỏi:
- Việc này là thật sao?
Ngô Phúc Vinh lắc đầu nói:
- Lão hủ cũng chỉ nghe nói, không rõ ràng lắm.
Hai người đều nhìn về phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ ha hả cười nói:
- Ngô đại thúc, thúc ngồi xuống trước, cháu sẽ từ từ nói cho hai người nghe.
Đợi sau khi Ngô Phúc Vinh ngồi xuống. Hắn liền nói với bọn họ chuyện ở tang lễ hôm nay một lần. Kỳ thực sau khi hắn trở về từ lễ tang, đã muốn thương lượng cùng Ngô Phúc Vinh một chút, nhưng Tống Huy Tông đột nhiên lại đến, khiến cho hắn quên mất việc này.
Tần phu nhân sau khi nghe xong, nghi ngờ nói:
- Thế nhưng Trương Xuân Nhi dùng tiền ở đâu để mua Phan Lầu vậy?
Ngô Phúc Vinh thoáng chút suy nghĩ, nói:
- Nếu thật sự như vậy, chắc chắn có người đứng đằng sau giúp đỡ cô rồi.
Lý Kỳ gật đầu cười nói:
- Ngô đại thúc nói không sai, người mua thật sự chắc chắn là người khác rồi, Trương Xuân Nhi chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi.
Ngô Phúc Vinh hỏi:
- Vậy ngươi có biết người mua là ai không?
“Việc này nói lớn thì lớn nói nhỏ thì nhỏ, hay là đừng nói cho bọn họ biết trước, tránh việc bọn họ lo lắng.”
Lý Kỳ lắc đầu cười nói:
- Cháu làm sao biết được.
Tần phu nhân thấy vẻ mặt mỉm cười của Lý Kỳ, một chút lo lắng cũng không có, bèn nói:
- Vì sao ngươi đến một chút căng thẳng cũng không có vậy, nếu thật sự Phàn lão gia đúng như lời nói như vậy, Trương Xuân Nhi rời khỏi Phan Lầu có thể đến với chúng ta, cho dù người mua thật sự là ai đi nữa, cô ta cũng đã trở thành đông chủ của Phan Lầu rồi, mặc dù chúng ta có hết sức tranh đấu thì kết quả cũng không như mong đợi.
Ngô Phúc Vinh tức giận nói:
- Chẳng dễ dàng gì yên ổn được một thời gian thì xuất hiện một Trương Xuân Nhi, việc buôn bán này thật sự không có cách nào làm được rồi.
Tần phu nhân cũng cảm thấy lo lắng phần nào, nàng giống Ngô Phúc Vinh, thích những ngày tháng tương đối nhàn hạ. Nhưng nói đi nói lại, việc buôn bán làm sao mà nhàn hạ được?
Không phải là một Trương Xuân Nhi sao, đến mức khủng hoảng như vậy sao, Lý Kỳ hừ nhẹ nói:
- Ta hiện giờ lại mong muốn Phàn lão gia tử nói trúng, vậy ta vẫn bớt đi được biết bao nhiêu việc. Cho dù cô ta không đấu với chúng ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta được, tốt nhất đừng tóm lấy cơ hội cho ta, nói cách khác ta vĩnh viễn bắt cô ta cả đời không thể lên được.
Tần phu nhân cau mày nhăn mặt nói:
- Ngươi ác khí quá lớn rồi, chúng ta buôn bán, chứ không phải dùng thủ đoạn giết người cướp của đâu, bất kể việc gì bỏ qua được thì bỏ qua, Phàn lão gia trước khi lâm chung chẳng phải cũng mong ngươi thủ hạ lưu tình với Trương Xuân Nhi đó sao.
Lý Kỳ giơ tay nói:
- Nhưng ta chưa đồng ý với lão. Cho dù đồng ý rồi thì ta cũng có thể nuốt lời mà.
Tần phu nhân không biết lời nói của Lý Kỳ là thật hay giả, không vui nói:
- Nếu ngươi không đồng ý với Phàn lão gia cũng vậy thôi, nhưng nếu ngươi đồng ý rồi, há sao có thể nuốt lời được.
- Ta chỉ tin vào giấy trắng mực đen, lời hứa trên miệng thì không thể giữ được.
Lý Kỳ lắc đầu, nói tiếp:
- Phu nhân, có một số việc cô không hiểu, dù sao Trương Xuân Nhi đã đụng vào ta, ta quyết định sẽ không bỏ qua cho cô ta, việc này cô cũng không cần khuyên răn nữa, mà có khuyên cũng vô dụng.
Dù rằng tính cách của Tần phu nhân khá ôn thuận, lúc này cũng khó tránh nổi giận, nói:
- Cô ta đối với Phàn lão gia như vậy, nhưng Phàn lão gia có thể tha thứ cho cô ta, cô ta lại chẳng làm gì ảnh hưởng đến ngươi cả, việc quái gì ngươi phải hùng hổ hăm dọa bức người như vậy?
Lý Kỳ thản nhiên nói:
- Đây là chuyện riêng của ta và cô ta.
Ngô Phúc Vinh thấy hai người bọn họ tranh cãi với nhau, vội hỏi:
- Bây giờ không phải là lúc tranh luận, chúng ta hiện nay nên ứng phó thế nào đây?
Lý Kỳ cười một cách khinh thường rồi nói:
- Hiện giờ nghiệp vụ của chúng ta đã ổn định lại rồi, mà cô ta còn phải bắt đầu lại lần nữa, trước mắt căn bản không đáng để lo nghĩ, hiện giờ mối lo duy nhất của ta lại là Thái Lão Hồ Ly. Lão Hồ Ly này dã tâm bất tử, thực tế khiến người ta khó mà phòng bị, ai mà biết có ngày lão có đâm dao sau lưng chúng ta hay không, nhất định phải nghĩ cách đối phó với lão, không thể để lão liên kết với Trương Xuân Nhi được.
Ngô Phúc Vinh buồn bực nói:
- Thế nhưng làm sao mới có thể đối phó với việc liên kết giữa lão và Trường Xuân Nhi đây?
- Quyền lợi.
Lý Kỳ sắc mặt trở nên trang nghiêm, nói:
- Ta định tăng cường kế hoạch mở đại lý ở Giang Nam với lão, đoán chừng năm sau, chỉ cần quyền lợi trong đó đủ lớn, như vậy đến lúc chúng ta đấu tranh với Trương Xuân Nhi, lão không thể không thận trọng cân nhắc.
- Đây có thể coi là một biện pháp tốt, dù sao kế hoạch này đã sớm định rồi,
Ngô Phúc Vinh gật gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên nói:
- Ồ đúng rồi, Tiểu Ngọc hôm nay có nói cho ta, từ trận đại tuyết xảy ra đến này, con gái trong nhà dường như chẳng có ai đi, nói ra có phải đóng cửa một ngày hay không?
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Vì sao chẳng có ai đi vậy?
Tần phu nhân vốn dĩ không muốn nói chuyện với người này, nhưng nghe hắn hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy, thật sự không nhịn được mới nói:
- Hiện giờ trời lạnh như thế, ai nguyện ý chạy ra ngoài chứ.
Ngô Phúc Vinh gật đầu nói:
- Phu nhân nói rất đúng, không chỉ có như vậy, quán rượu và việc buôn bán ở Túy Tiên Cư cũng thiếu không ít, khách đi thiếu gần sáu thành so với trước đây.
Lý Kỳ lại thở một hơi lạnh, nói:
- Thiếu nhiều nhiều như vậy, làm sao chẳng có ai nói cho ta vậy hả?
Ngô Phúc Vinh cười nói:
- Hằng năm tới lúc này, mọi người là như vậy, đều đã quen rồi, hơn nữa gần đây việc nhiều như vậy, cho nên cũng chưa vội nói với ngươi, sang năm sẽ tốt lên.
- Năm sau ư? Vậy là sớm lắm rồi.
Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng, trong đầu bỗng nhiên lóe sáng, dường như đã nhận ra được mấu chốt nào đó, hai mắt chăm chú nhìn lên bếp lửa, khuôn mặt bị ánh lửa chiếu đỏ bừng, than thạch cháy đỏ tách ra một loại màu sắc từ trong con ngươi của hắn, suy nghĩ nửa ngày trời, hắn bống nhiên hỏi:
- Ngươi nói tất cả mọi người đều như vậy ư?
Ngô Phúc Vinh gật đầu nói
- Đương nhiên rồi, những gia đình giàu có đều cho người đặt một bàn ăn, dân thương cũng tới gần cửa hàng mua thịt chín về ăn, bình thường cũng không ăn trong cửa hàng, kể từ đó chúng ta tự nhiên không kiếm được nhiều như trước nữa.
Lý Kỳ nhếch miệng lên nói:
- Đối với chúng ta mà nói. Có thể là một chuyện tốt đấy.
- Chuyện tốt ư?
Ngô Phúc Vinh kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười nói:
- Đồ ăn mà khách khứa ngày nay họ cần không phải thú vị, cùng không phải ngon, mà là sự ấm áp, ở đâu có sự ấm áp, bọn họ sẽ tới đó. Nếu tiệm Bạch Chước của chúng ta ấm áp hơn so với các cửa hàng khác, những vị khách kia đều sẽ đến với cửa hàng của chúng ta, một đến hai về, như vậy chúng ta sẽ có thêm nhiều khách hàng mới nữa.
Tần phu nhân cau mày nói:
- Tuy nói như vậy, nhưng làm sao ngươi có thể để cửa hàng của chúng ta ấm hơn các cửa hàng khác được.
Ngô Phúc Vinh nói:
- Hiện nay tất cả mọi người đều đặt vài chiếc lò trong cửa hàng sưởi ấm cho khách, nếu không thì chúng ta mua mấy chiếc về được không?
Hừ! Phải cần số lượng lớn đấy sao mà dùng được.
Lý Kỳ lắc đầu như trống bỏi:
- Cách mua thêm bếp lò này chắc chắn không được, quán rượu của chúng ta lớn như vậy, khách khứa cũng nhiều, đặt bao nhiêu chiếc bếp cho đủ đây, nếu là bếp than, đa phần sẽ dễ dàng trúng độc than, ta ngồi một lát, cũng cảm thấy hơi đau đầu, cũng không biết đặt nó ở đâu nữa, hơn nữa khói bay đầy nhà, ai dám quay trở lại, mà cũng đã hạn chế phạm vi hoạt động của mọi người rồi, cách này không được, quyết định không được.
Ngô Phúc Vinh hoang mang nói:
- Theo như lời ngươi nói, chúng ta nên làm thế nào?
Lý Kỳ cười nói:
- Sửa lò sưởi trong tường xong còn phải lắp lò quản nữa.
- Lò sưởi trong tường ư? Lò quản ư?
Ngô Phúc Vinh và Tần phu nhân ngơ ngác nhìn nhau.
Lý Kỳ càng nghĩ càng hưng phấn, vội vàng giải thích cho hai người về lò sưởi trong tường và lò quản. Nhưng Ngô Phúc Vinh và Tần phu nhân chưa bao giờ thấy đồ vậy đó, nghe nói vậy, trên mặt tỏ vẻ nghi hoặc.
- Đến lúc đó các ngươi khắc biết, dù sao cũng nhất định sẽ có tác dụng tốt.
Lý Kỳ cũng lười giải thích, chợt nhớ tới điều gì đó, nói:
- Chúng ta cũng phải làm cho Phàn Lâu một bộ.
Tần phu nhân vừa nghe, trong lòng rất là vui mừng, thầm nghĩ, xem ra hắn chỉ thích khoe khoang là giỏi, kỳ thật lòng dạ vẫn khá lương thiện, không giống như lời hắn nói, mọi chuyện lúc nào cũng lấy quyền lợi làm đầu.
Ai ngờ Lý Kỳ nói ngay sau đó:
- Phan Lầu cách xa chúng ta, nhưng lại gần Phàn Lâu, hơn nữa Phàn Thiếu Bạch và Trương Xuân Nhi không đội trời chung, chúng ta giúp Phàn Lâu cũng là giúp chính mình, có hai quyền lợi này, chúng ta vừa đúng lúc có thể uy hiếp được Trương Xuân Nhi. Ừ, ta giờ lập tức cho thợ mộc tới, ngày mai bắt đầu khởi công. Trận tuyết này có thể rơi cả tháng thì càng tốt rồi.
Tần phu nhân nghe vậy ngây người ra, tên này thật sự hết thuốc chữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.