Chương 940: Đại đội cứu viện Phong lưu 1
Nam Hi
01/06/2018
Đây quả là song hỉ lâm môn!
Bọn Lý Kỳ chẳng nói chẳng rằng, liền vội vã ra khỏi thành nghênh đón. Khi tới cổng thành, chỉ thấy từ xa là từng dòng từng dòng đội ngũ, nhìn không thấy đuôi, phóng tầm mắt ra xa, trông thật là hoành tráng.
Đám dân chúng thì nhìn chăm chăm vào từng chiếc xe chở đầy lương thực, bàn tay nắm chặt, phấn khởi đến run cả lên.
Sao lại còn có cả quan binh? Lý Kỳ nheo mắt lại, thấy mờ ảo những bóng nam nhân khoác trên mình đồng phục, điều này khiến hắn không khỏi sửng sốt, trong lòng tràn đầy nỗi nghĩ hoặc.
Đợi đến khi đội ngũ tới gần, Lý Kỳ mượn nốt tia sáng cuối cùng còn sót lại lúc trời chuyển sang nhá nhem tối, nhìn kĩ người đi đầu, đoạn lập tức mặt biến sắc. Mẹ kiếp! Thế là thế nào? Cái con củ---. Sao lại tới thế này?
Người đi đầu chính là Lương Sư Thành, còn theo sau gã là một đội những đại phú hào số một kinh thành, như là Hồng Bát Kim, Dương Phàm, Hà Cửu Thúc đều tới cả.
Không thể không nói rằng, đây quả là một đại đội cứu viện phong lưu.
Tuy nhiên, việc Lương Sư Thành tới, không khỏi khiến Lý Kỳ kinh ngạc, thực ra ban đầu khi biết Kỉ Mẫn Nhân chính là kẻ giật dây mọi chuyện, Lý Kỳ đã gửi đi 2 bức thư, 1 bức cho Thương Vụ Cục, 1 bức cho Cao Cầu.
Bức thư đầu tiên yêu cầu Thương Vụ Cục tổ chức đại phú thương kinh thành tới Tây Bắc khảo sát, thương thảo việc tới Tây Bắc đầu tư. Đương nhiên, trong đó giá trị của Tây Bắc chắc chắn đã bị thổi phồng lên rất nhiều, còn đăng lên cả tuần san Đại Tống Thời Đại. Nhưng muốn sớm chiếm được thời cơ thì trước tiên phải trả giá, đó là quyên tặng lương thực. Đám thương nhân kia đều đã từng được nếm mật ngọt từ Lý Kỳ, khi nghe thấy Tây Bắc có tiền để kiếm, thực sự là một miền đất hứa, liền vội vội vàng vàng chạy tới, còn sợ bị tụt hậu so với kẻ khác.
Còn bức thư gửi Cao Cầu thì tường thuật lại toàn bộ sự việc Kỉ Mẫn Nhân cho ông ta biết. Nhưng bên trong không hề đề cập tới Tây Hạ, đồng thời mọi thứ chỉ nói mập mờ, hiểu thế nào cũng được. Ngoài ra, còn miêu tả đơn giản một lượt về việc khai phá Tây Bắc, nhờ Cao Cầu thay hắn trình tấu, tiến cử với Hoàng Thượng cho Trương Nhữ Lâm của Thương Vụ Cục tới Phượng Tường tiếp nhận chức Tri Phủ. Lý do thì rất thuyết phục, Tri Phủ nhiệm kì tới chắc chắn phải đối mặt với vấn đề phát triển Phượng Tường, còn Trương Nhữ Lâm vừa không thiếu kinh nghiệm, lại là người của Thương Vụ Cục, cũng chẳng lạ lẫm gì với việc kiến thiết kinh tế, để y đảm nhiệm thì không còn gì hợp lí hơn.
Tuy nhiên, hắn không hề đề cập tới việc xin Hoàng Thượng cử người tới chi viện, cho nên sự xuất hiện của Lương Sư Thành còn khiến hắn cảm thấy có chút khó hiểu.
- Cha, người cũng tới ư !
Hồng Thiên Cửu rất nhanh đã phát hiện ra Hồng Bát Kim, lập tức xúc động vô bờ, dang rộng đôi tay, lòng tràn đầy niềm vui chạy lên phía trước, cha---cha---, gọi đến mức khiến người nghe phát ngấy.
- Tiểu tử thối!
Bịch!
- Ai ôi!
Nhưng vừa chạy tới phạm vi tấn công của Hồng Bát Kim thì đã bị ông ta nhảy xuống ngựa đạp cho một cái bắn ra. Bị dội một gáo nước lạnh, Hồng Thiên Cửu mới hoàn toàn tỉnh ngộ, ra là mình đã trốn tới đây, trong lòng chợt thấy sầu muộn.
Ái dà. Đây quả không phải là cha đẻ. Lý Kỳ vẻ bất đắc dĩ lắc đầu.
Hồng Bát Kim chỉ mặt con trai, giận dữ quát lớn:
- Cái thằng tiểu tử thối, dám giấu ta trốn tới đây, còn dẫn cả Khang nhi cùng đi, ngươi thật làm ta tức chết đi được, hôm nay ta phải thay trời hành đạo.
Thay trời hành đạo? Lý Kỳ vuốt mồ hôi, cũng chẳng buồn can ngăn, dù sao thì năng lực chống đỡ của Hồng Thiên Cửu quá phi thường rồi, cú đạp vừa rồi với y mà nói cũng chẳng nhằm nhò gì.
Hồng Thiên Cửu thấy tủi thân quá, bèn cãi:
- Cha, là ca ca dẫn con tới đấy chứ.
Cao Nha Nội nghe xong bức xúc quá, vội tiến lên nói:
- Tiểu Cửu, là ngươi đề cập đến việc này trước, được chưa.
Hồng Bát Kim giận dữ quát:
- Đến lúc này rồi mà tiểu tử ngươi còn già mồm, xem ông đây hôm nay không.
Lời còn chưa nói xong, đã không đợi nổi vung một cái tát.
Bốp!
- Ối ối, cha, xin tha mạng.
Hồng Thiên Cửu thấy Hồng Bát Kim đã rơi vào trạng thái điên cuồng, vội lồm cồm bò dậy bỏ chạy. Cần biết là cơn giận này Hồng Bát Kim đã phải nén cả hơn tháng nay. Đoạn quơ lấy một cây gậy đuổi theo. Nhưng nếu luận về chạy thì ông ta không phải đối thủ của Hồng Thiên Cửu. Chỉ một lúc là hổn hà hổn hển, bèn nói:
- Tiểu---tiểu tử thối, ngươi có bản lĩnh thì đừng có chạy.
Hồng Thiên Cửu xoa mông, hai mắt lệ lưng tròng nói:
- Cha, con tốt xấu gì cũng là đích tôn đời thứ 9 của Hồng gia, cha muốn đánh thì về nhà hãy đánh, đánh ở đây làm con mất mặt quá!
Mắt Hồng Bát Kim đỏ ngầu lên, thầm nghĩ, nếu như đợi về nhà đánh tiếp, thì không phải ta đánh ngươi, mà là Thất Công đánh ta ý chứ. Đoạn nghiến răng gật đầu cười nói:
- Được được được, ta không đánh ngươi, ngươi lại đây đã rồi hãy nói.
Hồng Thiên Cửu gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói:
- Không, cha toàn lừa con, con không mắc bẫy nữa đâu, hài nhi quay về thành trước, cha, lần đầu tiên cha tới đây, đừng có chạy lung tung, ngộ nhỡ lạc đường, ở đây có nhiều thú hoang đấy.
Nói rồi, chạy thục mạng hướng vào trong thành.
Lạc đường? Hồng Bát Kim nghe nửa câu sau, suýt thì tức lăn ra, rít lên nói:
- Mau bắt thằng tiểu tử thối đó lại cho ta.
Hồng Thiên Cửu chạy qua chỗ Lý Kỳ, còn tranh thủ nói:
- Lý đại ca, mong huynh khuyên cha ta giúp với.
Nói xong chạy tót vào trong thành.
Lý Kỳ cười gian nói:
- Giúp ngươi? Ta chỉ có thể khuyên cha ngươi đánh thêm cho vài cái, tiểu tử ngươi thật quá đáng ghét.
Bọn Chu Hoa, Từ Phi nháy mắt ra hiệu cho nhau, vội đứng chắn trước mặt đám gia nô Hồng gia. Cao Nha Nội đảo con ngươi, vội xông tới đỡ Hồng Bát Kim, cười nịnh nói:
- Bát Kim thúc, người chớ sốt ruột, cháu biết tiểu Cửu ở đâu, đợi lát nữa cháu dẫn người đi. Thực ra chuyện này đều là tiểu Cửu dụ dỗ cháu tới, ngay cả việc đi đường thủy cũng là nó nghĩ ra. Thế cha cháu khỏe không? Có nhắc đến cháu không?
Tiểu tử ngươi cũng thật đáng ghét, nếu như ngươi không muốn tới, tiểu Cửu liệu có dụ dỗ nổi người không? Hồng Bát Kim nghe mà dở khóc dở cười, nỗi bực dọc trong lòng cũng đã vơi đi một nửa, đoạn cười gượng nói:
- Rồi rồi rồi, cha ngươi ngày ngày mong ngươi sớm quay về đó.
Nói đến đây, giọng nói còn lộ một vẻ hả hê đắc ý.
Bọn Chu Hoa nghe xong, trong lòng không vui, đợi đến khi Hồng Bát Kim rời đi, mới vội tiến đến, nói khẽ:
- Nha Nội, huynh làm vậy có phải thật chẳng nghĩa khí gì không?
Cao Nha Nội nói khẽ:
- Tam lang, cách làm người của ta, ngươi còn không rõ sao? Ngươi thử nghĩ xem, cho dù là ta dẫn tiểu Cửu tới, thì với tính khí của Bát Kim thúc, liệu có tha cho tiểu Cửu không?
- Không thể nào.
- Thì thế đó, dù gì thì tiểu Cửu cũng không thể thoát khỏi trận đòn nhừ tử này của Bát Kim thúc rồi, đã đành là vậy thì hà cớ không đẩy hết trách nhiệm sang cho y, như thế, ta cũng không phải chịu đòn, cha ta là người rất hiểu lí lẽ, bảo vệ được người nào hay ngươi ấy mà.
Chu Hoa gãi đầu, vẻ như đang ngẫm nghĩ gì, nói:
- Lời huynh nói hình như cũng có lí.
Bọn Lý Kỳ chẳng nói chẳng rằng, liền vội vã ra khỏi thành nghênh đón. Khi tới cổng thành, chỉ thấy từ xa là từng dòng từng dòng đội ngũ, nhìn không thấy đuôi, phóng tầm mắt ra xa, trông thật là hoành tráng.
Đám dân chúng thì nhìn chăm chăm vào từng chiếc xe chở đầy lương thực, bàn tay nắm chặt, phấn khởi đến run cả lên.
Sao lại còn có cả quan binh? Lý Kỳ nheo mắt lại, thấy mờ ảo những bóng nam nhân khoác trên mình đồng phục, điều này khiến hắn không khỏi sửng sốt, trong lòng tràn đầy nỗi nghĩ hoặc.
Đợi đến khi đội ngũ tới gần, Lý Kỳ mượn nốt tia sáng cuối cùng còn sót lại lúc trời chuyển sang nhá nhem tối, nhìn kĩ người đi đầu, đoạn lập tức mặt biến sắc. Mẹ kiếp! Thế là thế nào? Cái con củ---. Sao lại tới thế này?
Người đi đầu chính là Lương Sư Thành, còn theo sau gã là một đội những đại phú hào số một kinh thành, như là Hồng Bát Kim, Dương Phàm, Hà Cửu Thúc đều tới cả.
Không thể không nói rằng, đây quả là một đại đội cứu viện phong lưu.
Tuy nhiên, việc Lương Sư Thành tới, không khỏi khiến Lý Kỳ kinh ngạc, thực ra ban đầu khi biết Kỉ Mẫn Nhân chính là kẻ giật dây mọi chuyện, Lý Kỳ đã gửi đi 2 bức thư, 1 bức cho Thương Vụ Cục, 1 bức cho Cao Cầu.
Bức thư đầu tiên yêu cầu Thương Vụ Cục tổ chức đại phú thương kinh thành tới Tây Bắc khảo sát, thương thảo việc tới Tây Bắc đầu tư. Đương nhiên, trong đó giá trị của Tây Bắc chắc chắn đã bị thổi phồng lên rất nhiều, còn đăng lên cả tuần san Đại Tống Thời Đại. Nhưng muốn sớm chiếm được thời cơ thì trước tiên phải trả giá, đó là quyên tặng lương thực. Đám thương nhân kia đều đã từng được nếm mật ngọt từ Lý Kỳ, khi nghe thấy Tây Bắc có tiền để kiếm, thực sự là một miền đất hứa, liền vội vội vàng vàng chạy tới, còn sợ bị tụt hậu so với kẻ khác.
Còn bức thư gửi Cao Cầu thì tường thuật lại toàn bộ sự việc Kỉ Mẫn Nhân cho ông ta biết. Nhưng bên trong không hề đề cập tới Tây Hạ, đồng thời mọi thứ chỉ nói mập mờ, hiểu thế nào cũng được. Ngoài ra, còn miêu tả đơn giản một lượt về việc khai phá Tây Bắc, nhờ Cao Cầu thay hắn trình tấu, tiến cử với Hoàng Thượng cho Trương Nhữ Lâm của Thương Vụ Cục tới Phượng Tường tiếp nhận chức Tri Phủ. Lý do thì rất thuyết phục, Tri Phủ nhiệm kì tới chắc chắn phải đối mặt với vấn đề phát triển Phượng Tường, còn Trương Nhữ Lâm vừa không thiếu kinh nghiệm, lại là người của Thương Vụ Cục, cũng chẳng lạ lẫm gì với việc kiến thiết kinh tế, để y đảm nhiệm thì không còn gì hợp lí hơn.
Tuy nhiên, hắn không hề đề cập tới việc xin Hoàng Thượng cử người tới chi viện, cho nên sự xuất hiện của Lương Sư Thành còn khiến hắn cảm thấy có chút khó hiểu.
- Cha, người cũng tới ư !
Hồng Thiên Cửu rất nhanh đã phát hiện ra Hồng Bát Kim, lập tức xúc động vô bờ, dang rộng đôi tay, lòng tràn đầy niềm vui chạy lên phía trước, cha---cha---, gọi đến mức khiến người nghe phát ngấy.
- Tiểu tử thối!
Bịch!
- Ai ôi!
Nhưng vừa chạy tới phạm vi tấn công của Hồng Bát Kim thì đã bị ông ta nhảy xuống ngựa đạp cho một cái bắn ra. Bị dội một gáo nước lạnh, Hồng Thiên Cửu mới hoàn toàn tỉnh ngộ, ra là mình đã trốn tới đây, trong lòng chợt thấy sầu muộn.
Ái dà. Đây quả không phải là cha đẻ. Lý Kỳ vẻ bất đắc dĩ lắc đầu.
Hồng Bát Kim chỉ mặt con trai, giận dữ quát lớn:
- Cái thằng tiểu tử thối, dám giấu ta trốn tới đây, còn dẫn cả Khang nhi cùng đi, ngươi thật làm ta tức chết đi được, hôm nay ta phải thay trời hành đạo.
Thay trời hành đạo? Lý Kỳ vuốt mồ hôi, cũng chẳng buồn can ngăn, dù sao thì năng lực chống đỡ của Hồng Thiên Cửu quá phi thường rồi, cú đạp vừa rồi với y mà nói cũng chẳng nhằm nhò gì.
Hồng Thiên Cửu thấy tủi thân quá, bèn cãi:
- Cha, là ca ca dẫn con tới đấy chứ.
Cao Nha Nội nghe xong bức xúc quá, vội tiến lên nói:
- Tiểu Cửu, là ngươi đề cập đến việc này trước, được chưa.
Hồng Bát Kim giận dữ quát:
- Đến lúc này rồi mà tiểu tử ngươi còn già mồm, xem ông đây hôm nay không.
Lời còn chưa nói xong, đã không đợi nổi vung một cái tát.
Bốp!
- Ối ối, cha, xin tha mạng.
Hồng Thiên Cửu thấy Hồng Bát Kim đã rơi vào trạng thái điên cuồng, vội lồm cồm bò dậy bỏ chạy. Cần biết là cơn giận này Hồng Bát Kim đã phải nén cả hơn tháng nay. Đoạn quơ lấy một cây gậy đuổi theo. Nhưng nếu luận về chạy thì ông ta không phải đối thủ của Hồng Thiên Cửu. Chỉ một lúc là hổn hà hổn hển, bèn nói:
- Tiểu---tiểu tử thối, ngươi có bản lĩnh thì đừng có chạy.
Hồng Thiên Cửu xoa mông, hai mắt lệ lưng tròng nói:
- Cha, con tốt xấu gì cũng là đích tôn đời thứ 9 của Hồng gia, cha muốn đánh thì về nhà hãy đánh, đánh ở đây làm con mất mặt quá!
Mắt Hồng Bát Kim đỏ ngầu lên, thầm nghĩ, nếu như đợi về nhà đánh tiếp, thì không phải ta đánh ngươi, mà là Thất Công đánh ta ý chứ. Đoạn nghiến răng gật đầu cười nói:
- Được được được, ta không đánh ngươi, ngươi lại đây đã rồi hãy nói.
Hồng Thiên Cửu gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói:
- Không, cha toàn lừa con, con không mắc bẫy nữa đâu, hài nhi quay về thành trước, cha, lần đầu tiên cha tới đây, đừng có chạy lung tung, ngộ nhỡ lạc đường, ở đây có nhiều thú hoang đấy.
Nói rồi, chạy thục mạng hướng vào trong thành.
Lạc đường? Hồng Bát Kim nghe nửa câu sau, suýt thì tức lăn ra, rít lên nói:
- Mau bắt thằng tiểu tử thối đó lại cho ta.
Hồng Thiên Cửu chạy qua chỗ Lý Kỳ, còn tranh thủ nói:
- Lý đại ca, mong huynh khuyên cha ta giúp với.
Nói xong chạy tót vào trong thành.
Lý Kỳ cười gian nói:
- Giúp ngươi? Ta chỉ có thể khuyên cha ngươi đánh thêm cho vài cái, tiểu tử ngươi thật quá đáng ghét.
Bọn Chu Hoa, Từ Phi nháy mắt ra hiệu cho nhau, vội đứng chắn trước mặt đám gia nô Hồng gia. Cao Nha Nội đảo con ngươi, vội xông tới đỡ Hồng Bát Kim, cười nịnh nói:
- Bát Kim thúc, người chớ sốt ruột, cháu biết tiểu Cửu ở đâu, đợi lát nữa cháu dẫn người đi. Thực ra chuyện này đều là tiểu Cửu dụ dỗ cháu tới, ngay cả việc đi đường thủy cũng là nó nghĩ ra. Thế cha cháu khỏe không? Có nhắc đến cháu không?
Tiểu tử ngươi cũng thật đáng ghét, nếu như ngươi không muốn tới, tiểu Cửu liệu có dụ dỗ nổi người không? Hồng Bát Kim nghe mà dở khóc dở cười, nỗi bực dọc trong lòng cũng đã vơi đi một nửa, đoạn cười gượng nói:
- Rồi rồi rồi, cha ngươi ngày ngày mong ngươi sớm quay về đó.
Nói đến đây, giọng nói còn lộ một vẻ hả hê đắc ý.
Bọn Chu Hoa nghe xong, trong lòng không vui, đợi đến khi Hồng Bát Kim rời đi, mới vội tiến đến, nói khẽ:
- Nha Nội, huynh làm vậy có phải thật chẳng nghĩa khí gì không?
Cao Nha Nội nói khẽ:
- Tam lang, cách làm người của ta, ngươi còn không rõ sao? Ngươi thử nghĩ xem, cho dù là ta dẫn tiểu Cửu tới, thì với tính khí của Bát Kim thúc, liệu có tha cho tiểu Cửu không?
- Không thể nào.
- Thì thế đó, dù gì thì tiểu Cửu cũng không thể thoát khỏi trận đòn nhừ tử này của Bát Kim thúc rồi, đã đành là vậy thì hà cớ không đẩy hết trách nhiệm sang cho y, như thế, ta cũng không phải chịu đòn, cha ta là người rất hiểu lí lẽ, bảo vệ được người nào hay ngươi ấy mà.
Chu Hoa gãi đầu, vẻ như đang ngẫm nghĩ gì, nói:
- Lời huynh nói hình như cũng có lí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.