Bắc Tống Phong Lưu

Chương 941: Đại đội cứu viện Phong lưu 2

Nam Hi

01/06/2018

Như thế, tiểu Cửu đáng thương lại bị cái thằng khốn Cao Nha Nội bán đứng một cách trắng trợn.

Lý Kỳ thấy cái trò hề này dở khóc dở cười quá, bèn cưỡi ngựa tiến lên nghênh đón, hướng về phía Lương Sư Thành chắp tay nói:

- Hạ quan tham kiến Thái Úy.

Nói rồi liếc mắt nhìn tất cả mọi người một lượt, thấy Trương Nhữ Lâm và Thái Dũng đều có mặt, trong lòng thấy yên tâm hơn nhiều, đoạn chắp tay nói:

- Các vị vất vả rồi.

Mọi người cùng nhau đáp lễ, nhưng trước mặt Lương Sư Thành cũng chẳng tiện nói gì nhiều hơn.

Chỉ có Lương Sư Thành thấy Lý Kỳ, con ngươi như sắp lộn lên đến não.

Lý Kỳ thấy vẻ mặt đó của Lương Sư Thành, ngượng ngùng hỏi:

- Thái Úy, ông tới có việc gì sao?

Lương Sư Thành thở dài nói:

- Bộ Soái, gặp được ngươi, ta không biết là mình tổn thọ đi bao nhiêu năm.

Ha ha, thằng nhãi ngươi nói ra câu này là đúng đó. Lý Kỳ cố tỏ ra tò mò hỏi:

- Thái Úy nói vậy là sao?

Lương Sư Thành buồn bực nói:

- Ta đã đến chừng này tuổi rồi, sau chuyến đi này về cũng đến tổn thọ, đó là vì ai? Chẳng phải là vì ngươi đó sao.

Vì ta? Thôi xin, nếu không phải bởi Hoàng Thượng, thì liệu ngươi có tới? Lý Kỳ tiến sát lại, nói khẽ:

- Thái Úy, ông yên tâm, chuyến đi này ông không uổng phí đâu, theo ta phát hiện, mảnh đất này có một sự bảo đảm vô cùng tận.

Con mắt ti hí của Lương Sư Thành lóe lên, nói:

- Việc này là thật?

- Hạ quan sao dám lừa gạt Thái Úy. Thái Úy, ta thấy ông cũng mệt rồi. Chúng ta cứ vào thành đã rồi hãy nói.

Lương Sư Thành lúc này mới nở một nụ cười mỉm với Lý Kỳ.

Lý Kỳ chào hỏi mấy câu đơn giản với đám đại tài chủ, sau đó cả đoàn người đi vào trong thành. Dân chúng đứng khắp hai bên đường, tình cảm xúc động khó nói thành lời, dù gì thì chỗ lương thực này phải đợi khổ cực quá rồi, có thể nói là ngoài sức tưởng tượng.



Thái Dũng bỗng nhiên nói:

- Các ngươi còn đợi cái gì, còn không mau phân phát đồ ăn cho dân chúng.

Đám gia nô của Thái gia vội lấy ra bánh trái phân phát cho dân chúng, luôn miệng nói 3 chữ “Thái Thái sư”. Lý Kỳ thấy thế thoáng chút sửng sốt, nhưng rồi cũng hiểu ra ngay, đoạn liếc mắt nhìn nhau với Lương Sư Thành, cả hai đều hiểu rõ trong lòng.

Vào trong phủ nha, trời đã tối, Lý Kỳ còn chưa kịp mở miệng thì mấy thằng dở hơi Cao Nha Nội đã nhảy ra. Đúng là đồng hương gặp nhau, nước mắt lưng tròng. Người ngoài nếu không biết sẽ nghĩ là Cao Nha Nội bọn chúng mấy năm không về nhà rồi. Đoạn lôi kéo mọi người nói hết chuyện này tới chuyện khác, chẳng còn cách nào, ai bảo cái thằng dở hơi đó là con trai Thái Úy chứ. Mọi người đành phải hùa theo tiếp mấy câu chuyện tầm phào của y, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý tới Lý Kỳ, Lý Kỳ mới là tài chủ của bọn họ.

Lý Kỳ thấy Cao Nha Nội như đã tự coi mình là chủ rồi, cũng thấy thoải mái hơn, vội sai người đun nước nấu cơm, sau đó mới cùng Lương Sư Thành đi tới phòng của Kỉ Mẫn Nhân.

Rõ ràng là Lương Sư Thành phụng mệnh Hoàng Thượng mà tới.

Vừa mới vào phòng, mặt Lương Sư Thành liền biến sắc, vội nói:

- Lý Kỳ, đây rốt cuộc là sao? Sao lại quan hệ dính dáng tới Tây Hạ?

Lý Kỳ sửng sốt nói:

- Thái Úy, ông đều đã biết?

Lương Sư Thành lắc đầu nói:

- Việc lớn như thế, ngươi cho là ngươi có thể giấu được ai? Ngươi phải biết là trong triều bây giờ đã bị ngươi làm cho hỗn loạn mù mịt hết cả. Đám đại thần vì việc này mà cả ngày tranh cãi không ngừng nghỉ.

Có nghiêm trọng thế không chứ! Lý Kỳ ngỡ ngàng hỏi:

- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

- Ngươi còn mặt mũi mà hỏi ta?

Lương Sư Thành buồn bực nói:

- Cách đây không lâu, nước Kim đột nhiên phái sứ thần tới kinh thành, trách móc chúng ta phá bỏ hiệp ước, xuất binh xâm phạm Tây Hạ. Ai cũng biết rằng, Tây Hạ nay đã xưng thần với nước Kim rồi, sao ngươi có thể tùy tiện xuất binh, hơn nữa ngươi cũng không có cái quyền đó. Hoàng Thượng còn nhận được tin, vài ngày trước Chủng Gia Quân và Chiết Gia Quân chính xác là đã cùng nhau đi tới biên giới Tây Hạ, ngươi đừng có nói điều này không liên quan gì tới ngươi. Tiểu tử ngươi gan quả không nhỏ, dám tự ý điều động cả Chiết Gia Quân và Chủng Gia Quân. Ngươi phải biết là hai cánh Tây Quân này đại diện cho cái gì chứ, Hoàng Thượng đã bị ngươi làm cho tổn thương nặng nề, không còn cách nào khác, đành cử ta tới đây hỏi cho rõ mọi chuyện.

Thực ra ông ta cũng đâu có biết nhiều, cho nên khi nói thì câu trước đá câu sau.

Nước Kim giỏi lắm, ông mày và Tây Hạ đều đã thỏa thuận rồi, nhãi con ngươi còn dám châm ngòi li gián, cũng ghê gớm đó! Lý Kỳ trong lòng rõ như gương sáng, nhưng ngoài miệng lại giả bộ kinh ngạc nói:

- Không thể nào chứ?

- Không thể?



Lương Sư Thành tức giận quá, đột nhiên đứng dậy nhìn ra ngoài hét to:

- Mang thứ đó lên đây.

Trong chốc lát, chỉ thấy vài tên hộ vệ khênh hai cái hòm gỗ lớn đi vào.

- Mở ra.

Lạch cạch vài tiếng.

Chỉ thấy trong đó toàn là tấu chương.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Lẽ nào đây đều là---

Lương Sư Thành hừ một tiếng, nói:

- Ngươi cũng không đến nỗi ngốc đâu. Đây đều là những thứ buộc tội ngươi. Ngươi tự mà đọc đi.

Oa con mẹ! Cũng khoa trương quá đây, nhiều đến vậy sao? Thật là lãng phí quá, đến nay giấy đắt lắm chứ, xem ra đều là một lũ thần tử phá hoại. Lý Kỳ tiện tay cầm vài bản lên đọc thử, nội dung trong đó có thể nói là đọc mà ghê người, chỉ cần 1 điều bất kì trong đó thôi cũng đủ tội chém đầu cả nhà rồi, khoa trương nhất là có kẻ còn buộc tội hắn tạo phản.

- Thái Úy, ông phải hiểu cách làm người của Lý Kỳ ta, ta sao có thể làm những việc ngu ngốc vậy chứ. Bọn họ rõ ràng là đang vu cáo hãm hại ta.

Lý Kỳ âm thầm ghi nhớ tên của những kẻ đó, đoạn gập tấu chương lại, oán giận nói.

- Ta tin hay không tin ngươi không quan trọng, ngươi hãy mau nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Lương Sư Thành mất kiên nhẫn hỏi.

Lý Kỳ đáp lời một tiếng rồi kể hết đầu đuôi sự việc một lượt. Tuy nhiên, với một số chỗ cấm kị thì hắn chắc chắn là bỏ qua sạch.

Mặc dù Lý Kỳ đã cố ý nói cho nhẹ lắm rồi, nhưng Lương Sư Thành nghe mà vẫn ướt đẫm mồ hôi. Việc này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi của sức tưởng tượng, gã cũng muốn thể hiện sự thanh bạch của mình, đoạn con ngươi đảo một vòng, rồi đột nhiên đập bàn nói:

- Thật láo toét! Cái tên Kỉ Mẫn Nhân này thật to gan quá, dám câu kết với người ngoài mưu hại Đại Tống ta, thật ghê tởm, để gã chết như vậy thì vẫn còn nhẹ cho gã quá.

Lý Kỳ tỏ vẻ chua xót nói:

- Còn chả thế. Ta còn hận không thể lột da, rút gân gã đây.

Tên tiểu tử này quả là giảo hoạt khôn lường, việc gì cũng chối cãi sạch sành sanh, xem ra đợi hắn về kinh, sẽ có kịch hay xem đây. Lương Sư Thành trợn mắt nhìn Lý Kì một cái, đoạn hẵng giọng một tiếng rồi nói:

- Thực ra Hoàng Thượng sai ta tới đây, là để xem tình hình có nghiêm trọng đến mức như bên ngoài đồn thổi hay không. Ở đây mọi thứ đã đành yên ổn vậy, thì bản Thái Úy cũng coi như thành công trở về rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Tống Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook