Chương 565: Giọng khách át giọng chủ
Nam Hi
21/12/2015
Thưởng thức các món ăn một hồi, sau khi Lý Kỳ nói ra câu này thấy tràn ngập mùi tiền.
Nhưng một lần nữa Lý Kỳ lại trở thành tâm điểm của đám đông.
Cuối cùng Trình Dật cũng có phản ứng. Y biết mình và mỳ Vân Anh của mình đã bị Lý Kỳ lợi dụng.Y thầm cười khổ đồng thời cũng khá khâm phục thủ đoạn của Lý Kỳ.
Rõ ràng là từ lúc y hỏi Lý Kỳ về mỳ Vân Anh thì cũng là lúc y rơi vào cái bẫy của hắn. Do mỳ Vân Anh chưa đủ ưu điểm cho nên phải đến Túy Tiên Cư mua thịt dê, rồi lại đến mì tôm nhất phẩm, thực sự đúng là bị hắn gài bẫy mà khiến người ta khó lòng mà phòng bị. Y thầm nghĩ Lý sư phó này quả là danh bất hư truyền chẳng trách chỉ một năm ngắn ngủi hắn đã làm cho Túy Tiên Cư trở nên nổi tiếng. Đúng là có thủ đoạn.
Chợt nghe thấy Hồng Thiên Cửu nói:
- Lý đại ca, mỳ tôm nhất phẩm của ngươi ở đâu? Sao tôi không thấy?
Tiểu tử này đúng là không có khả năng kiềm chế, vừa nghe Lý Kỳ nói đến mỳ tôm thì gã ta lập tức tìm trên bàn, tìm một lúc lâu cũng không thấy mỳ tôm đâu liền thấy hơi bực bội.
Mọi người nghe thấy Hồng Thiên Cửu nói như vậy cũng kịp phản ứng đi lên dò hỏi.
- Lý sư phó, mỳ tôm mà cậu nói thực sự thần kỳ như vậy sao?
- Mỳ tôm đang ở đâu? May lấy ra cho chúng tôi nhìn xem thế nào.
- Đúng đấy, đúng đấy, mau lấy ra xem đi.
- Đúng vậy, Lý sư phó đừng cất giấu nữa mau lấy ra đi.
Tiểu Cửu này đúng là rất hiểu lòng ta, mỗi lần ta cần đệm nâng thì gã ta lại xuất hiện. Xem ra lần sau mình phải trả đũa gã vài lần mới được. Trong lòng Lý Kỳ đem mười tám đời tổ tông nhà Hồng Thiên Cửu ra lạy ta. Hắn giơ tay ra nói:
- Các vị yên tâm đừng có vội, mỳ tôm của tôi còn có tên tục là mỳ ăn liền. Chính cái tên ăn liền đã nói lên tất cả, nó thể hiện ở chỗ “thuận tiện”. Nếu còn phải vào bếp làm trước đã rồi mới bưng lên, khó tránh khỏi không phô bày được những gì tinh túy của mì ăn liền. Huống hồ ở đây còn nhiều món ngon như vậy, mọi người cứ nhấm nháp những mỹ thực đó trước đi đã. Sau đó sẽ nếm thử mỳ ăn liền của tôi.
- Những món này tôi đã nếm hết rồi, cậu hãy mau mang mỳ ăn liền ra đi.
- Đúng vậy, đúng vậy chúng tôi không chờ được nữa rồi.
Hồng Thiên Cửu dậm chân nói:
- Ôi, Lý đại ca, đã đến lúc này rồi những thứ này lúc nào chúng tôi đến chỗ họ ăn mà chẳng được, ngươi mau mang mang mì ăn liền ra đi.
Những chưởng quầy và viên ngoại của quán rượu nghe thấy vậy dường như cũng không động đến các món ăn trên bàn đó nữa mà nước mắt họ đang thầm chảy xuống. Chuẩn bị tỉ mỉ trong mấy ngày liền, không ngờ thu hoạch lại là sự khinh thường của người khách. Sớm biết như thế mang món của mình ra đầu tiên cho rồi. Họ thầm hận không thể ăn thịt, uống máu của Lý Kỳ, đúng là đến một đường sống hắn cũng không cho họ.
Đặc biệt là Vương viên ngoại kia vừa rồi vẻ mặt còn đắc ý nhưng bây giờ thì khổ sở không thể tả được. Lúc trước ông ta mời Lý Kỳ đến là vì Trương Xuân Nhi muốn mời hắn đến. Thứ hai là ông ta cũng muốn để Lý Kỳ mở mang kiến thức về Vương lầu. Nhưng kết quả là, dường như Lý Kỳ đã có sự chuẩn bị từ trước, khác nào lừa người kinh doanh. Ông ta thật sự muốn mang tiền trả lại Lý Kỳ rồi nhanh chóng đuổi hắn ra ngoài.
Lý Kỳ xoa xoa tay khó xử nói:
- Ở đây dù sao cũng không phải Túy Tiên Cư, nếu các vị muốn ăn... Chỉ e phải phiền Vương viên ngoại một chút.
Vương viên ngoại vừa nghe thấy vậy suýt nữa thì văng tục, ông ta cắn răng nói:
- Đâu có, đâu có, không biết Lý sư phó cần gì?
Thấy ông ta không tức giận gì Lý Kỳ liền nói:
- Xin Vương viên ngoại cứ yên tâm, đồ đạc tôi đã sớm chuẩn bị rồi, đến cả gia vị cũng làm xong hết rồi bây giờ chỉ cần một cái bếp lửa và một ít dụng cụ bếp mà thôi.
Cao Nha Nội haiii một tiếng rồi nói:
- Tôi còn tưởng là cái gì quý báu chứ hóa ra là những thứ này, lão Vương mau lấy ra đi.
Những người còn lại cũng vội bảo Vương viên ngoại mau lấy đồ ra.
Trong lòng Vương viên ngoại đang rỉ máu rồi, ông đành gượng cười nói:
- Không phải chỉ là một cái bếo lò thôi sao, vậy thì quá đơn giản. Cho dù là Lý sư phó cần quan tài tôi cũng sẽ thành tâm dâng tặng.
Lý Kỳ ôi lên một tiếng rồi vỗ tay hưng phấn nói:
- Thật sao? không biết viên ngoại đã từng dùng quan tài đó chưa? Mới thì tôi cần, dù sao đồ chơi đó ai cũng phải dùng mà, lo trước cho sau này cũng được.
Tên này không phải là quan mà rõ ràng là một tên vô lại, đến quan tài của ông đây mà cũng không tha. Vương viên ngoại trừng hai mắt nên không nói được gì, đương nhiên cũng làm như không nghe thấy gì, cho nên cũng không dám nhiều lời mà đi giúp Lý Kỳ chuẩn bị đồ.
Trịnh Dật cũng không phải kẻ ngu, nghe hai người bọn họ đối thoại cũng đã đoán ra 7-8 phần. Cho rằng Lý Kỳ là người gây sự, trong lòng y cũng không ủng hộ cách làm của hắn.
Chưa đến một lúc, Ngô Tiểu Lục, Trần Tiểu Trụ đã từ phía sau đi ra, có ba trợ thủ phía sau một người cầm ấm nước, một người cầm rổ, một một người cầm một túi vải to.
Thái Mẫn Đức thấy họ như đang chuyển nhà vậy, thầm nghĩ hóa ra tiểu tử này sớm đã có sự chuẩn bị. Ha ha, xem ra sau này phải bỏ ít công mời tiểu tử này đến Phỉ thúy hiên mới được.
Ngô Tiểu Lục đi đên bên cạnh Lý Kỳ nhỏ giọng hỏi:
- Lý ca, huynh mếm món đệ làm chưa?
Lý Kỳ ha hả nói:
- Đương nhiên là rồi, cũng khá lắm nhưng cá chưa lạnh đều, còn phải tiếp tục cố gắng.
- Ây, đệ hiểu rồi.
- Đồ đạc chuẩn bị xong chưa?
- Chuẩn bị xong hết rồi.
Lúc này, đám phục vụ của Vương lầu cũng đã mang bếp lò và dụng cụ nhà bếp ra.
Đầu tiên là Ngô Tiểu Lục để một cái bát tô to lên bếp lò, sau đó đổ nước vào bát, còn Tiểu Trụ thì lấy một khoanh mỳ tròn dài khoảng một xích trong túi vải.
Mọi người nhìn thấy bánh mì to như vậy không khỏi hít một hơi.
Nét mặt của Lý Kỳ rất hài lòng, quảng cáo ư? Đương nhiên là phải khoa trương một chút. Tìm sự ảnh hưởng qua lại lẫn nhau hắn nói:
- Mời các vị đoán xem luộc một ổ bánh như vậy trong bao lâu?
Hắn vừa dứt lời thì bỗng Hồng Thiên Cửu đứng ra nói:
- Ôi, Lý đại ca, huynh đừng nói trước.
Anh ta nói xong liền hướng về phía mọi người nói:
- Các vị, hôm nay tiểu đệ sẽ đánh cược với mọi người xem mỳ này phải nấu trong bao lâu?
Mắt của Cao Nha Nội sáng lên, kêu to:
- Cách này hay.
Mịa nó, tên gian thương này dám cướp việc buôn bán của mình à, độc quá! Lý Kỳ trợn hai mắt lên, đúng là xấu mặt.
Hồng Thiên Cửu cũng không thèm để ý đến cảm nhận của Lý Kỳ. Anh ta lấy một cây nhang ra, dùng than củi chia cây nhang thành 10 phần, rồi lại lấy than vẽ 10 ô vuông trên mặt bàn. Viết từ 1 đến 10, lại nói ra quy tắc đơn giản của trò chơi, đơn giản chính là mỳ nấu xong, hương đốt đến ô nào thì coi nhưng ô đó thắng, anh ta ha hả nói:
- Mời các vị đặt cược, mua nhiều được cũng nhiều.
Đánh cược, ai mà không thích chứ. Mọi người liền vây lại.
Ngô Tiểu Lục bị lạnh nhạt liền hậm hực nói:
- Lý ca, chúng ta...
- Cậu đi giết Tiểu Cửu đi.
- Hả? Đệ không dám đâu.
- Không dám thì câm miệng lại.
Hai mắt của Lý Kỳ như hai ánh lửa nhìn chằm chằm vào bản mặt vênh váo của Hồng Thiên Cửu, bỗng hắn chột dạ nói với Ngô Tiểu Lục:
- Lục tử, cậu có biết hương này đốt được bao lâu không?
Ngô Tiểu Lục gật gật đầu.
- Vậy cậu có biết mỳ của chúng ta nấu trong bao lâu không?
Ngô Tiểu Lục gật đầu, dường như đã hiểu được dụng ý của Lý Kỳ.
- Vậy là được rồi.
Lý Lý rút một thỏi bạc trong người ra tiếp tục nói với Ngô Tiểu Lục:
- Lên giọng một chút đi.
- Đệ hiểu rồi.
Lý Lỳ cười lạnh nói:
- Tiểu Cửu ơi là Tiểu Cửu, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.
Ngô Tiểu Lục nghênh ngang đi tới để bạc vào ô thứ nhất lớn tiếng gieo hò:
- Lý ca của tôi nói, huynh ấy cũng muốn chơi một chút.
Sắc mặt của Hồng Thiên Cửu căng thẳng, nhưng phản ứng của mọi người lại nằm ngoài sự đoán của Lý Kỳ. Vừa thấy Ngô Tiểu Lục để bạc xuống, những người đã để tiền vào ô thứ nhất lập tức cầm tiền lên để vào ô khác.
Củ chuối thật! Suýt nữa thì Lý Kỳ nổ cả con ngươi, cảm giác nhân phẩm của mình đang bị người khác chà đạp vậy.
Hồng Thiên Cửu thầm cười còn trừng mắt về phía Lý Kỳ, vẻ rất đắc ý.
Sau khi mọi người đặt cược xong, Hồng Thiên Cửu vì muốn công bằng đã để hương trên tầng hai để Phàn Thiếu Bạch và mấy vị khách khách trông coi.
Lý Kỳ cười lạnh nói:
- Cửu gia, có thể bắt đầu được chưa?
- Không dám, không dám.
Hồng Thiên Cửu cười đắc ý nói:
- Ta đây chẳng phải là xem đại ca của ngươi đun nước nhàm chán quá cho nên mới nghĩ ra cách này để mọi người giải khuây thôi.
- Lý sư phó, mau bắt đầu đi.
Lý Kỳ thở dài, hắn rất muốn nói với mọi người là vửa rồi đã bị Hồng Thiên Cửu lừa nhưng dù sao e là nói ra cũng không ai tin. Hắn gật gật đầu nói:
- Vậy được rồi, châm hương đi.
Nói “được rồi” với mọi người xong, Lý Kỳ lập tức để mỳ bánh vào nồi, đậy nắp lại. Ngô Tiểu Trụ, Trần Tiểu Lục cũng đã chuẩn bị xong súp gà, súp thịt dê, canh thị bò rót vào trong 10 cái bát trung bình.
Hôm nay chủ yếu là hắn để cho mọi người nếm ngay cho nên cũng không cần phải cho đủ nguyên liệu mỳ.
Lý Kỳ thấy mọi người không yên, nét mặt hưng phần, thầm nghĩ cũng tốt. Cứ như vậy, mọi người có thể cảm nhận được hiệu quả của mỳ ăn liền.
Không lâu sau Lý Kỳ mở vung ra nói:
- Được rồi.
- Được rồi!
Phàn Thiếu Bạch ở trên lầu hưng phấn hô lên:
- Tiểu Cửu còn chưa đốt đến ô thứ nhất.
Mọi người ồ lên hối hận. Sớm biết như thế đã đặt cược giống Lý Kỳ rồi.
- Đa tạ các vị.
Hồng Thiên Cửu chắp tay với xung quanh, hào sảng nói:
- Nhưng mọi người cũng đừng buồn, đợi tôi lấy tiền sẽ mời mọi người đến Phàn lâu ăn uống không say không về.
Y không thua tiền, đơn giản chỉ là một trò chơi thôi mà.
Mọi người lập tức chuyển buồn thành vui trầm trồ khen ngợi.
Vương viên ngoại nhìn thấy cảnh này nước mắt dớt ra. Tiểu tử ngươi ở trong quán của ta mà lại la hét muốn đi mời khách đến tửu lầu khác. Có kiểu lừa người như vậy sao? Ta đây còn gì là chủ của bữa tiệc nữa.
Lý Kỳ không để ý đến bọn họ mà gắp mỳ ra, chỉ thấy sợi mỳ màu vàng ruộm, bốc hơi nóng nghi ngút, bọt nước bắn ra ngoài cực kì hấp dẫn.
Trịnh Dật, Thái Mẫn Đức và Trương Xuân Nhi không quan tâm đến chuyện bài bạc mà chỉ vừa nhìn thấy vắt mỳ thần kỳ như vậy đã cảm giác sợ hãi.
Sau khi Lý Kỳ chia mày vào 10 bát thì lấy thịt hộp từ trong giỏ xách đã chuẩn bị từ trước bỏ vào mỗi bát một ít nói:
- Mọi người ai thử trước?
Cao Nha Nội không nhường ai nói:
- Đương nhiên là Tứ tiểu công tử chúng ta rồi.
Điều này cũng đúng, Lý Kỳ cười khổ một tiếng rồi cho bọn tiểu công tử một bát, sau đó là Trịnh Dật, Trương Xuân Nhi, Vương viên ngoại, Thái Mẫn Đức và các cao nhân thượng khách khác. Sau đó hắn nói với mọi người:
- Mọi người đừng sốt ruột, tôi vẫn còn nữa, sẽ xong ngay thôi.
Hắn vừa dứt lời thì một cái bát nữa đưa ra:
- Đại ca, có thể giúp ta thêm canh vào không?
Lý Kỳ vừa nhìn, đúng là Hồng Thiên Cửu, lại thấy trong bát của gã chỉ còn một đống mỳ, hắn ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu Cửu, ta chỉ cho ngươi ăn mỳ chứ không phải uống nước canh.
Hồng Thiên Cửu cười ha ha nói:
- Đại ca, ta quen húp canh trước rồi, sau đó mới ăn mỳ.
- Thói quen của ngươi thực tế quá đấy, ai mà buôn bán được với ngươi chứ, chỉ có lỗ vốn thôi.
Lý Kỳ trừng mắt lên cho vào bát của Hồng Thiên Cửu nước canh.
Đám Trịnh Dật cũng không ngồi liền đứng ăn tại chỗ. Súp thịt dê ngon, không hề có mùi hôi. Mỳ dai, lại kết hợp với thịt hộp quả thực là hoàn mỹ.
Trương Xuân Nhi và Vương viên ngoại thưởng thức xong cũng ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải nói gì cho phải.
Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu thì ngồi xổm xuống gắp từng gắp mỳ bỏ vào miệng. Những người khác nhìn chằm chằm phát nhỏ cả dãi ra.
Hai tên này không cho đi làm người mẫu quảng cáo thì thật lãng phí. Lý Kỳ cười thầm, chợt nghe thấy Trịnh Dật nói:
- Lý sư phó. Cậu làm mỳ này bằng gì mà dai vậy?
Tài tử đúng là tài tử. Vấn đề này mà cũng hỏi được. Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Rất xin lỗi, tôi không thể nói được.
Trịnh Dật sửng sốt lập tức hiểu ngay, vẻ mặt hơi xấu hổ liền gật đầu xin lỗi Lý Kỳ rồi lại nhìn mỳ trong bát, bộ dạng như suy nghĩ điều gì đó.
Một lát sau Lý Kỳ lai bưng 10 bát mỳ khác cho khách. Thấy mọi người ăn mỳ ngon lành, hắn cất cao giọng nói:
- Các vị bây giờ đã nhìn thấy rồi, mỳ này tiện đến thế nào. Hơn nữa chỉ cần để kín thì bảo quản được rất lâu. Không chỉ có thế, sau này lúc chúng tôi bán mỳ ăn liền ra ngoài còn tặng gia vị nữa.
Mọi người không ngại thử nghĩ một chút, vào lúc gấp gáp, hoặc là buổi tối thật đói bụng mà không muốn ra ngoài thì có thể đun nước sôi bỏ mỳ này vào. Chỉ một chốc là có thể ăn được, hơn nữa sẵn có thịt hộp, so với loại bánh mỳ khó nuốt kia thì mỳ tôm này tiện hơn trăm lần.
Còn nữa, khi mọi người xa nhà có thể mang mỳ ăn liền, thịt hộp nếu đói bụng chỉ cần đun nước hoặc mang theo một nồi đất nhỏ vừa nấu vừa ăn, sẽ không làm chậm hành trình. Hương vị thơm ngon, món mỳ ăn liền này chính là lương khô cho những chuyến đi xa.
Mọi người nghe thấy vậy liền gật đầu, đặc biệt là vào thời tiết lạnh có một bát mỳ nóng hôi hổi, cảm giác thật tuyệt vời.
Vương viên ngoại thực sự không nhịn được nữa, rõ ràng là hắn đang quảng cáo món ăn của hắn ta mà. Đúng là ức hiếp người quá đáng, ông ta đứng lên nói:
- Lý sư phó, ngươi đang ở trong quán của ta nói những lời này có thấy là không ổn không?
Mọi người đều sửng sốt, tất cả ánh mắt đều tập trung vào Vương viên ngoại.
Trương Xuân Nhi nhướn mày than nhẹ một tiếng, còn Thái Mẫn Đức thì đang nhìn với vẻ hứng thú.
Lý Kỳ ngạc nhiên nói:
- Mục đích của Vương viên ngoại tổ chức buổi hội ẩm thực này không phải là để cho càng nhiều người biết đến ẩm thực Đông Kinh ta sao? Tôi nghĩ là như vậy đó, còn nếu thật sự không phải thì tôi xin lỗi, bây giờ tôi không làm nữa, tránh để viên ngoại phiền lòng.
Hắn nói xong liền nói về phía đám Ngô Tiểu Lục:
- Dọn đi, dọn đi.
Nhưng người đang ăn đâu để cho hắn làm như vậy, một vị công tử đi lên nói:
- Lý sư phó có ý gì vậy, chúng tôi còn chưa ăn. Ngươi cũng không thể bên trọng bên khinh như vậy được.
Lý Kỳ khó xử nói:
- Vị công tử này đừng trách tôi suy nghĩ không chu toàn. Đã mạo phạm đến Vương viên ngoại là lỗi của tôi, không có liên quan gì đến Vương viên ngoại. Thực sự xin lỗi, thế này đi, nếu công tử thích thì hôm khác đến Túy Tiên Cư, tôi sẽ miễn phí cho công tử một bát mỳ.
Trịnh Dật nghe thấy vậy liền lắc đầu cười khổ, quỷ tâm của người này đúng là quá nhiều. Thật không thể hiểu nổi với bản tính của Tam muội sao có thể chung sống với hắn được chứ?
Đám người Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu thấy vậy cũng định góp vui nhưng bị Phàn Thiếu Bạch ngăn lại.
Công tử kia xị mặt xuống, nhướng lông mày lên nhìn về phía Vương viên ngoại nói:
- Vương viên ngoại, lòng độ lượng của ông cũng nhỏ quá đấy. Lúc trước ông mời tôi đến, còn nói có thể thoải mái tận hưởng các món ăn Đông Kinh tôi mới đến đấy, giờ tôi muốn ăn một bát mỳ của Lý sư phó mà cũng bị ông quấy nhiễu, đây là cái lý gì vậy?
Lại nghe có người nói:
- Đúng vậy, hơn nữa Lý sư phó nói là làm miễn phí không thể tính là buôn bán trong quán của ông được, không thể như thế được.
Mọi người vừa oán giận Vương viên ngoại không rộng lượng, vừa la hét bắt Lý Kỳ nấu mỳ tiếp.
Vương viên ngoại thấy mọi người công khai lên án mình mà đổ mồ hôi không biết phải làm thế nào cho phải.
Thành sự thì không đủ, mà bại sự đã dư, Trương Xuân Nhi bất mãn nhìn Vương viên ngoại, sau đó cười nói:
- Các vị cứ yên tâm chớ vội, Vương viên ngoại không có ý đó. Nhớ hai ngày trước, Vương viên ngoại còn nói với tôi, ông ấy đã năm lần bảy lượt cho người đến mua thịt hộp của Túy Tiên Cư nhưng đều không mua được, trong lòng rất buồn rầu. Tiểu nhị của Túy Tiên Cư nói đã bán hết rồi. Bây giờ thấy Lý sư phó lại mang hộp thịt hộp đến cho nên có hơi không vui mới nói mấy câu như vậy. Các vị xin đừng trách móc.
Vương viên ngoại vội gật đầu nói:
- Trương nương tử nói không sai. Ta nói này Lý sư phó, ngươi có đồ tốt mỗi lần mang ra bán có một ít. Nếu mỳ và thịt hộp này ngươi bán hai ngày rồi lại không bán nữa, lão hủ chỉ sợ chư vị quý khác sẽ giận cho đánh mèo lây sang tiểu điếm, vì vậy ta mới thấy ngươi nói những lời này trong quán của ta là không ổn.
Đám khách nghe thấy vậy cũng thấy hai người họ nói không phải là không có lý.
- Đúng vậy, Lý sư phó, thịt hộp này ở đâu ra vậy?
Người đàn bàn này đúng là có bản lĩnh thật, nói năng vài câu đã châm chiến hỏa dẫn lên người của mình rồi. Lý Kỳ thầm mắng nhưng ngoài miệng lại cười nói:
- Đương nhiên chỗ thịt hộp này làm trong hai ngày nay chứ không cần đến cả tháng.
- Nếu đã như vậy sao ngươi không bán ra nữa?
Lý Kỳ vội nói:
- Mọi người đừng sốt ruột. Túy Tiên Cư chúng tôi đang đẩy nhanh tốc độ, chỉ có điều bây giờ số lượng quá ít. Nếu lấy ra ngay bây giờ chỉ e chưa hết một nén nhang mọi người đã mua hết rồi. Đến lúc đó chỉ e mọi người sẽ càng tức giận thêm. Tôi rút kinh nghiệm lần trước phải tính cho đủ. Cam đoan có thể cung cấp đủ thịt hộp liên tục cho mọi người, cũng hi vọng mọi người chuẩn bị thời gian đến Túy Tiên Cư chúng tôi.
- Vậy mì ăn liền thì sao? Ngươi chuẩn bị bao nhiêu?
- Hả?
Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Thực ra mỳ ăn liền thì nhiều hơn. Lúc trước bán món đậu phụ chao tôi cũng không biết các vị có thích mỳ này không, cho nên mới nghiên cứu chế ra, nhưng vì thế cũng không dám bán nhiều. Tuy nhiên nếu các vị đã ưu ái mỳ ăn liền như vậy rồi thì tôi đảm bảo với các vị sang năm sẽ cho ra sản phẩm này. Đến lúc đó thịt hộp và mỳ tôm cũng ra mắt một lúc mới gọi là tuyệt. Mọi người thấy có đúng không?
Mọi nghe Lý Kỳ nói cũng hợp lý liền gật đầu. Lúc này Hồng Thiên Cửu bỗng nhiên đi tới nhỏ giọng nói:
- Đại ca, cho ta thêm bát nữa.
Lý Lỳ nói lời công bằng:
- Tiểu Cửu sao ngươi có thể tham lam như vậy chứ? Bây giờ vẫn còn nhiều người chưa ăn, ngươi đã ăn rồi thì phải để người khác ăn với chứ.
Mọi người thấy thế liền cảm kích nhìn Lý Kỳ, còn nhìn Hồng Thiên Cửu thì với ánh mắt như lửa chiến.
Hồng Thiên Cửu hậm hực, mình ăn có một bát mỳ mà phải nói lời nghiêm trọng thế sao.
Lần này ngay cả Cao Nha Nội cũng không dám đứng ra nói giúp.
Lý Kỳ thở phào nhẹ nhõm cười nói với Vương viên ngoại:
- Vương viên ngoại, chúng tôi tiếp tục nấu mỳ nhé.
- Đương nhiên, ngươi muốn nấu bao lâu cũnng được.
Tuy ông ta cười nói nhưng từng chữ đều là rít ra từ kẽ răng đấy.
Từng bát mỳ nóng hổi nổi được đẩy vào tay Vương viên ngoại đưa đến cho những người khác. Những người này là lần đầu tiên ăn mỳ ăn liền, chỉ hận là được ăn quá ít.
Có người đã bắt đầu đặt hàng với Lý Kỳ. Hắn cũng không vội vàng đồng ý, vì giá cả hắn vẫn chưa tính xong.
Các dấu hiệu này cho thấy Lý Kỳ chính là giọng khách át giọng chủ. Hắn đã trở thành người thắng lớn nhất trong buổi hội ẩm thực này rồi.
Mỳ vừa nấu xong, nhiệm vụ của Lý Kỳ cũng đã hoàn thành, bây giờ là lúc rút lui rồi.
Tuy trên bản vẫn còn rất nhiều món ăn ngon nhưng mọi người đều ăn mỳ đã no. Chỉ còn một số ít người là tiếp tục thưởng thức, đại bộ phận mọi người vỗ bụng theo Hồng Thiên Cửu đến Phàn lâu không say không về.
Ra khỏi Vương lầu, Lý Kỳ bảo Ngô Tiểu Lục để dụng cụ sau xe ngựa rồi cho họ đi về trước.
Lúc đám Ngô Tiểu Lục vừa mới đi ra thì Tần phu nhân xuất hiện, than nhẹ một tiếng nói:
- Sớm biết thế này ta đã không nên tới. Ngươi đắc tội với người ta rồi.
- Phu nhân, sao cô có thể nói như vậy được? Cô không thấy vừa rồi tôi đã xin lỗi rồi sao? Nói chuyện dễ nghe như tôi đây, cô có thể tìm người giống như thế được không?
Lý Kỳ phản bác.
Ngươi đúng là đồ khoe mẽ. Tần phu nhân buồn rầu lắc đầu khoát tay nói:
- Không nói nữa, chúng ta về thôi.
Nàng chưa nói xong thì đã thấy Lý Kỳ chui vào trong xe ngựa ngồi rồi.
Tần phu nhân ngạc nhiên nói:
- Ngươi làm gì vậy?
- Không phải cô nói là về nhà sao?
- Nhưng ngươi vào bên trong ngồi rồi, ta đây thì làm sao?
- Cô cũng có thể vào ngồi mà, không phải cũng không dám ngồi đấy chứ.
- Ngươi là nam, nam nữ thụ thụ bất thân.
Nàng còn chưa nói thì Lý Kỳ đã ngắt lời:
- Oa, phu nhân đúng là chuẩn mực nha. Vừa rồi lúc cô đi lên lầu với Trịnh nhị ca rất chủ động, lại nóng lòng, không hề nói đến nam nữ thụ thụ bất thân. Lúc này thì sao, phu nhân, tôi cảm thấy cô quá giả dối. Cô đã không muốn lên xe vậy tôi cũng không ép, cô cứ ngồi kiệu từ từ về. Mã Kiều chúng ta đi.
Tần phu nhân ngây người ra, mình lấy đâu ra kiệu lúc này chứ?
Nhưng một lần nữa Lý Kỳ lại trở thành tâm điểm của đám đông.
Cuối cùng Trình Dật cũng có phản ứng. Y biết mình và mỳ Vân Anh của mình đã bị Lý Kỳ lợi dụng.Y thầm cười khổ đồng thời cũng khá khâm phục thủ đoạn của Lý Kỳ.
Rõ ràng là từ lúc y hỏi Lý Kỳ về mỳ Vân Anh thì cũng là lúc y rơi vào cái bẫy của hắn. Do mỳ Vân Anh chưa đủ ưu điểm cho nên phải đến Túy Tiên Cư mua thịt dê, rồi lại đến mì tôm nhất phẩm, thực sự đúng là bị hắn gài bẫy mà khiến người ta khó lòng mà phòng bị. Y thầm nghĩ Lý sư phó này quả là danh bất hư truyền chẳng trách chỉ một năm ngắn ngủi hắn đã làm cho Túy Tiên Cư trở nên nổi tiếng. Đúng là có thủ đoạn.
Chợt nghe thấy Hồng Thiên Cửu nói:
- Lý đại ca, mỳ tôm nhất phẩm của ngươi ở đâu? Sao tôi không thấy?
Tiểu tử này đúng là không có khả năng kiềm chế, vừa nghe Lý Kỳ nói đến mỳ tôm thì gã ta lập tức tìm trên bàn, tìm một lúc lâu cũng không thấy mỳ tôm đâu liền thấy hơi bực bội.
Mọi người nghe thấy Hồng Thiên Cửu nói như vậy cũng kịp phản ứng đi lên dò hỏi.
- Lý sư phó, mỳ tôm mà cậu nói thực sự thần kỳ như vậy sao?
- Mỳ tôm đang ở đâu? May lấy ra cho chúng tôi nhìn xem thế nào.
- Đúng đấy, đúng đấy, mau lấy ra xem đi.
- Đúng vậy, Lý sư phó đừng cất giấu nữa mau lấy ra đi.
Tiểu Cửu này đúng là rất hiểu lòng ta, mỗi lần ta cần đệm nâng thì gã ta lại xuất hiện. Xem ra lần sau mình phải trả đũa gã vài lần mới được. Trong lòng Lý Kỳ đem mười tám đời tổ tông nhà Hồng Thiên Cửu ra lạy ta. Hắn giơ tay ra nói:
- Các vị yên tâm đừng có vội, mỳ tôm của tôi còn có tên tục là mỳ ăn liền. Chính cái tên ăn liền đã nói lên tất cả, nó thể hiện ở chỗ “thuận tiện”. Nếu còn phải vào bếp làm trước đã rồi mới bưng lên, khó tránh khỏi không phô bày được những gì tinh túy của mì ăn liền. Huống hồ ở đây còn nhiều món ngon như vậy, mọi người cứ nhấm nháp những mỹ thực đó trước đi đã. Sau đó sẽ nếm thử mỳ ăn liền của tôi.
- Những món này tôi đã nếm hết rồi, cậu hãy mau mang mỳ ăn liền ra đi.
- Đúng vậy, đúng vậy chúng tôi không chờ được nữa rồi.
Hồng Thiên Cửu dậm chân nói:
- Ôi, Lý đại ca, đã đến lúc này rồi những thứ này lúc nào chúng tôi đến chỗ họ ăn mà chẳng được, ngươi mau mang mang mì ăn liền ra đi.
Những chưởng quầy và viên ngoại của quán rượu nghe thấy vậy dường như cũng không động đến các món ăn trên bàn đó nữa mà nước mắt họ đang thầm chảy xuống. Chuẩn bị tỉ mỉ trong mấy ngày liền, không ngờ thu hoạch lại là sự khinh thường của người khách. Sớm biết như thế mang món của mình ra đầu tiên cho rồi. Họ thầm hận không thể ăn thịt, uống máu của Lý Kỳ, đúng là đến một đường sống hắn cũng không cho họ.
Đặc biệt là Vương viên ngoại kia vừa rồi vẻ mặt còn đắc ý nhưng bây giờ thì khổ sở không thể tả được. Lúc trước ông ta mời Lý Kỳ đến là vì Trương Xuân Nhi muốn mời hắn đến. Thứ hai là ông ta cũng muốn để Lý Kỳ mở mang kiến thức về Vương lầu. Nhưng kết quả là, dường như Lý Kỳ đã có sự chuẩn bị từ trước, khác nào lừa người kinh doanh. Ông ta thật sự muốn mang tiền trả lại Lý Kỳ rồi nhanh chóng đuổi hắn ra ngoài.
Lý Kỳ xoa xoa tay khó xử nói:
- Ở đây dù sao cũng không phải Túy Tiên Cư, nếu các vị muốn ăn... Chỉ e phải phiền Vương viên ngoại một chút.
Vương viên ngoại vừa nghe thấy vậy suýt nữa thì văng tục, ông ta cắn răng nói:
- Đâu có, đâu có, không biết Lý sư phó cần gì?
Thấy ông ta không tức giận gì Lý Kỳ liền nói:
- Xin Vương viên ngoại cứ yên tâm, đồ đạc tôi đã sớm chuẩn bị rồi, đến cả gia vị cũng làm xong hết rồi bây giờ chỉ cần một cái bếp lửa và một ít dụng cụ bếp mà thôi.
Cao Nha Nội haiii một tiếng rồi nói:
- Tôi còn tưởng là cái gì quý báu chứ hóa ra là những thứ này, lão Vương mau lấy ra đi.
Những người còn lại cũng vội bảo Vương viên ngoại mau lấy đồ ra.
Trong lòng Vương viên ngoại đang rỉ máu rồi, ông đành gượng cười nói:
- Không phải chỉ là một cái bếo lò thôi sao, vậy thì quá đơn giản. Cho dù là Lý sư phó cần quan tài tôi cũng sẽ thành tâm dâng tặng.
Lý Kỳ ôi lên một tiếng rồi vỗ tay hưng phấn nói:
- Thật sao? không biết viên ngoại đã từng dùng quan tài đó chưa? Mới thì tôi cần, dù sao đồ chơi đó ai cũng phải dùng mà, lo trước cho sau này cũng được.
Tên này không phải là quan mà rõ ràng là một tên vô lại, đến quan tài của ông đây mà cũng không tha. Vương viên ngoại trừng hai mắt nên không nói được gì, đương nhiên cũng làm như không nghe thấy gì, cho nên cũng không dám nhiều lời mà đi giúp Lý Kỳ chuẩn bị đồ.
Trịnh Dật cũng không phải kẻ ngu, nghe hai người bọn họ đối thoại cũng đã đoán ra 7-8 phần. Cho rằng Lý Kỳ là người gây sự, trong lòng y cũng không ủng hộ cách làm của hắn.
Chưa đến một lúc, Ngô Tiểu Lục, Trần Tiểu Trụ đã từ phía sau đi ra, có ba trợ thủ phía sau một người cầm ấm nước, một người cầm rổ, một một người cầm một túi vải to.
Thái Mẫn Đức thấy họ như đang chuyển nhà vậy, thầm nghĩ hóa ra tiểu tử này sớm đã có sự chuẩn bị. Ha ha, xem ra sau này phải bỏ ít công mời tiểu tử này đến Phỉ thúy hiên mới được.
Ngô Tiểu Lục đi đên bên cạnh Lý Kỳ nhỏ giọng hỏi:
- Lý ca, huynh mếm món đệ làm chưa?
Lý Kỳ ha hả nói:
- Đương nhiên là rồi, cũng khá lắm nhưng cá chưa lạnh đều, còn phải tiếp tục cố gắng.
- Ây, đệ hiểu rồi.
- Đồ đạc chuẩn bị xong chưa?
- Chuẩn bị xong hết rồi.
Lúc này, đám phục vụ của Vương lầu cũng đã mang bếp lò và dụng cụ nhà bếp ra.
Đầu tiên là Ngô Tiểu Lục để một cái bát tô to lên bếp lò, sau đó đổ nước vào bát, còn Tiểu Trụ thì lấy một khoanh mỳ tròn dài khoảng một xích trong túi vải.
Mọi người nhìn thấy bánh mì to như vậy không khỏi hít một hơi.
Nét mặt của Lý Kỳ rất hài lòng, quảng cáo ư? Đương nhiên là phải khoa trương một chút. Tìm sự ảnh hưởng qua lại lẫn nhau hắn nói:
- Mời các vị đoán xem luộc một ổ bánh như vậy trong bao lâu?
Hắn vừa dứt lời thì bỗng Hồng Thiên Cửu đứng ra nói:
- Ôi, Lý đại ca, huynh đừng nói trước.
Anh ta nói xong liền hướng về phía mọi người nói:
- Các vị, hôm nay tiểu đệ sẽ đánh cược với mọi người xem mỳ này phải nấu trong bao lâu?
Mắt của Cao Nha Nội sáng lên, kêu to:
- Cách này hay.
Mịa nó, tên gian thương này dám cướp việc buôn bán của mình à, độc quá! Lý Kỳ trợn hai mắt lên, đúng là xấu mặt.
Hồng Thiên Cửu cũng không thèm để ý đến cảm nhận của Lý Kỳ. Anh ta lấy một cây nhang ra, dùng than củi chia cây nhang thành 10 phần, rồi lại lấy than vẽ 10 ô vuông trên mặt bàn. Viết từ 1 đến 10, lại nói ra quy tắc đơn giản của trò chơi, đơn giản chính là mỳ nấu xong, hương đốt đến ô nào thì coi nhưng ô đó thắng, anh ta ha hả nói:
- Mời các vị đặt cược, mua nhiều được cũng nhiều.
Đánh cược, ai mà không thích chứ. Mọi người liền vây lại.
Ngô Tiểu Lục bị lạnh nhạt liền hậm hực nói:
- Lý ca, chúng ta...
- Cậu đi giết Tiểu Cửu đi.
- Hả? Đệ không dám đâu.
- Không dám thì câm miệng lại.
Hai mắt của Lý Kỳ như hai ánh lửa nhìn chằm chằm vào bản mặt vênh váo của Hồng Thiên Cửu, bỗng hắn chột dạ nói với Ngô Tiểu Lục:
- Lục tử, cậu có biết hương này đốt được bao lâu không?
Ngô Tiểu Lục gật gật đầu.
- Vậy cậu có biết mỳ của chúng ta nấu trong bao lâu không?
Ngô Tiểu Lục gật đầu, dường như đã hiểu được dụng ý của Lý Kỳ.
- Vậy là được rồi.
Lý Lý rút một thỏi bạc trong người ra tiếp tục nói với Ngô Tiểu Lục:
- Lên giọng một chút đi.
- Đệ hiểu rồi.
Lý Lỳ cười lạnh nói:
- Tiểu Cửu ơi là Tiểu Cửu, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.
Ngô Tiểu Lục nghênh ngang đi tới để bạc vào ô thứ nhất lớn tiếng gieo hò:
- Lý ca của tôi nói, huynh ấy cũng muốn chơi một chút.
Sắc mặt của Hồng Thiên Cửu căng thẳng, nhưng phản ứng của mọi người lại nằm ngoài sự đoán của Lý Kỳ. Vừa thấy Ngô Tiểu Lục để bạc xuống, những người đã để tiền vào ô thứ nhất lập tức cầm tiền lên để vào ô khác.
Củ chuối thật! Suýt nữa thì Lý Kỳ nổ cả con ngươi, cảm giác nhân phẩm của mình đang bị người khác chà đạp vậy.
Hồng Thiên Cửu thầm cười còn trừng mắt về phía Lý Kỳ, vẻ rất đắc ý.
Sau khi mọi người đặt cược xong, Hồng Thiên Cửu vì muốn công bằng đã để hương trên tầng hai để Phàn Thiếu Bạch và mấy vị khách khách trông coi.
Lý Kỳ cười lạnh nói:
- Cửu gia, có thể bắt đầu được chưa?
- Không dám, không dám.
Hồng Thiên Cửu cười đắc ý nói:
- Ta đây chẳng phải là xem đại ca của ngươi đun nước nhàm chán quá cho nên mới nghĩ ra cách này để mọi người giải khuây thôi.
- Lý sư phó, mau bắt đầu đi.
Lý Kỳ thở dài, hắn rất muốn nói với mọi người là vửa rồi đã bị Hồng Thiên Cửu lừa nhưng dù sao e là nói ra cũng không ai tin. Hắn gật gật đầu nói:
- Vậy được rồi, châm hương đi.
Nói “được rồi” với mọi người xong, Lý Kỳ lập tức để mỳ bánh vào nồi, đậy nắp lại. Ngô Tiểu Trụ, Trần Tiểu Lục cũng đã chuẩn bị xong súp gà, súp thịt dê, canh thị bò rót vào trong 10 cái bát trung bình.
Hôm nay chủ yếu là hắn để cho mọi người nếm ngay cho nên cũng không cần phải cho đủ nguyên liệu mỳ.
Lý Kỳ thấy mọi người không yên, nét mặt hưng phần, thầm nghĩ cũng tốt. Cứ như vậy, mọi người có thể cảm nhận được hiệu quả của mỳ ăn liền.
Không lâu sau Lý Kỳ mở vung ra nói:
- Được rồi.
- Được rồi!
Phàn Thiếu Bạch ở trên lầu hưng phấn hô lên:
- Tiểu Cửu còn chưa đốt đến ô thứ nhất.
Mọi người ồ lên hối hận. Sớm biết như thế đã đặt cược giống Lý Kỳ rồi.
- Đa tạ các vị.
Hồng Thiên Cửu chắp tay với xung quanh, hào sảng nói:
- Nhưng mọi người cũng đừng buồn, đợi tôi lấy tiền sẽ mời mọi người đến Phàn lâu ăn uống không say không về.
Y không thua tiền, đơn giản chỉ là một trò chơi thôi mà.
Mọi người lập tức chuyển buồn thành vui trầm trồ khen ngợi.
Vương viên ngoại nhìn thấy cảnh này nước mắt dớt ra. Tiểu tử ngươi ở trong quán của ta mà lại la hét muốn đi mời khách đến tửu lầu khác. Có kiểu lừa người như vậy sao? Ta đây còn gì là chủ của bữa tiệc nữa.
Lý Kỳ không để ý đến bọn họ mà gắp mỳ ra, chỉ thấy sợi mỳ màu vàng ruộm, bốc hơi nóng nghi ngút, bọt nước bắn ra ngoài cực kì hấp dẫn.
Trịnh Dật, Thái Mẫn Đức và Trương Xuân Nhi không quan tâm đến chuyện bài bạc mà chỉ vừa nhìn thấy vắt mỳ thần kỳ như vậy đã cảm giác sợ hãi.
Sau khi Lý Kỳ chia mày vào 10 bát thì lấy thịt hộp từ trong giỏ xách đã chuẩn bị từ trước bỏ vào mỗi bát một ít nói:
- Mọi người ai thử trước?
Cao Nha Nội không nhường ai nói:
- Đương nhiên là Tứ tiểu công tử chúng ta rồi.
Điều này cũng đúng, Lý Kỳ cười khổ một tiếng rồi cho bọn tiểu công tử một bát, sau đó là Trịnh Dật, Trương Xuân Nhi, Vương viên ngoại, Thái Mẫn Đức và các cao nhân thượng khách khác. Sau đó hắn nói với mọi người:
- Mọi người đừng sốt ruột, tôi vẫn còn nữa, sẽ xong ngay thôi.
Hắn vừa dứt lời thì một cái bát nữa đưa ra:
- Đại ca, có thể giúp ta thêm canh vào không?
Lý Kỳ vừa nhìn, đúng là Hồng Thiên Cửu, lại thấy trong bát của gã chỉ còn một đống mỳ, hắn ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu Cửu, ta chỉ cho ngươi ăn mỳ chứ không phải uống nước canh.
Hồng Thiên Cửu cười ha ha nói:
- Đại ca, ta quen húp canh trước rồi, sau đó mới ăn mỳ.
- Thói quen của ngươi thực tế quá đấy, ai mà buôn bán được với ngươi chứ, chỉ có lỗ vốn thôi.
Lý Kỳ trừng mắt lên cho vào bát của Hồng Thiên Cửu nước canh.
Đám Trịnh Dật cũng không ngồi liền đứng ăn tại chỗ. Súp thịt dê ngon, không hề có mùi hôi. Mỳ dai, lại kết hợp với thịt hộp quả thực là hoàn mỹ.
Trương Xuân Nhi và Vương viên ngoại thưởng thức xong cũng ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải nói gì cho phải.
Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu thì ngồi xổm xuống gắp từng gắp mỳ bỏ vào miệng. Những người khác nhìn chằm chằm phát nhỏ cả dãi ra.
Hai tên này không cho đi làm người mẫu quảng cáo thì thật lãng phí. Lý Kỳ cười thầm, chợt nghe thấy Trịnh Dật nói:
- Lý sư phó. Cậu làm mỳ này bằng gì mà dai vậy?
Tài tử đúng là tài tử. Vấn đề này mà cũng hỏi được. Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Rất xin lỗi, tôi không thể nói được.
Trịnh Dật sửng sốt lập tức hiểu ngay, vẻ mặt hơi xấu hổ liền gật đầu xin lỗi Lý Kỳ rồi lại nhìn mỳ trong bát, bộ dạng như suy nghĩ điều gì đó.
Một lát sau Lý Kỳ lai bưng 10 bát mỳ khác cho khách. Thấy mọi người ăn mỳ ngon lành, hắn cất cao giọng nói:
- Các vị bây giờ đã nhìn thấy rồi, mỳ này tiện đến thế nào. Hơn nữa chỉ cần để kín thì bảo quản được rất lâu. Không chỉ có thế, sau này lúc chúng tôi bán mỳ ăn liền ra ngoài còn tặng gia vị nữa.
Mọi người không ngại thử nghĩ một chút, vào lúc gấp gáp, hoặc là buổi tối thật đói bụng mà không muốn ra ngoài thì có thể đun nước sôi bỏ mỳ này vào. Chỉ một chốc là có thể ăn được, hơn nữa sẵn có thịt hộp, so với loại bánh mỳ khó nuốt kia thì mỳ tôm này tiện hơn trăm lần.
Còn nữa, khi mọi người xa nhà có thể mang mỳ ăn liền, thịt hộp nếu đói bụng chỉ cần đun nước hoặc mang theo một nồi đất nhỏ vừa nấu vừa ăn, sẽ không làm chậm hành trình. Hương vị thơm ngon, món mỳ ăn liền này chính là lương khô cho những chuyến đi xa.
Mọi người nghe thấy vậy liền gật đầu, đặc biệt là vào thời tiết lạnh có một bát mỳ nóng hôi hổi, cảm giác thật tuyệt vời.
Vương viên ngoại thực sự không nhịn được nữa, rõ ràng là hắn đang quảng cáo món ăn của hắn ta mà. Đúng là ức hiếp người quá đáng, ông ta đứng lên nói:
- Lý sư phó, ngươi đang ở trong quán của ta nói những lời này có thấy là không ổn không?
Mọi người đều sửng sốt, tất cả ánh mắt đều tập trung vào Vương viên ngoại.
Trương Xuân Nhi nhướn mày than nhẹ một tiếng, còn Thái Mẫn Đức thì đang nhìn với vẻ hứng thú.
Lý Kỳ ngạc nhiên nói:
- Mục đích của Vương viên ngoại tổ chức buổi hội ẩm thực này không phải là để cho càng nhiều người biết đến ẩm thực Đông Kinh ta sao? Tôi nghĩ là như vậy đó, còn nếu thật sự không phải thì tôi xin lỗi, bây giờ tôi không làm nữa, tránh để viên ngoại phiền lòng.
Hắn nói xong liền nói về phía đám Ngô Tiểu Lục:
- Dọn đi, dọn đi.
Nhưng người đang ăn đâu để cho hắn làm như vậy, một vị công tử đi lên nói:
- Lý sư phó có ý gì vậy, chúng tôi còn chưa ăn. Ngươi cũng không thể bên trọng bên khinh như vậy được.
Lý Kỳ khó xử nói:
- Vị công tử này đừng trách tôi suy nghĩ không chu toàn. Đã mạo phạm đến Vương viên ngoại là lỗi của tôi, không có liên quan gì đến Vương viên ngoại. Thực sự xin lỗi, thế này đi, nếu công tử thích thì hôm khác đến Túy Tiên Cư, tôi sẽ miễn phí cho công tử một bát mỳ.
Trịnh Dật nghe thấy vậy liền lắc đầu cười khổ, quỷ tâm của người này đúng là quá nhiều. Thật không thể hiểu nổi với bản tính của Tam muội sao có thể chung sống với hắn được chứ?
Đám người Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu thấy vậy cũng định góp vui nhưng bị Phàn Thiếu Bạch ngăn lại.
Công tử kia xị mặt xuống, nhướng lông mày lên nhìn về phía Vương viên ngoại nói:
- Vương viên ngoại, lòng độ lượng của ông cũng nhỏ quá đấy. Lúc trước ông mời tôi đến, còn nói có thể thoải mái tận hưởng các món ăn Đông Kinh tôi mới đến đấy, giờ tôi muốn ăn một bát mỳ của Lý sư phó mà cũng bị ông quấy nhiễu, đây là cái lý gì vậy?
Lại nghe có người nói:
- Đúng vậy, hơn nữa Lý sư phó nói là làm miễn phí không thể tính là buôn bán trong quán của ông được, không thể như thế được.
Mọi người vừa oán giận Vương viên ngoại không rộng lượng, vừa la hét bắt Lý Kỳ nấu mỳ tiếp.
Vương viên ngoại thấy mọi người công khai lên án mình mà đổ mồ hôi không biết phải làm thế nào cho phải.
Thành sự thì không đủ, mà bại sự đã dư, Trương Xuân Nhi bất mãn nhìn Vương viên ngoại, sau đó cười nói:
- Các vị cứ yên tâm chớ vội, Vương viên ngoại không có ý đó. Nhớ hai ngày trước, Vương viên ngoại còn nói với tôi, ông ấy đã năm lần bảy lượt cho người đến mua thịt hộp của Túy Tiên Cư nhưng đều không mua được, trong lòng rất buồn rầu. Tiểu nhị của Túy Tiên Cư nói đã bán hết rồi. Bây giờ thấy Lý sư phó lại mang hộp thịt hộp đến cho nên có hơi không vui mới nói mấy câu như vậy. Các vị xin đừng trách móc.
Vương viên ngoại vội gật đầu nói:
- Trương nương tử nói không sai. Ta nói này Lý sư phó, ngươi có đồ tốt mỗi lần mang ra bán có một ít. Nếu mỳ và thịt hộp này ngươi bán hai ngày rồi lại không bán nữa, lão hủ chỉ sợ chư vị quý khác sẽ giận cho đánh mèo lây sang tiểu điếm, vì vậy ta mới thấy ngươi nói những lời này trong quán của ta là không ổn.
Đám khách nghe thấy vậy cũng thấy hai người họ nói không phải là không có lý.
- Đúng vậy, Lý sư phó, thịt hộp này ở đâu ra vậy?
Người đàn bàn này đúng là có bản lĩnh thật, nói năng vài câu đã châm chiến hỏa dẫn lên người của mình rồi. Lý Kỳ thầm mắng nhưng ngoài miệng lại cười nói:
- Đương nhiên chỗ thịt hộp này làm trong hai ngày nay chứ không cần đến cả tháng.
- Nếu đã như vậy sao ngươi không bán ra nữa?
Lý Kỳ vội nói:
- Mọi người đừng sốt ruột. Túy Tiên Cư chúng tôi đang đẩy nhanh tốc độ, chỉ có điều bây giờ số lượng quá ít. Nếu lấy ra ngay bây giờ chỉ e chưa hết một nén nhang mọi người đã mua hết rồi. Đến lúc đó chỉ e mọi người sẽ càng tức giận thêm. Tôi rút kinh nghiệm lần trước phải tính cho đủ. Cam đoan có thể cung cấp đủ thịt hộp liên tục cho mọi người, cũng hi vọng mọi người chuẩn bị thời gian đến Túy Tiên Cư chúng tôi.
- Vậy mì ăn liền thì sao? Ngươi chuẩn bị bao nhiêu?
- Hả?
Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Thực ra mỳ ăn liền thì nhiều hơn. Lúc trước bán món đậu phụ chao tôi cũng không biết các vị có thích mỳ này không, cho nên mới nghiên cứu chế ra, nhưng vì thế cũng không dám bán nhiều. Tuy nhiên nếu các vị đã ưu ái mỳ ăn liền như vậy rồi thì tôi đảm bảo với các vị sang năm sẽ cho ra sản phẩm này. Đến lúc đó thịt hộp và mỳ tôm cũng ra mắt một lúc mới gọi là tuyệt. Mọi người thấy có đúng không?
Mọi nghe Lý Kỳ nói cũng hợp lý liền gật đầu. Lúc này Hồng Thiên Cửu bỗng nhiên đi tới nhỏ giọng nói:
- Đại ca, cho ta thêm bát nữa.
Lý Lỳ nói lời công bằng:
- Tiểu Cửu sao ngươi có thể tham lam như vậy chứ? Bây giờ vẫn còn nhiều người chưa ăn, ngươi đã ăn rồi thì phải để người khác ăn với chứ.
Mọi người thấy thế liền cảm kích nhìn Lý Kỳ, còn nhìn Hồng Thiên Cửu thì với ánh mắt như lửa chiến.
Hồng Thiên Cửu hậm hực, mình ăn có một bát mỳ mà phải nói lời nghiêm trọng thế sao.
Lần này ngay cả Cao Nha Nội cũng không dám đứng ra nói giúp.
Lý Kỳ thở phào nhẹ nhõm cười nói với Vương viên ngoại:
- Vương viên ngoại, chúng tôi tiếp tục nấu mỳ nhé.
- Đương nhiên, ngươi muốn nấu bao lâu cũnng được.
Tuy ông ta cười nói nhưng từng chữ đều là rít ra từ kẽ răng đấy.
Từng bát mỳ nóng hổi nổi được đẩy vào tay Vương viên ngoại đưa đến cho những người khác. Những người này là lần đầu tiên ăn mỳ ăn liền, chỉ hận là được ăn quá ít.
Có người đã bắt đầu đặt hàng với Lý Kỳ. Hắn cũng không vội vàng đồng ý, vì giá cả hắn vẫn chưa tính xong.
Các dấu hiệu này cho thấy Lý Kỳ chính là giọng khách át giọng chủ. Hắn đã trở thành người thắng lớn nhất trong buổi hội ẩm thực này rồi.
Mỳ vừa nấu xong, nhiệm vụ của Lý Kỳ cũng đã hoàn thành, bây giờ là lúc rút lui rồi.
Tuy trên bản vẫn còn rất nhiều món ăn ngon nhưng mọi người đều ăn mỳ đã no. Chỉ còn một số ít người là tiếp tục thưởng thức, đại bộ phận mọi người vỗ bụng theo Hồng Thiên Cửu đến Phàn lâu không say không về.
Ra khỏi Vương lầu, Lý Kỳ bảo Ngô Tiểu Lục để dụng cụ sau xe ngựa rồi cho họ đi về trước.
Lúc đám Ngô Tiểu Lục vừa mới đi ra thì Tần phu nhân xuất hiện, than nhẹ một tiếng nói:
- Sớm biết thế này ta đã không nên tới. Ngươi đắc tội với người ta rồi.
- Phu nhân, sao cô có thể nói như vậy được? Cô không thấy vừa rồi tôi đã xin lỗi rồi sao? Nói chuyện dễ nghe như tôi đây, cô có thể tìm người giống như thế được không?
Lý Kỳ phản bác.
Ngươi đúng là đồ khoe mẽ. Tần phu nhân buồn rầu lắc đầu khoát tay nói:
- Không nói nữa, chúng ta về thôi.
Nàng chưa nói xong thì đã thấy Lý Kỳ chui vào trong xe ngựa ngồi rồi.
Tần phu nhân ngạc nhiên nói:
- Ngươi làm gì vậy?
- Không phải cô nói là về nhà sao?
- Nhưng ngươi vào bên trong ngồi rồi, ta đây thì làm sao?
- Cô cũng có thể vào ngồi mà, không phải cũng không dám ngồi đấy chứ.
- Ngươi là nam, nam nữ thụ thụ bất thân.
Nàng còn chưa nói thì Lý Kỳ đã ngắt lời:
- Oa, phu nhân đúng là chuẩn mực nha. Vừa rồi lúc cô đi lên lầu với Trịnh nhị ca rất chủ động, lại nóng lòng, không hề nói đến nam nữ thụ thụ bất thân. Lúc này thì sao, phu nhân, tôi cảm thấy cô quá giả dối. Cô đã không muốn lên xe vậy tôi cũng không ép, cô cứ ngồi kiệu từ từ về. Mã Kiều chúng ta đi.
Tần phu nhân ngây người ra, mình lấy đâu ra kiệu lúc này chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.